Phục binh đeo mặt nạ kia không phải Chu Tiểu Ngôn thì còn là ai vào đây nữa.

Chu Tiểu Ngôn chậm rãi tiến lên phía trước, ánh mắt dưới tấm mặt nạ đảo qua Hàn Mạc vài lần, trong đôi mắt sâu đó cũng hiện lên nụ cười hiếm có, nói:

- Ta luôn cảm thấy, người như ngươi, cho dù là Diêm Vương đích thân đến, cũng khó mà đưa ngươi đi được.

Hàn Mạc nhìn thấy Chu Tiểu Ngôn, tuy có vẻ điềm tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng lại rất phấn khích.

Trong lòng hắn biết rõ, Chu Tiểu Ngôn sẽ đem đám tàn binh đưa về doanh trại của đại quân, lúc này mới quay lại tìm mình.

Suốt quãng đường hắn đều đuổi theo đám sơn phỉ, những chỗ đi qua đều rất phức tạp, cuối cùng cũng tới được cái sơn cốc cổ quái này, cũng biết đám người Yến quốc sẽ đặt những cạm bẫy ở đây trước.

Hắn cũng không dám khẳng định đám người Yến quốc này lại chính là Chu Tiểu Ngôn, nhưng là người của mình thì không phải nghi ngờ gì rồi.

Hầu Bưu phái hai tên thuộc hạ theo dõi đám người của Chu Tiểu Ngôn, giống như hai chú thỏ theo dõi một đàn sói, kết quả không hỏi cũng biết, Chu Tiểu Ngôn sớm biết có người theo dõi mình, sau đó khống chế lại, rồi cố ý bài bố nghi trận, khiến đám sơn phỉ đến đây để nạp mạng.

Hai bên đều tập kết ở đây, cũng không phải nói nhiều cũng biết đây chính là nơi nguy hiểm, lập tức chuyển hướng tiến về phía bắc.

Chu Tiểu Ngôn rất thông thạo con đường này, như kiểu ngựa quen đường cũ, suốt quãng đường thi thoảng mới dừng lại nghỉ ngơi, ngày đêm gấp rút lên đường, đi được hai ngày cũng thoát khỏi những ngọn núi này, rồi lại đi thêm hai ngày nữa thì rời khỏi địa giới của quận Sơn Nam.

Sau khi rời khỏi những dãy núi điệp trùng, gặp ai cũng có vẻ lẩn trốn, dọc đường thấy từng tốp từng tốp người đeo đao mang cung theo người tiến về phía bắc, xem ra đều tiến về phái Kinh Đô thành để tòng quân.

Đám người của Hàn Mạc người thìmặc quần cộc người thì mặc những bộ giáp trụ của Nguỵ quân, đám người của Chu Tiểu Ngôn đều mặc những bộ giáp trông rất dũng mãnh kiên cường, đám người này không nói năng gì, người khác cũng không đoán được khẩu ngữ của bọn họ thuộc nơi nào, không ít người đều cho rằng bọn họ đều tiến về Kinh Đô thành để tham chiến, thậm chí gặp nhau còn chào hỏi lẫn nhau, suốt quãng đường vô cùng thuận lợi.

Hôm nay phía xa xa cũng đã nhìn thấy sự nguy nga của Ác Dương Lĩnh, cờ bay phấp phới, đoàn người gia tăng tốc độ, tiến dần tới Ác Dương Lĩnh, nhưng thấy những lều trại cũng không nhiều lắm, những binh sĩ trong lều thấy đoàn người của Hàn Mạc, bỗng vui sướng kêu lên:

- Đại tướng quân trở về rồi, Đại tướng quân trở về rồi!

Rất nhanh, Hàn Mạc thấy Vạn Sĩ Thanh dẫn theo đám bộ tướng vội vàng tiến tới, cung kính nói:

- Đại tướng quân, ngài trở vể rồi à, mọi người đều lo lắng cho ngài!

Dọc đường Hàn Mạc cũng nghe nói Yến quân đã tăng thêm quân viện trợ, tổng binh lực lên tới gần mười vạn người, nhưng khi nhìn thấy Ác Dương Lĩnh, tuy trong khoảng thời gian ngắn không rõ có bao nhiêu người, nhưng cũng không thể có mười vạn người được, liền hỏi:

- Vạn Sĩ tổng binh, Hàn tổng đốc có trong doanh trại không vậy?

Vạn Sĩ Thanh vội nói:

- Đại tướng quân, hai ngày trước Hàn tổng đốc đã dẫn binh tiến về Nguỵ quận rồi, mạt tướng thì dẫn theo năm ngàn tinh binh canh giữ Ác Dương Lĩnh, để tránh nơi này rơi vào tay của địch.

Hàn Mạc gật đầu, Vạn Sĩ Thanh lại nói tiếp:

- Đại tướng quân trên đường vất vả rồi, mời ngài về doanh trại nghỉ ngơi một lát, mạt tướng lập tức sai người chuẩn bị đồ ăn.

Hành trình mấy ngày, mọi người ai nấy đều rất mệt mỏi, cũng không phải nói nhiều, Hàn Mạc và mọi người đến bên chiếc hồ bên dòng suối ở Ác Dương Lĩnh tắm rửa thoải mái cái đã, tẩy rửa hết những vết máu nhơ bẩn và những mệt dọc trên quãng đường dài, rồi thay xiêm y, sau đó mới ăn một bữa cơm no nê.

Sau khi dùng xong bữa cơm, Hàn Mạc cho gọi Vạn Sĩ Thanh tới hỏi tình hình, Vạn Sĩ Thanh bẩm báo:

- Bên Khánh quân đã vài lần phái sứ giả tới đây, khẩn cầu chúng ta dẫn quân vào Nguỵ quận. Do quân tiếp viện và lương thảo quân nhu của chúng ta vẫn chưa tới kịp thời, Hàn tổng đốc vẫn chưa cho xuất binh. Mấy ngày trước trong nước đã điều năm vạn đại quân viện trợ tới, lương thảo quân nhu cũng mang theo, nếu vẫn không xuất binh, e rằng người Khánh quốc sẽ không hài lòng, cũng để người Nguỵ có thời gian chuẩn bị quá dài, sẽ khó mà đối phóđược, cho nên hai ngày trước, Hàn tổng đốc cuối cùng cũng hạ lệnh toàn quân thẳng tiến, e rằng tới hôm nay thì đã tới biên giới của Nguỵ quận rồi. Ác Dương Lĩnh vẫn thuộc vùng đất của quận Tuy Định, Hàn tổng đốc lo lắng có người tới đây xâm chiếm, do đó lệnh cho năm ngàn quân canh giữ ở đây, và sai mạt tướng canh giữ Ác Dương Lĩnh.

Vẻ mặt Hàn Mạc nghiêm nghị lại, trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Vạn Sĩ tổng binh, ngài cũng biết, người của Phong quốc dường như cũng đánh tới đây!

- Người của Phong quốc sao?

Vạn Sĩ Thanh ngẩn người ra, có chút kinh ngạc nói:

- Đại tướng quân, điều này…điều này là thật sao? mạt tướng chưa từng nghe nói tới.

Hàn Mạc nghĩ một lát rồi nói:

- Tạm thời bản tướng cũng không thể xác định, nhưng nếu Phong quốc quả thật xuất binh, thì mấy ngày nay ắt sẽ có tin báo tới.

Nhưng trong lòng hắn biết rõ, Phong quốc xuất binh, việc này là có thật, nếu không tình hình của Sơn Nam quân vẫn chưa ổn định, quyết không thể quay lại được.

Vạn Sĩ Thanh nói:

- Đại tướng quân, động tĩnh của Phong quốc, triều đình nhất định sẽ chú ý tới, nếu Phong quốc xuất binh, thì trong thời gian sớm nhất triều đình sẽ biết, và sẽ thông báo với Đại tướng quân thôi.

Dừng lại một lát, rồi rất thận trọng hỏi:

- Đại tướng quân, nghe nói lần này đã tới chặn đánh Tư Mã Hạo Nguyệt, đại tướng quân và huynh đệ … bị mai phục à?

Hàn Mạc không có chút biến sắc, nhìn Vạn Sĩ Thanh thản nhiên nói:

- Vạn Sĩ tổng binh cũng đã biết rồi sao?

Vạn Sĩ Thanh gật đầu nói:

- Lúc thủ lĩnh Phong Kỵ trở về, đã báo cáo sự tình cho Hàn tổng đốc, lúc đó mạt tướng cũng ở đó, cho nên…!

Hàn Mạc cũng biết, người y nhắc đến chính là Chu Tiểu Ngôn, nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Hắn nói không sai, quả thật chúng ta đã bị Tư Mã Hạo Nguyệt gài bẫy.

Vạn Sĩ Thanh nhíu mày lại, ngẫm nghĩ một lát, nhưng cũng không nói gì nhiều, rồi chắp tay xin lui.

- Chờ chút!

Hàn Mạc bĩnh tĩnh kêu lại:

- Vạn Sĩ tổng binh, dường như ngài có điều gì muốn nói, đừng ngại cứ nói thẳng ra.

Vạn Sĩ Thanh vội lắc đầu nói:

- Đại tướng quân hiểu lầm rồi, thực ra… thực ra…!

Hàn Mạc khẽ nói:

- Vạn Sĩ tổng binh, ngài đã lộ ra rồi, vậy ngài ắt có điều gì muốn nói với ta, nếu không nói ra, ngài khó chịu, bản tướng cũng khó chịu!

Vạn Sĩ Thanh cười chừ, cuối cùng cũng khẽ nói:

- Đại tướng quân, nếu mạt tướng nói không đúng, mong Đại tướng quân thứ tội.

- Ngài cứ nói đừng ngại.

Hàn Mạc ra hiệu cho Vạn Sĩ Thanh ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

Sau khi Vạn Sĩ Thanh ngồi xuống, hơi do dự, cuối cùng cũng nói:

- Đại tướng quân, lần này nghe nói Đại tướng quân bị Tư Mã Hạo Nguyệt gài bẫy gặp vây khốn, trong lòng mạt tướng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Y nhìn Hàn Mạc, sắc mắt nghiêm nghị nói:

- Đại tướng quân, theo lý mà nói lần đó ngài xuất binh cũng vô cùng thận trọng, Tư Mã Hạo Nguyệt làm sao mà biết được tung tích của ngài chứ…!

Hàn Mạc khẽ gật đầu, nói:

- Vạn Sĩ tổng binh nói không sai, bản tướng cũng rất tò mò, Tư Mã Hạo Nguyệt làm sao mà biết hành tung của bản tướng chứ?

Vạn Sĩ Thanh do dự một lát, rồi khẽ nói tiếp:

- Đại tướng quân, đừng trách mạt tướng nói thẳng, Đại tướng quân đã nghĩ tới có người cố ý để lộ hành tung không?

- Ý của Vạn Sĩ tổng binh có phải nói, bên trong chúng ta có gian tế?

Hàn Mạc khẽ nhíu mày.

Vạn Sĩ Thanh nghiêm nghị nói:

- Mạt tướng không dám nói như vậy, nhưng… nhưng mạt tướng không dám phủ nhận, ắt có khả năng này.

Hàn Mạc vuốt vuốt cằm, nhìn Vạn Sĩ Thanh hỏi:

- Vạn Sĩ tổng binh, có phải ngươi biết điều gìđó không?

Vạn Sĩ Thanh lập tức nói:

- Đại tướng quân hiểu lầm rồi, không phải mạt tướng biết điều gì đó, mà chỉ có chút suy tư việc này thôi, cảm thấy trong đó có gì rất kỳ dị, cho nên mới có những lời này. Mạt tướng không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở Đại tướng quân mà thôi, Đại tướng quân quan tâm đến vận mệnh của Tây Bắc quân như hiện nay, mạt tướng không hi vọng Đại tướng quân gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Hàn Mạc thở dài nói:

- Vạn Sĩ tổng binh, ngài đức cao vọng trọng, một lòng lo lắng cho Tây Bắc quân, bản tướng rất khâm phục.

Hắn thành kính nhìn Vạn Sĩ Thanh, ôn hoà nói:

- Vạn Sĩ tổng binh gia nhập Tây Bắc quân cũng vài chục năm rồi, cũng là lão tướng của Tây Bắc quân, tiền đồ của Tây Bắc quân, không chỉ là việc của Hàn Mạc, mà cũng là của Vạn Sĩ tổng binh nữa đó.

Vạn Sĩ Thanh cũng khẽ thở dài nói:

- Chính vìđiều này, hôm nay mạt tướng mới có những lời mạo muội như vậy.

- Cũng không có gì mạo muội.

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

- Không dấu gì lão tướng quân, trong lòng Hàn Mạc cũng đã quyết định, trong Yến quân có rất nhiều tầng lớp tướng lĩnh, ắt sẽ có gian tế.

Người hắn khẽ ưỡn lên rồi nói:

- Vạn Sĩ tổng binh chắc vẫn còn nhớ, quân vụ lần này, chỉ có rất ít người biết được, lúc bản tướng rời đi, vẫn còn để lại dấu tích, không có nhiều người biết bản tướng là người chỉ huy phân binh xuất phát, càng không thể biết phân đội này lại đi chinh phạt Tư Mã Hạo Nguyệt… ngay cả người của ta cũng không rõ hành động này, Tư Mã Hạo Nguyệt lại nắm rõ việc này đến thế, thậm chí còn gài bẫy để chúng ta lọt vào bẫy, nếu không phải trong quân ta có nội giám, bản tướng khó mà tưởng tượng nổi còn có nguyên nhân nào khác nữa.

Vạn Sĩ Thanh gật đầu nói:

- Đại tướng quân nói không sai. Đại tướng quân có thể suy nghĩ như vậy, mạt tướng yên tâm hơn rồi.

- Vạn Sĩ tổng binh không phải ngẫu nhiên muốn nhắc nhở bản tướng trong quân ta có nội gián chứ?

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Vạn Sĩ tổng binh lẽ nào cũng biết một chút manh mối nào đó?

Vạn Sĩ Thanh ngẫm nghĩ một lát, rồi cũng nói:

- Tha cho mạt tướng không dám nói, việc này không phải là nhỏ, mạt tướng chưa có chứng cứ, quyết không dám nói bừa.

- Nếu đã như vậy, trong lòng Vạn Sĩ tổng binh đã có người để nghi ngờ rồi?

Hàn Mạc nắm tay lại nói.

Vạn Sĩ Thanh chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói:

- Đại tướng quân, mấy ngày qua ngài mệt mỏi rồi, mạt tướng không quấy rấy ngài nữa, ngài nghỉ ngơi chút đi, mạt tướng xin cáo lui.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Vạn Sĩ tổng binh, nội gián chưa tìm ra, Tây Bắc quân trong lúc này sẽ có nguy.

Dừng lại một lát, chậm rãi nói tiếp:

- Ngài hãy nói ra những gì ngài đang nghĩ đi, trước khi chưa có chứng cứ rõ ràng, bản tướng cũng không võ đoán ai là nội gián đâu…

Vạn Sĩ Thanh lại ngồi xuống, hơi trầm ngâm, nói:

- Đại tướng quân, trên đời này, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, cho dù làm bất cứ việc gì, đều phải có nguyên nhân.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Đúng!

- Việc lớn nhưa vậy, không ngờ có người bán đứng Đại tướng quân, không còn nghi ngờ gì nữa, mưu đồ của người này, cũng không phải là nhỏ.

Sắc mặt Vạn Sĩ Thanh nghiêm nghị lại nói:

- Đại tướng quân cảm thấy, nếu có người bán đứng ngài, nguyên nhân cốt lõi là gì?

- Bản tướng nghĩ tới nguyên nhân thứ nhất là, trong Tây Bắc quân chúng ta có rất nhiều tầng lớp tướng lĩnh, có người Nguỵ quốc ém vào quân đội của chúng ta rất nhiều năm nay rồi, lần này đã phát huy tác đụng.

Hàn Mạc vuốt vuốt cằm, bình tĩnh nói:

- Ngoài ra còn nguyên nhân khác, chính là mượn dao giết người.

Hắn nhìn Vạn Sĩ Thanh, chạm rãi nói:

- Nếu có người hận bản tướng tới xương cốt, nhưng bản thân lại không có khả năng trừ khử bản tướng, cho nên mượn cơ hội này, cố ý đem hành tung của bản tướng tiết lộ cho Tư Mã Hạo Nguyệt, mượn tay của Tư Mã Hạo Nguyệt giết bản tướng!