Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 12: Trân Châu Ốc Biển (3)

“Ừ…. Kim chủ của Đầu Bài nhà chúng ta, có chất giọng thật tốt.”

Thình lình, xuất hiện thanh âm rất quen thuộc, trêu chọc.

Cố Thanh sợ tới mức hiếm khi sai lại hoa lệ sai vài âm, cô muốn xem ai vào phòng, lại nhất thiết phải hoàn thành ca khúc chưa xong.

“Đúng a,” Đậu Đậu Bã Đậu khẽ thở dài, “Âm rung này, dễ nghe muốn chết a.”

“Thuần khiết tự nhiên, không quá chải chuốt,” Tuyệt Mỹ Sát Ý chậm rãi ném bom, “Đúng là chất giọng Thương Thanh Từ thích nhất.”

………

Cố Thanh thật sự hát không nổi nữa.

Cô im bặt, nhìn phòng mình đã khóa, thế mà vô được bảy tám người, hơn nữa….. cả đám đều được cho quyền quản lý viên…….

Wwwwk? !

Phong Nhã Tụng? !

Đậu Đậu Bã Đậu? ? ! !

Phỉ Thiếu? ? ! !

Tuyệt Mỹ Sát Ý? ? ? ! ! !

Canh Tiểu Hạnh? ? ? ! ! !

Còn chủ yếu là online trên di động……… Cố Thanh hoàn toàn ngây ngốc.

“Việc đó…..” Phong Nhã Tụng vô cùng vô cùng lễ phép nói, “Thương Thanh Từ đại nhân, Thanh Thanh Mạn đại nhân, quấy rầy hai vị ước hội, tiểu sinh thật rất lo sợ……. Là Đậu Đậu Bã Đậu bảo ta tới.”

Đậu Đậu Bã Đậu: “Là Phỉ Thiếu bảo ta tới.”

Phỉ Thiếu: “Không liên quan tới ta, là Wwwwk cho ta biết.”

Wwwwk: “Ta cùng Tuyệt Mỹ đang ăn lẩu. . . . . .”

Tuyệt Mỹ: “……… Ta đang wechat với Canh Tiểu Hạnh, Thanh Thanh, em hiểu mà

230;..”

…………….

Không cần nói, Canh Tiểu Hạnh là VP trên kênh của nàng.

Nhất định là Canh Tiểu Hạnh trục lợi từ thân phận quản lý, bán cô đi rồi T T.

Sau đó…. mình đã bị vây xem T T.

Canh Tiểu Hạnh rất chân chó gửi cho cô một tin nhắn riêng: Cậu hiểu mà….. Tuyệt Mỹ muốn, mình không dám không cho nha ~

“Thanh Thanh ~” Phong Nhã Tụng u oán trách cứ, “Đầu Bài đặc biệt ích kỷ…. không ngừng đá chúng ta ra ngoài, ta không nghe hết được, cứ đứt quãng vậy a ~” Đậu Đậu Bã Đậu cũng hiểu Thương Thanh Từ phi thuòng không có nghĩa khí: “Dứt khoát đánh giằng co, không ngừng đá, không ngừng vào…….. Chúng ta không phải chỉ muốn đứng ngoài xem Đầu Bài kia hẹn hò thế nào thôi sao…….”

…………….

Thương Thanh Từ thủy chung không lên tiếng.

Cố Thanh cảm thấy, chuyện này cần thiết phải giải thích làm rõ: “Kỳ thật… là…. ừm…..” Nói thế nào đây? Là Đầu Bài yêu cầu mình hát? Mình liền hát? Nhưng là vì sao Đầu Bài lại yêu cầu mình hát?…… Mình cũng không biết………

Cố Thanh hoàn toàn xui xẻo rồi… Đối với một đám CV có thâm niên lại có năng lực trêu chọc, phản ứng của một tiểu ca sĩ cover như cô quả thực siêu yếu kém.

May mắn, Thương Thanh Từ hắng giọng, mở mic.

“Ta và Thanh Thanh cá cược.” Cuống họng của Thương Thanh Từ dường như đã mở ra, về tới trạng thái tốt nhất, “Cô ấy thua, nên phải hát cho ta.”

Ặc….. Có sao…..

Thanh âm đặc biệt trầm thấp, truyền đến từ trong tai nghe.

Trầm thấp trầm thấp trầm thấp, vì sao lại có cảm giác cưng chiều, chính là vì chất giọng trầm thấp của hắn không ai địch nổi a…… Cố Thanh một bên lặng lẽ đắm chìm trong giọng nói kia, một bên cảm khái Đầu Bài nói dối còn diễn cảm hơn so với nói thật………..

Được rồi…… coi như là có đi.

Cô cảm thấy, đây hình như là cái cớ hợp lý nhất.

“……… Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành, lần sau cá cược thỉnh gọi ta, ta hiện đang là fan cuồng của ngài, chuyện tốt như hát tặng đại nhân đây sao có thể thiếu ta được a?”

“Cậu quên đi,” Phong Nhã Tụng cười hì hì, chỉ cho cô ấy, “Linh Lung Dịch Thấu người ta, mỗi lần ghi âm bài hát nào đều phải gửi riêng cho Đàu Bài, Đầu Bài của Hoàn Mỹ chúng ta, còn thiếu bài hát để nghe sao?”

……….

Quả nhiên, lăn lộn trong giới lão hữu của Đàu Bài, thành thật sẽ có bát quát nghe.

Cố Thanh rất không phúc hậu thừa nhận, bản thân thật tình rất thích nghe bát quái……

“Linh Lung Dịch Thấu là giọng ngự tỷ,” Đậu Đậu Bã Đậu cân nhắc, “Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành phỏng chừng không hợp khẩu vị này, nếu không thì vì sao nhiều năm rồi cũng không cấu kết với nhau……”

“Ai yo, nhầm rồi,” Tuyệt Mỹ hắng giọng, nghiêm trang nói: “Linh Lung Dịch Thấu rất cao, Thương Thanh Từ không thích người cao……”

Phỉ Thiếu vui vẻ: “Bã Đậu, cậu xong rồi, đã quá 170 còn gì……..”

“Nói nữa ta liều mạng với cậu…” Đậu Đậu Bã Đậu lặng lẽ nức nở hai tiếng, “180 đều bị mấy muội muội 160 chiếm mất rồi…… eh? Thanh Thanh, em cao bao nhiêu?”

“Em?” Cố Thanh thành thật đáp, “162………”

“A, là độ cao Thương Thanh Từ yêu nhất……..” Phong Nhã Tụng thích hợp bổ sung.

………….

Tuyệt Mỹ lại gần mic, nhịn không được trách: “Ta và Đầu Bài kia ở cùng nhau, chỉ cách hai cánh cửa, muốn nghe Thanh Thanh hát còn phải đi hỏi bạn học của Thanh Thanh….. Ai…. Ta đây thật là không có địa vị.”

Cố Thanh sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, Tuyệt Mỹ và Thương Thanh Từ ở cùng nhau…….

Hình như nguyên lão của Hoàn Mỹ đều có một sở thích:

Trêu chọc Đàu Bài……

Sau đó Đầu Bài nhất định vĩnh viễn chỉ một phản ứng:

Im lặng……….

Cứ thế hơn một tháng quen biết, đã bắt đầu liên lụy sang Cố Thanh, cùng bị trêu chọc, khi xung quanh không có fan thì thật là các loại ám chỉ không giới hạn. Dù đang ở thế giới mạng, hoàn toàn có thể coi là đùa giỡn. Nhưng, thật sự sẽ xấu hổ, Cố Thanh sâu sắc cảm thấy, da mặt mình càng mài càng mỏng………

Không biết chỗ của ai, đột nhiên hơi ồn.

Sau đó, Wwwwk vẫn không lên tiếng bỗng ai yo hô: “Đầu Bài hiện thân.”

Tuyệt Mỹ ở trong phòng mở tuyến, lúc này thu tiếng của ba người. Chợt nghe Tuyệt Mỹ nói nhanh: “Ta nhớ ra rồi, vừa rồi cậu trực ban suốt 36 tiếng, sao mới ngủ hơn 3 tiếng đã tỉnh rồi? Còn có tâm tình nghe ca hát?” hẳn là nói với Đàu Bài.

“Đói bụng.” Thương Thanh Từ cách mic khá xa, chỉ nghe được thanh âm mơ hồ.

Tuyệt Mỹ cười: “Còn rau thôi, mình đi lấy thêm hộp thịt cho cậu.”

Thương Thanh Từ ừ một tiếng, có tiếng vang của ghế, hẳn là đang ngồi ở bàn ăn? “Rau là tốt rồi, tủ lạnh còn một hộp tôm.” Hắn dừng một chút, chậm rì rì nhắc nhở hai vị kia, “Gần đây có cúm gia cầm.”

Wwwwk: “Ta kháo….. quên mất.”

Cố Thanh ngồi nghe, cứ như nghe kịch truyền thanh, trong đầu nháy mắt phác họa ra hai nam nhân căm tức nhìn Đàu Bài, hối hận đã ăn thịt….. còn một người…. ừ, Đầu Bài đại nhân đang buồn ngủ hâm nóng tôm…..

“Ta nói, ba nam nhân các ngươi thật quá đáng a,” Đậu Đậu Bã Đậu kháng nghị, “Có ba nữ nhân và hai nam nhân còn chưa ăn cơm nè……”

“Vậy có gì quá đáng đâu,” Tuyệt Mỹ tới gần mic, nhắc Bã Đậu, “Đầu Bài khi đói, rất đáng sợ đó a…… Để hắn ăn xong rồi chơi tiếp, ngoan.”

Đậu Đậu Bã Đậu hừ hai tiếng: “Được rồi……” Cô ấy dừng vài giây, bỗng kích động, “Thanh Thanh, Thanh Thanh, Đầu Bài Đàu Bài, Tuyệt Mỹ Tuyệt Mỹ, Phong Nhã Phong Nhã, weibo weibo……”

Nói chuyện cũng không hoàn chỉnh rồi.

Bất quá cô ấy kích động như thế, mọi người đều kích động.

Có thể khiến Đậu Đậu Bã Đậu kích động, tuyệt đối trừ bát quái chỉ có bát quái.

Mọi người cơ hồ làm cùng một động tác, cầm điện thoại, mở weibo.

Trong nháy mắt Cố Thanh mở trang web ra, suýt đứng máy.

Số lượng @ kinh người.

Lần này cô thông minh rồi, lập tức chuyển đến weibo của Đàu Bài……

Có một người viết một câu post khá phổ biến:

“Nếu @Thương Thanh Từ @Tuyệt Mỹ Sát Ý @Wwwwk chịu chuyển phát weibo này, ta sẵn lòng gửi cho mỗi người weibo lưu tin phía dưới bưu thiếp từ Nhật Bản! Nếu đại bổn mệnh @Thương Thanh Từ chịu chuyển phát! Cũng tự bộc lộ thanh âm mình yêu nhất! Ta nguyện ý tặng cho mỗi người có weibo lưu tin phía dưới, một hộp chocolate thật ngon!!!”

Thời gian đăng là 3p trước…

Theo lý thì… ba người bị @ ở trong phòng ăn lẩu, không có khả năng có người để ý.

Nhưng……..

Thương Thanh Từ thế mà……. thật sự…….. dùng điện thoại trả lời: Tốn kém rồi. @Thanh Thanh Mạn