Hoàng đế ho khan, nhấc chiếc ly ngọc trên bàn lên, nhẹ nhàng bỏ xuống, cầm chiếc khăn vàng lau miệng, thản nhiên nói:
- Không lẽ không thể giải quyết được đám loạn đảng đấy sao? Trẫm nghe nói mấy ngày nay nội các vẫn đang dàn xếp ổn thỏa. Đại Lý tự và Hình bộ thì phụ trách xử lý tàn dư của loạn đảng. Đã là mưu phản, tất nhiên chém đầu không tha, sao nội các vẫn chưa đưa ra lệnh xử quyết?
Tiêu Vạn Trường lập tức nói:
- Muôn tâu Thánh Thượng, vụ án loạn đảng lần này liên quan đến nhiều mạng người, chỉ giam mỗi gia quyến của loạn đảng đã gần ba nghìn người, nếu tiếp tục điều tra chỉ sợ còn hơn thế nữa, chỉ là hiện nay vì việc Tô gia làm phản một số huyện ở phương bắc quận Hội Kê đã có chút không ổn, nếu liên quan rộng rãi, chỉ e sẽ sinh ra bọn loạn tặc mới. Nhưng đã như có âm mưu tạo phản tất nhiên phải điều tra tới cùng, thế nên...chúng thần không dám tự tiện làm chủ, khẩn xin Thánh thượng ban chỉ, một là xử quyết loạn đảng tạm thời bình ổn, hai là tiếp tục điều tra tới cùng?
Hoàng đế liếc nhìn chúng quần tử một cái, mới chậm rãi nói:
- Việc này ắt là nội các các ngươi đã thương nghị xong, có việc gì cứ trình vào tấu chương?
Đại Lý tự khanh Hồ Tuyết Tân bước ra khỏi hàng nói:
- Hồi bẩm Thánh thượng, chúng thần đều cho rằng, loạn đảng bị giam trong ngục, xử quyết càng sớm càng tốt, nếu do dự không quyết, chỉ sợ sẽ phát sinh biến cố. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Vậy thì giết.
Hoàng đế thản nhiên nói: - Đại Lý tự và Hình bộ tự quyết là được.
- Khởi bẩm Thánh thượng, đây không phải vụ án nhỏ, số tù nhân bị xử quyết rất đông.
Tiêu Vạn Trường lập tức nói:
- Thần khẩn xin Thánh thượng hạ chỉ , xử quyết loạn đảng, công bố thiên hạ, thể hiện uy nghi của Hoàng gia!
Y vừa dứt lời, hai hàng quan viên lập tức khom người nói:
- Xin Thánh Thượng hạ chỉ thể hiện sự uy nghi của Hoàng gia!
Hoàng đế trong lòng cười lạnh, thể hiện uy nghi Hoàng gia gì chứ, rõ ràng là muốn tự ta mượn tay ta, công bố với thần dân khắp thiên hạ, việc xử quyết mấy nghìn người này là chủ ý của Hoàng đế ta.
Từ trước đến nay xử trảm quan viên đều do nội các sắp đặt. Hôm nay đám người này muốn ép ta nhận lấy đại tội này, nhưng luận tình luận lý đều rất hợp với lẽ thường.
Loạn đảng quấy phá, Hoàng đế xử quyết cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng, không thể nào chối bỏ.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc, biết chuyện này không thể tranh chấp với bọn người này, thế nên bình tĩnh đáp:
- Truyền chỉ ý của trẫm, loạn đảng trong ngục lập tức xử quyết!
- Thánh thượng anh minh!
Quần thần đồng thanh đáp.
Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo bước ra khỏi hàng nói:
- Khởi tấu Thánh thượng, cuộc phản loạn lần này Hỏa Sơn doanh và Phương Tường doanh bị cha con Tô gia dụ dỗ, kinh động Thánh thượng làm loạn quốc gia, tuy đại đa số binh sĩ đều bị lừa gạt, nhưng trong đó lại có không ít người biết trước Tô gia làm phản, nhưng lại ăn theo. Đặc biệt là Phương Tường doanh bao vây thành Đông khống chế phủ đệ của quan viên, còn phát sinh xung đột làm chết vô số gia quyến của quan viên, nếu chuyện này không nghiêm hình xử lý, bá quan triều đình không phục, đồng thời nếu phạt không đúng chỗ, chẳng những không làm bọn chúng sợ, sau này cũng khó nói sẽ không xuất hiện chuyện tương tự như vậy.
Thần sắc Hoàng đế bắt đầu lạnh lại.
Ngài không phải kẻ ngốc, lời của Phạm Vân Ngạo nghe có vẻ rất có lý, nhưng trong lòng Hoàng đế nảy sinh ý thức cảnh giác, ngài đã ý thức được chỉ e đám người này muốn động thủ với Ngự Lâm quân.
Ngự Lâm quân là công cụ giết người của Hoàng đế, nếu đem mũi dùi này chỉ vào Ngự Lâm quân, có nghĩa là muốn động thủ với binh khí hộ thân của Hoàng đế.
Thật ra từ sau đêm đó, Hoàng đế vốn đang giả bệnh bỗng chốc vì lo lắng công tâm mà sinh bệnh.
Sự việc phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của ngài, căn bản không như những gì ngài nghĩ, và những kế hoạch để có được lợi ích cho ngài một việc cũng không thành.
Giờ đây thế gia làm khó dễ, sớm cũng nằm trong dự đoán của ngài.
Trong kinh biến loạn, quan viên nội các bị giam lỏng, thành Đông bị phản quân khống chế, trong tay Hoàng đế có hai trại Ngự Lâm quân làm binh lực, nhưng lại đóng cửa án binh bất động, thậm chí đến thánh chỉ cũng không truyền ra ngoài, tuy lan truyền rằng Thánh thượng vì lo lắng công tâm mà hôn mê nhiều ngày, nhưng những tên đầu sỏ trong đám người thế gia này làm sao có thể tin? .
Đám sói bị chọc tức này, sau khi nắm giữ cục diện lần nữa, ắt sẽ có hành động.
- Phạm ái khanh là Binh bộ Thượng thư, hai đại doanh nên xử trí thế nào, trong lòng ngươi biết rõ đúng không?
Hoàng đế bình tĩnh cầm ly ngọc lên nói:
- Tướng sĩ hai trại, đều cực khổ huấn luyện mà có, chỉ vì bị cha con Tô gia mê hoặc, không lẽ Phạm ái khanh muốn đem tướng sĩ hai trại đồng loạt xử quyết?
Phạm Vân Ngạo nghiêm mặt nói:
- Thần không dám, hơn nữa hai doanh đại đa số tướng sĩ tuy rằng đều tham gia phản loạn, nhưng đúng theo lời Thánh thượng chỉ vì dụ dỗ, tội không đáng chết. Nhưng tội chết có thể tha, tội sống khó tránh. Nếu chỉ vì bị mê hoặc mà có thể phạm thượng làm loạn thì thần thật lo lắng sau này sẽ phát sinh chuyện tương tự. Chuyện này quyết không thể lơ là!
Từ trong tay áo y rút ra một bản tấu chương, dâng nói:
- Đây là phương pháp giải quyết do thần định ra, mời Thánh thượng xem qua!
Thái giám bên cạnh Hoàng thượng vội vàng đi xuống, hai tay đón lấy tấu chương, cẩn thận dâng lên.
Hoàng đế cầm lấy tấu chương, mở ra xem vừa nhìn thấy, lập tức biến sắc, ném tấu chương lên bàn, lặng cười nói:
- Phạm ái khanh, cách xử lý của ngươi thật không tồi!
- Đây chỉ là ý của riêng thần, tất cả khẩn xin Thánh thượng làm chủ.
Phạm Vân Ngạo khiêm tốn.
- Thủ tiêu hai trại.
Hoàng đế nắm tay đấm xuống bàn:
- Ngươi chuẩn bị đem Phương Tường doanh và Hỏa Sơn doanh của trẫm thủ tiêu?
Vừa nói dứt lời, chúng thần tử trong điện nhìn nhau, cũng có chút giật mình.
Phạm Vân Ngạo bình thường không mấy thể hiện, nhưng lại thừa lúc này, chỉ dùng chút giấy mực đã giáng xuống một quyền thật mạnh.
Phạm Vân Ngạo nghiêm mặt nói:
- Hai doanh có nhiều tướng lĩnh, biết rõ cha con Tô gia và Đường Minh Ngô mưu phản, lại nối giáo cho giặc, nhất định phải phạt nặng, nếu không giết khó lòng phục chúng. Tướng lĩnh hai doanh từ cấp Giáo úy trở lên, chỉ cần tham gia phản loạn nhất loạt xử quyết theo tội làm phản. Còn nếu binh sĩ hai doanh tuy không có ý làm loạn nhưng đã có tham gia, sao có thể tiếp tục đảm nhiệm cấm vệ quân của Hoàng thành? Thần tin điều chúng đi các nơi, đến các quận làm lao động khổ sai, nếu có thể dẹp loạn biên quan thì lập công chuộc tội!
- Bốp!
Hoàng đế vô cùng tức giận, tuy ngài có tính nhẫn nại, nhưng trong lúc này đã không thể khống chế bản thân, nỗi buồn bực tích tụ trong lòng đồng loạt lộ ra ngoài, gằn giọng nói:
- Chỉ một người như Phạm Vân Ngạo ngươi, lại muốn quyết định vận mệnh của hai doanh?
Ngài biết, lúc này không thể nhẫn nại nữa.
Ngũ đại Ngự Lâm quân chính là thớ thịt trên người Hoàng đế, nếu nghe theo lời Phạm Vân Ngạo, thì chẳng phải tự chặt tay chân của mình sao? Sao ngài có thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.
Phạm Vân Ngạo không hề vì Hoàng đế tức giận mà lo sợ, đứng thẳng người nghiêm nghị nói:
- Thánh thượng thần chỉ làm hết trách nhiệm của thần tử. Nếu tiếp tục dung túng hai doanh, để thiên hạ biết được, cấm vệ quân Hoàng thành ta chính là bọn quan binh làm loạn đảm nhiệm, người thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào? Không lẽ Đại Yến ta đã không còn binh để dùng nữa sao, chỉ có thể giữ lại bọn phản tặc này sao?
- Ngươi... !
Đối diện với lời nói chắc nịch của Phạm Vân Ngạo, sắc mặt Hoàng đế trắng bệch, trong tức thời không biết phản ứng thế nào.
Đúng lúc này, vị quan đứng đầu phía bên trái là Tiêu thái sư cuối cùng cũng run lẩy bẩy bước ra khỏi hàng, khom người chắp tay nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, lão thần nghĩ rằng, lời của Phạm thượng thư thật quá cực đoan thật không phải là thượng sách!
Hoàng đế sửng sốt, nhưng lập tức bình tĩnh lại, thản nhiên cười nói:
- Ồ, không lẽ lão Thái sư có ý khác?
Tiêu thái sư với bộ dạng già yếu chậm rãi nói:
- Lời của Phạm thượng thư, theo lý mà nói, cũng không sai, nhưng lão thần nghĩ rằng việc thủ tiêu hai doanh cần phải suy xét kĩ hơn.
Phạm Vân Ngạo thản nhiên cười, nói:
-Thái sư có gì chỉ bảo?
- Lời vừa rồi của Phạm thượng thư là xử lý phản loạn của hai doanh theo hai cách, từ Giáo úy trở lên phàm có tham gia phản loạn nhất loạt xử quyết, còn với binh sĩ hai doanh thì phân tán đến các nơi.
Tiêu thái sư bình tĩnh nói:
- Cách xử lý tướng lĩnh lão thần cũng cảm thấy có lý, cái gọi là rắn không thể không có đầu, binh sĩ hai doanh làm loạn nói đến cùng đều do đám tướng lĩnh bất phân thị phi mà ra. Bọn chúng đã biết là làm loạn, nhưng vẫn nghe theo cha con Tô gia tham gia mưu phản đây là tội không thể tha, nhất định xử quyết.
Hoàng đế nhíu mày, sắc mặt hơi có chút khó coi.
- Nhưng xóa sổ hai doanh đem binh sĩ phân tán khắp nơi thì có hơi cực đoan. Tiêu thái sư liếc nhìn Phạm Vân Ngạo, giọng nói già nua:
- Tuy bọn họ là người có tội, nhưng không phải có lòng làm phản, binh sĩ ngự lâm đều là những người được huấn luyện kĩ càng, phục tùng quân lệnh, nếu tướng lĩnh các trại hạ quân lệnh, sao bọn họ có thể không làm theo? Hơn nữa lời của Phạm thượng thư rằng Đại Yến ta giữ lại phản quân để dùng, quả là chuyện nhục nhã, lão thần lại không nghĩ như vậy.
Tuy trong tức thời Hoàng đế không biết Tiêu thái sư có ý đồ gì, nhưng xem ra đây lại là trận tranh dành của hai phái, trong cuộc đảo chính lần này Tiêu thái sư nhất định muốn kiếm chút lợi ích cho Tiêu gia.
Không chỉ mình nghĩ như vậy, đa số những người ở đây đều nghĩ như vậy.
Dù gì mọi người cũng đã quen cảnh tranh đấu như thế này, nên cũng không mấy bất ngờ, đều lặng im xem tình thế, chỉ chờ cơ hội là làm khó dễ.
Có điều lời của Tiêu thái sư có ý bảo vệ hai doanh, đây ắt hẳn hợp với lợi ích của Hoàng đế, thế nên Hoàng đế vuốt cằm gật đầu nói:
- Thái sư là vệ quốc lão thành, không biết có ý kiến gì?
- Lão thần nghĩ rằng, Ngũ đại Ngự Lâm quân đều là đệ nhất dũng sĩ được chọn lựa kĩ càng, trong nhất thời Đại Yến khó có thể tìm được tinh binh thế này. Hơn nữa khắp thiên hạ đều biết, Ngũ đại Ngự Lâm quân đều là những dũng sĩ thiện chiến lưu danh khắp thiên hạ, đào tạo được dũng sĩ thiện chiến này, phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết thời gian tiền bạc, nếu muốn trong vòng hai ba năm có thể huấn luyện được mãnh tướng thiện chiến như thế này, dường như không thể làm được. Nếu vì thế mà xóa sổ hai doanh, có nghĩa là tự phế tay chân, chặt đi hai cánh quân thiện chiến nhất của Đại Yến ta.
Tiêu thái sư chậm rãi nói xong, lập tức ho sặc sụa, liền đưa tay che miệng thân hình run lẩy bẩy, hai bên đại thần trông thấy, thậm chí còn nghĩ bất cứ lúc nào lão Thái sư cũng có thể ngã xuống.
Trong số đó cũng có người thầm nghĩ:
- Dù gì lão Thái sư cũng đã già, chỉ e thời gian không còn nhiều, không còn được bao lâu!
Phạm Vân Ngạo không chút biến sắc, thản nhiên nói:
- Ý của Thái Sư là mặc kệ đám quân phản loạn này, thế là xong sao? Không lẽ Thái sư không nghĩ nếu người thiên hạ biết binh sĩ làm loạn mà không bị trừng trị, sẽ nghĩ triều đình Đại Yến như thế nào, không lẽ Đại Yến ta thật sự không màng đến quân pháp rồi sao?
Tiêu thái sư cười ha hả, nói:
- Phạm thượng thư yên tâm, chớ vội!
Quần thần đều để ý nhìn nhau, trong tức thời cũng không hiểu rõ trong tức thời Tiêu thái sư đang nghĩ cái gì.
Đây là lúc mượn cơ hội này làm suy yếu thế lực Hoàng tộc. Xóa sổ hai doanh có lý do đường đường chính chính chỉ cần quần thần hợp lực, Hoàng đế muốn không xóa sổ cũng không được.
Hơn nữa Hoàng tộc suy yếu ắt hẳn có lợi cho thế gia.
Tiêu thái sư lại ra mặt ngăn cản. Thật ra lão hồ ly này đang âm mưu gì đây?