Thân ái chào mọi người, cũng đã lâu rồi ta mới lại nhá hàng thế này *gãi tai*, hình như là trước tết, trước cả đợt ta thi học kỳ*vuốt cằm*. Thực sự là sau khi thi xong chuẩn bị nghỉ tết ta chẳng muốn sờ soạng gì đến lap liếc nên mới để ngỏ nhà cửa lâu như vậy. Giờ tết cũng đã hết rồi, mọi người cũng đã lại bắt đầu một năm mới vất vả, ta cũng lại phải đối mặt với mấy môn học chuyên ngành. Tuy quay lại mà không giữ được lời hứa tặng mọi người một phần quà đặc biệt nhưng ta cũng xin gửi lời chúc năm mới an khang, hạnh phúc tới mọi người và gia đình, cũng bo nắt thêm một chương tiếp của bộ Quỳnh châu.

Happy New Year!!

Hỏi thế gian tình là gì…ân oán quanh co cuối cùng cũng chỉ vì một chữ tình, chương này xem như nói về chuyện giữa hai bạn Lăng Vô Cực và Thu Thân.

Chương thứ ba mươi.

Lăng Vô Cực đánh ra một chưởng, mắt nhìn Thu Tử Ngộ ngã vào bên chân bàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy mờ mịt: Ta thực sự muốn giết con của y sao? Trước mắt đột nhiên như hiện lên ánh mắt tuyệt vọng, phẫn hận của Thu Thân. hắn không sao nâng tay lên đánh ra chưởng thứ hai được.

Lâm Thần Vũ thấy sư phụ còn đang ngây người, vội lao tới ôm lấy hai chân của Lăng Vô Cực, đau khổ cầu xin: “Sư phụ, ngươi tha cho Thu công tử đi! Dù sao cũng nhờ có hắn mới tìm được sư nương, ngươi tha cho hắn đi a! Hai người dù sao cũng từng là thầy trò, ngươi không giết hắn không được sao?”

Lăng Phi Sương lau nước mắt, chậm rãi đi tới bên cạnh phụ thân, cúi người nói: “Phụ thân, tha cho Thu sư…Thu công tử đi! Đều là do tội ác của Thu Thân, không liên quan đến Thu công tử a…Dù sao ngươi đã trục xuất hắn khỏi Vô Cực Tông phái, võ công của hắn cũng đã phế đi, hãy bỏ qua cho hắn đi…Phụ thân…”

Lăng Vô Cực có chút ngẩn người, cách một lát, bỗng thở dài một tiếng: “Cũng được, Thu Thân bắt nhốt thê tử của ta, ta làm con hắn bị thương, coi như ân oán trả xong. Chỉ có điều…” Hắn liếc mắt nhìn Lâm Thần Vũ quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Ân oán giữa Thu gia và Vô Cực Tông phái mặc dù đã giải, nhưng Thu Tử Ngộ dù sao cũng là kẻ bị môn phái ta trục xuất. Từ nay về sau, bất cứ ai là đệ tử của Vô Cực Tông phái đều không được phép quan hệ với hắn. Nếu ai dám vi phạm, lập tức trục xuất sư môn!”

Lâm Thần Vũ cả người chấn động, nhịn không được nhìn hướng Họa Phiến, đã thấy nàng hai mắt rơi lệ, si ngốc nhìn Thu Tử Ngộ nằm trong lòng Tô Bình. Hắn cảm thấy trong lòng đau xót, khẽ cắn môi, nhờ Lăng Phi Sương nâng dậy, theo Lăng Vô Cực đi ra cửa phòng, rời khỏi Triệu phủ.

Lăng Vô Cực dẫn theo nữ nhi cùng đồ đệ ra khỏi cửa thành, như nhớ tới điều gì, đột nhiên mở miệng hỏi: “Thần Vũ, thi hài của cha con Thu Thân là do ngươi tìm sao?”

Lâm Thần Vũ giật mình, nhưng không dám giấu diếm: “Vâng…là đồ nhi tìm…Đồ nhi…”

Lăng Vô Cực phất tay, cắt lời hắn: “Dẫn ta đi xem!”

Lâm Thần Vũ sửng sốt, nhìn Lăng Phi Sương, cẩn trọng mà hỏi thăm: “Sư phụ, ngươi muốn đi xem gì?”

Lăng Vô Cực không kiên nhẫn nói: “Dẫn ta đi xem mộ của Thu Thân!”

Lâm Thần Vũ không hiểu ra sao, gục đầu xuống nói: “Không có mộ, ta sợ bị người quật mộ, chỉ chôn qua loa mà thôi…”

Lăng Vô Cực bỗng thấy trong lòng đau xót, lẩm bẩm nói: “Ngay cả một ngôi mộ cũng không có sao?” Hắn xoay người nhìn Lâm Thần Vũ: “Ngươi còn nhớ nơi chôn hắn chứ?”

Lâm Thần Vũ chỉ về phía tây: “Ở bên đó…Ta từ bãi tha ma tìm được thi hài của cha con Thu Thân, liền chôn bọn họ ở cách đó không xa.”

Lăng Vô Cực gật đầu: “Dẫn ta đi xem!”

Lâm Thần Vũ nhìn khuôn mặt lạnh như băng của sư phụ, gục đầu xuống, nhờ Lăng Phi Sương nâng đỡ, đi trước dẫn đường.

Đi tới gần một dòng suối nhỏ, Lâm Thần Vũ chỉ chỉ cách đó không xa, bên dòng suối, có một đống đất không quá rõ ràng: “Sư phụ, chính là chỗ này.”

Lăng Vô Cực tùy ý nhìn một chút, ánh mắt thâm trầm, nói: “Các ngươi chờ ở đây, ta đi qua nhìn một lát sẽ quay lại.”

Lâm Thần Vũ không dám làm trái lệnh của sư phụ, vâng lời đứng đợi cùng Lăng Phi Sương dưới tàng cây, mắt nhìn sư phụ từng bước một, dường như có vài phần trầm trọng, đi về phía chỗ hai nấm mồ.

Lăng Vô Cực chậm rãi đi tới gần hai nấm mồ, trên đó mọc đầy cỏ dại, thật không rõ đâu mới là đám đất chôn thi hài của Thu Thân. Trong lòng hắn cảm thấy buồn bã, trước mắt như lại xuất hiện hình bóng thiếu niên trong sáng tuấn tú kia, ôn nhu lưu luyến nhìn mình… Mình ôm hắn, tế liên mật ái… Những ngày tháng đó…đúng là ngọt ngào…

Theo thời gian trôi qua, võ công của hắn càng ngày càng cao, dần dần cũng nổi danh, có địa vị trong võ lâm. Vì tiền đồ và danh vọng, vào một đêm đầy sao, cuối cùng hắn cũng quyết định, nói lời cắt đứt với thiếu niên kia. Trên nét mặt thiếu niên tràn đầy thống khổ cùng không thể tin, tuyệt vọng nhìn phía hắn, cho đến khi hắn nói ra chuyện mình sắp thành thân, thiếu niên bỗng nhiên ngửa đầu cười thảm, cười xong quát lớn: “Lăng Vô Cực, ngươi coi ta là ai? Ngươi nghĩ rằng ta có thể nhịn được mọi chuyện sao, tất cả đều nghe theo ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ta trời sinh liền tinh thuần thiện lương sao? Ngươi sai rồi, ở bên nhau lâu như vậy, ngươi vốn chưa từng hiểu ta! Hảo…hảo…ngươi đã vô tình ta liền bỏ, Thu Thân đều không phải kẻ thiện lương gì…Từ nay về sau, ta đi cầu độc mộc của ta, ngươi đi con đường sáng sủa của người! Chúng ta không bao giờ quan hệ nữa!” Giận dữ phất tay áo mà đi, chưa từng quay đầu lại.

Lần nữa nghe được tin tức của thiếu niên, y đã là quan trong triều, lại âm hiểm độc ác, mê hoặc quân vương, hãm hại trung lương. Chính Lăng Vô Cực vốn dĩ cũng không tin, ai ngờ vào một đêm, Thu Thân lại dẫn theo cao thủ lẻn vào Vô Cực Tông phái, bắt cóc thê tử của hắn, uy hiếp hắn nhận nhi tử của y làm đồ đệ. Hắn vốn bất đắc dĩ, đành phải thu nhận Thu Tử Ngộ, nhưng trong lòng lại rất oán hận tên đệ tử có tư chất thông minh này, ngay cả dạy võ công cho hắn cũng chần chừ.

Ai biết Thu Tử Ngộ lại rất thông minh, học một mà hiểu ba. Lăng Vô Cực dạy hắn qua loa như vậy, hắn lại hiểu rất nhanh, chỉ qua có vài năm, võ công đã vượt xa so với những tên đệ tử khác. Lăng Vô Cực lại càng thêm căm phẫn, càng thấy chán ghét Thu Tử Ngộ.

Một hồi gió bão nổi nên, Thu phủ trong vòng một ngày bỗng nhiên suy tàn, tin tức Thu Thân đã chết truyền đến, trong lòng hắn chấn động: Sao ngươi lại chết? Lăng trì…Ngươi làm sao chịu đựng được cực hình như vậy? Hắn yên lặng nhốt mình trong thư phòng, vô ý thức đốt tiền giấy cho y. Chỉ mong kiếp sau y đừng làm sai chuyện gì nữa…

Lâm Thần Vũ truyền đến tin tức của Thu Tử Ngộ, hắn liền vội vã chạy tới Phong Liễu sơn trang, cứu thoát thê tử. Nhìn thấy dung nhan tiều tụy của thê tử khiến cho hắn phẫn nộ, Phong Liễu sơn trang bỗng chốc thành biển máu, hắn vừa giết vừa yên lặng lẩm bẩm: Để cho những thuộc hạ này của ngươi theo ngươi xuống Hoàng Tuyền đầu thai đi…Để ngươi không chỉ có trưởng tử làm bạn, lại thấy tịch mịch…

Vô Cực Tông phái cần phát triển, cần lớn mạnh, cần có uy vong trong võ lâm. Bởi vì Thu Thân uy hiếp mà hắn phải nhận con của y làm đồ đệ, người trong võ lâm cũng rất kinh thường. Để lấy lại danh tiếng cho Vô Cực Tông phái, hắn liền hạ lệnh trục xuất Thu Tử Ngộ ra khỏi sư môn, rồi tự mình tìm đến tháp cổ, thề muốn phế võ công của Thu Tử Ngộ.

Đến tháp cổ lại không tìm thấy Thu Tử Ngộ, Lăng Vô Cực nghĩ tới Lâm Thần Vũ vốn rất thân thiết với Thu Tử Ngộ, liền gọi Lâm Thần Vũ tới, nhốt hắn lại lần nữa. Lâm Thần Vũ cuối cùng không chịu nổi, dưới sự giúp đỡ của Lăng Phi Sương, lại trốn ra sư môn chạy đến kinh thành. Hắn liền dẫn theo nữ nhi đuổi theo, cuối cùng cũng tìm thấy Thu Tử Ngộ ở phủ Thượng thư Hình bộ.

Lúc vừa nghe Thu Tử Ngộ đổi lại tên, hắn không khỏi giận tím mặt: Thu Thân a Thu Thân, nhi tử mà ngươi thương yêu dĩ nhiên bất hiếu như vậy, ta nhất định phải thay ngươi dạy dỗ hắn một chút. Một chưởng đánh trúng Thu Tử Ngộ, hắn đột nhiên lại cảm thấy mờ mịt: Mấy chục năm trước ta gạt bỏ y, hiện nay ta lại muốn giết con y sao?

Hắn cũng không xuống tay được, đành nghe theo đệ tử và nữ nhi mà bỏ qua. Ra Triệu phủ, hắn đột nhiên nhớ ra: Mình cùng Thu Thân cuối cùng cũng không còn quan hệ gì nữa, ngay cả một chút ràng buộc cuối cùng cũng bị mình chặt đứt…

Trong lúc nhất thời, hắn lại nghĩ tới thiếu niên trong sáng kia: Giờ ngươi đã chỉ còn là một nấm mồ, mà ngay cả một nơi chôn cất cẩn thận cũng không có. Thu Thân a Thu Thân, ngươi cả đời tranh cường đoạt thắng, có bao giờ nghĩ tới có một ngày rơi vào cảnh chết không toàn thây.

Gió nhẹ nhàng phất quá, Lăng Vô Cực nghĩ lại cảm thấy vừa đau khổ vừa bi thương, ngẩn người nhìn hai nấm mồ nho nhỏ trước mặt, thở dài một tiếng: “Thu Thân a Thu Thân, ngươi hãy hảo hảo mà ra đi…Kiếp sau đừng làm những chuyện thương thiên hại lý này nữa…”

Cuối cùng hắn nhìn hai nấm mồ một chút, rồi chậm rãi xoay người, trở lại chỗ đệ tử cùng nữ nhi. Rời đi cũng đã lâu, đã đến lúc phải trở về Vô Cực Tông phái thôi.

Triệu Hi về phủ liền tự nhiên chạy về phòng mình, vừa đi đến cổng sân đã cảm thấy có chỗ không đúng. Cửa phòng khép hờ, hắn bước vào, trên mặt đất có mấy vết máu. Triệu Hi trừng mắt, nhìn phía trên giường.

Sắc mặt Tô Bình trắng bệch, khoanh chân ngồi ở trên giường, hai tay để phía sau lưng Thu Tử Ngộ. Thu Tử Ngộ vô lực cúi đầu, tóc rơi che khuất khuôn mặt, nếu không nhờ Họa Phiến đỡ, chắc đã ngã xuống giường.

Triệu Hi hoảng sợ, lao tới bên giường, đẩy ra Họa Phiến, ôm lấy Thu Tử Ngộ, tay phải đặt lên ngực của hắn, đưa chân khí vào cơ thể Tử Ngộ.

Tô Bình thấy cứu tinh đã trở về, chậm rãi thu tay lại, không nhịn được nữa, cả người hơi chao đảo, một ngụm máu tươi phun ra trên mặt đất. Từ sau lúc Lăng Vô Cực bỏ đi, hắn cố nhịn đau, giải huyệt đạo cho Họa Phiến, nhờ nàng đỡ lấy Thu Tử Ngộ, còn hắn lại dùng hết chân khí cố gắng bảo vệ tâm mạch của Tử Ngộ.

Triệu Hi cảm giác được thân thể yếu đuối, vô lực của Tử Ngộ; sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt; hai tay không dám ngừng, tiếp tục đưa chân khí vào, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Bình nôn ra một ngụm máu, cảm thấy ***g ngực cũng dễ chịu hơn một chút, nhờ Họa Phiến đỡ xuống giường, đi tới bên bàn ăn ngồi xuống.

Họa Phiến rơi lệ đầy mặt, nức nở nói: “Mới vừa rồi, Lăng Đại Hiệp tới đây…Đánh Tô quản gia trọng thương, còn đánh thiếu gia…”

Cả người Triệu Hi khẽ run lên, cố gắng trấn định tinh thần, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tử Ngộ, hơi thở của hắn như có như không. Trong lòng hắn đau đớn đến cực điểm, thấp giọng nói: “Bình, ngươi đến đây…”

Tô Bình chậm rãi đi tới, Triệu Hi ý bảo hắn ngồi lên giường quay lưng lại với mình, bỗng một chưởng để ở sau lưng hắn, trầm giọng quát: “Trong lòng không được có tạp niệm, phải mau chữa thương!”

Hắn một tay bảo vệ tâm mạch của Tử Ngộ, tay kia giúp Tô Bình chữa thương, chân khí liền tiêu hao rất nhanh. Chỉ qua thời gian một nén hương, sắc mặt của hắn đã trắng bệch như tờ giấy, thân mình cũng có chút lung lay. Trong lòng Họa Phiến biết không ổn, vội tiến tới đỡ hắn.

Trên đầu Tô Bình có khói trắng lượn lờ, qua nửa canh giờ, hắn bỗng xoay người lại, một tay để lên lòng bàn tay của Triệu Hi. Triệu Hi thu tay lại, đẩy hắn ra nói: “Ngươi mau đi tìm biểu muội đến đây!” Cúi đầu nhìn Thu Tử Ngộ nằm ở trong lòng: “Mau lên!”

Tô Bình nhìn theo ánh mắt của hắn thấy được Thu Tử Ngộ vẫn bất tỉnh nằm đó, cắn răng một cái, lao nhanh ra khỏi cửa, sử dụng khinh công vội vã chạy về phía Linh Tuệ am.

Triệu Hi vẫn đặt tay lên ngực của Tử Ngộ, sắc mặt càng ngày càng kém. Họa Phiến lo lắng nhìn hắn, thỉnh thoảng cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho hai người.

Triệu Hi cảm thấy chân khí của mình sắp cạn kiệt, nôn nóng mà lại không có cách nào khác. Bỗng hắn chợt nhớ ra, hai tháng trước có một viên quan đem tới một cây cửu chuyển linh chi, nhờ hắn nói tốt vài câu trước mặt Hoàng Đế, để người nọ được đến Giang Nam nhậm chức Tri châu (chức quan thời xưa, giống như tri phủ, chỉ có điều ở đây là châu). Nghe người nọ nói cửu chuyển linh chi vốn là kỳ dược, có công dụng khởi tử hồi sinh. Giờ cũng chẳng quan trọng là thật hay giả, bất đắc dĩ phải dùng thôi. Hắn vội vàng sai Họa Phiến: “Ngươi đi phòng thuốc trong phủ lấy một cây linh chi tới đây, ta đặt ở trong một cái hộp màu đỏ, nhớ kỹ là trong ngăn tủ trong cùng. Mau đi tìm đến đây!”

Họa Phiến biết sức lực của hắn sắp cạn kiệt, không chống đỡ được bao lâu, vội vã chạy đi phòng thuốc, trong lòng yên lặng cầu khẩn: Tô quản gia, ngươi nhất định phải đi nhanh về nhanh a!