Ánh nến toả sáng cả gian phòng, bốn người trước mắt lúc sáng lúc tối. Thu Tử Ngộ khách khí nhìn về phía Tống Duệ Phương cười một cái xem như chào hỏi.

Tống Duệ Phương ánh mắt âm tàn chậm rãi nhìn xuống dưới, thấy vùng bụng của hắn càng trở nên oán hận, thanh âm cũng rất bình thản: “Thu công tử! Ta nghe người ta nói, trên đời có một loại thần dược tên là Bích Linh châu, nam nhân ăn xong liền biến đổi thể chất, thai nghén sinh con, quả nhiên kỳ diệu!”

Hắn âm thầm cảm thấy không tốt, hai tay phía dưới bảo vệ bụng nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm như không.

Tống Tuệ Phương lạnh lùng cười: “Ngươi không cần phải bảo vệ bụng mình như vậy đâu. Loại nghiệt chủng này giữ lại để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn sau này đi câu dẫn nam nhân sao?” Nàng nâng bàn tay trắng nõn lên, hắc y nhân phía sau liền đưa trường tiên đặt vào tay nàng, tiên trượng mơ hồ còn phát ra hoàng quang chói loá.

(Trường tiên: Cây roi dài.)

Tống Tuệ Phương “Xoạt” một tiếng phất chiếc roi lên, thanh âm âm độc: “Năm đó, phụ thân ngươi hại chết cha ta, người cha đáng thương của ta cả đời chinh chiến tận trung vì nước rốt cục lại bị thu thân vu cáo hãm hại, tội đang đó còn bị ban thưởng chén rượu độc! Thu công tử, nợ này cùng với tên gian tặc phụ thân ngươi không nói đến nữa, chúng ta đều là thê thiếp cũng thật không tồi đâu.” Trường tiên phút chốc chém xé gió thẳng về phía Thu Tử Ngộ.

Tử Ngộ tâm biết hôm nay khó tránh khỏi dụng hình, mắt thấy roi vung lại đây, thân thể nghiêng đi, bảo vệ bụng. “Bang” một tiếng, huyết nhục vẩy ra, Thu Tử Ngộ trước mắt biến thành màu đen, thân mình thoáng chốc đã ngã xuống, vội vàng gắt gao chống đỡ mặt đất, để tránh đè đứa nhỏ.

Tống Tuệ Phương nhẹ nhàng mà cười một tiếng, thanh âm phóng thật sự nhu hoà: “Thu công tử, nghe nói ngươi không thể nói chuyện, thật sự là mất hứng ta đây còn đang muốn nghe tiếng kêu thảm thiết của ngươi. Ngươi không thể nói chuyện thì sao ta có thể mãn nguyện được đây?” Trường tiên trong tay lại quất tới.

Đòn roi giáng xuống, Thu Tử Ngộ cố chấp dùng thần trí chống đỡ. Trước mắt bỗng tối đen một mảnh, hai tay vẫn chống lên mặt đấy như cũ, hắn chỉ còn biết sử dụng ý thức cuối cùng mà bảo vệ đứa nhỏ này mà thôi.

Hai roi của Tống Duệ Phương vô cùng mạnh mẽ, lúc này mới nương tay một chút, đem trường tiên đưa cho hắc y nhân bên cạnh, phân phó nói: “Lật người hắn lại.”

Hắc y nhân lĩnh mệnh tiến lên, nắm tóc Thu Tử Ngộ dùng sức một cái lật người của hắn. Thu Tử Ngộ duy trì không được hai tay đã sớm buông lỏng, thân thể mềm nhũn dựa vào tường. Sau não nặng nề bị đánh thẳng lên vách tường lạnh như băng, hơi co rút thì trong bụng liền chấn động, hẳn là thai nhi đã cảm giác được cơ thể mẹ đang đau đớn, nó trong bụng khó nhịn được cũng quay cuồng theo.

Phía sau gáy bị đánh như muốn toát ra, Thu Tử Ngộ cố sức chống đỡ, cả người vô lực dựa vào vách tường, chậm rãi rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Hắc y nhân xem qua hơi thở của hắn, bẩm báo nói: “Phu nhân, hắn ngất rồi.”

Tống Tuệ Phương hừ lạnh một tiếng: “Dùng nước gẩy tỉnh!”

Bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào đầu, Thu Tử Ngộ rùng mình một cái hai tay phía duới vô thức bảo vệ bụng, chậm rãi mở hai mắt.

Tống Tuệ Phương từ từ đi tới, khom người đánh giá một phen chợt vừa cười vừa nói: “Vân Ngọc đối với ngươi tình sâu vô cùng, không ngờ ngay cả đêm tân hôn vẫn gọi tên của ngươi! Mối thù của cha ta sẽ cùng tính toán với ngươi, nhưng mối hận bị cướp chồng, ngươi nói xem, làm sao mới có thể báo được?”

Thu Tử Ngộ toàn thân đau đến run rẩy, chất độc trong người lại bị ngoại lực kích thích dần dần phát tác, thai nhi càng lúc càng lăn mình kịch liệt, hắn biết tình huống trở nên không ổn nên liền theo bản năng đem hai tay ôm lấy bụng mình.

Tống Tuệ Phương mắt thấy trên bụng của hắn dao động không ngừng, ý cười không giảm, bàn tay mềm mại chậm rãi nâng lên: “Được thôi, ngươi cướp phu quân của ta thì ta sẽ cướp hài tử của ngươi. Thu công tử thấy trao đổi như thế này có được không?”

Thu Tử Ngộ hoảng hốt, há mồm hô to: “Mau buông tay!” Thanh âm này hô lên ngay đến hắn cũng có chút sửng sốt, mình có thể phát ra tiếng sao?

Tống Duệ Phương bị hắn hét liên hoảng sợ, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt càng thêm oán độc: “Nguyên lai ngươi có thể nói chuyện. Hmm, thì ra đều là giả bộ, thời gian qua có lẽ Vân Ngọc đã bị ngươi lừa rồi.” Bàn tay mềm mại chợt di chuyển xuống phía dưới, Thu Tử Ngộ đau đến trước mắt tối sầm, hai tay buông xuống hôn mê bất tỉnh.

Tống Tuệ Phương cười lạnh lấy đứng dậy phân phó: “Ngưu Đại, ngươi đến đè cho ta. Hôm nay ta nhất định phải thấy được, trong bụng tên nam nhân này rốt cục chứa món đồ chơi gì!”

Ngưu Đại chính là hắc y nhân lúc nãy đã nắm tóc Thu Tử Ngộ, nghe chủ tử mình phân phó liền bước đến người hắn nhưng lại không ngồi xuống mà trực tiếp dùng chân dẫm chiếc bụng cao cao của Tử Ngộ. Có lẽ vừa rồi thai nhi đã bị doạ cho sợ nên lúc này cũng không nhúc nhích, Ngưu Đại nhìn chiếc bụng dưới chân mình, đột nhiên trong lòng sinh ra vài phần kinh hãi, chẳng lẽ đây là quái vật sao?

Tống Tuệ Phương hạ mệnh lệnh: “Còn chờ gì nữa? Giẫm lên cho ta, đem thứ đồ vật bên trong giẫm ra!”

Ngưu Đại không mấy vui vẻ, một cước hung hăng đạp xuống.

Thu Tử Ngộ thân mình đột nhiên chấn động, một ngụm máu tươi “Nôn” một tiếng liền phun ra, thần trí nháy mắt thanh tỉnh, nhất tề cúi đầu nhìn thấy chiếc giày nằm trên bụng mình, hắn cảm giác thai nhi không hề nhúc nhích thì kinh hãi tột cùng: “Đứa nhỏ…” Hai tay hắn giơ lên tóm lấy cái chân kia liền đẩy ra, khoé miệng chậm rãi phun ra thêm vài giọt máu.

Tống Tuệ Phương dù sao cũng là nữ tử, nhìn thấy tình cảnh bi thảm này trong lòng cũng chợt lạnh đi, nhịn không được quay người đi, hung hăng tiếp tục nói: “Giẫm, giẫm lên cho ta!”

Ngưa Đại nhìn chiếc bụng không có chút động tĩnh, nhìn người phía dưới bộ dáng nửa ngồi đang ôm lấy chân của mình, trong lòng gã run lên: “Lẽ nào đã giẫm phải thai nhi sao?” Gã nhìn đến ba hắc y nhân khác, thấy huynh đệ của mình trong mắt lộ ra ý không đành lòng, cho nên gã cũng không làm nỗi nữa.

Tống Tuệ Phương nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh, tức giận xoay người lại nói: “Ngưu Đại, sững sờ cái gì vậy?”

Ngưu Đại rũ đầu xuống, chân chậm rãi rời khỏi bụng Tử Ngộ, thấp giọng nói: “Phu nhân… nếu giẫm hắn sẽ chết! Phu nhân nếu muốn báo thù thì sao lại để hắn chết một cách thống khoái như vậy? Không bằng để hắn ở trong này chết dần chết mòn chẳng phải tốt hơn sao? Huống chi, phu nhân nếu còn muốn nhìn hắn sinh quái thai này ra, đến đạp chết thì không được!”

Tống Tuệ Phương nhíu mày lại xoay người sang chỗ khác, dường như đã bị Ngưu Đại làm cho cảm động, chậm rãi gật nhẹ đầu: “Nói cũng đúng! Nơi này dơ bẩn như thế, ta cũng không muốn ở lâu. Để hắn ở đây, hai ngày sau đi nhặt xác!” Nàng chính là tướng môn hổ nữ, làm việc mạnh mẽ vang dội, vừa nói xong đã dẫn thoe ba hắc y nhân đi mất một chút cũng không quay lại nhìn.

Ngưu Đại vâng vâng dạ dạ đưa Tống Tuệ Phương ra khỏi cửa sau đó mới trở lại bên người Thu Tử Ngộ, lặng lẽ để lại thanh chuỷ thủ thấp giọng nói: “Thu công tử, ngươi nếu chịu không được có thể dùng nó! Nhớ kỹ, hôm nay ta cho ngươi một con ngựa lại tặng ngươi dao găm, nếu ngươi chết mà hoá thành lệ quỷ cũng đừng tới tìm ta đó.”

Thu Tử Ngộ trên miệng đều là bọt máu, nhìn Ngưu Đại cười thê lãnh sau đó nhắm hai mắt. Ngưu Đại thở dài, đi ra cửa phòng khoá lại. Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng nghe không được.

Thu Tử Ngộ đột nhiên che ngực, nửa chống đỡ người dậy, ánh mắt nhìn con dao găm sau đó phun ra hai ngụm máu tươi, tựa lưng vào vách tường, cơ thể lại bắt đầu co rút, ánh mắt mông lung: “Con ta…”

Không biết nằm bao lâu, đột nhiên cảm giác được bụng hơi động một chút, Thu Tử Ngộ liền giật mình: “Đứa nhỏ… vừa động”. Thu Tử Ngộ thật sự cảm giác rất rõ ràng thai nhi tay chân đang di chuyển thì vui mừng khôn xiếc, đau đớn của toàn thân dường không không còn cảm giác nữa. Một tay chống người ngồi dậy một tay phủ bụng, hắn cúi đầu nhìn chiếc bụng đang phập phồng: “Con ta còn sống!”

Tử Ngộ ánh mắt chợt sáng, thân thể hướng vách tường dựa vào, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng: “Con ta, con ta còn sống… Con chính là đứa né kiên cường nhất…”

Thai nhi tựa hồ có chút buồn bực, động nhẹ vài cái sau đó điên cuồng lăn lộn trong bụng, cơn đau lúc này so với những lần khác không giống nhau, khi trước động lên động xuống nhưng lúc này lại liều mạng xuống phía dưới như muốn thoát ly cơ thể mẹ, thân hình nho nhỏ cứ như vậy hướng dưới thân mà đi.

Tử Ngộ đau đến mức trước mắt mờ ảo, thân thể không tự chủ được liền run rẩy, ánh mắt cứ nhìn về phía trước, độc tố trong cơ thể phát tác đến cực hạn, ngực bị ép đến mức không thở được, hắn rất rõ ràng cảm giác được tim đập đang ngày một chậm đi.

Hắn há hốc mồm, cố gắng thở, duy trì thần trí, đột nhiên một trận đau nhức, nửa thân dưới một chất lỏng chảy ra, hắn liền hiểu được: “Thai nhi chín tháng đã bắt đầu kinh hãi, nó cũng cần ra rồi!”

Tim như đập ngày một chậm, từ ngực từng trận kịch liệt đau đớn. Thai nhi giống như trong lục ngũ tạng của hắn mà tìm đường chui ra liên tục trở mình, lăn đến mệt nhưng cũng không ra được, thai nhi động tác dần nhẹ lại nhưng vẫn chậm rãi lăn lăn.

Tâm biết không ổn, bản thân hắn đã rất khó thở nếu thai nhi không ra được khó tránh khỏi sẽ ngạt thở bên trong, nhưng cứ tiếp tục trì hoãn, nó sẽ…

Hắn cố gắng tách hai chân ra dồn lực xuống phía dưới, thai nhi như cảm nhận được cơ thể mẹ đang trợ giúp lại bắt đầu chui xuống. Tử Ngộ sống chết cắn môi dùng hết lực làm nhuyễn nửa thân dưới.

Thai nhi chậm rãi lại cố sức, Tử Ngộ răng nanh cắn vào môi ép chính mình không được mất đi lý trí, thân thể dần mềm xuống, đau nhức tiêu hao toàn bộ khí lực.

Động tĩnh của thai nhi trong bụng dần dần yếu đi, Tử Ngộ vừa vội vừa đau dồn sức xuống phía dưới nhưng vẫn không giảm. Chợt nhớ tới bình ngọc, hắn cố sức nâng cánh tay mở nắp bình, đem tất cả Đại Hoàn đan còn lại nuốt vào miệng rồi dùng bọt máu trôi tuột xuống.

Hết thảy mười hai Đại Hoàn đan lập tức phát huy công hiệu, Tử Ngộ cảm giác thân thể có chút thoải mái, hắn biệt độc đã tạm thời giảm đi nên đã lợi dùng thời gian này sinh ra đứa nhỏ, nếu không thể sinh e rằng chính mình cũng phải chết, nó chắc chắn cũng sẽ chết ngạt trong đó.

Đầu đột nhiên lướt qua một ý nghĩ: “Mình thân là nam nhi, tuy rằng thể chất bên trong có thay đổi nhưng ngoại hình thì không khác, nữ tử nhờ âm huyệt mà sinh nhưng nam tử về phương diện này thì chỉ có thể dùng hậu huyệt. Chẳng qua nam tử xương chậu nhỏ, sinh như vậy nhất định không dễ dàng. Vạn nhất thai nhi bị giữ lại trong đó còn nguy hiểm hơn, huống chi lúc này mình không đủ sức lực. Nếu muốn sinh hạ như vậy là không có khả năng. Trừ khi…”

Ánh mắt hắn chậm rãi lưu chuyển rồi dừng bên chuỷ thủ mà Ngưu Đại đã lưu lại, mỉm cười, đưa tay cầm lấy: “Ngưu Đại quả nhiên đã làm ra một chuyện tốt!”