Quyền Thần

Chương 870: Theo gió mà đi

Mặc Thập Nhị Lang giơ tay lên, gọi tên tùy tùng lại nói:

- Đỡ ta... đi ra ngoài...!

Tên tùy tùng tỏ vẻ lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn đỡ Mặc Thập Nhị Lang đi ra ngoài.

Bạch Dạ Lang khó khăn nói:

- Hiển... Hiển thái tử, ngươi... ngươi chờ một chút!

Mặc Thập Nhị Lang không quay đầu lại, trầm ngâm nói:

- Lẽ nào để ta đích thân ra tay giết ngươi, ngươi mới vừa lòng?

Bạch Dạ Lang thở dài nói:

- Ta chỉ nghĩ ... chỉ muốn nói với ngươi, ta... ta chưa bao giờ mạo phạm nàng...!

Người của Mặc Thập Nhị Lang lảo đảo, cũng không nói thêm gì, chỉ cười lạnh một tiếng, tên hộ vệ dìu gã đi qua cửa, Vân Thương Lan nhìn về phía Hàn Mạc, chắp tay nói:

- Hàn đại nhân, mạt tướng đi trước để chăm sóc điện hạ.

Thân phận của Mặc Thập Nhị Lang đã bị bại lộ, y cũng không muốn giấu diếm nữa, liền gọi thẳng là "điện hạ".

Vân Thương Lan liếc mắt nhìn Bạch Dạ Lang một cái, nói:

- Tĩnh Hà sư huynh bảo trọng.

Liền rời khỏi, thì Bạch Dạ Lang đã nói:

- Dừng bước...!

Nhìn về phía Diễm Tuyết Cơ nói:

- Tuyết Cơ, đưa...đưa cho hắn viên thuốc, hắn bị thương rồi...!

Mệnh của y cũng không còn dài, nhưng đối với Mặc Thập Nhị Lang thì y tỏ ra rất quan tâm.

Diễm Tuyết Cơ thở dài, lấy ra một viên thuốc, tay run lên, ném cho Vân Thương Lan. Vân Thương Lan biết rằng viên thuốc này là cực kì quý quá, đón lấy, chắp tay tạ ơn:

- Đa tạ tẩu tẩu!

Nói xong liền đi ra ngoài.

- Tẩu tẩu...!

Bạch Dạ Lang cười rất ấm áp, liếc nhìn Hàn Mạc một cái, nhẹ giọng nói:

- Ngươi được gả cho hắn, cũng coi như là có chốn nương tựa!

Diễm Tuyết Cơ mặt đỏ lên, nhìn Hàn Mạc một cái, nói:

- Bạch đại ca, huynh ... huynh đừng nghe những lời nói nhảm của bọn họ.

Hàn Mạc đưa tay vuốt mũi, không nói gì cả.

Bạch Dạ Lang cười nói:

- Trai khôn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cũng...cũng là đạo lý hiển nhiên. Đã có duyên, lại có... có gì không được? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Y nhìn về phía Hàn Mạc, cười dịu dàng nói:

- Sau này ngươi phải đối đãi tốt với nàng. Đừng có xem nàng... điên điên khùng khùng, nàng... là một cô nương rất tốt...!

Hàn Mạc gật đầu nghiêm nghị nói:

- Sư huynh yên tâm, ta sẽ không để nàng phải chịu uất ức!

Bạch Dạ Lang vui cười, nói:

- Ngươi... ngươi đánh không lại nàng, ngày sau...ngày sau dù có bị nàng ức hiếp, cũng chớ để trong lòng...!

- Đừng lo, thành hôn rồi, ta sẽ cố gắng dạy nàng phép tắc...!

Hàn Mạc dõng dạc nói:

- Nhất định nàng sẽ sinh cho ta vài tiểu tử khỏe mạnh, sau đó sẽ nhờ sư huynh dạy bọn chúng công phu.

Diễm Tuyết Cơ cắn môi đỏ mọng, mặt đỏ bừng, hưng hăng trợn trừng mắt nhìn Hàn Mạc, liền sau đó quay sang phía Bạch Dạ Lang nói:

- Bạch đại ca, huynh đừng có để ý hắn làm gì.

Bạch Dạ Lang lắc đầu, ôn tồn nói:

- Có một số việc, ta không có cách nào để giải quyết, chuyện này...chuyện này ta cũng không có cách gì cả.

Y cố gắng đưa tay lên, Diễm Tuyết Cơ vội vàng đỡ lấy tay hắn. Bạch Dạ Lang cố đưa cánh tay còn lại, Hàn Mạc cũng liền đỡ lấy, lúc này Bạch Dạ Lang mới đưa hai cánh tay lại gần nhau, Diễm Tuyết Cơ và Hàn mạc cùng nhìn nhau, biết được ý của Bạch Dạ Lang, Hàn Mạc lúc này đã cầm chặt tay của Diễm Tuyết Cơ, còn đôi bàn tay của Bạch Dạ Lang lúc này đã nắm chặt lấy tay của hai người bọn họ, có chút gì đó rất lạnh giá.

Bạch Dạ Lang cười nói:

- Có thế chứ, Tuyết Cơ... ta giao cho đệ...!

Nói đến đây, y tỏ ra đã rất mỏi mệt, nhìn Diễm Tuyết Cơ nói:

- Tiểu nha đầu, huynh biết tính cách của muội không thể đổi được, nhưng... sau khi bái đường, thì không được điên khùng nữa...!

Diễm Tuyết Cơ mặt đỏ bừng, nghẹn ngào gật đầu.

- Nếu như sư phụ vẫn coi ta là đồ đệ của ngài, sau khi chết đi, ta sẽ... ta sẽ hầu hạ cho ngài.

Y nhẹ giọng dặn dò:

- Sau khi ta chết, hãy... chôn ta cạnh sư phụ... để sau khi xuống có thể hầu hạ sư phụ nơi cửu tuyền. Sư phụ uy danh lẫy lừng, chắc nơi cửu tuyền, cũng...cũng không ai dám không tôn trọng sư phụ...!

Y từ từ nhắm mắt lại, miệng khẽ hát:

- Mưa gió đêm khuya, không ngăn được hoa rơi, giống như nước chảy, du thuyền dạo chơi, theo gió mà đi…

Nói đến đây, y nhẹ nhàng thả hai tay xuống, không một tiếng động

Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ cùng nhìn về phía y, chỉ thấy mặt y trắng bệch ra, vẻ mặt rất bình tĩnh, an nhiên rời khỏi nhân gian.

Diễm Tuyết Cơ cắn môi đỏ mọng, tuy rằng nàng đã biết Bạch Dạ Lang sống không còn bao lâu, nhưng lúc nhìn thấy Bạch Dạ Lang ra đi, nàng vẫn không thể kìm lòng được, cả người run rẩy, nhắm nghiền mắt, hai dòng lệ trào dâng.

Ba người đám Hầu Tử nhìn thấy Bạch Dạ Lang đã chết, liền quỳ xuống, dập đầu khấu lạy Bạch Dạ Lang. Cũng bởi vì mối quan hệ với Diễm Tuyết Cơ, ba người bọn họ tỏ vẻ rất tôn kính đối với Bạch Dạ Lang.

Hàn Mạc đứng dậy, đi đến cạnh Diễm Tuyết Cơ, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.

Diễm Tuyết Cơ đau khổ cười nói:

- Nói với ngươi chuyện này, sau khi bước qua chiếc cửa này, ngươi hãy quên tất cả đi, có được không?

Hàn Mạc biết Diễm Tuyết Cơ muốn đem chuyện xưa kể cho mình, là chuyện đó không thể công khai cho mọi người biết, liền trịnh trọng gật đầu nói:

- Ra khỏi cửa, ta sẽ quên hết!

...

Diễm Tuyết Cơ tựa vào ngực của Hàn Mạc, khẽ hỏi:

- Ngươi có biết chuyện của sáu năm trước không, tại cung Ngọc Hàn ở Khánh cung đã từng xảy ra vụ hỏa hoạn?

Hàn Mạc đoán rằng chuyện này ít nhiều cũng có liên quan đến Mạc Thập Nhị Lang, liền gật đầu nói:

- Một vụ hỏa hoạn lớn xảy ra rất bất ngờ, cả cung Ngọc Hàn đều bị thiêu dụi, chết cả trăm người, lúc đó có người đồn rằng Hoàng hậu của Khánh quốc và Thái tử cũng bị chết trong đám tro tàn đó... đến bây giờ xem ra, đó chỉ là tin đồn, chí ít vị thái tử năm đó, vẫn đang sống vui vẻ!

Diễm Tuyết Cơ thở dài:

- Hắn có thể sống sót, không phải là do ai cứu, mà chính là do Bạch đại ca cứu!

- Là... Bạch sư huynh?

Hàn Mạc kinh ngạc nói:

- Bạch sư huynh và Mặc Thập Nhị Lang rút cuộc là có quan hệ với nhau như thế nào?

Diễm Tuyết Cơ trầm ngâm một lúc, rồi nói:

- Chuyện đó xảy ra vào mười sáu năm trước.

Dừng lại một chút, thản nhiên nói:

- Năm đó, Chung Ly đánh lui quân Ngụy quốc, rất được trọng vọng ở Khánh quốc, cũng năm đó, Khánh đế khâm thử ban danh hiệu "Thánh tướng", thống lĩnh binh mã của Khánh quốc, nắm quyền trong tay, không có gì sánh được.

Hàn Mạc thở dài:

- Thánh tướng lấy yếu thắng mạnh, uy chấn thiên hạ, là tướng tài trên đời, cũng là chuyện may mắn đối với Khánh quốc!

- Một vị tướng giết chết không biết bao tên địch, tất nhiên uy danh truyền xa vạn dặm, nhưng trên sa trường, có biết bao tráng sĩ chết nơi sa trường, thì cũng có từng đó bà mẹ mất con, những tướng sĩ đó phơi xác nơi sa trường, không phải là điều mà họ mong muốn, dùng hàng trăm ngàn tính mạng để đổi lấy uy danh của mình, cũng chẳng có gì đnag tự hào!

Diễm Tuyết Cơ giọng trầm lại, hiện rõ vẻ oán hận đối với Thương Chung Ly vẫn chưa hề tiêu tan.

- Thật đáng thương cho những bộ xương bên bờ suối, đáng thương những nữ nhân lẻ bóng chốn khuê phòng.

Hàn Mạc khẽ thở dài:

- Thiên hạ chia rẽ, đâu đâu cũng có người xưng hùng xưng bá, làm cho không biết bao nhiêu người phải đổ máu!

Diễm Tuyết Cơ trầm mặc một lúc, mới tiếp tục nói:

- Năm đó, Lý Hiển mới mười tuổi, Hoàng đế muốn Lý Hiển bái Thương Chung Ly là thầy, muốn Thương Chung Ly truyền thụ võ công cho thái tử!

Hàn Mạc biết, Diễm Tuyết Cơ nói đến "Lý Hiển", cũng chính là Mặc Thập Nhị Lang.

- Tuy nhiên lúc đó Thương Chung Ly đang chỉnh đốn lại đội ngũ quân đội của Khánh quốc, không có thời gian dạy bảo, cho nên đã tiến cử với Khánh đế, cho Bạch đại ca thay hắn đảm nhiệm việc dạy bảo thái tử, truyền thụ võ nghệ.

Diễm Tuyết bình tĩnh nói:

- Lúc Thương Chung Ly còn trẻ, chinh chiến nơi sa trường, có một lần suýt bị một mũi tên bắn chết, nhưng có một tên hộ vệ dũng cảm lấy thân mình đỡ lấy mũi tên đó, thế mạng cho lão. Sau đó, Thương Chung Ly cho người tìm gia quyến của vị tráng sĩ đó, thụ nhận đứa con của hắn làm đệ tử học võ, dốc lòng giúp đỡ đứa bé này.

- Cậu nhỏ ấy chính là Bạch sư huynh!

Hàn Mạc đến bây giờ mới biết thân thế của Bạch Dạ Lang, hóa ra là đứa trẻ mồ côi.

- Huynh ấy tên thật là Lâm Tĩnh Hà.

Diễm Tuyết Cơ nói:

- Cái tên Tĩnh Hà, là do Thương Chung Ly đặt cho sư huynh, là vì phụ thân của Bạch sư huynh, năm đó vì cứu Thương Chung Ly mà chết trong trận Tĩnh Hà.

- Thì ra là thế.

Hàn Mạc gật đầu nói, trong lòng thầm nghĩ:

- Không biết tại sao sau này lại gọi là Bạch Dạ Lang!

- Năm mà Thương Chung Ly được sắc phong làm Thánh tướng, Bạch đại ca đã hai mươi tư tuổi, tuy rằng còn trẻ, nhưng do cần cù khổ luyện, võ nghệ cao cường, ở trên đất Khánh quốc, lúc đó sư huynh đã trở thành một cao thủ có tiếng.

Diễm Tuyết Cơ chậm rãi nói:

- Thương Chung Ly tiến cử Bạch đại ca truyền thụ võ nghệ cho Lý Hiển, Khánh đế cũng ưng thuận, cho nên từ lúc mới bắt đầu, Lý Hiển đã bái Bạch đại ca làm thầy, Bạch đại ca tiến vào Đông cung, được phong làm Thái tử phó, truyền thụ võ nghệ cho Lý Hiển.

Hàn Mạc biết, chức quan Thái tử phó không hề nhẹ nhàng, đó là thầy của Hoàng đế trong tương lai, một chức quan rất hiển hách.

Nếu trước đó, Hàn Mạc nghe nói Bạch Dạ Lang điên điên khùng khùng chính là Thái tử phó, có đánh chết hắn cũng không tin, nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy vẻ mặt hiền lành và điềm đạm của Bạch Dạ Lang, Diễm Tuyết Cơ cũng đã nói sư huynh của nàng đã từng làm chức vị Thái tử phó, Hàn Mạc tuy có chút kinh ngạc, nhưng rất tin tưởng không có chút nghi ngờ.

Có điều nếu Bạch Dạ Lang và Mặc Thập Nhị Lang có tình thầy trò, tại sao lúc này lại có kết cục như thế? Nhìn thái độ của Mặc Thập Nhị Lang có thể thấy đó là sự oán hận thấu xương đối với Bạch Dạ Lang.

- Sau khi trở thành thầy của thái tử, đối với Lý Hiển rất nghiêm khắc, dạy từ cái cơ bản nhất, tự mình giám sát.

Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng nói:

- Chỉ là năm đó Lý Hiển có chút bất hảo, trong võ đạo thì võ công cũng không cao lắm, lúc Bạch đại ca mới nhiệm chức vụ, Lý Hiển nhìn thấy Bạch đại ca còn rất trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vì vậy rất coi thường, không thực tâm thụ giáo. Trong khi đó cá tính của Bạch đại ca rất ôn hòa, lúc mới đầu chỉ nói đạo lý với Lý Hiển, nhưng đều bị Lý Hiển hiểu lầm là yếu đuối, cho nên làm càn vô cùng, trong mắt hắn không coi Bạch đại ca ra gì.

Hàn Mạc nói:

- Trụ cột của Hoàng gia, mới mười tuổi đã làm thái tử, thế nên sớm đã ngạo mạn ngang ngược.

- Bạch đại ca ngay từ đầu đã rất nhẫn nại, chỉ có điều Lý Hiển càng ngày càng ngông cuồng, có những lúc gặp mặt, nhưng đến hành lễ cũng không có, Bạch đại ca rất coi trọng lễ nghĩa, nên rất không hài lòng. Cuối cùng, Bạch đại ca đã phạt Lý Hiển đứng thẳng trong vòng ba canh giờ không được nhúc nhích. Lý Hiển bất tuân, Bạch đại ca liền điểm vào huyệt đạo của hắn, làm cho hắn phải đứng đó đúng ba canh giờ.

Hàn Mạc nhìn Bạch Dạ Lang như một cái xác chết đang ngủ, thở dài một cái.

- Người hầu bên cạnh Lý Hiển nhìn thấy cảnh thái tử bị phạt, liền vội vàng phái người đi báo cho Hoàng hậu...!

Nói đến đây, Diễm Tuyết Co thản nhiên cười, nói:

- Vị Hoàng hậu này đương nhiên không phải là đương kim Hoàng hậu!

Hàn Mạc "Ừ" một tiếng, hắn cũng hiểu rằng, Diễm Tuyết Cơ nhắc đến Hoàng hậu chính là nói đến mẫu thân của ba vị Hoàng tử Khánh quốc, người đã chết trong biển lửa tại chính cung Hoàng hậu.

_ Chẳng qua tên đầy tớ tuy đã bẩm báo với Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu vẫn không làm gì, mà đợi đến đúng giờ, đợi đến ba canh giờ sau, mới đi đến Đông cung.

Diễm Tuyết thở dài nói:

- Đó là lần đầu tiên Bạch đại ca và Hoàng hạu gặp mặt!