Chương thứ sáu

Thu Tử Ngộ thực sự là cảm thấy kỳ quái. Triệu Hi đêm qua không hiểu sao lại chạy tới cứu mình, lại làm mình bị thương. Ngày hôm nay lại vội vàng mà dẫn quản gia đi tới thiên lao. Nếu nói là đang quan tâm mình…Nhưng trước đây chính mình cùng người này cũng không có gì qua lại, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua…Tại sao lại quan tâm đến mình a? Nếu không phải, vậy Triệu Hi đến tột cùng có dụng ý gì? Hắn nghĩ không ra, trong lòng âm thầm suy đoán ý đồ tới đây của Triệu Hi, nét mặt vẫn là kính cẩn có lễ: “Tô quản gia có lễ a!” Nghĩ ngồi dưới đất đáp lễ có chút không phải, hai tay đỡ tường, miễn cưỡng muốn đứng dậy.

Triệu Hi nhìn hắn cật lực mà đỡ tường muốn đứng thẳng lên, nhịn không được tiến lên nâng: “Ngươi có thương tích trong người, không cần miễn cưỡng chính mình, ngồi xuống đi!”

Thu Tử Ngộ hai chân thẳng run, thân thể trầm trọng dị thường, âm thầm kinh hãi: Cái dạng này…ngày mai có thể nào chống đỡ đến khi diễu phố kết thúc? Nương theo Triệu hi nâng mà chậm rãi đứng thẳng, chỉ chỉ ghế gỗ bên cạnh bàn: “Ta ngồi ở chỗ này cùng hai vị nói rất là bất kính…làm phiền Triệu đại nhân đỡ ta qua bên kia ngồi xuống.”

Triệu Hi nhìn hắn bước đi khó khăn, từng bước một chậm rãi tới gần cạnh ghế ngồi xuống, mới thở ra một hơi dài, ngực đau nhức khó nhịn: Thân thể bị thương như vậy, ngày mai làm sao cho phải? Hắn không đành lòng nhắc tới chuyện này, từ trong lòng móc ra một cái bình ngọc đưa cho Thu Tử Ngộ: “Đây là thần dược của sư môn ta, có thể đối thương tích của Thu công tử hữu dụng!”

Tử Ngộ không rõ lắm trong đó là gì, nghĩ đến Triệu Hi cũng không cần phải…vô duyên vô cớ lại chạy đến thiên lao hại hắn. Nếu thực sự là thần dược, nói không chừng đối thai nhi có lợi. Hắn cũng không chối từ, thân thủ nhận lấy: “Đa tạ Triệu đại nhân!”

Triệu Hi thấy hắn thản nhiên tiếp thu, trong lòng vui vẻ: Thì ra hắn đối với mình đúng là tín nhiệm như vậy, không chỉ có làm cho thiếp thân thị nữ tìm mình hỗ trợ, còn là nhận đồ vật từ mình cũng không chút nghi ngờ, thản nhiên tiếp nhận. Chính hắn cũng chưa phát giác ra chính mình đối Thu Tử Ngộ lại tăng thêm vài phần ái mộ thương tiếc!

Thu Tử Ngộ thấy bọn họ tới đã được một lát nhưng như cũ không có nói tới chuyên gì quan trọng, chỉ là mờ mịt lấy lòng kết giao. Trong lòng nghĩ như thế nào cũng không rõ, chẳng lẽ là bởi vì việc ngày mai: Hảo, ngươi không nói vậy để ta nói. Hắn khách khí mời: “Hai vị nếu là không chê nơi này bẩn thỉu chật hẹp, xin mời ngồi xuống nói a! Ta ngày mai liền phải diễu phố thị chúng, hai vị chắc hẳn vì việc này mà đến a!”

Triệu Hi thấy hắn chủ động nói ra, chính mình trái lại lại nói không ra lời, lúng túng nói: “Cũng…cũng không hẳn là như vậy…”

Tô Bình ở trong lòng thở dài: Vị Thu công tử này ngày trước phong hoa tuyệt đại, cao quý, xinh đẹp, nho nhã…Hôm nay lại ngay cả đi vài bước đều thập phần chật vật, ngày mai diễu phố sao có thể chịu đựng được a! Hắn thấy đại nhân nhà mình ấp a ấp úng xèo xèo ngô ngô, trong lòng biết những lời này đại nhân thế nào cũng không đành lòng nói ra, không bằng tự mình nói đi. Tóm lại để trong lòng Thu công tử cân nhắc một chút, cũng tốt làm chút dự định.

Tô Bình thận trọng ngồi vào một chiếc ghế gỗ khác, chậm rãi nói: “Ngày mai, quan viên sẽ áp giải Thu công tử chính là đại nhân nhà ta!”

Thu Tử Ngộ hơi kinh ngạc, ngừng một lát thấp giọng nói: “Thì ra là thế!”

Sắc mặt Triệu Hi phút chốc trắng bệch, vội vã giải thích: “Thu công tử, ta biết là ngươi bị oan. Ngày mai…ngày mai…”

Tử Ngộ nhìn bộ dáng Triệu Hi lo lắng, bất an, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái: người này xem ra cũng không có gì ác ý…Hắn nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói: “Đại nhân không cần giải thích, Tử Ngộ hiểu rõ…Việc này chẳng thể trách đại nhân. Chỉ là, Tử Ngộ có một chuyện không hiểu, mong rằng đại nhân có thể giải thích một chút!”

Triệu Hi vội hỏi: “Ngươi nói đi, hễ là chuyện gì ta biết nhất định một chữ cũng không dối gạt.”

Tử Ngộ trầm ngâm nói: “Buộc ta phải diễu phố là ý của Thánh Thượng sao?”

Triệu Hi thoáng cái sửng sốt: Hoàng đế lão tử chỉ biết đấu khúc khúc, làm sao có thể suy nghĩ việc này? Nhắc tới chuyện, cũng chính là do…hảo bằng hữu…của ngươi dâng bản tấu a. Thế nhưng, chuyện này ta có thể nào nói cho ngươi biết a? Hắn không biết nên trả lời thế nào, lại bắt đầu xèo xèo ngô ngô: “Đều không phải…phải…phải…”

Tử Ngộ thấy hắn khó xử, thở dài cắt đứt lời của hắn: “Thì ra quả nhiên là có người tâu lên Thánh Thượng nghe…Cũng được, Tử Ngộ biết đại nhân không tiện nói ra tính danh của người kia. Kỳ thực, dù là đã biết cũng không có tác dụng gì, đại nhân không cần khó xử!” Hắn đột nhiên cảm thấy mình đang hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn. Kể cả biết là ai dâng bản tấu lại làm sao? Với tình huống hiện nay của mình, giữ được tính mạng đã là cảm tạ trời đất, làm sao còn có lòng dạ thảnh thơi mà truy cứu vấn đề!

Trong ngực Triệu Hi đau khổ giống như thoáng cái nuốt vào mười cân xích sắt: Nào có cái gì bất tiện a, ta là không thể nói a! Ngươi đều trông như vậy, ta sao có thể lại tát muối vào vết thương của ngươi!

Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân vì nói không nên lời mà khó chịu, rất không được tự nhiên. Hắn cúi đầu đá đá một cái cọng rơm từ góc tường bay tới bên chân, lại không biết nên nói gì với Thu Tử Ngộ mới tốt.

Tô Bình nhìn hắn một cái, lại nhìn một cái Thu Tử Ngộ đang ngồi đến xiêu vẹo, nhịn không được yên lặng thở dài một chút.

Thu Tử Ngộ ngồi được chốc lát, chỉ cảm thấy nửa người đều có chút chết lặng rồi. Hắn nhìn một chút cái cửa sổ nhỏ trên mái nhà, đột nhiên cảm giác vạn phần mệt mỏi rã rời, thấp giọng nói: “Đại nhân, thời gian không còn sớm…”

Triệu Hi nghe ra lời này ý mời bọn họ rời đi, ngẩng đầu nhìn hướng Tử Ngộ, ngượng ngùng nói: “Chúng ta đúng là cần phải trở về!”

Thu Tử Ngộ mỉm cười: “Hai vị đi cẩn thận! Đại nhân, ngày mai gặp lại…” Hôm nay có thể cười với ngươi, chỉ mong ngày mai ta và ngươi gặp lại sẽ không phải xấu hổ!

Triệu Hi có chút trì độn, vô ý thức đi hướng cửa lao. Tô Bình nhìn Thu Tử Ngộ, theo sát Triệu Hi.

Đi tới cửa, Triệu Hi tựa hồ mạnh phục hồi lại tinh thần, xoay người vái chào nói: “Thu công tử sớm đi nghỉ tạm a! Cũng tốt…chuẩn bị tinh thần ứng phó việc ngày mai!”

Thu Tử Ngộ hơi gật đầu: “Tử Ngộ hiểu rõ, đa tạ đại nhân quan tâm!”

Một trận chua xót xông thẳng vào mũi, Triệu Hi mạnh quay người đi, xoay người mang theo Tô Bình, cũng không quay đầu lại, rất nhanh đã đi ra thiên lao. Bước chân như vậy, giống như phía sau có ma quỷ gì đang đuổi theo hắn.

Mắt thấy chủ tớ hai người kia càng chạy càng xa, cũng không thấy nữa, nụ cười trên mặt Thu Tử Ngộ chậm rãi chuyển thành khổ sáp, thấp giọng nói: “Ngươi không muốn nói…lẽ nào người dâng tấu đúng là Vân Ngọc sao? Đa tạ ngươi đã quan tâm như vậy…” Hắn cảm thấy có chút ngồi không yên, đang chống bàn muốn đứng lên đi trở về góc tường nằm xuống, ai biết hai tay lại vô lực, thân thể loạng choạng, dưới chân mềm nhũn, toàn bộ thân thể té lăn trên đất.

Thu Tử Ngộ tự giễu mà cười cười: Dù sao cũng không đi được…lại không có người ở đây, miễn cưỡng làm gì a! Đều đến mức này rồi, hiếu thắng lại có ích lợi gì?

Hắn một tay che chở bụng, di động thân thể chậm rãi đi đến đống rơm rạ ở góc tường. Dựa vào tường thở hổn hển mấy hơi thở, Tử Ngộ chậm rãi nằm xuống, hai tay đặt trên bụng, cẩn thận mà xoa nhẹ.

Trong mông lung, phảng phất lại nhớ tới phủ Thái sư…Cha cùng ca ca đang đứng ở dưới hiên nhà, nhìn mình thân thiết mà mỉm cười. Tử Ngộ đi nhanh tới, một bả kéo tay ca ca vui vẻ gọi: “Ca ca!”

Tay ca ca lạnh lẽo thấu xương, khuôn mặt dần dần chuyển biến, da thịt trên mặt từng mảng, từng mảng rơi rụng xuống, con mắt hung tợn đột ra, không quá bao lâu liền biến thành một bộ xương khô. Tử Ngộ hoảng hốt, đảo mắt nhìn phía cha bên cạnh, đã thấy cha cũng biến thành một bộ xương khô, chỉ có xương hàm hé ra hợp lại: “Tử Ngộ con ta…ngươi vì sao muốn hại cha? Vì sao muốn hại đại ca ngươi?”

Trong lòng ngực Thu Tử Ngộ đau đến nói không ra lời, không tự chủ được từng bước một lùi lại phía sau. Ca ca vươn tay ra, bàn tay huyết nhục lẫn lộn, năm ngón tay không được đầy đủ, cứ như vậy nắm chặt y phục của mình, rây ra từng đạo vết máu: “Đệ đệ, ca ca thường ngày đối xử không tốt với ngươi sao? Cha đối đãi với ngươi không tốt sao?”

Thu Tử Ngộ ra sức lắc đầu “Không!” Hét to một tiếng bỗng nhiên tỉnh lại. Trong lao tối như mực, chỉ có cửa sổ ở trên mái nhà chiếu xuống một luồng ánh trăng. Tử Ngộ đầu đầy mồ hôi, si ngốc mà nhìn một chút vầng sáng kia. Giọt nước mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt: Cha…ca ca…Tử Ngộ xin lỗi các ngươi! Thế nhưng…nếu không phải các ngươi làm điều ngang ngược, làm nhiều chuyện xấu…sao lại đi tới bước đường cùng này a? Các ngươi báo mộng cho ta…vậy ở âm phủ chắc phải làm một lũ cô hồn…Tử Ngộ ở nhân gian chịu khổ một chút, coi như là cho các ngươi chuộc lại một phần tội nghiệt. Mong cho các ngươi sớm ngày được đầu thai, kiếp sau đều cải tà quy chính…không bao giờ…muốn hại người nữa…

Từ khi hắn bị bỏ tù đến nay vẫn thong dong bình tĩnh, lúc này nhưng lại không thể kiềm được, cúi đầu mà khóc lên!

Khóc một lát, nghĩ nước mắt cũng chảy không được nữa, chậm rãi ngừng lại. Hắn trợn to hai mắt, nằm thẳng tắp. Không biết tại sao lại nghĩ tới Vân Ngọc: Ngươi đúng là hận ta như vậy sao? Cư nhiên nghĩ ra chủ ý này để nhục nhã ta, một chút cũng không niệm tình ngày trước sao? Đột nhiên vừa muốn cười: Tình cũ sao? Thì ra từ đầu đến cuối đều chỉ có mình ta tự nguyện. Lúc ngươi cùng ta thân thiết chắc hẳn rất khó chịu, có khi còn buồn nôn cũng chưa biết chừng…

Bỗng dưng nhớ tới lúc sau khi cứu được Vân Ngọc, hai người thường cùng một chỗ uống rượu làm thơ. Vân Ngọc đột nhiên trở lên rất tốt, chính giả vờ từ chối…lại tạo thành nghiệt chuyện…rồi có đứa nhỏ trong bụng. Tử Ngộ trong lòng thở dài: kỳ thực ngươi hà tất gì ủy khuất chính mình như vậy…Dù đôi ta cũng không phải là cái loại quan hệ này, vì quốc gia đại nghĩa, ta cũng sẽ giúp ngươi a.

Hắn nhìn vầng trăng sáng xuyên thấu qua cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống, đột nhiên cảm thấy thực hâm mộ. Hắn chậm rãi bò tới, nằm trên mặt đất, để vấng sáng kia chiếu xuống bụng, nhẹ nhàng xoa: Hài tử…ngươi xem…ánh trăng đêm nay rất đẹp a!

Đột nhiên, một thanh âm thấp trầm từ ngoài cửa lao vang lên: “Sư đệ! Tử Ngộ sư đệ!”

Tử Ngộ hướng phía cửa lao nhìn qua, chỉ thấy trước cửa có một bóng đen, chính đang ngồi xổm xuống, khe khẽ mà nhìn chăm chú hắn, cặp mắt sáng ngời.

Tử Ngộ run lên, che chở bụng hướng về bóng đen kia chậm rãi dời qua. Di chuyển đến gần, bóng đen vươn một bàn tay ra, nắm lấy bàn tay phải run nhè nhẹ của hắn vươn tới, lại gọi một tiếng: “Sư đệ!”

Tử Ngộ giật mình sửng sốt một lát, trong mắt lại ẩm ướt, chua xót mà mở miệng: “Sư huynh…”