Trên thế giới này, nếu có thứ gì khó nhìn thấu nhất, khó đoán định nhất, chính là lòng người.

Lòng người phức tạp chính là thứ y hiểu nhất, cũng không thể nhìn thấu, hơn nữa nhân tính thiện biến, có lẽ chính những người đó cũng không thể xác định được khi đối mặt với một số hoàn cảnh đặc biệt thì mình sẽ ứng phó như thế nào.

Đối mặt với cùng một khó khăn, một vài người có thể kiên trì, nhưng rất nhiều người chọn thỏa hiệp, trước khi khó khăn thực sự tới, không ai biết ai sẽ là người kiên trì, ai sẽ là kẻ thỏa hiệp.

Đó chính là sự phức tạp của nhân tính.

Vân Thương Lan quỳ trên đất, chỉ trong nháy mắt, trong đầu y đã phân tích rõ rất nhiều chuyện, cuối cùng, y đầy bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại.

Nhị hoàng tử vuốt chòm râu chữ bát, từ trên cao nhìn xuống Vân Thương Lan, thản nhiên hỏi:

- Vân Thương Lan, ngươi tập trung rất nhiều tướng lãnh giữa đêm khuya bàn chuyện. Bản vương cũng muốn nghe xem đến tột cùng là các ngươi đang bàn là chuyện gì?

Vân Thương Lan giơ tay nắm lấy bội đao, chậm rãi đứng dậy, nhìn Nhị hoàng tử, nhàn nhạt cười đáp:

- Vân Thương Lan cũng muốn biết, Nhị hoàng tử đem binh bao vây phủ Tổng chế sử của thần là muốn làm gì?

Nhị hoàng tử cười lạnh:

- Hỏi rất hay. Bản vương nhận được tin Vân Thương Lan ngươi giữ trọng binh trong tay, lúc này thừa dịp phụ vương bệnh nặng muốn tập trung người mưu phản, cho nên bản vương đặc biệt tới hỏi có chuyện này không?

Vân Thương Lan cười đáp:

- Thương Lan luôn trung thành và tận tâm với Thánh thượng, một lòng chân thành, lời đồn đó Nhị hoàng tử sao có thể tin? Nhị hoàng tử nói Thương Lan có ý đồ mưu phản, không biết có chứng cứ gì không?

- Chứng cứ?

Nhị hoàng tử âm lãnh cười:

- Đương nhiên bổn vương có chứng cứ.

Hắn vẫn rất tao nhã vuốt vuốt chòm râu hình chữ bát của mình, đắc ý dào dạt:

- Trầm Nghiệp, Chu Khoan, Vân đại nhân muốn có chứng cứ, các ngươi xem làm sao bây giờ?

Hai tên đó vừa bước ra, tướng lĩnh sau lưng Vân Thương Lan phần lớn đều khiếp sợ vô cùng, dồn cả ánh mắt vào hai người bọn họ, đã thấy trong số Bát đại vệ có hai người một tay nắm chuôi đao, từ từ bước ra khỏi đám người.

Hai gã Vệ sử này thần sắc cũng không tốt lắm, bọn họ thối lui tới bên cạnh các binh sĩ Cảnh Bị doanh, đồng thời nhìn Vân Thương Lan, trên mặt đều có vẻ bất đắc dĩ và áy náy.

- Các ngươi… các ngươi dám phản bội đại nhân?

Lập tức có người đằng sau Vân Thương Lan rống giận:

- Vong ân phụ nghĩa, không bằng cầm thú. Các ngươi đều là một tay đại nhân đề bạt lên, đại nhân tín nhiệm các ngươi vô cùng, các ngươi…. vì sao các ngươi phản bội đại nhân?

- Không bằng heo chó! Các ngươi không xứng làm quân nhân!

- Hóa ra là các ngươi điều động Cảnh Bị doanh? Trầm Nghiệp, Chu Khoan, các ngươi ẩn giấu thật là thâm đó. Tuy nhiên hẳn các ngươi biết, phản bội đại nhân, các ngươi tuyệt không có kết quả tốt!

Chúng tướng lòng đầy căm phẫn, có người đã rút đao ra, muốn xông lên chém giết hai gã phản đồ ngay lập tức.

Vân Thương Lan trầm giọng quát:

- Dừng tay!

Sau đó bình tĩnh nhìn hai gã Vệ sử kia, sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Tại sao lại thế? Tại sao phải làm như vậy?

Trước khi Nhị hoàng tử không chỉ đích danh hai người bọn họ, Vân Thương Lan đã đoán được trong số Bát vệ bên mình, nhất định có phản đồ, nếu không Cảnh Bị doanh không có khả năng bị điều động.

Hiển nhiên hai gã Vệ sử đều thấy thẹn trong lòng, cúi gằm đầu, không dám trả lời.

Nhị hoàng tử âm âm cười:

- Một bên là phong thưởng ngàn vàng quan to lộc hậu, một bên là cùng ngươi mưu phản nghịch, chỉ cần là người thông minh sẽ biết nên lựa chọn thế nào.

Vân Thương Lan rơi vào nguy cảnh, không hề sợ hãi, thản nhiên cười:

- Thì ra là thế.

Tay thật nhanh nắm lấy đao, chậm rãi nói:

- Các huynh đệ, các ngươi đều là dũng sĩ Cảnh Bị doanh, xưa nay tướng sĩ Cảnh Bị doanh của ta đều thân cận hòa ái, hôm nay các ngươi muốn chĩa đao vào ta sao?

Các binh sĩ Cảnh Bị doanh ở đây cũng biết Vân Thương Lan là chỉ huy cao nhất ở Cảnh Bị doanh, lúc này nghe y nói vậy đều ngơ ngác nhìn nhau, đao nhọn chĩa về hướng Vân Thương Lan cũng hạ xuống.

Trầm Nghiệp biết cứ như vậy nhất định không ổn, cuối cùng ngẩng đầu lạnh lùng nói:

- Vân Thương Lan có ý đồ mưu phản, Nhị hoàng tử phụng chỉ điều tra, Cảnh Bị doanh tận trung với Thánh thượng, không phải tận trung với Vân Thương Lan ngươi.

Nhị hoàng tử cũng cười lạnh rút một tấm thánh chỉ từ trong tay áo ra, giơ cao quá đầu, lớn tiếng nói:

- Đây là ý chỉ Thánh thượng ban, Vân Thương Lan giữ trọng binh trong tay, ý đồ mưu nghịch tạo phản, may mắn Thánh thượng phát hiện, khâm phái bổn vương điều tra việc này. Các ngươi ở chung với Vân Thương Lan, nếu bị xử tội phản loạn. Nếu kẻ nào bắt được Vân Thương Lan, quan thăng ba cấp, tiền thưởng ngàn hai!

Vân Thương Lan cười to:

- Ý chỉ của Thánh thượng? Nhị hoàng tử, nếu quả thực là ý chỉ của Thánh thượng, có thể để ta gặp Thánh thượng? Nếu đây thực sự là ý của Thánh thượng, ta tất lấy cái chết tạ tội!

- Kẻ phản nghịch có tư cách gì đòi gặp Phụ hoàng?

Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng, lui về sau hai bước, nói với tướng lĩnh sau lưng Vân Thương Lan:

- Các ngươi đều bị Vân Thương Lan bịt mắt. Hiện giờ chỉ cần bắt Vân Thương Lan cũng là lập công chuộc tại, còn có thêm phong thưởng. Nếu khăng khăng một mực muốn ngoan cố cùng Vân Thương Lan chống lại, chớ trách bản vương xuống tay vô tình.

- Ta nguyện sống chết cùng đại nhân!

Chúng tướng xúc động hô to. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Tốt tốt tốt!

Nhị hoàng tử cười lạnh:

- Vân Thương Lan, không ngờ thủ đoạn mê hoặc lòng người của ngươi thật đúng là đệ nhất, có nhiều người muốn cùng chết với ngươi như vậy!

Vung mạnh tay lên, lớn tiếng quát:

- Bắt đám phản tặc này lại cho bản vương!

Bốn phía binh sĩ Cảnh Bị doanh đều do dự, nhất thời không ai dám động thủ.

Đám người sau lưng Vân Thương Lan đều rút đao ra, lớn tiếng quát:

- Ai dám động thủ?

- Bất kể ai chặt được một đầu người, tiền thưởng năm trăm hai, chặt được đầu Vân Thương Lan, tiền thưởng ngàn hai!

Nhị hoàng tử nhanh chân lui về sau, cao giọng hô:

- Còn chưa động thủ?

Ánh mắt Chu Khoan kia lạnh băng, chớp mắt rút ra một thanh đao, lớn tiếng quát:

- Bắt tất cả lại cho ta!

Sau đó dẫn đầu xông tới.

Đám quan binh Cảnh Bị doanh cố nhiên đều là bộ hạ của Vân Thương Lan, lúc này chính tai nghe Nhị hoàng tử nói rõ Vân Thương Lan là nghịch tặc, lại thêm hứa hẹn trọng thưởng thiên kim, lại thấy Chu Khoan dẫn đầu xông lên, không chút do dự, gầm to một tiếng, binh sĩ Cảnh Bị doanh tứ phía đã nắm chặt đao muốn xông lên lấy đầu người đổi tiền thưởng.

Những người Nhị hoàng tử mang theo đều là cao thủ đại nội cũng không do dự lao thẳng tới đám người Vân Thương Lan, mà tứ phía quanh phủ Tổng chế sử sớm đã bị bao vây, ngoài cửa chính lại tụ tập không ít quan binh, nghe được tiếng chém giết vang lên trong viện, cũng nhanh chóng lao vào bên trong.

Hộ vệ trước phủ Tổng chế sử đã sớm bị giải quyết, trong phủ chỉ còn một ít gia đinh người hầu xông ra muốn cứu viện Vân Thương Lan, nhưng thực lực quá yếu, sao có thể chống đỡ với tinh binh Cảnh Bị doanh.

Cả cái sân lớn nhất thời đông kịt người, đám người Vân Thương lan liền giống như mấy chiếc thuyền lá giữa biển rộng, bốn phương tám hướng đều là trường thương loạn đao, tuy tướng lĩnh bên người y đều là mãnh tướng trong quân, nhưng trong phạm vi quá nhỏ như vậy không thể thi triển được. Hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, đằng trước đằng sau bên trái bên phải nơi nơi đều là trường thương loạn đao, không đường né tránh, chỉ trong khoảng nửa khắc đã có mấy tướng lĩnh chết trong trường thương loạn đao, người hầu của phủ Tổng chế sử bị chém rất đơn giản, một người lại một người ngã xuống, chỉ trong khoảng nửa khắc, trong viện đã chất đầy thi thể.

- Đại nhân, chúng ta giúp người phá vây ra ngoài.

Có tướng lĩnh tới gần Vân Thương Lan gào lên :

- Ngài đến Tam vệ, tập trung quan binh quay về phản sát.

- Không sai. Bảo vệ đại nhân phá vây ra ngoài.

Lại một tướng lĩnh người thấm đẫm máu rống lên:

- Đột phá cửa sau!

Lập tức chúng tướng bảo vệ Vân Thương Lan quay đầu lại, kiệt lực phá vây theo hướng cửa sau.

Trầm Nghiệp và Chu Khoan chính là Vệ sử Tiền Tả Vệ và Tiền Trung Vệ, hai doanh này đột biến, lục vệ khác không có thay đổi gì, chỉ cần Vân Thương Lan phá vây ra ngoài tất nhiên có thể tập hợp nhân mã, một lần nữa quay lại phản kích.

Nhưng Nhị hoàng tử tới đây có mang theo quá nhiều binh sĩ, đám người Vân Thương Lan bước được một bước lên trước đều là khó khăn vô cùng, chỉ tiến thêm được mười bước đã có mấy người bị loạn thương giết chết.

Lòng Vân Thương Lan rối bời vô cùng, dẫn tới kết quả này, theo một góc độ nào đó mà nói là do mình quá mức khinh địch, tự giữ binh quyền trong tay, chỉ cần mình hạ quyết tâm có thể dùng võ lực giải quyết được Hậu đảng.

Nhưng y lại không để ý tới, những năm gần đây nhược điểm lớn nhất của Hậu đảng chính là trong tay không có binh quyền, nhược điểm trí mạng này, Hậu đảng rất rõ ràng, làm sao không nghĩ đến chuyện làm khó dễ quân đội.

Khánh hậu không hiện sơn không hiện thủy, nhưng lại lợi dụng sủng ái của Hoàng đế, từ con gái của một thương nhân bước một bước đã lên tới vị trí Hoàng hậu, sau đó lại lợi dụng nguồn kinh tế khổng lồ sau lưng lôi kéo quan viên trong triều hình thành nên một thế lực Hậu đảng lấy Lỗ thị làm trung tâm, trải rộng từ triều đình tới dân gian, không ngờ có thể chống đỡ với quân đội với Thương Chung Ly làm đại diện.

Không thể phủ nhận, thủ đoạn của diễm phụ này lợi hại vô cùng.

Nhưng chính mình lại xem thường đối phương.

Hiện giờ trong lòng Vân Thương Lan cực kỳ ảo não. Thương Chung Ly vừa chết, đao phong của Hậu đảng khẳng định sẽ hướng về phía mình, chỉ cần giải quyết mình xong, Khánh hậu liền có thể độc bá triều đình.

Nói cách khác, từ khi Thương Chung Ly chết, cái họa lớn nhất trong lòng Khánh hậu đã không còn, cùng trong một khắc đó, bà ta đã chuyển ánh mắt chăm chú sang mình, cướp đoạt binh quyền trong tay mình có lẽ chính là một cái mồi câu, câu dẫn chính mình phát động binh biến, mà Khánh hậu mỹ nhân xà kia cũng đã sớm thiết hạ kế cạm bẫy ứng đối, chờ mình chui đầu vào bẫy.

Còn bản thân mình gặp tình huống lại phán đoán không kỹ, thậm chí vệ sử thủ hạ của chính mình bị mua chuộc cũng không nhận ra, trận chiến lần này đã thua diễm phụ đó.

Mà cái giá phải trả cho thất bại rất có thể là phải chết ở đây, hôm nay.

Y rất thất vọng, cũng tràn trề nuối tiếc. Thương Chung Ly tín nhiệm mình như vậy, giao thác đại sự lớn như thế cho mình, chính mình lại không phải đối thủ của nữ nhân kia, bị ả tính kế một phen, trách nhiệm Thương Chung Ly giao phó chỉ sợ mình khó có thể hoàn thành.

Tiếng đao thương giao kích trong viện không ngừng vang bên tai, dưới mặt đất ngổn ngang không ít thi thể, máu tươi nhuộm hồng cả sân, mùi máu tanh dày nồng khắp không gian.

Binh sĩ Canh Bị Doanh xông lên liên tiếp, có không ít tân binh, mà nhân thủ bên người Vân Thương Lan cũng càng lúc càng ít, lục đại vệ sĩ cùng hắn kề vai chiến đấu, hai người đã bị chém chết, hai người khác mang vết thương khắp nơi, chỉ sợ cũng không thể kiên trì được bao lâu.

Trầm Nghiệp và Chu Khoan đã phản bội Vân Thương Lan, tự biết không có đường rút lui, một khi Vân Thương Lan chạy mất, chắc chắn bản thân mình tuyệt không có kết cục tốt, cho nên đều rống giận kêu gào bộ hạ xung phong liều chết.

Trên thân mình Vân Thương Lan đã loang lổ máu, hơn nữa cũng trúng hai thương, miệng vết thương máu tươi chảy ròng ròng, y liên tục giết mười hai người, nhưng kẻ thù đông vô cùng, đã không còn hy vọng gì.

Ngay khi hai bên đang chiến đấu kịch liệt, chợt nghe một tiếng ngựa hí vang, lập tức từ sườn viện lao ra mấy con tuấn mã. Mấy con tuấn mã này toàn thân đều mang giáp trụ, chính là phi giáp chiến mã, chân dài to khỏe, cường tráng cuồng dã, trên tuấn mã đó là người hầu Vân phủ, tay cầm đao, gọi to:

- Đại nhân, lên ngựa, lên ngựa!

Mấy gia đinh người hầu trung thành vung đao giết người. Con ngựa này còn mạnh hơn mười lần, mấy chiến mã xông ra phá thông một đường. Binh sĩ bị thiết giáp mã va trúng đều da tróc thịt bong, có mấy tên còn bị đánh bay ra xa.

Vân Thương Lan thấy thế, tinh thần rung lên, cao giọng nói:

- Giết!

Y chấn hưng tinh thần lao tới chiến mã bên kia. Võ nghệ của y vốn là siêu quần, muốn tới gần ngựa cũng không phải việc khó, giết mấy người đã tới gần, sớm có một gã ga đinh lập tức xông tới kêu to:

- Đại nhân, lên ngựa!

Gã múa may chiến đao ngăn cản binh sĩ tới gần chiến mã.

Vân Thương Lan biết lúc này phải quyết định thật nhanh, xông ra ôm thật chặt, không chút do dự phi thân lên ngựa, như hổ thêm cánh, quay đầu ngựa xông ra sườn viện.

- Giết ngựa!

Trầm Nghiệp rống lên, thấy Vân Thương Lan muốn đi, vội vàng xông tới lạnh lùng nói:

- Không được chạy!

Vân Thương Lan dứt khoát lên ngựa mà đi, mấy thớt chiến mã còn lại không được may mắn như thế, sớm đã bị người bao vây, mà không ít người lai quát to đuổi theo y.

Đương nhiên Vân Thương Lan vô cùng quen thuộc phủ đệ của mình. Y phóng ngựa lao nhanh trong phủ, sau lưng là Trầm Nghiệp dẫn đầu một đám binh sĩ đuổi theo. Một lát sau, Vân Thương Lan liền đi vào cửa hông đã thấy bên đó sớm có hai gã người hầu đang đứng đợi.

Thấy Vân Thương Lan cưỡi ngựa tới, hai gã gia đinh lập tức mở cửa hông, ngoài cửa cũng là một đám binh sĩ Cảnh Bị doanh lăm lăm trường thương trong tay vây quanh, cửa vừa mở ra, đám binh sĩ liền đâm trường thương vào bên trong cánh cửa.

Hai gã gia đinh quát to một tiếng, rút đại đao ra, không chút do dự xông lên, miệng kêu to:

- Đại nhân đi mau!

Vân Thương Lan cưỡi ngựa giáp lao ra, thẳng hướng mà đi, đã đánh bay mấy người, những người khác đều kinh hãi vô cùng, đều tản ra. Vân Thương Lan kẹp chặt bụng ngựa, tuấn mã chạy như bay thuận theo đường ngõ, khi y quay đầu lại, chỉ thấy hai gã gia đinh kia đã sớm ngã trong vũng máu, mà một đám Cảnh Bị doanh còn lại đang chen chúc đuổi theo.

Con tuấn mã này chính là lương câu y nuôi trong phủ, cước lực cực nhanh, chỉ khoảng nửa khắc đã bỏ xa đám truy binh sau lưng.

Y nắm chặt cương giục ngựa đi mau, lúc này, cũng bất chấp bộ hạ và gia đinh bị vây trong phủ, chỉ có thể xông tới Tam vệ doanh phía trước, tập trung binh mã.

Qua hai con phố, tới một con phố nhờ nhờ tối, vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên đường dài.

- Vù vù vù!

Tiếng gió xé vun vút, từ trên nóc nhà dọc hai bên phố bất ngờ bắn ra một loạt tên, không bắn người cũng là bắn ngựa. Chiến mã tuy thân mặc giáp trụ nhưng đôi mắt lại không thể được giáp trụ bảo vệ. Cung thể hai bên đương nhiên đều là đệ nhất. "Phập phập" hai tiếng, đã có hai tên bắn vào mắt tuấn mã.

Tuấn mã hí đau, chân trước khuỵu xuống ngã đổ về phía trước, còn Vân Thương Lan nổi giận gầm lên một tiếng, như một con diều hâu tung người bay lên không, khi y hạ xuống, tuấn mã kia đã ngã quỵ xuống đất, vang lên một tiếng trầm nặng nhọc.

Hạ xuống đất rồi, thân thể còn chưa kịp dừng lại đã giống như một con báo săn nhanh chóng lao đi, y vụt lao về phía trái, huy đao ngăn được mấy mũi tên bắn tới, đá văng một cái cửa chính vọt vào.

Trong bóng tối lờ mờ của con phố dài, có mấy người chậm rãi bước ra, dẫn đầu là một người, một thân đạo bào, tiên phong đạo cốt, râu bạc trắng bay bay, chính là Khánh quốc Tề Thiên Quan Quan chủ Thuần Dương Quốc sư!