Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 2 - Chương 32: Đêm hôm trước

Lý Duy Tư. Ngay từ lần đầu khi Diệp Tưởng gặp mặt người thanh niên còn chưa tới 20 tuổi này, Diệp Tưởng đã biết là con người này không đơn giản. Hắn lúc nào cũng duy trì vẻ bình tĩnh ung dung, hơn nữa thường dùng ánh mắt đầy trí tuệ để quan sát người khác. Tuy rằng vẫn chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Diệp Tưởng vẫn loáng thoáng cảm thấy Lý Duy Tư này không phải là người bình thường.

-Duy Tư biết cách tận dụng 1 cách tối đa vé chuộc cái chết nên có thể nói cậu ta là 1 người rất quan trọng của « Rạp chiếu phim » thứ 13 chúng ta.

Phương Lãnh tiếp tục giải thích:

-Cho nên, chuyện tiền thuê sẽ do cậu ta bỏ. Chỉ cần cậu chào giá không quá cao, tôi sẽ thương lượng với cậu ta .”

Diệp Tưởng cẩn thận ngẫm nghĩ 1 hồi rồi nói:

-Tôi hiểu rồi. Giá cho thuê sẽ là......400 tấm vé chuộc cái chết. Đây đã là tiền thuê thấp nhất mà tôi có thể chấp nhận.

Vé chuộc cái chết có ý nghĩa rất quan trọng tới sinh mệnh của diễn viên, mà 400 tấm vé chuộc cái chết tuyệt đối cũng không hề nhiều.

-Được. Giá chào không có vấn đề.

Phương Lãnh nhẹ nhàng thở ra,cái giá mà Diệp Tưởng đưa ra là 400 tấm vé chuộc cái chết còn thấp hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Phương Lãnh. Dù sao chiếc giày cao gót này của Diệp Tưởng quan trọng vô cùng. Hắn còn tưởng Diệp Tưởng sẽ chào giá thấp nhất là 800 tấm vé chuộc cái chết, sau đó hắn sẽ phải cò kè bớt một thêm hai với Diệp Tưởng một hồi,mới có thể đưa ra 1 cái giá hợp lý. Nhưng mà, Diệp Tưởng lại là người vô cùng biết tiến thoái. Điều này cũng thể hiện sự thông minh của hắn.Bề ngoài giống như hắn đang thất thế, nhưng đổi lại hắn sẽ trở nên thân thiết với đám người Phương Lãnh. Ân tình lần này sau này bọn họ tự nhiên sẽ báo đáp hắn.

Làm bất cứ chuyện gì cũng phải giữ lại 1 con đường lui. Đây là 1 nguyên tắc quan trọng trong đối nhân xử thế của hắn.

-Chỗ này là phòng của tôi. Cậu cứ ở lại đây tĩnh dưỡng.

Vẻ mặt của Phương Lãnh lúc này cũng trở nên thoải mái hơn nhiều:

-Chờ cậu khôi phục được 1 chút, ngày mai tôi và cậu sẽ tiến hành những thủ tục để ký kết hiệp định cho thuê vật bị nguyền rủa dưới sự giám sát của « Rạp chiếu phim địa ngục »,400 tấm vé chuộc cái chết cũng sẽ lập tức được chuyển cho cậu.

Sau đó, Phương Lãnh ngừng một chút rồi nói thêm:

-Diệp Tưởng, dù có thế nào, cậu cũng là 1 trong những người bạn đồng hành của Phương Lãnh này ! Sau này cậu cũng chính thức là 1 trong những thành viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13 này!

Diệp Tưởng cũng cảm thấy được sự chân thành của Phương Lãnh. Người đàn ông này quả thật có khả năng đánh động tâm linh của người khác.

Ôn Vũ Phàm đứng phía sau Phương Lãnh. Nàng nhìn Diệp Tưởng sau đó mấp máy môi giống như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thể nói thành lời.

Lúc này, Diệp Tưởng đưa mắt nhìn Ôn Vũ Phàm với vẻ trịnh trọng:

-Dù sao cũng cảm ơn cô, Ôn tiểu thư.

Khi đó Ôn Vũ Phàm đã cứu hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ .

Ôn Vũ Phàm khẽ gật đầu rồi nói:

-Không có gì.Anh không có chuyện gì là tốt rồi.

Tối nay cũng là 1 tối khó ngủ với rất nhiều người.

Sau khi Mạc Thu Thực trở lại phòng mình, ở đó đã ngồi sẵn Lý Duy Tư và Thạch Thanh Tú. Mạc Thu Thực sau khi đóng cửa cũng ngồi xuống nói chuyện.

-Tình hình thế nào?

Thạch Thanh Tú khẩn trương hỏi.

-Diệp Tưởng anh ta có đáp ứng không?

Thạch Thanh Tú vốn không có vật bị người chết nguyền rủa, cho nên chiếc giày cao gót mà Diệp Tưởng mang ra khỏi phim tự nhiên trở thành cọng cỏ cứu mạng nàng.

-Anh ta đã đồng ý, nhưng anh ta yêu cầu phải trả 400 tấm vé chuộc cái chết để làm tiền thuê. Vừa rồi Phương Lãnh cũng đã nói cho tôi biết . Lần này,anh ấy định để Duy Tư cậu sử dụng giày cao gót.

Đang bưng một tách trà nhưng Lý Duy Tư không tỏ vẻ bất ngờ gì nhiều, ngón tay trái còn thỉnh thoảng phủi đầu gối một cách vô nghĩa. Còn Thạch Thanh Tú lại lộ rõ vẻ thất vọng, nàng cũng biết hơn 50% giày cao gót sẽ không đưa cho nàng sử dụng, nhưng mà chuyện này dù sao cũng có quan hệ rất lớn vấn đề an toàn của nàng trong «Quỷ tế III» !

-Đừng quá thất vọng.

Mạc Thu Thực nhìn Thạch Thanh Tú:

-Em còn không hiểu tính cách của Phương Lãnh hay sao? Đến lúc đó anh ấy sẽ dốc sức bảo vệ tất cả chúng ta. Thực ra người khiến chị lo lắng nhất chính là đám người Ấn Thuỷ Thiên, Nguỵ Lam.

Lý Duy Tư cười lạnh:

-Ấn Thủy Thiên, người này tuyệt đối không đơn giản. Phương Lãnh chuyện gì cũng đều tốt, chỉ là rất hay mềm lòng. Anh ta lúc nào cũng theo đuổi quan điểm »người không phạm ta, ta không phạm người » nhưng anh ta không hiểu rằng một khi hai bên xuất hiện vấn đề chia trách lợi ích,thì vấn đề không chỉ đơn giản là ai phạm ai nữa. Ấn Thủy Thiên cũng rất để ý đến tờ da dê đó! Phải thông được chuyện này, nghĩ biện pháp đối phó với bọn họ mới là chính đạo!

-Không phải chứ.

Thạch Thanh Tú có chút khó hiểu hỏi:

-Kẻ địch lớn nhất trong phim kinh dị không phải là u linh quỷ mị, rồi sau đó mới là những diễn viên của rạp chiếu phim khác chứ ! Không phải như thế sao?

Thạch Thanh Tú cũng là diễn viên tương đối khôn khéo . Nàng đương nhiên biết lời nói của Lý Duy Tư là hoàn toàn chính xác. Nhưng mà thẳng thắn mà nói, trong « Quỷ tế III », tự mình nếu muốn tiếp tục sống sót cũng đã không dễ,lại còn phải lúc nào cũng đề phòng những diễn viên khác thì sẽ rất khó khăn. Huống chi tại nàng cảm thấy,diễn viên sắm vai nhân vật cũng phải dựa trên tính logic trong hành vi của nhân vật để hành động, bằng không nhất định sẽ dẫn đến ng. Ấn Thủy Thiên cho dù đang tính kế bọn họ, nhưng hắn ta lấy lý do gì để ra tay?

-Không......

Mạc Thu Thực nhìn gương mặt bị lu mờ vì làn khói bốc lên từ ly nước trà còn nóng hổi của Lý Duy Tư rồi giải thích:

-Cậu ta nói rất có lý đấy. Thanh Tú, em còn chưa gặp qua Ấn Thủy Thiên, cho nên em mới nói như vậy. Nam nhân này có thể so sánh với « người kia » ở « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 10.

Nhắc đến “người kia”, thân hình Thạch Thanh Tú đột nhiên run lẩy bẩy! Hung danh của “người kia” đáng sợ đến mức cho dù là bây giờ cũng không có ai dám gọi thẳng tên hắn !

-Không phải chứ? Ấn Thủy Thiên hắn cho dù cũng lợi hại nhưng cũng chưa tới mức đó chứ?

-Có thể sống sót trong series phim « Đệ tứ cấm khu » thì có ai là đèn cạn dầu đâu chứ.

Lý Duy Tư đảo mắt nhìn Thạch Thanh Tú:

-Ấn Thủy Thiên người này rất có thể sẽ trở thành tai hoạ ngầm của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13 của chúng ta trong tương lai.

Mà cùng thời gian trong phòng chiếu phim số 5 của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13.

Dưới ánh đèn mờ mờ tối tăm, nhìn vào màn hình đen xì trước mắt, Phương Lãnh đốt 1 điếu thuốc lá rồi sau đó hít 1 hơi thật sâu.

Vu Thần, Tô Hàn, Hầu Thiên Bạch...... đều chết......

Phương Lãnh nhờ lại từng chuyện có liên quan đến 3 người trong quá khứ, nhất là Vu Thần. Y là 1 trong những người mà hắn vô cùng tin tưởng. Đáng tiếc, y cũng đã chết......

Lúc này, từ hàng ghế phía sau đột nhiên có 1 cánh tay vương tới rồi giựt phắt đi điếu thuốc mà Phương Lãnh còn đang hút dở.

-Này, lần sau anh nên pha một ly ca cao nóng mà uống, hút thuốc lá có hại cho sưc khoẻ lắm đấy!

Bạch Vũ Sóc mỉm cười đưa cho Phương Lãnh một cốc giấy, bên trong là ca cao nóng hôi hổi. Phương Lãnh nhận lấy cốc giấy rồi quay đâu lại hỏi:

-Sao cô biết tôi ở đây?

-Ngày mai là ngày công chiếu của « Quỷ tế III » ở trong phòng chiếu phim này. Vì không muốn khiến cho mọi người lo lắng căng thẳng nên cũng không cần mở hội nghị trước trận chiến. Đây chẳng phải do chính anh nói đó sao. Kết quả là 1 mình anh chạy tới đây hút thuốc sao?

Nói tới đây,nụ cười trên môi Bạch Vũ Sóc cũng biến mất, vẻ mặt nàng trở nên đau thương hơn:

-Tôi biết,cái chết của đám người Vu Thần là 1 sự đả kích rất lớn với anh . Không những họ là những người bạn mà anh rất coi trọng, mà còn việc không dưng bị mất đi không ít vật bị nguyền rủa. Tuy rằng Diệp Tưởng đáp ứng đưa giày cao gót cho chúng ta thuê, nhưng nói gì thì nói vẫn có chút cảm giác như muối bỏ biển. Nếu anh có khó khăn gì cũng không nên gánh chịu 1 mình,những lúc như vậy những người bạn như chúng tôi có thể giúp anh san sẻ bớt gánh nặng.

Trong mắt của Phương Lãnh lúc này có chút ngỡ ngàng ,mãi một lúc sau hắn mới lên tiếng:

-Cô cũng biết, bọn họ đều coi tôi như 1 trụ cột tinh thần rất quan trọng của bọn họ. Tôi không thể biểu lộ sự căng thẳng thế này trước mặt bọn họ được.

Bạch Vũ Sóc đưa ly ca cao trên tay tới miệng nầng rồi húp 1 ngụm ca cao nóng,sau đó nói: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

-Thật ra, trọng trách trên vai anh quá nặng nề. Có đôi khi, chúng tôi cũng sẵn lòng san sẻ bớt cho anh . Thu Thực, Duy Tư, còn có tôi...... đều có thể .

Phương Lãnh im lặng, sau đó một hồi, hắn cũng đưa ly ca cao lên miệng húp 1 ngụm.

Tiếp đó, hắn bỗng nhiên hỏi:

-Cô thấy sao về con người Diệp Tưởng này?

-Hả,anh nói về câu tạ sao? Trong hai lần tham gia đóng phim kinh dị,nhân vật chính cũng đều chết trước, một vai diễn phụ như cậu ta lại có thể sống sót. Đặc biệt lần này trong « Phòng giam », mặc dù có phần may mắn, nhưng không thể phủ định 1 điều bản thân cậu ta cũng không hề đơn giản. Nghe ra có vẻ anh đang có ý định bồi dưỡng cậu ta?

-Trước mắt cậu ta quả thực rất có tiềm chất. Nhất là việc cậu ta chỉ ra giá 400 tấm vé chuộc cái chết cũng khiến tôi bất ngờ. Phải biết rằng, giầy cao gót trong tay cậu ta lúc này là thứ mà chúng ta bắt buộc phải có, nhưng mà cậu ta lại cố ý ra giá thấp như vậy. Rất hiển nhiên,cậu ta là người nhìn xa trông rộng. Cậu ta chắc chắn cũng nhìn ra, vé chuộc cái chết ở thời điểm này là thứ rất quan trọng với chúng ta. Nếu như cậu ta hét giá quá cao sẽ khiến cho chúng ta sẽ gặp rắc rối rất lớn khi tham gia đóng « Quỷ tế III », sau này sẽ khiến cho chúng ta có ác cảm với hắn. Trong tương lai, hắn cũng có khả năng còn cần phải hỏi chúng ta để thuê vật bị nguyền rủa, cần phối hợp với đám người chúng ta,tiếp tục sinh hoạt trong « Rạp chiếu phim địa ngục »...... Cậu ta quả thực đã nhìn rất xa. Người bình thường chắc chắn không thể làm nổi chuyện này. Đổi lại 1 người khác, cho dù có hét giá 1000 tấm vé chuộc cái chết tôi cũng không lấy làm bất ngờ .

Vũ Sóc mỉm cười.

-Lần đầu tiên nghe được anh lại đánh giá 1 người cao tới như vậy đấy. Hình như trước kia anh cũng không đánh giá tôi cao đến vậy phải không?

Bạch Vũ Sóc nhớ lại lúc trước khi lần đầu nàng gặp Phương Lãnh.

Trước khi bước vào « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13, Bạch Vũ Sóc là một thiên kim đại tiểu thư hàng thật giá thật. Dựa theo cách nói bây giờ, nàng là 1 Rich 2G ( rich second generation , ý chỉ con trai/con gái của những gia đình giàu có, được kế thừa rất nhiều gia sản). Cha nàng là CEO của tập đoàn bất động sản nổi tiếng trong nước – tập đoàn Thái Dương,tài sản lên tới 10 tỷ nhân dân tệ. Nàng có thể nói từ nhỏ được ăn sung mặc sướng, sống an nhàn vui vẻ. Có thể nói là cả đời này nàng sẽ không cần phải lo nghĩ đến kế sinh nhai. Trong suy nghĩ của nhân dân Trung Quốc, đám Rich 2G chắc chắn là đám người kiêu căng hống hách,suốt ngày chỉ biết gây chuyện, vân vân. Nhưng Bạch Vũ Sóc lại không giống như vậy. Nàng là người hay hạ mình, cũng không thích khoe của. Giấc mơ lớn nhất của nàng là được trở thành minh tinh điện ảnh. Cha nàng bởi vì lo lắng thế giới giải trí quá phức tạp lại nhiều quy tắc ngầm nên đã nhiều lần khuyên can, mong nàng sẽ ra nước ngoài du học. Nhưng Bạch Vũ Sóc lại vô cùng kiên quyết, thế nào cũng không chịu bỏ đi giấc mộng làm minh tinh.

Kết quả là sau đó nàng quyết định ghi danh vào 1 ngôi trường sân khấu điện ảnh khá nổi tiếng ở Bắc Kinh.Sau khi nhận giấy báo trúng tuyển,ngày đầu tiên khi nàng đăng ký ghi danh, nàng vô tình nhặt được 1 tờ rơi tuyên truyền phim kinh dị. Vì thế...... nàng cũng được “thoả mãn” giấc mộng “đóng phim” của bản thân. Bởi vì nàng rất khao khát được đóng phim, vẫn mong bản thân có cơ hội rèn luyện khả năng diễn xuất, cho nên lúc ban đầu khi sự sợ hãi đã qua, nàng rất kiên cường cố gắng sắm thật tốt vai diễn đầu tiên của mình trong phim kinh dị.

Lần đó, Phương Lãnh cũng tham gia. Lúc ấy, hắn đã vô cùng chú ý tới cô nữ diễn viên mới vô cùng bình tĩnh này. Hắn bội phục không chỉ khả năng diễn xuất hơn người, bộc lộ được sự tự nhiên,khiến người ta rất nhìn không ra bất cứ dấu vết của sự cố ý, mà hắn còn khâm phục sự thông minh cơ trí của nàng. Nàng không chỉ kiên cường sống sót, hơn nữa còn đạt được một vật bị người chết nguyền rủa ! Đương nhiên, vật bị người chết nguyền rủa sau này khi nàng tham gia đóng trong serie « Đệ tứ cấm khu » đã bị bỏ lại trong đó, nhưng nó cũng giúp nàng đạt được thể chất linh môi. Cho đến bây giờ trở thành 1 diễn viên hết sức quan trọng trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ mười ba. Cho dù là Tiêu Mộng Kì, cũng không dám công khai đắc tội nàng.

-Phương Lãnh.

Vũ Sóc bỗng nhiên nói:

-Dù có thế nào, ngày mai......anh nhất định phải sống trở về.

Trong mắt của Phương Lãnh đột nhiên loé lên 1 tia sáng khác thường, sau đó hắn uống hết phân nửa ly ca cao nóng.

-Đương nhiên. Tôi...... nhất định sẽ sống trở về !