106.
“Chris, anh không thể ở lại chỗ này quá lâu.”
Bé tinh linh một ngày có hơn phân nửa thời gian đều là ngủ, vừa mới nhắm mắt liền nằm vùi trong lòng thần quan tìm mộng đẹp.
Trên tay Yannick còn đang nâng nửa chén mật hoa Bilan đút dỡ, chính y nhấp thử một chút, hơi nhíu mày, cảm thấy thực sự quá ngọt, bất quá căn cứ nguyên tắc không lãng phí thức ăn nên chuyển qua cho Chris. Người sau cầm cái thìa lúc nãy y đã nhấp nước mật chăm chú uống lên, xuống xong còn tự nhiên đặt môi vào vị trí vừa rồi thần quan đã dùng, tỉ mỉ liếm hết phần mật bên trên.
Cái hành vi cẩn thận tỉ mỉ này khiến thần quan mặt đỏ tới mang tai, phải nói sang chuyện khác để trốn tránh.
Chris từ lúc nào đã học được loại thủ đoạn ve vãn này!
Đây không phải là tuyệt kỹ sở trường của con mèo kia sao, hai người tráo đổi thân thể rồi à?!
Yannick quyết định do thám một chút: “Anh đối với việc các trưởng lão an bày xem mắt cùng công chúa của Charlemagne có ý kiến gì không?”
Nếu như là con mèo kia, nhất định sẽ nói: “Oh, sweetie, em biết trừ em ra tôi sẽ không cưới ai khác mà!”
Thế nhưng Chris lại trả lời: “Để cái kẻ đề nghị tự mình cưới về là được.”
Thần quan: “Nếu như kẻ đó dùng danh nghĩa của Hoàng đế France II để bức bách anh thì sao?”
Pháp sư mặt không đổi sắc: “Vậy liền dùng Lưu tinh hỏa vũ đốt chết đám người kia.”
Thật ác độc, quả nhiên là Chris.
Thần quan yên tâm.
Y tiếp tục đem lời vừa rồi nói hết: “Canh giữ ngoài cửa phòng là nhóm người Bart, thân phận của anh quá mẫn cảm, nếu ở lại đây sẽ mang đến phiền toái rất lớn. Quan trọng hơn là, tôi không thể giải thích cho bọn họ biết vì sao một pháp sư có thể đột nhiên xuất hiện trong phòng của tôi.”
Mặc dù hiểu được đây là sự thật, thế nhưng khi pháp sư dùng ánh mắt chăm chú nhìn sang, Yannick vẫn sinh ra một loại cảm giác áy náy ‘Mình đang qua cầu rút ván’ như trước.
Trời biết, loại cảm giác áy náy này đến tột cùng từ đâu ra!
Nếu như Chris cũng vô sỉ da mặt dày như kim cương bất hoại giống con mèo Vampire kia, y hoàn toàn không phải lo lắng điểm này.
Yannick hơi nhíu mày, bắt đầu xét lại hành vi của mình: Có phải là vì những nguyên nhân vừa rồi khiến y luôn mang theo mắt kính màu nhìn Công tước huyết tộc? Tuy rằng ban đầu hành vi của hắn quả thực không quá quang minh chính đại, thậm chí còn có thể gọi là đê tiện vô sỉ, mở miệng ngậm miệng cũng hay nhắc đến bạn giường và tình nhân, thế nhưng trên thực tế, trong lúc y gặp nguy hiểm rất nhiều lần đều nhờ hắn ra tay tương cứu.
Giống như khi ở Pháo đài u linh, nếu như không có Ansel, một mình y tuyệt đối không có khả năng vượt qua phó bản độ khó cao như vậy. Sau đó khi William mang theo Walter đến báo thù, cũng là Công tước huyết tộc dùng cái giá thiếu chút nữa cùng nhau mất mạng để cứu y. Tiếp đó lại là cuộc phản loạn trong Lãnh địa tinh linh.
Ngay khi móng vuốt của ma vật ghim vào ngực Ansel, hô hấp của y trong nháy mắt đó thiếu chút ngừng lại, mặc dù sau đó đối phương rất nhanh đã khôi phục, lần nữa dùng ngôn luận vô sỉ và tư thái mảnh mai giả tạo khiến thần quan thẹn quá thành giận. Thế nhưng không thể phủ nhận, lúc đó Công tước huyết tộc quả thực đã bị thương rất nặng, nếu như hắn không phải Vampire, thậm chí chỉ cần không phải Huyết tộc thủy tổ có lẽ đã sớm chết mất.
Vampire rất thích dùng các loại lời lẽ ngon ngọt không cần tiền đến mê hoặc đối tượng, rất bất hạnh, thần quan vừa vặn lại không phải một người có thể dùng ngôn ngữ để mê hoặc. Vậy nên nếu mang ra so sánh, y khó tránh khỏi dán vài cái nhãn ‘Tiểu Cường đánh mãi không chết’ còn là loại viết hoa in đậm lên người Công tước, mà pháp sư lại được dán nhãn ‘Tuy rằng đã từng làm việc không tốt với mình, nhưng tổng thể mà nói vẫn là một kẻ rất có trách nhiệm’.
Bây giờ nghĩ lại một chút, việc này đối với Công tước huyết tộc quả thực có chút không công bằng.
Pháp sư không biết y đang nghĩ gì —— nếu như hắn biết Yannick cư nhiên nảy sinh một chút trìu mến(?) đối với con Vampire đỏm dáng kia, nhất định sẽ không nói hai lời trực tiếp ném về phía Vampire một trăm quyển trục Lưu tinh hỏa vũ chung cực.
Vậy nên hiện tại, Chris chỉ cảm thấy bất mãn với sự thất thần đột ngột của đối phương, hắn vươn tay nâng cằm thần quan lên, áp sát mặt đến. “Tôi có thể cải trang giả dạng.”
“Cái gì?” Yannick lấy lại tinh thần, y cảm giác mình rất cần thiết tìm một thời gian nghiêm túc tự hỏi quan hệ của bản thân và hai người này.
Thành thật mà nói, chuyện đến bây giờ thực sự quá hỗn loạn, sự ngầm đồng ý của y còn không phải là một loại dung túng sao? Thế nhưng lẽ nào ba người bọn họ vẫn cứ duy trì môt loại quan hệ quỷ dị như vậy?
Thần quan tóc bạch kim không ý thức được suy nghĩ của mình trong lúc vô tình đã lặng lẽ cải biến. Từ lúc ban đầu: Tôi căn bản không thích đàn ông, các người cút ngay cho tôi —— Càng về sau: Các người không nên vẫn luôn quấn quýt lấy tôi, hơn nữa vì cái gì tôi vẫn luôn là bên dưới —— Đến tận bây giờ: Mình hình như đối với bọn họ có chút quá lãnh đạm, dù sao bọn họ cũng đã cứu mình nhiều lần như vậy.
Có lẽ lộ trình trái tim của y đã có thể dùng để viết ra một bài luận văn: 《Luận từng bước đánh mất chủ quyền》.
Quang Minh nữ thần tại thượng, thần quan Yannick thông minh, ngài biết cái gì gọi là nước ấm nấu ếch sao?
“Tôi cũng muốn đi Đế quốc Charlemagne, bất quá nếu em cảm thấy thân phận pháp sư không thuận tiện, tôi có thể sửa đổi hình tượng.”
“Sửa đổi hình tượng?” Thần quan lập tức nghĩ đến những thứ mình đọc trong tiểu thuyết ma pháp ở thế giới trước, “Anh có thể biến thành chuột, mèo hoặc các loại động vật khác?”
“Không,” Nhắc tới mèo, hắc y pháp sư không chút do dự lộ ra thần sắc chán ghét. “Thế nhưng tôi có thể đổi một thân phận khác, sẽ không bị người khác phát giác.”
“Đạo sư Chris thân ái, nhóm thần quan của tôi không ngu ngốc như vậy, sức quan sát của Daifield và Augustine còn đặc biệt nhạy cảm. Đây không phải do tôi cố ý khích lệ họ.” Yannick nhíu mày, lộ ra thần sắc nghi ngờ rất rõ ràng.
Nhưng sự thực chứng minh, tiềm lực của bất kỳ ai cũng là không chịu giới hạn.
Quả thực, diễn xuất của pháp sư rất kém cỏi, chuyện này quyết định hắn căn bản không có khả năng giống như Công tước huyết tộc, cho dù chỉ mặc một bộ váy dài, trước ngực đeo hai quả cầu liền có thể sắm vai hầu nữ.
Bất quá diễn xuất kém cũng có chỗ tốt của diễn xuất kém, giống như hiện tại.
Yannick nhìn đến thẳng mắt, thiếu chút nữa còn há hốc mồm.
Hắc y pháp sư, không, hắn hiện tại đã cởi ra pháp bào màu đen trên người, không biết lấy từ đâu ra một bộ quần áo bình thường cực kỳ vừa vặn mặc lên. Đương nhiên, cũng là màu đen.
Về phần diễn xuất không tốt, Chris biểu thị, việc này cơ bản không phải vấn đề.
Bởi vì…
Vai diễn của hắn là câm điếc.
Thử hỏi, một người hầu nam mặt liệt, cả ngày cũng không mở miệng nói chuyện, muốn người ta làm sao nhìn ra sơ suất chứ?
–
“Anh ta gọi là Edward, hôm nay lúc tôi ra đường gặp phải, thấy anh ta không thể nói chuyện còn phải ăn xin nên thiện tâm mang về. Từ ngày hôm nay, cuộc sống hằng ngày của tôi sẽ do anh ta phụ trách.”
Diễn kịch phải diễn nguyên bộ. Vì vậy, nhóm Bart phát hiện, vào hôm nào đó Giáo chủ tóc bạch kim bỏ lại mọi người ra ngoài dạo một vòng, sau khi trở về còn mang theo một người câm âm trầm, Giáo chủ còn đặc biệt triệu tập mọi người đến giới thiệu lẫn nhau.
“Nếu như không có gì bất ngờ, anh ta sẽ đi cùng mọi người đến đế đô của Đế quốc Charlemagne. Anh ta muốn đến đó tìm thân thích nương tựa.”
Yannick giới thiệu xong, phát hiện vẻ mặt của mọi người đều có chút vi diệu, trái lại đến phiên y không hiểu đầu đuôi.
“Mọi người làm sao vậy?”
Nam giới anh tuấn cao lớn, không thể nói, thân thế bất minh, hầu hạ bên cạnh… những từ ngữ này tổ hợp cùng nhau, thấy thế nào cũng khiến người ta suy nghĩ quỷ dị.
Không thể trách bọn họ hiểu sai, thật sự trong giới quý tộc và Giáo đình cao tầng, quan hệ giữa nam nam đã lơ lỏng hơn bình thường rất nhiều. Các quý tộc chơi xong phụ nữ lại muốn chơi đàn ông để đổi khẩu vị, thần quan lại là vì giới luật cấm kết hôn mà tự hạn chế, nên biết rằng luật của Quang Minh Giáo đình cũng không cấm thần quan nuôi nam sủng hoặc cấm luyến, chỉ cần không quá công khai, đây cơ hồ là chuyện được mọi người ngầm đồng ý.
Vì vậy, cái tiết tấu này, ngài Hill, ngài thật sự không phải đang chọn bạn giường chứ?
Loại nghiêm trang như Bart và thanh cao như Augustine thì cùng thôi, Daifield đầu óc linh hoạt thậm chí đã bắt đầu phỏng đoán vị trí trên dưới của bọn họ khi lên giường… Oh, không, không thể lại liên tưởng, Daifield tự nói với mình, việc này quả thực quá khinh nhờn Giáo chủ rồi, tuy rằng diện mạo của đối phương quả thực phi thường xinh đẹp, khụ khụ!
Nếu như Yannick biết được những người này đang nghĩ cái gì, nhất định sẽ vì bọn họ đã tiếp cận chân tướng mà cho một like, thuận tiện nghiêm phạt sức tưởng tượng vô cùng phong phú của mọi người.
Bất quá y cũng không biết, vậy nên nhóm người Daifield lại thành công trốn khỏi một kiếp.
“Không có gì, thưa ngài, ngài quả thực là người có trái tim nhân từ,” Daifield cười nói, “Bất quá chúng ta có ba chiếc xe ngựa, Edward sẽ ngồi cùng chúng tôi hay ngồi cùng ngài?”
“Đương nhiên là ngồi cùng tôi.” Giáo chủ tóc bạch kim không chút nghĩ ngợi nói, đùa sao, để Chris đơn độc ở cùng một đám thần quan và kỵ sỹ, nhỡ đâu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn gì liền xem như xong. Còn miễn bàn ở đây còn có một thần quan Darwin vẫn chằm chằm muốn đào tình báo.
Quả nhiên! Nhóm người Daifield thầm nghĩ, bọn họ quả nhiên không hiểu lầm quan hệ của Giáo chủ và nam hầu này, nếu vậy bọn họ nên dùng thái độ gì đối đãi với hắn chứ? Xem thái độ thì dường như Giáo chủ rất coi trọng đối phương, vậy sau này khi bọn họ thảo luận việc quan trọng có cần tránh mặt hắn không?
So sánh với thái độ bất an của những người khác, thần quan Darwin lại là kẻ cao hứng nhất.
Hắn thậm chí còn nhanh chóng viết một lá thư với luận điểm chính ‘Giáo chủ Hill cũng có tình nhân’, suốt đem gửi về cho Hồng y Gustav.
Loại tâm tình này đại khái giống như ‘Tôi đã có tận hai tình phụ, vị Giáo chủ kia cũng có một tình nhân, đã là người có nhược điểm giống như chúng ta, ai cũng không chỉ trích được ai’.
Bất quá thần quan Darwin thật không ngờ, mỗi một cử động của mình từ sớm đều đã bị Alexander hồi báo cho Yannick, người sau đối với hành động này chỉ hơi cười cười, không ngại Darwin đâm thọc với Hồng y Gustav.
Suốt cả hành trình, những việc trọng yếu y đều trông coi rất chặt, tựa như thân phận của Chris, đừng nói Darwin, ngay cả nhóm người Daifield và Bart cũng chưa chắt phát hiện. Vậy nên, y dù sao cũng phải thỉnh thoảng để lộ chút tin tức cho Darwin hồi báo trở về.
Cũng giống như hiện tại thả ra tin tức giả(?) tên nam hầu anh tuấn này là tân luyến sủng của y vậy, loại tin tức này khi truyền về Giáo đình, những Hồng y đang ghim chặt y cũng sẽ không cảm thấy là một loại nhược điểm, ngược lại cho rằng vị Giáo chủ tuổi trẻ có chút thông minh kia hóa ra cũng có chỗ yếu và ham mê, loại người như vậy so với kiểu mềm cứng đều không ăn rõ ràng dễ đắn đo hơn.
Bất quá, nhìn bộ dạng Daifield và Bart thường xuyên đảo mắt về phía Chris rồi lại vội vàng rời đi, cho rằng sự quan sát của mình là vô cùng lén lút thì Yannick lại có chút buồn cười, thậm chí còn xem việc này như trò đùa thỉnh thoảng mang ra cười nhạo cùng Chris.
Mà pháp sư mặt liệt, à không, bây giờ nên gọi là nam hầu mặt liệt lại rất nghiêm túc nói: “Lẽ nào quan hệ của chúng ta không phải như vậy?”
Chỉ một câu này đã khiến Giáo chủ tóc bạch kim á khẩu không trả lời được.
Nếu nói không phải, đây hoàn toàn là trợn mắt nói đối.
Nếu nói phải, vậy chẳng khác nào y chính thức thừa nhận hành vi như vậy lại như vậy của Vampire và pháp sư trước đây với mình ở trên giường là hoàn toàn hợp pháp rồi?
Chuyện này thực sự không được nha! Bọn họ rõ ràng đang được một tấc lại chiếm một thước.
Từ ánh mắt xích lõa không chút che giấu của Chris đến xem, làm không tốt ngày hôm nay y cũng đừng hòng xuống giường.
Vì vậy Yannick rất sáng suốt chuyển đổi trọng tâm câu chuyện: “Chúng ta còn bao lâu mới có thể đến Đế quốc Charlemagne?”
Bọn họ hiện tại đang ở trên xe ngựa, trong không gian khép kín chỉ có hai người này muốn nói chuyện cũng thả lỏng hơn. Nhóm người Bart và Baker đều đã được y điều đến một chiếc xe ngựa khác, hành động này cũng càng khẳng định quan hệ không thể cho ai biết của Giáo chủ và nam hầu. Chậc chậc, ngài Hill cũng quá sủng ái nam hầu này rồi, ngay cả ở trên xe cũng không buông tha đối phương!
Chris nói: “Ngày mai liền đến biên giới Đế quốc Charlemagne, thế nhưng muốn đến đế đô còn cần nửa tháng. Trừ phi chúng ta mượn dùng truyền tống trận của bọn họ.”
Nói đến đây, chúng ta không thể không giải thích một chút về vị trí địa lý của Đế quốc Charlemagne.
Trên đại lục có bảy quốc gia, Đế quốc Charlemagne là đất nước duy nhất bị vây hoàn toàn bên trong lục địa. Nói cách khác, nó không chỉ có diện tích lớn nhất mà còn có đủ biên giới giáp với các quốc gia khác, bao gồm cả Lãnh địa Tòa thánh.
Theo lý thuyết, loại vị trí địa lý này tất sẽ dẫn đến tình trạng bị chư hầu vây quanh, chèn ép vô cùng uất ức. Thế nhưng sự thật lại vừa vặn tương phản, Đế quốc Charlemagne lại là cường quốc đứng đầu trên đại lục, danh xứng với thực.
Đế quốc Charlemagne thực lực cường đại, phòng bị sâm nghiêm, pháp sư vô kể, ngay cả Giáo đình cũng biết rõ Hoàng đế công nhiên nâng đỡ pháp sư, thế nhưng lại vì không muốn đắc tội với cường quốc này nên không nói gì thêm.
Trọng yếu nhất là, bởi vì Đế quốc Charlemagne bị các quốc gia bao bọc, vậy nên hiện tại khi các nơi hoặc ít hoặc nhiều đều bị xác sống xâm lăng, Đế quốc Charlemagne lại là cõi yên vui thanh bình, điều này khiến cho Đế quốc Charlemagne trở thành miền đất hứa trong mắt rất nhiều cư dân quốc gia khác, thậm chí còn có không ít quý tộc các nước đem sản nghiệp và tiền mặt của mình chuyển dời đến Charlemagne, tránh cho sau khi quốc gia bị xác sống công hãm thì bản thân cũng phá sản.
Muốn hình dung sức ảnh hưởng của Đế quốc Charlemagne, chúng ta có thể dùng kế hoạch dự định cử hành Hội nghị liên minh các quốc gia trên đại lục vào tháng này mà tham khảo. Bởi vì Hoàng đế Alfonso VIII của Đế quốc Charlemagne cảm thấy hiện tại chưa phải lúc, vì vậy các nước khác đều phải cắn răng trì hoãn hội nghị lại sau một tháng.
Thời điểm này, bởi vì việc ma vật là kẻ sai sử đại quân xác sống, đồng thời cũng là nguyên nhân gây ra cái chết đen đã dần trồi lên mặt nước, nhân loại bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của việc đoàn kết, đương nhiên vẫn không tránh được nội đấu trong các trận doanh, bất quá đều thống nhất xem mình là Thiên lôi của Đế quốc Charlemagne, sai đâu đánh đó. Chỉ qua hai việc này, địa vị của Đế quốc Charlemagne đã có thể chứng tỏ một hai.
Vậy nên, cho dù Yannick thân là Giáo chủ của Đế quốc Garde, thế nhưng khi đứng trước quốc gia cường đại mà mình sắp đặt chân đến vẫn có chút chờ mong và bất an khó thể diễn tả. Mong đợi là kỳ ngộ, bất an là nguy cơ.
Mà cả hai, vừa vặn đều là những việc khó thể dự kiến nhất.