Thời gian trở lại nửa ngày trước.

“Không thể tiếp tục như vậy nữa.” Daifield nói.

Đáp lại y là một mảnh trầm mặc.

Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, vài người mặc áo choàng ngồi tụm lại một chỗ, đây là một góc hẻo lánh trong quán rượu, đặc biệt chuẩn bị cho những vị khắc muốn hưởng thụ sự riêng tư —— Chỉ cần có tiền, thị trấn Trent có thể cung cấp bất luận loại phục vụ gì cho dù ngươi có nghĩ ra hay không, những khuôn viên riêng tư này chỉ là một trong số đó, rất thường thấy tại các quán rượu.

“Tôi vốn cho rằng năng lực của y không tệ, có thể dẫn đầu chúng ta, thế nhưng tôi sai rồi.” Daifield hừ một tiếng, cố nén dục vọng cao giọng. “Nhìn xem y đã nói những gì, để chúng ta thả lỏng ba ngày trước đã? Quả thực quá hoang đường, tôi chưa từng gặp người nào hoang đường hơn y, cũng chưa từng nghe qua những lời càng buồn cười hơn nữa!”

Thần quan trung giai Alexander nhìn xung quanh một chút, thấy những người khác đều không nói gì thì chần chừ lên tiếng: “Có lẽ chúng ta nên đến lữ điếm ngài Hill nói để gặp mặt, cũng thử thuyết phục ngài ấy thêm một lần?”

Daifield liếc mắt: “Tôi không cảm thấy như vậy sẽ có tác dụng, anh ta căn bản không đặt chúng ta vào mắt!”

Đồng dạng là thần quan trung giai, Darwin ôn hòa nói: “Hay là ngài ấy muốn tự mình hoàn thành nhiệm vụ, từ cái ‘Thánh quang bao phủ’ kia đến xem, trình độ ma pháp của ngài ấy rất tốt…”

“Đây không phải trọng điểm!” Daifield bị lời của đối phương khơi lên lửa giận, dùng pháp trượng gõ bàn. “Cái gì gọi là tinh thần đoàn đội? Y căn bản không coi chúng ta như đồng bạn! À không, có thể giống như ngươi nói, y căn bản khinh thường chúng ta, vì vậy mới không muốn cùng chúng ta hành động! Một mình y có thể làm gì chứ? Lướt qua chúng ta đơn độc đi giết tên Vampire kia sao? Hay là hai tay trống rỗng trở về phục mệnh? Hừ! Tôi cũng không muốn trở thành sự chê cười của Giáo đình!”

Bart không nhịn được thay thần quan của mình biện giải: “Tôi tin tưởng ngài Hill không phải người như vậy…”

Sau khi tách ra khỏi Yannick, hắn vừa không muốn đi chơi đùa cũng không muốn đợi ở lữ điếm, liền đơn giản ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp được nhóm Daifield, kết quả cũng theo tới nơi này.

“Ngài Hill không phải người như vậy!” Daifield bắt chước làn điệu của hắn, sau đó hung hăng cười nhạo: “Được rồi Bart, ngài Hill của anh không có ở đây, anh không cần phải bắt chước giống con chó lúc nào cũng nịnh nọt y!”

Mắt thấy hai người sắp to tiếng cãi nhau, Darwin điều hòa: “Có thể ngài Hill thực sự muốn tốt cho chúng ta, dù sao với năng lực của chúng ta cũng không đối phó được với Huyết tộc, thực sự có chút nguy hiểm…”

“Mọi người nghe xem! Vốn không nên đem kẻ ba phải này đưa đến đây, việc chúng ta cần làm hiện giờ là nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp!” Daifield cắt lời.

Darwin có chút ủy khuất ngậm miệng.

“Ngài Augustine, ngài thấy thế nào?” Dante rất lễ phép hỏi, theo hắn thấy thần quan nhà mình thực sự có chút quá xung động, hoàn toàn không giúp đỡ được gì trong việc giải quyết vấn đều, cho dù tình huống hiện tại của bọn họ đúng là đã hết đường xoay trở. Người duy nhất còn được cho là tĩnh táo ở đây chính là thần quan mặt lạnh Augustine bình thường không quá hòa thuận với Daifield.

“Mọi người đều tự hiểu lấy bản thân.” Augustine nhìn chung quanh một vòng, “Tuy rằng nhiệm vụ này rất quan trọng, chúng ta trước khi đến đây đều đã được căn dặn một phen, thế nhưng việc này cũng không sửa đổi được sự thực chúng ta đều là những kẻ dư thừa.”

“Ai là kẻ dư thừa! Đây chẳng qua là ngươi…” Thanh âm Daifield hơi ngừng lại, y lập tức ảo não vì sao mình lại bị đối phương trừng mắt sợ đến nói không ra lời.

Augustine lạnh lùng nói: “Chúng ta tại Giáo đình không được hoan nghênh, không có chỗ dựa vững chắc cũng không có ai yêu thích chúng ta, luận năng lực cũng không phải mạnh nhất. Vô luận chúng ta làm gì cũng là loại bị xa lánh, đây đều là sự thực! Vậy nên, nhiệm vụ lần này là cơ hội duy nhất cải biến vận mạng của chúng ta, chúng ta nhất định phải cố gắng hoàn thành, mặc kệ có bao nhiêu gian nan đi nữa.”

“Thần quan Augustine nói không sai,” Alexander thở dài phiền não: “Chỉ là chúng ta làm sao có thể hoàn thành việc này, chẳng lẽ làm giống như ngài Hill nói, trước hết đi dạo một vòng sòng bạc và kỹ viện sao? Tôi thật không dám nghĩ đến tình cảnh chúng ta mặc áo bào thần quan đi dạo kỹ viện, nếu để Giáo đình biết chúng ta đều sẽ bị cách chức?”

Cho dù Daiflield rất thích đối nghịch với Augustine nhưng y không thể không thừa nhận những lời này quả thực rất chính xác, nhiệm vụ lần này chính là sợi rơm duy nhất bọn họ bắt được, nếu không hoàn thành sau khi trở về đừng nói đến việc chịu xử phạt, cả đời khẳng định cũng đừng mong có ngày nổi danh. Oh! Có thể đến lúc Giáo đình cần phải đối phó pháp sư hoặc xác sống, bọn họ sẽ là nhóm người đầu tiên bị cử ra làm vật hy sinh?

“Kỳ thực, cũng không cần phải như vậy…” Darwin rụt rè nói: “Tôi biết địa điểm Huyết tộc tụ cư…”

Thấy ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía mình, Darwin hơi co rúm lại một chút, còn bị Daifield đè vai: “Aha, quên mất, Darwin thân ái của chúng ta có một vị chú bà con xa là Hồng y giáo chủ mà, sau khi trở về cũng không giống như chúng ta chỉ biết cúi đầu nghe mắng!”

“Đừng… đừng giễu cợt tôi, anh cũng biết ngài ấy chẳng qua là chú bà con xa mà thôi.” Darwin cười khổ, “Nếu tôi thật sự kéo được quan hệ cũng sẽ không bị phái tới nơi này.”

“Daifield câm miệng, Darwin, anh nói đi.” Augustine nói.

“Tôi cũng chỉ là có một lần tình cờ nghe được chú nói chuyện với người khác, bọn họ bảo rằng bên ngoài thị trấn Trent có một tòa Pháo đài u linh, là nơi Vampire tụ cư, bình thường hay có Vampire tập trung ở nơi này cuồng hoan suốt đêm. Mà lần trước… trong số những thần quan bị giết, có một người được tìm thấy bên ngoài tòa pháo đài kia.”

Vừa lúc đó, một thiếu nữ mặc váy bồng kiểu cung đình tiến đến chào hàng loại rượu mới trong tiệm, ở những quán rượu loại này thường sẽ có một ít gái bồi rượu hoặc bán rượu, ăn mặc gợi cảm mát mẻ hấp dẫn khách hàng. Có đôi khi nếu khách cho tiền boa kha khá cũng sẽ cho phép đối phương giở trò chiếm chút tiện nghi, Alexander nhịn đau thanh toán mười một phần tiền thưởng, lại gọi thêm một thùng bia tiểu mạch lớn, sau đó mới bắt đầu hỏi thăm chuyện về Pháo đài u linh.

“Pháo đài u linh?” Nữ tiếp viên bị hỏi đến thần sắc có chút kỳ lạ.

“Nó rất nổi danh?” Alexander hỏi.

“Oh đúng vậy, dân bản xứ chúng em gọi nơi đó là Pháo đài quỷ.” Thiếu nữ trưng ra biểu tình dọa dẫm. “Nghe nói thật lâu trước đây chủ nhân nơi đó là một Bá tước, sau khi vị Bá tước kia chết pháo đài cũng bắt đầu truyền ra chuyện ma quái, còn đặc biệt lợi hại, nghe nói những người đi vào đều chết hết. Sau đó tòa pháo đài kia cũng hoang phế, hằng năm đều có không ít người chuyên môn đi vào thám hiểm, kết quả mọi người đều biết đấy, bọn họ không có một ai còn sống trở về. Lẽ nào mọi người cũng định đến đó nộp mạng hay sao? Nơi đáng chơi ở thị trấn Trent này cũng không ít, bất quá không cần tính cả mạng mình vào, em khuyên các ngài tốt nhất vẫn là đừng đi…”

“Được rồi ngươi có thể ra ngoài!” Daifield phất tay một cái, không kiên nhẫn đuổi đối phương rời đi, sau đó quay lưng hỏi mọi người, “Darwin nói không sai, xem ra tòa Pháo đài u linh kia quả thực là nơi đám Vampire chết tiệt tụ cư!”

“Chúng ta cũng không thể cứ như vậy đi qua! Nếu đây là thật, số Vampire ở đó khẳng định không ít, ta nghĩ chúng ta phải cẩn thận hơn!” Alexander nói.

“Đương nhiên phải cẩn thận, bất quá trung giai thần quan, nếu ngươi sợ cũng không cần đi cùng, dù sao bớt đi ngươi cũng không có gì đáng kể!” Daifield nhìn hắn một cái.

Mặt của Alexander đỏ lên, muốn lên tiếng biện giải lại không biết tổ chức ngôn ngữ thế nào, nhìn qua rất xấu hổ.

“Không cần tiến vào pháo đài, trước hết thăm dò bên ngoài một chút, nếu như có thể bắt được một hai Vampire càng tốt, chúng ta có thể ép bọn chúng khai ra những manh mối khác.” Augustine nói.

Tất cả mọi người đều cảm thấy biện pháp này không tệ, chỉ có Bart ấp a ấp úng: “Chúng ta có nên báo lại chuyện này cho ngài Hill không?”

Daifield nhướn mày: “Oh thôi đi! Ta quên mất ngài đây là thánh kỵ sỹ vừa sắc phong của quý ngài Hill kia, lúc nào cũng chỉ biết quỳ rạp bên cạnh liếm ngón chân y, đương nhiên phải báo cáo lại rồi!”

“Daifield các hạ, ngài hơi quá đáng!” Bart đứng phắt dậy, hắn không thể chấp nhận được người khác vũ nhục chức nghiệp thần thánh của hắn.

“Ngài Daifield chỉ đùa một chút thôi, anh không cần để ý!” Dante vội vã trấn an Bart, vỗ vỗ vai ấn đối phương trở về ghế ngồi.

“Daifield, cái miệng này của ngươi lúc nào mới có thể sạch sẽ như có ánh trăng chân chính chứ? Vừa nhìn thấy ta đã cho rằng loại thần quan như ngươi chính là sỉ nhục của Giáo đình.” Augustine lạnh lùng nói.

“Thôi đi Augustine, ngươi cũng là kẻ không được phía trên yêu thích, lấy tư cách gì trưng ra bộ dạng cao quý đó đến phê phán ta!” Daifield cười nhạt.

Darwin ho nhẹ một tiếng, xen lời: “Như vậy chúng ta định khi nào bắt đầu?”

Augustine: “Tối nay, khi màn đêm buông xuống.”

Lúc này ngay cả Daifield cũng không có dị nghị gì, rất hiển nhiên mọi người đã bị bầu không khí ngộp trong vàng son của thị trấn Trent khiến cho khó xử, đều hy vọng có thể nhanh chóng đột phá.

Bart nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không ổn thỏa, định tìm một cơ hội giả vờ đi vệ sinh len lén chạy ra ngoài, nào ngờ vừa đến cửa quán rượu đã bị người cản lại.

“Baker?!” Hắn cứng họng, vội vã thấp giọng, “Ngươi sao lại ở chỗ này!”

“Thần quan Hill bảo tôi đi theo ngài!” Baker đương nhiên trả lời.

“… Được rồi, được rồi!” Bart có điểm bất đắc dĩ, “Vừa lúc, ngươi giúp ta quay về báo cho ngài Hill một tiếng, nói rằng bọn họ muốn đi Pháo đài u linh tìm kiếm tung tích Vampire.”

Baker ồ lên một tiếng, anh ta chưa từng nghe tên của Pháo đài u linh, cũng không cảm thấy nó có bao nhiêu đáng sợ, “Vậy còn ngài?”

“Ta hiện tại không thể trở về, phải đi cùng bọn họ một chuyến… Tuy rằng ta vẫn cảm thấy chuyện này rất không đáng tin.”

“Sẽ rất nguy hiểm sao?” Baker hỏi.

“Ta không biết.” Bart cười khổ, “Nếu như không tiến vào pháo dài hẳn là không sao cả, hơn nữa còn có hai vị thần quan cao giai trấn giữ!” Hắn cũng không cho là Yannick có thể giúp đỡ việc gì, làm thánh kỵ sỹ của đối phương nhưng lại tự ý hành động quả thực không quá thỏa đáng, thế nhưng hiện tại hắn đã đạp chân lên thuyền của bọn Daifield, tù tiện rời đi ngược lại sẽ bị coi là kẻ phản bội hoặc lâm trận lùi bước, vì vậy chỉ có thể kiên trì đi theo bọn họ cùng hành động.

Baker gật đầu: “Vậy ngài cẩn thận một chút.”

Nhìn thấy vẻ mặt vô tri không sợ hãi của Baker, Bart đột nhiên cảm thấy bản thân rất xui xẻo, bắt đầu hoài nghi mình có thể còn mạng quay về hay không.

Bao bọc bên ngoài thị trấn Trent là một cánh rừng râm rạp, trong đêm trăng, dưới chân đạp lên từng tầng lá cây thật dày phát ra tiếng xào xạc, trên đầu vang lên tiếng cú lanh lảnh, cho dù là người to gan đến mức nào cũng sẽ có điểm lo lắng hãi hùng.

Bước chân của nhóm thần quan rất chậm, bọn họ cũng không định lỗ mãng, mỗi khi đi lên một bước đều phải nhìn trước ngó sau, các thánh kỵ sỹ càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, thu hồi sự dũng cảm xông xáo ngày thường, thận trọng quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Tất cả mọi người đều khoác lên một bộ áo choàng đen kịt, giống như đã hòa làm một thể với bóng đêm, càng khiến cho mọi thứ có vẻ kỳ bí.

Cánh rừng này tuy rậm rạp nhưng không quá rộng, sau khi đi khoảng một giờ Daifield bỗng nhiên thấp giọng nói: “Mọi người nhìn xem!”

Tất cả dừng bước lại, men theo phương hướng y chỉ, nhìn xuyên qua từng tầng bóng cây thấy được một pháo đài sừng sững tọa lạc trên vách đá.

“Đó hẳn là Pháo đài u linh.” Daifield nói.

“Chúng ta cần tiến gần thêm chút nữa không?” Dante hỏi.

“Đi thôi, trước hết đến gần thêm nhìn một chút, không cần ra khỏi biên giới rừng rậm, không có cây cối che đậy chúng ta sẽ rất dễ bị phát hiện, giác quan của đám Vampire chết tiệt này rất linh mẫn.” Daifield làm ra quyết định.

Những người khác đều không có dị nghị, bọn họ hoàn toàn đã bị tòa pháo đài kia hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, đến nỗi nhất thời quên mất xung quanh rất có thể sẽ tồn tại nguy hiểm.

“A!” Một tiếng thét thảng thốt ngắn ngủi, Alexander phát hiện vị thần quan trung giai đang đi bên cạnh mình bỗng nhiên dùng một tư thế vô cùng quỷ dị bay ngược ra sau, giống như có người nắm chặt cổ của y kéo giật về.

Gã thần quan kia nặng nề va lưng vào một thân cây, sau đó lăng lông lốc xuống, sinh tử không rõ.

Alexander vừa gọi tên thần quan kia vừa rút ra pháp trượng tùy thân.

Nhưng hắn không tìm được mục tiêu, ngay cả công kích vừa rồi đến từ hướng nào hắn cũng không thấy rõ. Có một thánh kỵ sỹ nhanh chóng chạy đến muốn nâng thần quan hôn mê kia dậy, chỉ là ngay khi gã sắp chạm vào đối phương, thân thể kỵ sỹ cũng đột nhiên bị nâng lên, bay ngang ra ngoài.

“Đáng ghét, đám tạp chủng này!” Daifield mắng, pháp trượng liên tiếp tung ra vài thần chú gia trì chúc phúc, không chỉ ếm lên trên người hai đồng bạn bị thương mà còn tung ra khắp khoảng không trước mặt, bởi vì hắn căn bản cũng không biết kẻ địch đang ẩn nấp ở đâu.

Bạch quang lướt qua hóa thành điểm điểm tinh quang, ở trong màn đêm có vẻ phi thường mỹ lệ, cố tình lại không có ai rảnh rỗi thưởng thức.

Ngay lúc Daifield dùng thần chú tiêu trừ các loại nguyền rủa, Augustine lại tung ra hàng loạt ‘Quang minh phổ chiếu’ có tính tổn thương trên diện rộng, đây là thần chú tiêu hao rất nhiều ma lực, nhưng hắn lại không chút do dự. Ngay trong nháy mắt cả Alexander cũng bị cỗ lực lượng thần bí kia nhấc lên, Quang minh phổ chiếu đúng lúc quét ngang qua ngực hắn đánh thẳng tới.

A một tiếng, có bóng đen hiện ra giữa không trung lao thẳng về phía Augustine.

Alexander tắc tránh được một kiếp, từ giữa không trung rơi thẳng xuống.

Augustine chỉ cảm thấy bản thân giống như bị cuốn vào cơn lốc màu đen, vùng ngực truyền đến một trận đau đớn. Hắn cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, trong tay còn nắm chặt pháp trượng nghiến răng giơ cao, muốn lại phóng ra một Quang minh phổ chiếu, chỉ là cổ tay hắn đã lập tức bị bẻ gãy, pháp trượng rơi xuống, triệt để mất đi năng lực công kích.

“Ha hả…”

“Đừng để gã chết, tên thần quan cao giai này bề ngoài cũng không tệ lắm, có thể mang đi hội đấu giá…”

Đến lúc này mọi người mới ý thức được Huyết tộc tập kích bọn họ không phải đơn độc, Daifield khẽ cắn môi nhào về phía kẻ đang khống chế Augustine, pháp trượng trên tay đồng thời phóng xuất Quang minh phổ chiếu, chỉ là tốc độ của đối phương cũng vô cùng linh mẫn, trong tay còn mang theo Augustine nhưng lại rất nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của Daifield.

Trong bóng tối, lại có một Huyết tộc xuất hiện sau lưng Daifield, năm ngón tay chụp thẳng vào vị trí trái tim của y.

Tốc độ đối phương quá nhanh, Dante nhịn đau nhào tới nhưng lại không cản nổi động tác của Huyết tộc.

Lúc này, một đạo bạch quang chói mắt bỗng nhiên đánh thẳng vào cánh tay Huyết tộc.