Nhờ có nhân sâm trợ cấp mà Thu Tử Ngộ được thêm vài phần sinh lực, dần dần cũng đến tháng tám, lúc này bụng đã sớm nhô cao, bào thai dường như không giống như những bào thai khác mà chỉ có đôi chân rất nhỏ, lui rút tay về, đôi khi Triệu Hi nhìn vào cái bụng lúc lõm lúc lồi, cách một chút đứa nhỏ lại mãnh liệt chuyển động, khiến cái bụng trở nên biến dạng kì thật có vài phần buồn cười. Nhưng mà nhìn Thu Tử Ngộ sắc mặt tiều tụy, tiếng cười vừa đi đến cổ họng liền bị nuốt xuống, như thế nào cũng không cười được.

Thân thể hắn ngày càng trở nên trầm trọng, tối sợ hãi nhất chính là lúc động thai nhi. Đứa nhỏ ở trong bụng cứ lăn mình xê xịch khiến cho Thu Tử Ngộ cảm thấy lục ngũ tạng dường như đều bị nghiền nát, Hắn vốn có thể chịu được, huống chi hài tử đầu tiên đã bị tàn nhẫn xóa sạch bây giờ đối với hài tử thứ hai lại yêu thích vạn phần, hắn thường thường cùng đứa nhỏ trong bụng lặng lẽ trao đổi, đôi khi hài tử này ở trong bụng hắn nghịch ngợm gây sự khiến hắn cảm thấy thập phần vui sướng, thân thể này mặc dù không khỏe một chút cũng không dám cử động, chỉ sợ rằng chính mình trong lúc bất cẩn sẽ làm tổn thương hài tử đại nháo thiên cung.

Họa Phiếm trộm nhìn Thu Tử Ngộ thân thể mặc dù khỏi bệnh nhưng vẫn suy yếu, trong lòng âm thầm lo lắng, lại thấy Triệu Hi đối Tử Ngộ thập phần trìu mến yêu thương cũng cảm thấy vui mừng, nàng hiểu được chính mình giúp Triệu Hi nói đối cuối cùng cũng không có gì sai.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Hi bắt đầu hai ngày vào triều thì ba ngày lại xin phép nghỉ ốm, hoàng đế chỉ cần hắn có thể thường xuyên đến cùng mình đấu khúc khúc nữa ngày, còn đối với việc nước thì như mắt nhắm mắt mở mà không biết cái gì, toàn bộ đều nghe không tới nhìn không thấy. Trong triều nhóm đại thần nguyên bản đối Triệu Hi chỉ dựa vào việc đấu khúc khúc mà vô cùng bất mãn, thấy hắn lười nhát như thế, công vụ chậm trễ dẫn đến đám đông phẫn nộ, trong lúc nhất thời tấu trương của hoàng đế có thư án buộc tội Triệu Hi phút chốc đã bày ra đầy bàn.

Hoàng đế tự nhiên không có thời gian đụng đến những thứ đó, nhưng mà người đọc lại chính là thái tử. Thái tử mười tám buổi đã cùng lão tử của hắn không giống nhau, từ nữa năm trước đã bắt đầu thay lão tử của hắn quản lý triều đình liền vô cùng chăm chỉ, mắt thấy mấy ngày qua Triệu Hi quả thật rất lộn xộn, nhịn không được liền đem hắn triệu vào đông cung, hung hăn quở mắng một chút.

Triệu Hi cũng không để ý, dù biết sau này sẽ sớm gặp phiền toái, cùng lắm thì đóng dấu một cái rồi nhanh chân mang Dục Hỏa cùng tiểu bảo bối trong bụng kia cùng nhau tìm một nơi có sông có núi mà chung sống qua ngày. Chỉ cần nghĩ đến người kia, cả người hắn đều trở nên hân hoan phấn chấn.

Cho nên, một phen chửi mắng của thái tử chỉ như gió thổi qua tai liền không còn nhớ gì nữa, vẫn là cao hứng mà vào triều rồi lại cao hứng xin nghỉ phép, thỉnh thoải tiến cung bồi hoàng thượng đấu khúc khúc nữa ngày, nịnh hót vài câu rồi ngày ngày vẫn tự do tự tại.

Thái tử dù sao chỉ mới có mười tám tuổi lại gặp phải tình cảnh này thì buồn bực rõ ràng, sống đến mười tám năm hắn chưa từng thấy chức vị nào tự do tản mạn như thế này, nhịn không được liền phái người tìm hiểu xem Triệu Hi ngày thường đến tột cùng cứ ru rú ở nhà để làm cái gì.

Triệu Hi tuy rằng thờ ơ đến chức quan nhưng làm việc cũng khôn khéo vạn phần vì quy củ của thượng thư phủ rất nghiêm khắc. Từng có mấy hạ nhân hay luyên thuyên với nhau liền bị Tô Bình dò ​​được, báo lên Triệu Hi, Triệu Hi đem tất cả mọi người tụ tập ở tiền thính, thấy hắn đứng trước mặt ai nấy đều im thin thít giống như bị rút lưỡi. Từ đó từ nay về sau, hạ nhân trong phủ thượng thư đều nói Triệu Hi bụng dạ nham hiểm còn Tô quản gia thì cái gì cũng nghe được, cái gì cũng thấy được, không chỉ nói là ở bên trong phủ dù có bước ra ngoài cũng không dám nói lung tung. Bởi vậy, Thu Tử Ngộ mặc dù đang ở thượng thư phủ ở đã hơn một năm, một chút tiếng gió bên ngoài cũng không biết được, thái tử một phen điều ra tất nhiên cũng không thu được lợi ích.

Ngày hôm đó, Triệu Hi gửi đơn xin phép nói là nhiễm phong hàn cần ở nhà nghỉ dưỡng ba ngày, Thái tử xiếc chặc tay lạnh lùng mà cười. Xem ra ngươi cũng thật cẩn thận, chính ngươi ngầm phòng bọn hạ nhân chẳng phải chính là để đối phó với ta sao? Hôm nay, ta sẽ đến phủ của ngươi một chuyến để xem bệnh phong hàn rốt cuộc là nặng nhẹ thế nào, dám đòi nghỉ đến ba ngày!

Triệu Hi ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến thái tử cư nhiên có chết cũng không muốn tha cho hắn, vòng vo một lúc cuối cùng một người có địa vị cao thượng như hắn cuối cùng phải hạ thấp mình mà chạy đến phủ thượng thư. Khi Tô Bình báo lại là lúc Triệu Hi đang cùng Thu Tử Ngộ đi dạo trong hoa viên.

Thu Tử Ngộ có chút hiểu biết y học, e sợ chính mình cứ nằm suốt trên giường đối với sinh trưởng của thai nhi sẽ trở nên bất lợi, cho nên mỗi sáng hắn sẽ kiên trì tản bộ ở hoa viên, chính là thân thể này đã thật sự không tốt, đi không được vài bước liền phải nghỉ tạm một lát, hoa viên cũng không lớn, đi một vòng cũng hoa không đến nửa canh giờ, nhưng mà Thu Tử Ngộ chỉ được nữa vòng đã muốn chống đỡ không được.

Triệu Hi không chút suy nghĩ liền đỡ hắn tản bộ, chỉ được vài bước hắn đã thở hồng hộc nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, bộ dáng này thật muốn đau lòng không thôi, vô pháp khuyên bảo nên đành phải cẩn thật dìu hắn thật tốt, tận lực để cho hắn dựa vào chính mình, đem sức nặng chuyển qua để bản thân mình gánh chịu.

Tô Bình xa xa liền nhìn thấy Triệu Hi đỡ Thu Tử Ngộ vào trong đình nghỉ mát bên bờ ao, thuận lợi cho Tử Ngộ ngày thường nghỉ tạm, ghế đá trong nội đình được lót nhiều tấm đệm dày. Cùng với chiếc bụng căng tròn của Tử Ngộ khi ngồi xuống thân hình càng lộ vẻ to lớn hơn, ngã người ra phía sau lắc lắc làm như ngồi không quá vững, Triệu Hi đơn giản đứng phía sau hắn, để cho hắn tựa vào chính mình.

Tô Bình đi vào chòi nghỉ mát, cười nói: “Đại nhân, nơi này phong cảnh thật sự không tồi. Bất quá ………!” Thừa nước đục thả câu rồi đột nhiên dừng lại.

Triệu Hi hai tay rủ xuống, nhẹ nhàng nhu phần eo đang đau đớn của Tử Ngộ, gặp Tô Bình đột nhiên nói được một câu rồi lặng mất, nhịn không được liếc hắn một cái: “Bất quá cái gì?”

Tô Bình tiếp tục cười, trong mắt có vài phần trêu chọc, làm bộ thở dài: ” Bất quá ngài không có thời gian thưởng thức. Thái tử đại giá quang lâm, đại nhân ngài có nên đi tham kiến ​​hay không đây?”

Tử Ngộ trong lòng một trận lo lắng thái tử trí nhớ thật hổn độn, khi trước thiếu niên tuấn tú kia thân thủ lưu loát đột nhập vào thái y phủ, cứ tưởng hắn đã giàu to rồi mà trở nên ngây ngốc, rồi đột nhiên hỏi nơi cư ngụ của gian tặc Thu Thân đang sống. Y khi trước là thích khách, công lực kì thực vẫn còn yếu kém, hắn sợ rằng tiểu thích khách này sẽ bị phụ thân hạ độc thủ mà thương tình đem về phòng mình dấu đi, qua vài ngày với mang y ra khỏi thái sư phủ, hai người chia tay như vậy cho nên không ai biết thân phận của nhau.

Cũng qua được vài ngày, hoàng đế cùng thái tử chủ trì lễ tế đại sự, Thu Tử Ngộ nhịn không được lời dụ dỗ của ca ca mà theo huynh trưởng đi xem trò, xa xa hắn trông thấy được thái tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên xe lớn của hoàng đế, vẻ mặt trang trọng, khí thế hoàng gia cao đến ngút trời, từ đó hắn mới biết, nguyên lai người xâm nhập vào trong phủ không phải là tiểu thích khách mà chính là hoàng thái tử của đông cung.

Tử ngộ mỉm cười, nhớ tới ngày đó đem thái tử tiễn ra khỏi phủ, thiếu niên mười lăm tuổi ánh mắt kiên định nói: ” Ta nhất định sẽ đem ngươi ra khỏi nơi này!” Phản ứng chính mình lúc đó là gì? Hình như là cười trừ lắc lắc đầu rồi khuyên y đừng là thích khách nữa mà hãy sống cho thật tốt. Thái tử không có trả lời duy chỉ có con ngươi sâu thẳm liếc hắn một cái, cũng không có quay đầu nhìn lại mà ra đi.

Thanh âm ôn hòa của Triệu Hi vang lên bên tai: “Dục Hỏa, ngươi không nên ngồi ở đây quá lâu, coi chừng cảm lạnh, nên đi về phòng sớm nghỉ ngơi một chút. Đợi ta đem tiểu gia khỏa kia đuổi đi sẽ đến chổ ngươi! Tên đó thật sự kì quái, đến cha hắn còn không quản ta mà hắn mỗi ngày cứ luôn miệng trách cứ! ”

Thu Tử Ngộ nghe hắn đem thái tử xem như một tiểu gia khỏa mà vô tư gọi bậy không khỏi hơi hơi mỉm cười. Tô Bình đi tới đỡ lấy Tử Ngộ, Triệu Hi phân phó vài câu rồi cũng vội càng đi mất.

Thái tử đứng ở trong sảnh, tố phục đơn giản bên cạnh còn có ba kẻ tùy thân, Triệu Hi nhận ra trong đó có một người đúng là tâm phúc thái giám của thái tử, tên còn lại tuy rằng mặc y phục hàng ngày, huyệt thái dương lại nhô cao lên nghiễm nhiên là một cao thủ ẩn mình, người còn lại chính Hoàng ngự y trong thái y viện.

Triệu Hi không bước vào trong mà chỉ ở ngoài cửa đơn giản quỳ gối: “Vi thần tham kiến ​​thái tử điện hạ, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế vạn thiên tuế.”

Thái tử thanh âm trong trẻo mà bình tĩnh nói: “Nghe nói triệu khanh gia nhiễm bệnh nhẹ, ta phụng mệnh phụ hoàng đi đến thăm!”

Triệu Hi trong lòng thầm mắng: Lệnh phụ hoàng cái khỉ gì, rõ rành là ngươi đang muốn nắm đuôi tóc của ta Ngoài miệng ngược lại kinh sợ: “Vi thần bệnh cũng nhẹ lại khiến cho thái tử đại giá quang lâm đến đây thật khiến vi thần hổ thẹn!. ”

Thái tử thanh âm vẫn vững vàng như cũ: “Triệu khanh gia cũng đừng quá cố sức, xin phép nghỉ đến ba ngày thì bệnh nhẹ thế nào được? Ta có dẫn theo ngự y đến khám cho ngươi, mau vào đây đi!”

Triệu Hi bất đắc dĩ phải đứng đậy từng bước một tiếng vào trong sảnh, thái tử ngồi ngay thẳng trên chiếc ghế cách hắn chỉ một khoảng không, đông cung thái giám đứng một bên còn nội gia cao thủ thì ở phía sau.

Thái tử hướng Hoàng ngự y trao đổi ánh mắt trước mặt Triệu Hi hắn, lão khom người hành lễ: “Triệu đại nhân, xin để cho hạ quan bắt mạch!”

Triệu Hi vươn tay đến, trong lòng lạnh lùng đích cười: Ta thật muốn nhìn thấy ngươi có thể đem ta bêu xấu đến chừng nào. Hắn âm thầm vận khí, mạch đập trong nháy mắt liền suy yếu vài phần.

Hoàng ngự y đem một lát rồi nhíu nhíu hàng chân mày, trở lại hướng thái tử hành lễ bẩm báo: “Triệu đại nhân từng tấc mạch đều vô lực khiến cho khí huyết không đều, theo như vi thần thấy thì chính là bị bệnh. ”

Thái tử sửng sốt: Thật không thể tưởng tượng được tên triệu hi này quả thật bị bệnh a. Chẳng lẽ chính mình đã trách nhầm hắn? Y tâm tư xoay chuyển rất mau, thoắt cái đã mở miệng: “Ngươi trước tiên hãy đến Triệu khanh gia lấy vài hảo dược, Triệu khanh chính là trường cột của nước nhà, người bị bệnh nếu lên triều chính là điều không may mắn, ngươi nhất định phải chuẩn đoán cho đúng bệnh rồi đem thân thể Triệu khanh chăm sóc cho tốt. “Hoàng ngự y thưa dạ nhận lời.

Triệu hi trong lòng khinh thường. Thái tử này tuy tuổi đời không nhiều, nhưng nói chuyện lại nhận không ra còn là một đứa nhỏ trường cột của nước nhà, ngươi trẻ con như vậy ai mà biết được là đang hận không thể tóm cho được cái mũ quan của ta. Tưởng ta nhìn không ra sao? Hắn trong lòng thầm mắng nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất: “Tạ ơn thái tử long ân!”

Thái tử nhìn hắn cử chỉ lưu loát rõ ràng, nữa điểm cũng không có dấu hiệu trì độn của người bị bệnh, trong lòng đã đem cái tên ngự y kia mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Không có cái gì để gây sự, y đưa ánh mắt nhìn bài trí ở đại sảnh cười nói: “Đại sảnh của Triệu đại nhân thật tao nhã, như vậy trong phủ chắc sẽ có cảnh đẹp, ngươi sẽ dẫn ta đi coi một chút chứ?” Nếu thăm dò được lần nhau ta nhất định sẽ trộm vào, thật muốn nhìn thấy ngươi suốt ngày cứ ru rú trong nhà để làm cái quỷ gì!

Triệu Hi vừa nghe tiểu gia khỏa này muốn đi dạo vườn nhà hắn liền có chút run sợ. Phủ đệ ta nho nhỏ như vậy lẽ nào có thể so sánh với hoàng cung mỹ lệ sao? Trong cung ngươi rất ghét đi dạo, sao lại đến chổ ta đã dở chứng? Lời này đương nhiên hắn không thể nói ra, chỉ nhẫn nại khom người nói: “Điện hạ, mời ngài đi theo thần!”