Cách nhà một con phố, Draco bắt gặp một người không ngờ tới. 

Chàng trai đó – tạm gọi là “cậu ấy” trước đi – dựa vào đèn đường, từng cơn gió lạnh thấu xương, hú hét thổi qua lớp vải mỏng manh cậu đang mặc trên người. Vào lúc Draco nhìn thấy cậu, cậu đang xoa xoa cánh tay nói chuyện với một người phụ nữ, trên mặt là nụ cười dối trá khiến người ta buồn nôn. Draco cứ đứng đó nhìn cậu một lúc lâu và cậu dường như cũng đã chú ý đến anh. Cậu ngẩng đầu nên, tặng cho Draco một nụ cười tươi rồi quay sang nói gì đó với người phụ nữ kia. Người đó thở dài tiếc nuối, rồi ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vào khuôn mặt mình. Cậu cười, lắc đầu, châm một điếu thuốc. 

Cậu ấy biết hút thuốc khi nào? 

Người phụ nữ kia rời đi, giày cao gót nện từng tiếng giòn dã lên mặt đường, cộp, cộp, cộp. Cậu bé kia rít một hơi thuốc rồi nhả ra, khói thuốc tràn ra từ khóe môi cậu, làm mờ đi mắt kính đang đeo. Sống lưng tựa vào đèn đường, tự nhiên vẫy vẫy tay chào Draco. Draco chậm rãi đi về phía cậu, im lặng đánh giá người đối diện, cau mày khi thấy rõ thứ cậu đang mặc trên người, áo sơ mi màu đen, mơ hồ có thể thấy được cơ thể cậu dưới lớp vải mỏng tang đó, cùng với quần jeans bó sát màu trắng.

“Tôi nhớ rõ phòng giam ở Azkaban đều là phòng đơn, chẳng nhẽ cậu còn cần…”. Ánh mắt anh dừng một chút trước ngực cậu, có lẽ do cái lạnh buổi đêm, chỗ đó có 2 điểm nhô lên, rõmồn một chống lên lớp vải mỏng manh, thể hiện sự tồn tại của bản thân. Draco rời mắt, chậm rãi nói nốt những lời còn lại “… Phải tìm cách “lấy lòng” ai nữa sao?” 

“Trò đùa này của cậu chẳng vui chút nào.” – Cậu cười hì hì nâng cánh tay mình lên. “Nhìn thấy không? Trông có khác gì bộ xương khô không? Ai mà đủ can đảm kêu tớ ‘lấy lòng’ thì cũng gan đấy.” 

Nhíu nhíu mày, anh nói: ” Khi ở Azkaban cuộc sống của cậu cũng không đến nỗi mà?.” 

“Đại thiếu gia, Azkaban mà tốt thì có còn là Azkaban nữa không?” – Cậu cười khẩy nói, tay tùy ý vuốt ngược tóc ra phía sau. Mái tóc rối loạn được đẩy ra, để lộ vết sẹo hình tia chớp trên trán. Bây giờ chúng ta đã biết chàng trai này là ai – Đứa bé sống sót, Người được chọn – Harry Potter. 

Không ai có thể quên đi Đứa bé sống sót là ai, tần suất mặt cậu được đăng lên ‘Nhật báo Tiên tri’ cũng không thấp, hay phải nói là cao chót vót. 

Nhưng dưới cái nhìn của Draco, mái tóc lộn xộn, vết sẹo, gọng kính, hừm, vẫn ngu ngốc như ngày nào. Và đôi mắt xanh ngọc lục bảo ấy, không hề thay đổi, đương nhiên, anh biết đây là Harry bản real chứ không phải là tên ất ơ nào đó uống Đa Quả Dịch. Chỉ là, đôi mắt cậu dường như có gì đó khác – không đơn giản là chỉ là quầng thâm mắt như gấu trúc. Cậu đang cười đấy, nhưng đôi mắt lại tĩnh, hoàn toàn phẳng lặng, không có bất kỳ hình ảnh nào lọt được vào trong đó.  Draco khao khát được tiến vào đôi mắt ấy, mong muốn hình ảnh của bản thân có thể hiện hữu trong đó. Hơn nữa, phải nói đến dáng người thon gầy của cậu – hẳn là thon gầy… đi. Dáng người cậu, thật gầy, thậm chí hiện tại còn có xu hướng gầy hơn trước, cậu nói “giờ mình gầy trơ xương” cũng không phải nói điêu. 

Không chỉ thế cậu còn cao thêm 1 chút, từ năm thứ 5 cậu bắt đầu cao lên, vừa cao vừa gầy càng khiến cậu trông mảnh khảnh. Áo sơmi trên người cậu có chút lộn xộn, làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn. Cổ chân cậu cũng thật nhỏ, chỉ cần 1 bàn tay là có thể nắm trọn, xuống 1 chút là một đôi giày đồng màu với chiếc quần cậu đang mặc, đôi tất đang đi cũng bị lộ ra một chút, bao lấy mắt cá chân cậu.

“Sao cậu lại ở đây?” – Draco vờ như vô tình hỏi.

“Vì sao ấy hả?” – Harry, tay kẹp điếu thuốc lá, tự nhiên buông hờ tay ngang người, nói, “Tìm người, ngủ một đêm.”. Cậu nói như một điều hiển nhiên “Cậu biết đấy, năm 17 tuổi thì chạy trốn khắp nơi, 18 tuổi lại đâm đầu vào tù…. Năm nay 20 rồi, bổ sung một cái ‘lễ thành niên’ cũng không tính là muộn. Khi ở Azkaban nghe mấy người xung quanh nói rằng, để chúc mừng ngày trưởng thành thì tốt nhất là lên giường. Giờ không phải đã ra tù sao, nên đi tìm một người, thực hiện một cái lễ trưởng thành muộn.”

Draco liền nhớ lại người phụ nữ tiếc nuối rời đi lúc trước. “Ai cũng có thể?” – Anh cau mày.

“Nam là được.” – Harry tặc lưỡi, “Là cậu cũng có thể.”. Nói rồi rít một hơi thuốc, xong ném nó xuống đất, di di. Sau đó, bình tĩnh, thản nhiên, như là đã quyết định xong, hỏi: “Thuê phòng hay là đến nhà cậu đây?”

Draco nhìn cảnh Harry đang co người lại trong gió rét liền cởi áo khoác ném qua. “Đến nhà tôi” – Anh nói.

Nhà Draco nằm cách nơi hai người đang đứng một con phố. Một căn nhà hai tầng, gạch xanh ngói trắng, bình thường đến không thể bình thường hơn, đi vào bên trong thì – sang trọng, xa hoa không thiếu thứ nào.

“Malfoy ơi, Malfoy à.”. Harry đá rớt giày, đạp chân trần lên sàn nhà làm bằng gỗ, “Kiểu nhà này của cậu đặt thế giới Muggle như thế này là sẽ bị mấy tên trộm dạo chơi vài vòng đấy, biết không hả?”

“Nhà tôi có 3 tầng bùa chú chống trộm, nếu có người đột nhập phi pháp, tôi sẽ ngay lập tức nhận được tín hiệu cảnh báo.” Nói rồi ném qua một đôi dép “Đi vào, làm như cậu chưa từng thấy thứ tốt hơn vậy. Cậu đã từng đến Thái ấp Malfoy rồi còn gì. Nơi này còn không bằng một góc của Thái ấp nữa là.”

“Đúng là đã từng đến, nhưng là không có nhìn kỹ.” – Harry trào phúng cười cười. “Tớ khi đó là đang tìm đường ném mạng vào lòng đất chứ có làm gì khác đâu.”, “Không lòng vòng, phòng tắm nhà cậu ở đâu?”

“…….. Tầng hai.”, Draco chậm rì rì nói “Dùng phòng tắm trong phòng ngủ của tôi ấy.”

“Trong phòng ngủ sao?” – Harry ngả ngớn cười “Cậu ở một mình?”

Draco gật gật đầu.

“Vậy tớ đoán là cậu không có đến hai cái áo choàng tắm đâu nhỉ?” – Harry huýt sáo, một bước như ba mà đi lên tầng. Draco đứng ở cửa trong chốc lát, đến khi nghe tiếng nước vang vọng từ trên tầng xuống mới chậm rãi cởi áo khoác, cởi giày. Anh cũng trực tiếp đi chân trần lên sàn nhà, hồi tưởng đứng tại vị trí Harry vừa đứng. Sau đó đi đôi dép vốn chuẩn bị cho Harry, lên tầng, đi vào phòng ngủ. Cửa phòng tắm làm bằng kính mờ, ẩn ẩn hiện hiện một bóng người đang chống tay lên tường, Draco đứng ở cửa, qua tiếng nước mơ hồ nghe được tiếng ho của ai đó. “Cần tôi giúp gì không?”, Anh đưa tay gõ gõ cửa, tiếng ho bên trong liền dừng lại.

“Cậu là không chờ nổi nữa sao?” – Tiếng của Harry vang lên từ bên trong, cách một lớp cửa kính, có chút mơ hồ. “Tớ còn chưa tắm xong đâu.”

“Cậu thật sự định cùng tôi lên giường?” – Draco hỏi “Có phải khi ở Azkaban cậu đã vất não đi rồi, cậu còn nhớ tôi là ai hay không?”

“Còn cậu cũng vất não khi vào Bộ Pháp Thuật rồi à?” – Harry cũng không chịu thua đốp chát lại “Bản thân là Draco Malfoy cũng không nhớ?”

Draco dừng một chút, tiếp tục nói: “ Nói trước, tôi không nằm dưới.”

“Vậy tớ làm, dù sao kêu tớ đến làm cậu, tớ cũng không biết phải làm như thế nào.” Tiếng nước dừng, Draco nhìn thấy hình bóng ai đó mở tủ, lấy đồ bên trong mặc lên người.

Draco lùi ra phía sau vài bước.

Cửa phòng tắm mở, tóc Harry vì vẫn đang còn ướt mà rũ xuống, nhỏ ướt vai áo. Hơi nước vẫn còn đang đọng trên mắt kính, đôi mắt xanh mơ hồ có chút long lanh. Áo tắm của Malfoy cậu mặc có chút lớn, cậu khẩy khẩy đai lưng, không nhanh không chậm nói: “Lên giường đi, giường của đại thiếu gia chắc chắn phải cực thoải mái!” Nói xong, không đợi Draco kịp phản ứng, đã kéo lấy quần áo của Draco, đẩy anh ngồi lên giường.

Harry cực kỳ chủ động ngồi khóa lên hông Draco, bên dưới áo choàng tắm hoàn toàn trống trơn, mông nhỏ cọ cọ nơi ấy của Draco. Hầu kết Draco trượt lên xuống, Harry ngẩng đầu cười với Draco, ánh sáng đọng trên lông mi cậu ẩn ẩn lộ ra chút lạnh nhạt, cậu không để tâm mà cởi ra mảnh vải duy nhất trên người mình. Dưới ánh đèn, Draco phát hiện ra, ở Azkaban hai năm Harry trắng ra không ít, đang thắc mắc liệu có phải cậu ấy hoàn toàn không ra ngoài khi bị giam ở khu vực được quản lý bởi Sở Thần Sáng hay không, thì đập vào mắt là một vết sẹo ghê người kéo dài từ vai phải chéo ngang lưng xuống dưới.

“Đây là….” – Draco vô thức duỗi tay chạm vào vết sẹo, lại bị Harry túm tay cản lại. Harry chậm rãi cởi đồ, đem áo tắm ném xuống đất. Cơ thể trần trụi kẹp chặt eo Draco, cúi người cởi từng khuy áo của anh.

“Vết sẹo kia….” – Draco vẫn không buông tha.

“Tò mò sao?” – Harry một bên cởi khuy áo một bên nói, “Cậu biết đấy, khu vực hiện tại được Sở Thần Sáng quản lý đa số là đám Tử Thần Thực Tử phạm tội nhẹ.” Harry dùng ngón trỏ lướt qua hõm xương quai xanh Draco, túm lấy vạt áo sơ mi anh kéo ra, làm lộ làn da nhợt nhạt. “Lần đầu tiên ra khỏi phòng giam, chạm mặt với đám tù nhân còn lại, đa số chúng đều bị tớ bắt vào…. Đoán thử xem, chuyện gì sẽ xảy ra nào?”, cậu giảo hoạt cười cười, trượt người xuống một chút, ngồi trên đầu gối Draco,bắt đầu tháo thắt lưng của ai đó. Vừa mới chạm vào mặt khóa, Draco đột nhiên thẳng lưng lại bắt lấy cái tay đang rục rịch kia.

“Đã xảy ra chuyện gì?”, giọng nói khàn khàn, ẩn đi lửa giận ngút trời trong đó. Harry gỡ tay mình ra, tiếp tục công cuộc tháo thắt lưng, “Cũng không có gì, chỉ là một tên Tử Thần Thực Tử bị tớ ném vào bắt được tớ khi đang ở một mình, muốn cưỡng d*m tớ. Hôm đó hắn hỏi, Cậu bé được chọn đến tuổi trưởng thành rồi nhỉ, sau đó ghìm tớ xuống đất.” Harry cười khinh một tiếng, anh cứng người,cậu liền vỗ vỗ đùi Draco “Thả lỏng, thả lỏng, hắn chưa làm được gì hết. Bộ Pháp Thuật tịch thu đũa phép của tớ, nhưng Hermione đoán được rằng sẽ có người tìm tớ trả thù nên lén giấu cho tớ một cái dao găm muggle… Tớ đánh lại hắn, hắn điên lên cướp lấy con dao muốn giết tớ, đúng lúc đó thì Thần Sáng tuần tra ngang qua, tên đó bị tóm lại chuyển sang khu vực của Giám ngục Azkaban. Kể từ đó về sau tớ không được phép ra khỏi phòng giam dù chỉ nửa bước chân ______ này, cậu làm gì đấy?” Anh lật người lại đè cậu xuống giường.

Hiện tại đến lượt Draco ở phía trên, thắt lưng được tháo một nửa, tùy ý mà treo ở đó, khóa quần cũng đã kéo ra, lộ ra đồ vật bên trong phấn chấn bừng bừng bị bó chặt lại bởi quần lót màu trắng. Áo sơ mi giờ cũng hoàn toàn mở ra, buông lơi ở hai bên sườn. Ngực đối ngực với Harry, vết sẹo do Cắt sâu mãi mãi( Sectumsempra) lưu lại từ vai trái kéo xuống dưới. Harry nhìn rồi nhìn, ực một tiếng khẽ khàng, nuốt nước miếng, cơ thể run lên nhè nhẹ khi được Draco mơn trớn vuốt ve vết sẹo của mình.

“Định làm gì đấy?” – Harry dường như hơi dỗi một phát tát bay cái tay đó của Draco, “Muốn đọ xem hai đứa thì đứa nào có sẹo to hơn à?”

“….Tôi chỉ là có chút lo lắng” – Draco nhẹ giọng nói, cúi đầu muốn hôn Harry. Nhưng lại bị Harry chặn lại, lần nữa:)). Mặc kệ cái mặt đầy hỏi chấm của Draco, Harry trườn lên giường, tháo kính ra để sang một bên.

“Giờ thì được rồi.” – cậu nói, trước khi Draco kịp làm ra động tác gì liền túm chặt lấy ga giường.

Harry thật sự quá gầy. Draco thầm nghĩ khi nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cậu. Draco không hiểu vì sao người đang nằm bên dưới mình khăng khăng muốn đưa lưng đối mặt mình, lấy một tư thế hoàn toàn thuần phục, mặc người muốn làm gì thì làm, thật sự khiến người ta không kìm lòng được, cũng khiến anh khó hiểu. Cũng không phải là anh ghét bỏ gì tư thế này, mà ngược lại mới đúng, hoàn toàn chiếm lấy một Potter, là mộng tưởng thời niên thiếu của anh. Hiện giờ anh sắp thực hiện được, tại đêm nay, quỷ dị mà lại kiều diễm ướt át.

Vòng eo quá mức tinh tế của Harry đang nằm trọn trong vòng tay anh, sau khi bị tiến vào, không quan tâm đến mối quan hệ đối địch của hai người,phóng túng rên rỉ. Cẩn thận mở rộng cho người, Draco dùng sức mà đưa đẩy, đánh vỡ thanh âm vốn đã không tròn trịa của Harry. Khi lên đỉnh, Draco cường ngạnh kéo Harry xoay người lại đối mặt với mình.Dưới ánh đèn nhu hòa, khóe mắt ửng đỏ, là nước mắt hay là cao trào sung sướng? Trong ánh mắt ấy vụt qua một tia cảm xúc rách nát, Draco cũng không có thời gian bắt được nó. Vì Harry đã rướn người lên, choàng tay qua cổ Draco, thực hiện nụ hôn đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay của hai người. Nụ hôn mang lại cho Draco cảm xúc như lúc vừa tiến vào trong thân thể Harry vậy, mới lạ nhưng sung sướng đến rùng mình, đồng thời khiến ảnh ngược của Draco lặng yên hiện lên trong đáy mắt cậu.

Potter kiệt sức rồi. Sau cơn hoan lạc, mí mắt cậu cũng không nhấc lên nổi, dùng một tư thế coi như tự bảo vệ, cuộn lại bao lấy bản thân, mặc kệ Draco đùa nghịch, tắm rửa hay thay đồ ngủ, đều không có phản ứng. Sau đó, Draco bế cậu về giường mình, đoán là cậu cũng chẳng muốn ngủ chung một chỗ với mình nên anh dự định ra phòng khách ngủ. Chỉ là vừa mới cầm cái gối lên thì một bàn tay từ trong chăn vươn ra, Cậu bé được chọn vẫn đang ngủ say, lại vô thức níu lấy con người vừa mới chiếm hữu cậu. Dưới ánh đèn ngủ vàng dịu, Draco ngắm nhìn khuôn mặt của Đứa bé còn sống, cánh tay vẫn còn lưu lại dấu vết của lần cuồng hoan vừa rồi. Nghĩ nghĩ, Draco leo lên giường, ôm cậu vào trong lòng.

Anh không ngờ rằng cậu lại gầy đền như vậy, hoàn toàn có thể ôm trọn cậu vào lồng ngực, mà một bàn tay cũng thật sự có thể hoàn toàn bao lấy mắt cá chân cậu. Anh nhớ tới những biểu tình của Potter ngày hôm nay,… ngả ngớn, trào phúng, ngập tràn tình dục … rồi lại nhớ đến cậu bé mà anh quen trong ký ức, quật cường mà lại thân thiện khiến anh phát ghét, rồi sự ôn hòa được mọi người yêu mến nhưng lại bị anh khinh bỉ, tất cả chỉ bởi vì cậu… không thuộc về anh. Mà hiện tại, khi anh đã chiếm được Potter, lại đi tưởng niệm nét quật cường, ôn nhu của cậu trong quá khứ.

Vì sao cậu lại dễ dàng “bán đi” cơ thể mình như vậy, dùng thái độ ngả ngớn, được thì được mà không được cũng không sao lên giường với một kẻ đã từng là đối thủ – là anh? Liệu có phải sau khi dùng cả mạng sống để cứu vớt thế giới rồi bị thế giới phản bội đã triệt để đánh vỡ quan niệm cùng tín ngưỡng “yêu” của cậu?

Km

Draco cúi đầu hôn lên trán Harry, cái người này sống ở Azkaban hai năm, hai năm đứng yên. Tâm hồn cậu đã chết vào năm 18 tuổi, khi bị người người đẩy vào Azkaban, đến bây giờ là 20 tuổi, cậu bé của anh, hẵng còn là một thiếu niên. Draco nhẹ nhàng ôm Harry chìm vào giấc ngủ. Trong mơ ánh nắng vàng chói sáng khắp nơi,ánh nắng tháng 7 nóng rực nhưng lại khiến tâm người càng thêm lạnh lẽo.