116.

Pháp Thánh Simon dẫn theo Mude Val đi vào hội trường, vì tỏ lòng tôn kính với ông, các pháp sư đều đứng dậy nghiêm trang hành lễ.

Ông lão thoạt nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, bất quá không ai dám vì vậy mà xem thường ông, cái danh hiệu Pháp Thánh này vừa tung ra, ngay cả Alfonso VIII cũng phải nhường nhịn ba phần.

“Hôm nay ta vốn không định đến, thế nhưng hiện tại ta lại cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã có mặt.” Simon đem pháp trượng xem như gậy chống, bất quá bước tiến của ông lại mạnh mẽ không khác gì thanh niên, hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác chút nào. “Bằng không ta đã bỏ lỡ tràng cảnh có thể khiến ta tiếc nuối cả đời kia. Ngài Hill, bài diễn thuyết và phần trả lời của ngài đều hết sức xuất sắc, khiến ta vô cùng cảm động. Xin cho phép ta dùng tư cách một pháp sư biểu đạt sự kính trọng với ngài.”

Simon nâng pháp trượng lên, hướng về phía Yannick thực hiện một lễ tiết pháp sư.

Yannick mỉm cười đáp lễ: “Ngài quá khách khí, tôi chỉ nói những gì lương tâm muốn nói, làm những gì lương tâm bảo làm.”

“Đây chính là lý do ta bội phục ngài.” Simon ha hả cười, thanh âm bất chợt nâng lên: “Lẽ nào chúng ta không nên vì những ngôn luận này của ngài Hill mà tán thưởng?”

Mude Val đứng bên cạnh dẫn đầu vỗ tay, lại bí mật nhìn Yannick lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.

Có Mude Val dẫn đầu, lại thêm lời của Pháp Thánh, hội trường bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang, cuối cùng kéo dài không dứt, quanh quẩn trong không gian.

Tâm tình của Avra vô cùng phức tạp.

Nàng hoàn toàn không ngờ bài diễn thuyết của Yannick sẽ có sự phát triển quanh co như vậy, đối phương không chỉ không bị các pháp sư tức giận đuổi ra ngoài trái lại còn nhận được sự ủng hộ của Pháp Thánh, điều này khiến nàng vừa áy náy lại vừa có chút hối hận.

“Avra, em làm sao vậy, ta thấy nãy giờ em giống như không được tập trung lắm?” Đạo sư chú ý tới sự khác lạ của nàng.

“Không có gì, đạo sư, người vừa rồi dẫn đầu đứng dậy vỗ tay là bạn của em, đợi lát nữa em muốn đến tìm anh ta cổ vũ.” Avra miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

Bethel Fenney có chút kinh ngạc bất quá cũng không nói thêm gì, sắc mặt cũng hòa nhã, bất quá lời nói ra lại khiến Avra cảm thấy ngoài ý muốn: “Người bạn này của em rất có dũng khí, tôi nghĩ em có thể học được một vài thứ từ trên người anh ta. Avra, có đôi khi em suy tính quá nhiều, như vậy ngược lại sẽ bỏ qua thứ quan trọng nhất.”

Nàng đã bỏ qua rồi, từ lúc nàng dọn khỏi nhà của Yannick, nàng đã mất đi một người bạn tốt. Avra không nói thêm gì, chán nản thầm nghĩ.

Simon cũng không trò chuyện với Yannick quá lâu, ông rất nhanh đã bước tới hàn huyên cùng Hội trưởng Ma pháp công hội. Buổi sáng sau khi hội nghị kết thúc, các pháp sư lục tục rời khỏi hội trường, có vài người vẫn cố nấn ná tìm cơ hội kết thân với Pháp Thánh mà bọn họ ngưỡng mộ đã lâu, có vài pháp sư cá biệt còn muốn tiếp tục khiêu khích, bất quá khi thấy Giáo chủ tóc bạch kim và Pháp Thánh sóng vai cùng đi thì bọn họ cũng chỉ có thể bỏ qua ý định.

“Ngài hẳn nên cảm ơn tôi đã đưa đạo sư tới nơi này.” Pháp sư Mude Val cười nói, “Chỉ ít lâu không gặp, ngài cư nhiên đã từ thần quan đê giai nhảy vọt thành Giáo chủ, quả là khiến người ta kinh ngạc đấy ngài Hill.”

“Đúng vậy, phi thường cảm tạ ngài.” Mặc dù Mude Val ở La Serena đã từng giam cầm y, thế nhưng Yannick vẫn rất cảm ơn hành vi mang Pháp Thánh đến chống đỡ tràng diện hôm nay của đối phương, mặc kệ anh ta vì sao lại làm thế.

Yannick khẽ cười khổ: “Bất quá ngài cũng không cần trêu ghẹo ta, dựa vào trình độ tin tức linh thông của ngài hẳn cũng đã biết vị trí hiện tại ta đang ngồi chính là lung lay tạm bợ, tựa như ngôi sao tùy thời đều có thể trở thành sao băng!”

Mude Val nói: “Xem ra ngài đối với tình cảnh của bản thân vẫn rất thấu hiểu, bất quá vừa rồi ngài đưa ra ngôn luận kích thích Giáo Hoàng như vậy, nói không chừng ngày mai lệnh điều chức sẽ lập tức được đưa đến.”

Yannick nói: “Cũng không chắc, có lẽ đến cuối tuần này ngài vẫn còn thấy tôi mặc pháp Giáo chủ đâu!”

Giao tình của hai người vốn không sâu, cho dù hiện tại Yannick thiếu y một nhân tình lớn nhưng cũng không định quá mức thân cận chân thành với người sơ giao. Bất quá trong mắt của những pháp sư khác, vị Giáo chủ trẻ tuổi này ngoại trừ được Pháp Thánh khen ngợi thì dường như cũng là người quen cũ với pháp sư Mude Val, đây cũng chính là lý do khiến Yannick có thể bình an rời khỏi hội trường mà không lọt vào bất kỳ sự công kích nào.

Nhóm người Daifield cũng không theo Yannick đến hội trường, bởi vì sợ sẽ kích thích đến các pháp sư, một người xuất hiện cũng đã đủ rồi, mang theo quá nhiều người sẽ trở thành thị uy chứ không còn là thiện ý nữa.

Tin tức về buổi diễn thuyết không có khả năng lập tức truyền ra ngoài, vì vậy những người còn lại chỉ có thể đợi trong dịch quán cho tới trưa, khi nhìn thấy Yannick bình an vô sự trở về, mặt mũi không có tổn thương, tay chân cũng không hề xây xước, đám người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bất quá vẻ lo lắng trên mặt vẫn không ngớt đi bao nhiêu.

“Ngài Hill, tôi cho rằng có vài lời vẫn là nên nói rõ với ngài.” Augustine thần sắc nghiêm túc, gương mặt thậm chí còn mang theo vẻ tức giận.

Daifield có chút sợ vị đồng bạn tính tình có chút quá mức nghiêm túc này sẽ nói ra việc gì đó khiến Yannick tức giận, vội vàng hòa giải: “Ngài Hill hiện tại đã rất mệt mỏi, có lời gì đợi đến chiều hoặc tối rồi hẳn nói.”

“Không, ” Augustine lắc đầu, “Tôi cho rằng hiện tại cần thiết nói cho rõ ràng.”

Daifield: “Augustine!”

Yannick không hề tức giận, mặc dù y quả thực đã rất mệt mỏi.”Augustine cứ nói đi, Daifield, không sao đâu.”

Augustine nhìn quanh một vòng, thấy thần quan Darwin cũng ở nơi này thì nói: “Tôi hy vọng có thể trò chuyện riêng với ngài, Daifield cũng có thể lưu lại.”

Yannick lại giữ Bart và Baker lại, những người khác đều tự mình rời đi, bé tinh linh từ sáng tới giờ không gặp y ở bên cạnh ê anh kêu gọi, còn vươn đôi tay mập mạp chụp lên tay thần quan, giống như muốn cùng y chơi đùa. Yannick chỉ đành vươn tay ra cho bé cưng tùy tiện chà đạp, lại cất tiếng: “Được rồi, Augustine, bây giờ anh đã có thể nói.”

“Thưa ngài, tôi hoàn toàn không hiểu vì sao ngài phải tham gia cái Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp kia?! Ngài nên biết, Giáo đình vốn không tình nguyện để ngài ngồi lên vị trí Giáo chủ bất quá ngại vì lúc đó công lao của ngài quá lớn không thể trở mặt bội ước, mà hiện tại ngài lại trực tiếp giao nhược điểm của mình vào tay bọn họ. Mặc kệ ngài đã phát biểu gì trong đại hội, ngài vừa vào chỗ thì cũng có nghĩa đã dáng mác thân pháp sư trước mặt Giáo đình, muốn lấy lòng bên đó, đây tdo là việc Giáo đình không thể dễ dàng tha thứ. Lẽ nào ngài muốn nhìn thấy Giáo Hoàng lập tức phát lệnh điều nhiệm đến trước mặt ngài sao!”

Augustine càng nói càng kích động: “Khi chúng ta còn tại Tòa thánh đã bị lơ là thật lâu, cũng đã nhìn thấy đủ loại người, trong lòng bọn họ phần lớn đều là dục vọng cá nhân, cho dù là sự thần thánh của Quang Minh nữ thần cũng không thể che giấu vẻ dơ bẩn trong lòng bọn họ. Thế nhưng ngài không giống… ít nhất tôi tận mắt nhìn thấy ngài dùng phương thức ngài cho là đúng làm ra một ít việc, bất kể là quyên tiền cho bình dân hay đưa chúng ta đến Reed Flute thể nghiệm tiền tuyến… đều là những hành động khiến chúng tôi kính nể, hy vọng có thể tiếp tục đi theo ngài, càng không hy vọng ngài sẽ vì một ít lý do không giải thích được nào đó mà mất chức! Mong rằng ngài có thể nghĩ nhiều cho chúng ta thêm một chút, vì đoàn đội này mà yêu quý bản thân mình!”

“Augustine…” Daifield ngơ ngác nhìn qua, đợi một lát mới phản ứng kịp, hướng về Yannick giải thích: “Rất xin lỗi, thưa ngài, Augustine có thể đã quá mức kích động…”

“Không, không sao cả, Augustine, kỳ thực tôi rất cao hứng vì anh chịu nói thật trước mặt tôi như vậy, ít nhất cũng chứng minh rằng tôi làm một Giáo chủ cũng tương đối thành công. Bất quá hiện tại anh nguyện ý dành ra một chút thời gian nghe lời giải thích của tôi sao?” Yannick ôn hòa nhìn đối phương.

“… Đương nhiên.” Augustine mím môi.

“Chúng ta cùng phân tích một chút đi. Đầu tiên, mọi người đều biết Giáo đình không thích tôi, không chỉ bởi vì tư lịch của tôi không đủ, quan trọng hơn là tôi không phải do Giáo Hoàng một tay bồi dưỡng trưởng thành, vậy nên ngài ấy không tín nhiệm tôi. Có lẽ tôi đã quên nói với mọi người, trước khi chúng ra ra ngoài công du Bệ hạ đã từng tiến hành một lần mật đàm cùng tôi, còn nói ra vài lời cảnh cáo mập mờ. Từ khi đó tôi liền biết, chức danh Giáo chủ này của tôi kỳ thực chỉ là một nước cờ trì hoãn phục vụ cho an bày tiếp theo của Giáo Hoàng. Nói chính xác hơn, với tư cách là một quân cờ, sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ Giáo Hoàng giao phó, nhất định sẽ bị quang vinh rút về.”

Nhìn thấy thần sắc của đám người Daifield, Yannick cười nói: “Trước kia tôi không nói những điều này với mọi người là không muốn mọi người từ đầu đã cảm thấy có áp lực quá lớn, như vậy sẽ ảnh hưởng sự phát huy của mọi người.”

“Được rồi, không cần tỏ ra khiếp sợ như vậy, mọi người từ sớm đã có dự cảm rồi không phải sao? Chúng ta tiếp tục vấn đề trước đó đi, mọi người đã ở Tòa thánh lâu như vậy, hẳn là cũng tương đối hiểu được tính cách của Giáo Hoàng bệ hạ. Ngài ấy không phải loại người có thể thay đổi chủ ý sau khi nghe kiến nghị của người khác, nói dễ nghe một chút thì là kiên trì ý kiến của mình, nói khó nghe thì chính là cố chấp, vô cùng cố chấp. Với một vị bệ hạ như vậy, ngài ấy sẽ vì việc ta có tham gia cái đại hội này hay không mà thay đổi cái nhìn sao? Hiển nhiên sẽ không.”

“Nếu Giáo Hoàng thật sự tín nhiệm ta, từ đầu cũng sẽ không đề ra thời gian quan sát một năm như vậy, trước trường hợp của tôi chưa từng có vị Giáo chủ nào trải qua quá trình như thế, vì vậy cái lý do ‘Bởi vì tôi là từ thần quan đê giai trực tiếp thăng lên làm Giáo chủ nên có chút đặc thù’ cơ bản không thể giải thích rõ được. Bởi vì nếu ta thực sự không phù hợp quy tắc, như vậy Giáo Hoàng có thể không cho ta đảm nhiệm chức vụ.”

Theo sự phân tích càng sâu sắc của Yannick, mọi người lại càng hốt hoảng kinh sợ, thậm chí là Bart cũng không ngoại lệ. Đầu óc của anh ta cho dù không linh hoạt như Daifield và Augustine, thế nhưng dù sao cũng đã từng làm việc tại Tòa thánh một thời gian rất lâu, hắn thậm chí có thể mơ hồ phác họa ra một ván cờ cực lớn từ những lời của Yannick, mà Giáo Hoàng cũng là người đang thao túng bàn cờ!

“Mọi người hồi tưởng một chút liền biết, trước đó ta từng thu nhận con trai đầu lòng của France II bệ hạ làm giáo tử, quyết đấu cùng Richard Dulgin, đem tiền vàng quyên tặng cho bình dân… những việc đó không việc nào không phải công tích, hơn nữa đều là không nhỏ, thế nhưng phản ứng của Giáo đình lại là thế nào? Một chút ý tứ cũng không có, bất kể ta làm gì cũng không có ca ngợi càng không có trách cứ, lẽ nào mọi người không cảm thấy kỳ quái sao?”

Augustine lẩm bẩm: “Giáo Hoàng rốt cục muốn làm gì?”

Yannick nói: “Đó cũng là việc ta rất muốn biết, cho dù ta có thông minh hơn chăng nữa cũng không đoán được trong lòng Giáo Hoàng bệ hạ đang nghĩ những gì. Vậy nên nếu ta không đoán sai, kết quả lần này cũng chỉ là như vậy, mặc kệ ta đã nói gì trong hội nghị của các pháp sư, phía Giáo đình cũng sẽ không đưa ra phản hồi.”

Y dừng một chút, tiếp tục nói: “Thành thật mà nói, cảm giác nguy cơ của ta chưa từng được dỡ bỏ, nếu chúng ta đã không đoán được động cơ của Giáo đình vậy thì dứt khoát không cần suy đoán nữa, chỉ cần làm những việc chúng ta muốn làm mà thôi. Hiện tại có nhiều cơ hội như vậy, ta đương nhiên phải lợi dụng cho tốt. Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp này là một cơ hội tuyệt hảo, ta phải dùng hết khả năng tích góp từng chút vốn liếng, khiến danh tiếng của mình càng vang dội càng tốt, như vậy cho dù tương lai Giáo đình muốn làm gì chúng ta cũng không tiện xử lý công khai, như vậy đối với chúng ta mới càng có lợi.”

Cả gian phòng chìm vào yên lặng, chỉ có bé tinh linh chẳng hiểu lòng người hiểm ác, vẫn cứ ngây thơ cười khanh khách. Yannick cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt non mịn của bé, hành động này khiến bé tinh linh càng thêm hưng phấn, nhanh chóng đáp lại bằng cách bôi nước bọt khắp mặt Giáo chủ tóc bạch kim.

“Tôi đã hiểu, thưa ngài.” Thanh âm của Augustine trở nên khô khốc, “Rất xin lỗi, vừa rồi tôi thực sự đã quá kích động, không hoàn toàn hiểu được ý nghĩ của ngài đã…”

“Augustine, chúng ta là một đoàn đội, anh có quyền đưa ra nghi vấn với cách làm của tôi, không cần tự trách, tôi cũng rất vui vì hôm nay có thể nói rõ với mọi người, bởi vì như vậy giữa chúng ta sẽ không còn trở ngại nào nữa.” Yannick lộ ra một nụ cười khổ: “Bất quá hiện tại tôi quả thực có chút mệt mỏi, mọi người không ngại trước hết để tôi ngủ một giấc chứ?”

Lúc này mọi người mới chú ý tới sự uể oải trong mắt Yannick gần như đã hóa thành vật thật, mái tóc bạch kim xinh đẹp nọ cũng có chút ảm đạm không đủ phát sáng.

Không thể nghi ngờ, áp lực mà Giáo chủ tóc bạch kim phải chịu rất lớn. Nhóm người Daifield rất nhanh đã ý thức được điểm này.

Cho dù những lời phân tích vừa rồi của y đều rất có đạo lý, thế nhưng mỗi khi đưa ra quyết định gì đó Yannick vẫn phải không ngừng đắn đo cân nhắc, phải trực diện đối kháng trí tuệ cùng Giáo Hoàng, y căn bản không thể nắm chắc bản thân có thể tất thắng, cho tới bây giờ y vẫn chưa thăm dò được ý đồ của Giáo Hoàng, vậy nên chỉ có thể cố hết sức tăng lên lợi thế bản thân, hy vọng có thể làm Giáo Hoàng nhiều thêm mấy phần cố kỵ.

“Xin lỗi ngài, ngài cứ nghỉ ngơi trước đã, buổi tối chúng tôi sẽ trở lại, ngài có cần dùng bữa trưa chứ?” Nhóm người Daifield đứng dậy, áy náy hỏi.

“Không, không cần, lúc mọi người ra ngoài thuận tiện giúp tôi đóng cửa là được, cảm tạ.”

Bọn họ vừa đi, lập tức, cơ hồ là lập tức, sống lưng thẳng tắp của Yannick cũng trễ xuống, y cố chống tinh thần đặt bé tinh linh lên trên giường đắp chăn lại, còn cởi bộ áo ngoài và giày vớ rồi mới nằm xuống, nhíu mày nhắm mắt, cơn buồn ngủ rất nhanh đã đến, mang theo đủ loại sầu lo tiến vào giấc mộng.

Vừa nhắm mắt đã ngủ thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Yannick là bị tiếng cười của bé tinh linh đánh thức, sau đó y lại thấy Iruus đang tự mình chơi đùa vui vẻ, bò tới bò lui trên giường lớn, một chốc cọ co mặt vào chân y, một chốc lại đem chăn nhét vào miệng, biểu tình ngây thơ vô ưu vô lự, nụ cười trong sáng rực rỡ.

“Thành thật mà nói, bé cưng, ta quả nhiên rất ghen tỵ với bé.” Yannick chống cằm cảm thán.”Có thể vô ưu vô lự cũng là một loại hạnh phúc nha!”

Bé tinh linh nghe được giọng của y lập tức bò qua, thân thiết ôm cổ dụi dụi, đem nước miếng bôi đầy lên mặt thần quan, trong miệng phát ra thanh âm bi bô mà chỉ có bé mới hiểu nghĩa.

“Được rồi được rồi, ta biết bé thích ta, thế nhưng cũng không cần vội vàng giúp ta rửa mặt.” Yannick nở nụ cười ôn nhu: “Bé có thể nói cho ta biết, Nữ vương bệ hạ của bé khi nào mới tới đón hay không? Tình cảnh của ta hiện tại càng lúc càng nguy hiểm rồi, ta cũng không hy vọng đến lúc đó phải vứt bỏ bé lại, tương lai còn trốn tránh sự truy sát từ tộc nhân của bé đâu!”

“Ta không ngờ ngài Hill đây cư nhiên tưởng niệm ta sâu sắc như vậy.”

Có một giọng nữ đột ngột vang lên trong phòng, Yannick kinh ngạc quay đầu: “Nữ vương bệ hạ?”