Trên đường đi, Lục Vĩ Thành tâm trạng không được tốt nhưng anh vẫn nén lại để nói với cô

“Chuyện hôm nay, em đừng để ý”

“Lục Vĩ Thành”

“Hửm?”

Anh có hơi sửng sốt khi cô gọi tên anh.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe cô gọi tên mình.

“Anh có vội không?”

“Không vội, em nói đi.

Anh nghe”

“Vậy chúng ta đi dạo một chút nhé”

Chuyện ly hôn của Lục Bách Thần và Cung Mẫn Tuyền từng gây chấn động một thời gian, đây là nỗi nhục không thể nào quên của nhà họ Lục.

Khi ấy Thẩm Nhã Tịnh còn chưa sinh ra, cô không biết chuyện này nhưng từ khi hôn ước được diễn ra cô cũng đã nghe loáng thoáng qua.

Dù không rõ ràng chuyện đã xảy ra như thế nào nhưng nhìn thái độ của mọi người nhà họ Lục, Lục Bách Thần, Lục Vĩ Thành cũng như cách hành xử của người phụ nữ kia, cô cũng nhận ra được mối quan hệ của họ khó có thể gàn gắn.

Hôm nay rõ ràng Lục Vĩ Thành không vui, dù anh không bộc lộ rõ nhưng cô cũng có thể cảm nhận được.

Vì thế trước khi về đến nhà, cô đề nghị đi loanh quanh một chút để xoa dịu tâm trạng của anh.

Họ cùng nhau đi dạo trên một con phố, đi một hồi thì anh lên tiếng

“Em không có gì muốn hỏi anh sao?” Anh chợt dừng lại hỏi cô

“Anh có ổn không?”

Anh khá bất ngờ vì cô không hỏi chuyện gì đã xảy ra mà chỉ hỏi xem tâm trạng của anh như thế nào.

“Anh không yếu đuối như vậy”

Phải, Lục Vĩ Thành là ai chứ? Anh đứng ở vị trí như ngày hôm nay không phải đơn giản mà có, từ khi người phụ nữ kia bỏ đi anh lòng anh đã sớm nguội lạnh.

Anh không nhu nhược như cha mình, anh mạnh mẽ hơn ông nhiều.

“Thật ra từ khi anh năm tuổi, bà ta đã ly hôn với ba anh.

Khi đó nhà bà ta bị sa sút, nhà anh cũng đang trong tình cảnh hỗn loạn.

Vì không còn chỗ dựa, bà ta ly hôn để kết hôn với một người nước ngoài”

Cô im lặng lắng nghe những lời mà anh kể, người như anh tưởng sống trong cuộc sống mà bao người mơ ước hoá ra có tuổi thơ bất hạnh như vậy.

Người này thế mà lại vì cô mà chấp nhận kể chuyện quá khứ của mình cho cô nghe.

“Bà ta không tốt, sau này nếu có gặp em hãy tránh xa ra”

“Vâng”

“Cũng muộn rồi, về thôi”

“Lục Vĩ Thành”

“Hửm?”

Anh xoay người lại thì thân thể mềm mại, thơm dịu kia lao đến.

Anh không kịp phản ứng, đứng bất động một lúc.

“Bà Lục, em đây là có ý gì?” Giọng nói anh trầm thấp, vì cô đang ôm anh, anh ghé sát tai cô mà nói.

Cô có hơi nhột nhưng sao bằng khi nghe giọng nói anh chứ.

Trái tim cô đập liên tục, tai cũng đã đỏ ửng lên.

Cô ngước lên nhìn anh mà nói:”Còn không nhận ra, em là đang an ủi anh đấy”

Đối diện với khuôn mặt đẹp trai vô hạn của anh, hai má cô đỏ hồng.

Cô cao 1m70 nhưng vẫn phải ngước cả cổ mà nhìn người đàn ông này, nhìn gương mặt anh ở cự li gần như vậy cô suýt nữa không kìm được mà thốt lên “Đẹp trai quá”.

Khoảng cách của hai người hiện tại rất gần, có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, chỉ cần anh cúi người xuống một chút là có thể hôn cô rồi.

Cô còn đang đắm chìm trong gương mặt đẹp trai của anh thì trên môi bỗng có cảm giác lành lạnh.

Anh…chạm môi mình lên môi cô nói.

“Bà Lục, cảm ơn đã an ủi anh”

Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn thì anh đã nắm tay kéo cô đi.

Khoan đã, anh vừa mới hôn cô ư? Có tính là hôn không? Phí cho cái ôm an ủi là một cái chạm môi này ư?

Lúc họ trở về cô nhanh chóng chạy vào phòng khoá cửa lại.

Anh khẽ bật cười, xem ra hôm nay anh làm cô ngại thật rồi.

Thẩm Nhã Tịnh nhìn mình trong gương, tay chạm vào môi sau đó nhớ lại dáng vẻ của anh khi ấy, những lời anh nói.

Ai bảo Lục Vĩ Thành không ngọt ngào.

Rõ ràng có thể khiến thiếu nữ bao nhiêu năm nay không để mắt đến ai xiêu lòng vậy mà.

Cô tắm rửa xong leo lên giường chùm kín chăn.

Khi tiếng cửa phòng mở ra cô giả vờ nhắm mắt lại.

Anh đến gần vén chăn ra nằm cạnh cô, lúc này cô đang xoay lưng lại anh, anh nằm nghiêng lại tay vòng qua eo cô.

Anh ôm cô ngủ tối hôm đó.

Thẩm Nhã Tịnh thật sự không thể ngủ được, tim cô đập rộn ràng.

Khi nghe tiếng thở đều đều của anh, xác định anh đã ngủ, cô xoay người lại đối diện gương mặt của anh, dáng vẻ khi ngủ của người con trai này cũng rất đẹp, người lại ấm áp không giống như đôi môi kia.

Ôi cô đang nghĩ gì vậy? Hình như… cô có chút rung động với anh rồi..