Triệu Hi chậm rãi bước đi thong thả tiến đến thư phòng, thoáng liếc mắt thấy Tô Bình đang nâng chén trà, bắt chéo chân ngồi đó, lưng tựa vào ghế, ánh mắt hững hờ, thoải mái phẩm trà. Triệu Hi có phần khó chịu liền khụ thật mạnh một cái, Tô Bình tốt xấu gì vẫn còn vài phần chủ tớ nhưng cũng không vội đứng dậy, cười tủm tỉm tiếp đón: “Đại nhân, người đã tới!”

Triệu Hi hừ một tiếng: “Ngươi thật tự tại!”

Tô bình sắc mặt không thay đổi: “Ta nghĩ đại nhân cùng công tử còn muốn hảo hảo tâm sự với nhau nên mới ở nơi này chờ, sao vậy? Công tử ngủ ư?”

Triệu Hi liếc hắn một cái rồi đặc mông xuống chiếc ghế ở thư trác, bỗng nhiên thở dài.

Tô bình ngạc nhiên nói: “Đại nhân, sống tốt như thế này mà cũng có lúc thở dài sao?”

Triệu Hi có chút không xốc lại được tinh thần: “Hôm nay Dục Hỏa nói với ta, nếu sau này sanh sản có biến cố nhất định phải nuôi nấng đứa nhỏ! Ta tuy rằng tạm thời đã hiểu được ý niệm của hắn, chính là, trong lòng vẫn lo lắng không thôi!”

Tô Bình cũng có vài phần ảm đạm, buông chén trà trong tay: “Công tử thân thể quả thật không để cho là lạc quan a! Đại nhân, không phải ngươi......”

Triệu Hi không muốn nghe những lời tiếp theo của hắn, phất tay áo ý bảo dừng lại: “Đừng nên nói những câu khó chịu, Bình, đã qua hơn một năm rồi, ngươi nghĩ rằng ta có thể bỏ rơi hắn được không? Tuy Triệu Hi ta vô lại nhưng tình cảm này chính là thật sự!”

Tô Bình hiểu ý nghĩa trong lời nói kia, hoảng sợ: “Đại nhân, ngươi cũng, ngươi có thể cùng công tử sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang mà!”

Triệu Hi cười khổ: “Chỉ hy vọng như thế!” Hắn đã có vẻ mệt mỏi khi phải nói về chuyện này, liền đổi hướng: “Lẽ nào ngươi không muốn biết hôm nay ta cùng thái tử đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tô Bình ngồi thẳng: “Ta cảm thấy rất kì quái, thái tử đến đây tìm ngươi tra hỏi, hai người cùng ở đại sảnh nói rằng có chuyện quan trọng cần thương lượng, y cùng ngươi mà cũng có chuyện trọng yếu để mà nói sao?”

Triệu Hi cười cười: “Y cùng ta không có chuyện gì mà chính là cùng Dục Hỏa a!”

Tô bình lắp bắp kinh hãi: “Y nhận ra công tử sao?”

Triệu Hi gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn: “Y không chỉ có nhận ra, tựa hồ còn đối với Dục Hỏa nhớ mãi không quên được. Theo như lời y nói, cách đây mấy năm y đã gặp cho nên bây giờ chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra! Còn bắt ta thừa nhận Dục Hỏa là người của Thu gia!”

Tô bình nhíu mày: “Đại nhân thừa nhận?”

Triệu Hi lắc đầu: “Ta ban đầu không rõ ràng lắm giữa tâm ý của thái tử và Dục Hỏa, tất nhiên là không chịu thừa nhận, sau thấy thái tử giống như thập phần để ý đến Dục Hỏa thì ta lại càng không muốn mở miệng.”

Tô Bình cười xảo trá: “Cũng thật là, có ai mà nguyện ý vô cớ rước tới nhiều tình địch a?”

Triệu Hi nhìn hắn: “Đôi khi ta thật muốn bóp chết ngươi, nhưng nếu làm vậy thì còn có ai thấu hiểu ta nữa đây?”

Tô Bình đắc ý nghênh đầu: “Ta và ngươi từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, trong bụng ngươi nghĩ gì sao ta còn không biết? Chính là, nếu thái tử đã nhận ra thì sao có thể dễ dàng rời đi như vậy được?”

Triệu hi thở dài: “Đó là lý do ta gọi ngươi đến, thái tử tất nhiên là không can lòng, trước khi đi còn nói, nếu hắn tra ra được chuyện gì thì nhất định sẽ tước đi chiếc mũ ô sa của ta.”

Tô Bình đang yên lặng chợt nhiên vỗ tay cười nói: “Tốt tốt, cứ để cho y làm vậy đi, nếu thật sự tra ra được thì tốt quá, chúng ta còn đang lo phải tháo chiếc mũ đó xuống như thế nào đây?” Hắn đột nhiên ngừng một chút, tựa như lại nghĩ tới chuyện gì, nhíu mày: “Nếu thái tử không chỉ muốn chiếc mũ đó mà còn muốn đầu của ngươi nữa thì sao?”

Triệu Hi có chút không xác định: “Tiểu gia khỏa đó sẽ không làm vậy, đúng không?”

Tô Bình ném một câu: “Khó nói được a, gặp tình địch là mắt lại đỏ lên, ta chỉ sợ ngươi sẽ cùng thái tử mà ghen đấy chứ? Đường đường là quốc quân tương lai, muốn cái đầu nhỏ của vài tiểu quan cũng là chuyện bình thường, đúng không?”

Triệu Hi liếc hắn một cái: ” Ngươi sao lại nghĩ như vậy? Đó là đầu của ta nhưng lời đã nói thì không thể đổi được! Chẳng lẽ muốn ta vì bảo trì tính mệnh mà nói với thái tử Dục Hỏa là con của Thu gia, rồi mang trái tim người yêu ra trước mũi tiễn?”

Tô bình ha ha cười, đang muốn nói tiếp, ngoài cửa”Rầm” rồi truyền đến một tiếng mân khay rơi xuống đất, hai người liếc nhau một cái liền cùng lúc phi thẳng ra cửa.

Trước thư phòng là hàng lang, một nữ tử vẻ mặt bi phẫn ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người, chính là “Nữ Hoa Đà” Trần Tố Hà.

Trần Tố Hà sau khi trở về phòng vẫn lo lắng đến thân thể Thu Tử Ngộ không thôi, nàng xem một ít sách thuốc nhưng vẫn không tìm ra biện pháp có thể tăng cường thể chất cho Thu Tử Ngộ, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy cứ giấu biểu ca như vậy cũng không phải là biện pháp hay, nếu Phượng công tử khó sanh mà mất đi, biểu ca sao có thể chịu đựng được! Cho nên, không bằng cùng biểu ca nói rõ ràng chuyện này, một phần cũng cho biểu cho có lòng để phòng bị.

Nàng nghĩ một chút rồi hỏi hạ nhân, biết Triệu Hi đang ở thư phòng liền một mình đến tiền viện, trên đường cũng dặn một hạ nhân chuẩn bị đồ ăn khuya, đơn giản là cho hạ nhân về nghỉ tạm, chính mình sẽ đem thức ăn trên mâm chạy đến thư phòng.

Nào ngờ được, Trần Tố Hà gót sen ba bước đi lại phiêu diêu, như cây liễu trong gió, không nhanh mà cũng không chậm. Vừa đi đến cửa phòng đang định gõ cửa liền nghe một câu cuối cùng của Triệu Hi “Chẳng lẽ vì bảo toàn tính mệnh ta lại đi nói Dục Hỏa chính là đứa con của Thu gia, rồi mang trái tim người yêu ra trước mũi tiễn?”

Trần Tố Hà vốn là thần y chốn Giang Nam là huyết mạch mà Trần thị đã lưu lại, Trần thị khi xưa bị người ta giết chết, Tố Hà hiểu được chuyện nhưng mặc dù là hậu nhân của Trần thị nhưng vẫn một lòng học y lễ phật, mối hận của Trần thị lại không bao giờ quên. Thu gia suy tàn hậu thế, Trần Tố Hà ba ngày cầu nguyện cho vong linh của Trần thị trên trời rốt cuộc cũng được báo, nhưng cũng không hề biết rằng chính bản thân đã bên cạnh nghiệt tử Thu gia là Phượng Dục Hỏa gần một năm trời.

Triệu Hi cùng Tô Bình nhất thời chấn động, hai người đều biết Trần thị cùng Thu gia chính là cừu nhân không đội trời chung của nhau, thân thế của Phượng Dục Hỏa Trần Tố Hà cuối cùng đã biết, việc này thật sự không ổn rồi!

Triệu Hi tiến lên từng bước: “Biểu muội, sao ngươi lại đến đây?”

Trần Tố Hà ánh mắt sắc bén như đao, mặt không chút thay đổi, lời nói cứng nhắc hàm xúc: “Biểu ca, ngươi có nhớ ta là chi nữ của ai không?”

Triệu Hi trong lòng trầm xuống, xem ra vừa rồi tám phần chắc chắn nàng đã nghe được, Triệu Hi bước đến từng bước như muốn nói cái gì, Trần Tố Hà đột nhiên phóng dược: “Ngươi đừng lại đây, không thể nghĩ ra ngươi ngay cả thiện ác cũng chẳng phân biệt được, dám gạt ta đến trị liệu cho người ấy! Biểu ca, Tố Hà làm bằng hữu với ngươi cho đến nay đều xem ngươi như thân huynh trưởng mà đối đãi, ngươi vì sao lại hại ta thẹn với vong linh cha mẹ như vậy, thẹn với nữ nhân của Trần gia?”

Triệu Hi vội la lên: “Biểu muội, ngươi nghe ta giải thích......”

Trần Tố Hà đột nhiên vung ống tay áo, một mảnh bột trắng liền bắn ra, Triệu Hi không ngại nàng đột nhiên ra tay, còn muốn hiển nhiên chậm, chân mềm nhũn, song song tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Triệu Hi kinh hãi, vận động nội công hóa giải mê dược, lại cảm thấy ***g ngực nóng lên liền phun ra một ngụm máu tươi.

Trần Tố Hà lạnh lùng cười: “Đây chính là Tam Nhật Cấm do ta tỉ mỉ chế tạo ra, người trúng phải dược này trong ba ngày không thể động đậy, ngay cả võ công cũng không thể vận chân khí, biểu ca, là ngươi lừa gạt ta trước, chớ trách ta vô tình!” Nàng đem từ trong ống tay áo ra một cái bình nhỏ, đặt phía bên ngoài hành lang: “Ta sẽ giết nghiệt tử của Thu gia để an ủi phụ mẫu, thân quyến trên trời có linh thiêng, ngày mai sẽ có người đến, các ngươi chỉ cần ăn vào một viên thì Tam Nhật Cấm sẽ được giải! Biểu ca, tự bảo trọng!”

Triệu Hi khẩn trương, đau đớn hô lên: “Biểu muội, ngươi hãy nghe ta nói, Dục Hỏa hắn vô tội, nếu không phải hắn, Thu gia sẽ không sớm suy tàn như vậy, biểu muội...... Biểu muội......” Trần Tố Hà tung tay áo, sớm đã đi xa rồi.

Triệu hi hoảng loạn, cắn răng rồi đem công lực đề khí bức ra “Oa” một tiếng máu tươi lại trào ra lần nữa, Tô Bình trầm giọng nói: “Đại nhân không thể! Ngươi bây giờ có tự thương tổn bản thân cũng vô dụng, chúng ta nên tính đến biện pháp khác!”

Triệu Hi dù sao có vài phần gan dạ sáng suốt, lập tức lặng im trong lòng âm thầm tính toán: hôm nay vì cùng Tô Bình nói chuyện thái tử, hạ nhân bên trong phủ đã sớm cho ra ngoài, lúc này e là bọn họ còn nghỉ ngơi. Đây là tiền viện, chỗ ở hạ nhân lại là đông viện, cách nhau rất xa, bản thân lại không thể xuất ra chân khí, dù có quát to sợ hạ nhân cũng không nghe thấy được!

Triệu Hi ngẩng đầu nhìn giải dược ngoài hành lang, nương theo ánh trăng chiếu lên chiếc bình sáng loáng, chỉ tiếc là nó quá xa, bây giờ lại không thể qua đó lấy, ngay cả cánh tay muốn nâng lên còn không được. Tam Nhật cấm này cũng thật kì quái, toàn thân cao thấp không thể động đậy nhưng lý trí vẫn hoạt động vô cùng tốt, đổi tới đội lui trong mắt hiện giờ chỉ có duy nhật chiếc bình giải dược kia.

Triệu Hi nương theo ánh sáng của trăng tâm tình lại càng lúc càng trở nên lo lắng, hắn không tin tưởng vào những thứ quỷ thần nhưng lại nhịn không được mà âm thầm cầu xin: Trăng sáng ơi, ngươi nhất định phải bảo hộ Dục Hỏa của ta cùng đứa nhỏ! Dù có đổi lại tuổi thọ này, ta cũng sẽ không oán hận!

Nhớ đến lời thề khi trước, đời này kiếp này không bao giờ rời xa Thu Tử Ngộ nữa, vĩnh viễn bảo hộ hắn không bị tổn thương, nhưng mà hiện giờ…….Triệu Hi dùng đầu đánh vào trụ hành lang: Thật vô dụng!

Tô bình hoảng sợ, nghiêng cổ qua: “Đại nhân, ngươi đừng lo lắng, ta thấy Trần cô nương không phải dạng người bụng dạ độc ác, nàng thường ngày cùng Thu công tử rất hòa hợp, nhất định sẽ không hạ thủ được đâu!

Triệu Hi thống khổ mà lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Tố Hà cùng Thu gia cừu thâm đã giống như biển cả, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn? Dục Hỏa……..Dục Hỏa………Là ta hại ngươi, nếu ngươi có chuyện gì không may xảy ra, Triệu Hi ta tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết, nhất định sẽ cùng đi theo ngươi!

Thu Tử Ngộ không biết đã ngủ qua bao lâu nhưng có lẽ ban ngày đã ngủ quá nhiều cho nên bây giờ liền tỉnh lại, Họa Phiến dưới ánh nến đang cầm một mảnh vải đỏ, nhìn thấy hắn tỉnh lại liền mở to hai mắt, cười nói: “Thiếu gia, ta vừa làm một cái yếm cho bảo bảo ngươi thấy có được không?” Nàng đưa ra, là một cái yếm hoa sen màu hồng phấn tinh tế vô cùng, nhìn lại rất sống động.

Thu Tử Ngộ cười gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vài phần cảm kích khiến cho nàng cười tủm tỉm: “Thiếu gia thích là tốt rồi!”

Thu Tử Ngộ chỉ chỉ đầu giường, ý bảo Họa Phiến đỡ chính mình ngồi dậy, rồi nàng như cũ ngồi trên ghế nơi đầu giường trên tay cầm chiếc yếm thêu tinh tế từng đường mũi kim tiếp tục lên xuống, miệng nói, Thu Tử Ngộ lẳng lặng lắng nghe, thường thường mỉm cười gật gật đầu.

Ngồi gần nửa canh giờ, Họa Phiến nhìn lại đóa hoa sen tỉ mỉ rồi mới buông kim xuống, cười nói: “Thiếu gia, ngươi ngồi như vậy là tốt rồi nên ngủ lại đi.”

Thu Tử Ngộ không nỡ để nàng bầu bạn cùng mình tiếp nữa, ý bảo nàng cũng nên về phòng nghỉ tạm, Họa Phiến đỡ lấy hắn chỉ nói: “Đợi đại nhân trở lại ta sẽ đi……”

Lời còn chưa dứt cửa phòng đột nhiên “Rầm” một tiếng rồi bị mạnh mẽ đá ra, Thu Tử Ngộ cùng Họa Phiến song song nhìn lại thì thấy Trần Tố Hà sắc mặt tái nhợt vẻ mặt thê lương, ánh mắt kia còn giống như oán như phẫn ai độc vô cùng, bạch y phiêu phiêu câu hồn như quỷ, khiến kẻ khác gặp không rét mà run.