Đúng giờ, Tiểu Thanh từ trên giường bật dậy, vặn mình vài cái rồi đi xuống giường. Nhìn quanh căn phòng mới của mình, nàng thập phần hài lòng. Phòng rất rộng, mấy vật trang trí màu mè xa xỉ gì đó đều bị nàng ném trở cho họ Kim kia rồi, chỉ để lại những thứ cần thiết.

Mà để có được căn phòng như thế này, Tiểu Thanh không khỏi nhớ đến trận khẩu chiến tối qua với Kim Huyền.

Cái tên yêu nghiệt vô sỉ kia vậy mà dám bảo nàng ở chung phòng với hắn. Hừ! Hừ! Phùng Tiểu Thanh nàng là ai chứ? Lão nương mới không dại dột mà dâng mình vào miệng sói như thế đâu! Mộng tưởng!!

Cuối cùng khẩu chiến một hồi, Kim Huyền vẫn là người xuống nước trước. Hắn an bài cho nàng một phòng gần phòng hắn. Nàng hỏi hắn không sợ bị Thái hậu sờ gáy sao thì họ Kim nào đó rất tỉnh ruồi nói mọi việc hắn đều lo, nàng chỉ cần yên tâm ở lại, suy nghĩ thật kĩ vấn đề kia là được.

Ừm… Không chung phòng với tên sắc lang kia là được rồi! Nàng cũng không có hơi sức đâu mà để ý nhiều việc như vậy!

À… Còn Hiểu Lam cũng ở Tẩy Ngô cung luôn nhưng ở một thiên điện cách biệt rất an tĩnh chỉ có hai cung nữ, hai thái giám quét dọn, vừa vặn thích hợp với tính tình quái gở của tiểu cô nãi nãi đó.

Tiểu Thanh từ nhỏ đã lăn lộn trong đội ám vệ Tĩnh vương phủ mà lớn, mọi việc nàng đều tự làm lấy cho nên khi Kim Huyền phân cung nữ hầu hạ thì nàng đã từ chối. Tự thân vận động rất tốt, có người hầu hạ nàng mới thấy thật quái dị.

Rửa mặt, thay y phục tươm tất, Tiểu Thanh cầm kiếm gỗ mở cửa đi ra ngoài. Vừa ra cửa đã thấy Kim Huyền một thân long bào chỉnh chu, trên đầu là kim quan khắc hoa văn rồng đang đi về phía nàng, trên môi ẩn ẩn nụ cười câu hồn. Trong lòng Tiểu Thanh âm thầm đánh giá.

Mới sáng sớm đã cười yêu nghiệt như vậy? Thật không tiết chế! Bất quá nếu chỉ hắn chỉ cười cho mình nàng xem thì vẫn có thể cân nhắc được nha! =)))

“Đang nghĩ gì?” Kim Huyền búng nhẹ vào trán nàng.

“Đang nghĩ ngươi là nam nhân mà tại sao lại trông còn đẹp hơn cả nữ nhân là ta!” Tiểu Thanh ngắm nghía khuôn mặt yêu nghiệt của hắn xong đáp lại một câu như vậy.

“Vậy nàng chướng mắt?”

“Không.”

“Thế thì là?”

“Ừm. Rất tốt, vừa mắt. Mỗi ngày đều nhìn còn có thể bổ mắt.”

“Nàng chắc chứ?”

“Chắc!”

“Có cần ta lập chiếu phong hậu, tổ chức hôn lễ luôn không? Vậy thì chúng sẽ không cần phân phòng, mỗi sáng dậy nàng đều có thể nhìn thấy ta đầu tiên rồi, khá thuận tiện đấy chứ?”

Tiểu Thanh: “…”

Cái tên cơ hội này… Lại muốn bẫy lão nương?

“Cảm ơn. Không cần!” Tiểu Thanh lườm hắn.

“Thế thì tiếc thật!” Kim Huyền một bộ tiếc nuối.

“Ngươi mau thượng triều, ở đây nói nhảm nhiều như vậy? Không sợ trễ?” Tiểu Thanh lườm hắn muốn cháy khét, thấp giọng hỏi.

“Không vấn đề. Nàng ăn điểm tâm chưa? Sao không ngủ thêm chút nữa, trời vẫn còn sớm mà.”

“Ta đi luyện kiếm, điểm tâm lát ăn sau.”

“Nàng luôn dậy sớm như vậy?”

“Ừm. Không sai biệt.”

“Vậy từ ngày mai ta đợi cùng dùng điểm tâm với nàng được không?”

Tiểu Thanh híp mắt nhìn Kim Huyền, không biết tên này lại muốn giở trò gì đây? Bất quá chỉ là dùng điểm tâm, chắc không vấn đề gì nên nàng chần chừ vài giây rồi sảng khoái đáp: “Được.”

“Mai nhớ đến. Ta đi trước.” Kim Huyền hài lòng xoa đầu nàng rồi cất bước đi về điện nghị sự.

“Tạm biệt ~” Tiểu Thanh vui vẻ vẫy vẫy tay với hắn.