Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Không thể phủ nhận, Ngự Lâm quân chính là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Đại Yến ta, mỗi binh sĩ năng lực tác chiến rất mạnh, nhưng… Mạc nhi lại cảm thấy bọn họ không phải là lũ người khát máu lạnh lùng đi theo Tô gia tạo phản, thứ nhất bởi vì phải phục tùng quân lệnh, thứ hai cũng bởi Hoàng đế không ra chỉ dụ cụ thể.
Dừng một chút, Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Nhưng khống chế thành Đông, bao vây quan viên phủ đệ, chắc chắn không ít bọn người ở giữa cảm nhận được, ai thực sự đang tạo phản, chính là bọn chúng.
Lão thái gia ánh mắt lay động, nói;
- Chẳng lẽ ngươi còn tưởng sau khi vào thành, bọn họ có thể hạ vũ khí trong tay, đầu hàng ngươi sao?
Hàn Mạc lắc đầu, thản nhiên cười:
- Ngự Lâm quân thân là chiến sĩ tinh nhuệ nhất nước Yến, càng vào lúc nguy cấp, càng trở nên dũng mãnh, nếu không có ý chỉ của Hoàng đế, bọn họ nhất định sẽ phục tùng quân lệnh của Tô Vũ Đình, cùng chúng ta quyết chiến tới cùng.
Lão thái gia nhíu mày nói:
- Một khi đã như vậy, tại sao đại quân phía trước chưa tới, ngươi đã vội vàng công thành? Không chắc thắng, vì sao cần mạo hiểm?
Hàn Mạc thở dài:
- Đêm dài lắm mộng, tôn nhi lo lắng nhất, chính là trong thành xuất hiện biến động khác.
Dừng một chút, hắn bình tĩnh nói:
- Hơn nữa tôn nhi còn lo lắng Tây Bắc bên đó có thể xuất hiện vấn đề khác, rối loạn lần này, nhất định phải quyết chiến.
- Tây Bắc xảy ra vấn đề?
- Ngụy Khánh còn đang giằng co, chiến sự bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, Đại Yến ta cần từng phút chú ý tới động tĩnh bên đó, hơn nữa ải Lâm Dương cũng tuyệt đối không thể lơ là.
Hàn Mạc nét mặt nghiêm trọng:
- Hiện giờ từ ải Lâm Dương điều đến rất nhiều quân Tây Bắc, binh lực ở ải Lâm Dương yếu hẳn, tình huống này tuyệt đối không thể kéo dài quá lâu. Quân Tây Bắc có thể sớm trở về biên ải, biên ải an toàn thì tăng cường rồi chia ra…
Hắn cũng không đem nỗi lo lắng các thống lĩnh Tây Bắc có thể xuất hiện những biến cố nói ra, dù sao lúc này, cũng không nên bình luận nhiều về những tổng binh đó.
Lão thái gia nghe vậy, liên tục gật đầu:
- Mạc nhi, ngươi nói không sai. Biên ải không nên bỏ trống, tình hình trên chiến trường, thay đổi khó lường, ai biết hai nước đó sẽ không nhòm ngó Lâm Dương quan. Lâm Dương quan điều động lực lượng lớn hồi kinh, quả thực đã lộ rõ sự trống trải.
Ông cụ khẽ vuốt chòm râu, chậm rãi nói:
- Yến Kinh náo động, không nên kéo dài, nếu loạn như vậy kéo xuống, hai nước đó chỉ e nảy sinh ra ham muốn lớn, thậm chí các quận trong nước Đại Yến ta sẽ có người quỷ quyệt lợi dụng thời cơ mà hành động.
Hàn Mạc cười nói:
- Đúng là như thế, cho nên tôn nhi chỉ dốc sức sớm có thể dẹp yên phản loạn.
- Chẳng qua… hiện trong tay chúng ta quân số không nhiều, và phản quân lại đánh tới, như vậy cũng không nắm chắc phần thắng.
Lão thái gia than khẽ một tiếng.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ông ngoại không cần lo lắng, tướng lĩnh chúng ta đều nghĩ không thể xuất binh ngày hôm nay, phản quân trong thành đương nhiên không nghĩ tới. Tinh thần bọn họ lúc này chắc sẽ lơi lỏng hơn nhiều. Nếu chúng ta cố tình đến, bọn họ trở tay không kịp, có lẽ tâm lý của bọn họ nhất định chịu đả kích thật lớn, cái gọi là trên chiến trường đánh vào mặt tư tưởng làm đầu, chính là cần đánh bất ngờ, khiến bọn họ tâm loạn, đó có thể ảnh hưởng lớn tới tinh thần chiến đấu của bọn họ.
Liền sau đó khóe miệng cười nhạt:
- Hơn nữa thực muốn phá thành, quân ta tấn công vào trong thành, dựa vào trận này, chưa chắc có thể đánh.
Lão thái gia vuốt chòm râu, suy nghĩ một lát, rốt cục cười nói:
- Thì ra đó là ý của tôn nhi, ngươi đang ép Hoàng đế?
Hàn Mạc trong lòng khâm phục, thầm nghĩ Lão thái gia quả nhiên đã nhìn rõ, ông cụ không hổ danh đứng đầu bộ tộc, đã hiểu rõ tâm ý của mình.
- Hoàng đế án binh bất động, mục đích cực kỳ thâm hiểm.
Hàn Mạc cười nhạt nói:
- Ông ta muốn khiến đại quân của cháu vây thành, tạo nên áp lực cực lớn cho Tô gia, thậm chí là muốn cháu buộc Tô Quan Nhai động thủ đối với quan viên Thế gia, đến lúc đó tội danh sát hại quan viên Thế gia đều đổ lên đầu Tô gia, quăng một mẻ lưới bắt gọn hết Tô gia… Tranh giành quyền lực, cuối cùng ngư ông đắc lợi, chính là ông ta.
Lão thái gia cười nói;
- Mạc nhi, ngươi có thể nhìn rõ điểm này, thật khiến lão phu vui mừng. Người chớ quên, Hoàng tộc từ khi Đại Yến ta bắt đầu lập quốc, vốn không có một ngày không muốn diệt trừ mấy gia tộc Thế gia chúng ta.
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Kỳ thực công tâm mà nói, Hoàng tộc có suy nghĩ như vậy, theo góc độ bọn họ mà nói, tuyệt nhiên không sai.
Có lẽ chính bởi vì các triều đại Hoàng đế đều có nhận thức rõ ràng, nên lợi dụng Thế gia như thế nào cho có qua có lại, cho nên Hoàng tộc mới có thể ngồi trên cao, sừng sững bất động.
Hàn Mạc tình cờ nhớ tới, trong lòng đối với Hoàng tộc nước Yến còn rất khâm phục, qua nhiều đời đế vương cũng không có hạng người vô năng hoa mắt ù tai, đều biết cân nhắc thủ thuật, bộ tộc Tào thị này, cũng là khiến người ta giật mình.
Nếu không phải con cháu quý tộc, Hàn Mạc đối với Hoàng tộc thực không nảy sinh ý thù địch.
Nhưng hắn nếu là con cháu quý tộc, nhất định phải vì bộ tộc của mình suy xét, kẻ thù mang tới uy hiếp nào đối với bộ tộc của mình, cho dù là Hoàng tộc, cũng phải dựa vào thái độ của kẻ thù đó mà đối đãi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Nhưng tôn nhi đương nhiên không thể khiến ông ta được toại nguyện.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Cháu muốn buộc ông ta mở cửa, chỉ cần ông ta hạ ý chỉ, cho dù trong Ngự Lâm quân còn có thân tín của Tô Đình Vũ, nhưng cháu nghĩ đại bộ phận tướng sĩ Ngự Lâm quân vẫn sẽ hạ khí giới.
Lão thái gia mỉm cười nói:
- Sắp phá thành, chưa chắc có thể buộc ông ta hạ chỉ.
- Mục đích của ông ta, là muốn Tô Quan Nhai chó cùng rứt dậu giết hại quan viên thế gia.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nói trắng ra, chính là muốn giết quan viên nội các mà thôi. Chẳng qua, nếu quan viên nội các không ở trong tay Tô Quan Nhai, Hoàng để không cách nào đạt được mục đích, cháu nghĩ ông ta cũng không thể nhìn Ngự Lâm quân tinh nhuệ của mình chém giết lẫn nhau, tổn binh hao tướng….
Lão thái gia vuốt râu nói:
- Ngự Lâm quân là át chủ bài trong tay ông ta, cũng đã nhiều năm như vậy, là lực lượng mạnh nhất trong tay Hoàng tộc, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ông ta tuyệt đối không chịu hi sinh.
- Đúng vậy.
Hàn Mạc thở dài:
- Để khiến cháu bức bách Tô Quan Nhai chó cùng rứt dậu, Hoàng đế nhìn Ngự Lâm quân ba doanh đối chọi gay gắt lại ngồi im bất động, lòng kiên nhẫn của ông ta khiến người khác khâm phục. Chẳng qua một khi quan viên nội các không ở trong tay Tô Quan Nhai, ông ta đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Ngự Lâm quân thủ hạ của mình đổ máu hi sinh vô ích, chỉ cần ông ta không điên, nhất định từ trong cung truyền ý chỉ đến…
Lão thái gia cười ha hả nói:
- Tô Quan Nhai gặp phải ngươi, cũng coi như gã gặp oan gia rồi.
Sau khi cười lớn, vẻ mặt Lão thái gia bỗng trở nên nghiêm túc, hơi có chút cổ quái, nhìn tả hữu xung quanh, mới hạ giọng nói:
- Mạc nhi, sau khi dẹp yên phản loạn, ngươi nghĩ sẽ làm như thế nào?
Hàn Mạc sửng sốt, nhất thời không nghĩ qua điều này, chau mày nói:
- Chuyện sau này, trong triều đều có an bài, chỉ e không tới lượt tôn nhi quản.
Lão thái gia lắc đầu nói:
- Lão phu không nói chuyện khác.
Ông cụ ghé sát lại, thấp giọng nói:
- Lão phu hỏi người, dẹp loạn xong, ngươi chuẩn bị xử lý thế nào với binh phù quân Tây Bắc trong tay ngươi?
Hàn Mạc nghe vậy, toàn thân chấn động nhẹ.
- Hàn Mạc, người phải biết rằng, đợi cho việc này qua đi, binh phù trong tay người, chính là vật cực kỳ khó giải quyết, nhưng lại là vật liên quan to lớn, ngươi có thể nghĩ sẽ xử lý ra sao chưa?
Ông lão thoạt nhìn hơi có chút lén lút;
- Đến lúc đó người rình mò binh phù, thực là có rất nhiều, nhưng Hoàng đế nhất định là người đầu tiên tìm ngươi đòi binh phù.
Hàn Mạc vuốt cằm, thoáng chút suy nghĩ, khẽ giọng hỏi:
- Ông ngoại, Hoàng đế thật muốn hạ chỉ thu hồi binh phù, khi đó cũng có thể đem binh phù giao nộp ra, không có cách nào kháng chỉ.
- Nói hồ đồ.
Ông lão khẽ đảo con mắt, khẽ giọng mắng:
- Ngươi đem binh phù này giao cho ông ta, có phải không muốn sống nữa hay không?
Hàn Mạc đầu óc sững sờ, không nói được lời nào.
Lão thái gia hạ giọng nói:
- Binh phù rơi vào tay Hoàng đế, ngươi có thể tưởng tượng hậu quả sau đó không?
Hàn Mạc vuốt cằm.
Trước khi Tiêu Hoài Ngọc cầm binh, tướng lĩnh cao cấp của quân Tây Bắc trên thực thế cũng là do quan viên các Đại thế gia nắm giữ, giống như nha môn nước Yến, chứa đầy tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Lúc ấy Đại tướng quân quân Tây Bắc tuy rằng là người của Hoàng đế, nhưng quyền uy trong quân Tây Bắc thực sự quá yếu ớt, không thể đem quân Tây Bắc thành một đội cầm đầu.
Nguyên nhân chính là bởi trong quân Tây Bắc các phái lục đục với nhau, không thể hợp lực thành khối, cho nên năm đó quân đội nước Khánh, liên tục được lợi, tan thành mất đất, thảm bại không kể xiết.
Cũng chính ở thời kỳ nguy hiểm đó, Tiêu Hoài Ngọc đứng ra, lúc ấy y chỉ là một gã tướng lĩnh bậc trung, nhưng dẫn theo quân thủ hạ, liên tục giao đấu đã thắng một trận, cũng là điểm sáng duy nhất trong trận chiến với nước Khánh.
Nguyên nhân là vì Tiêu Hoài Ngọc xây dựng mô hình trong chiến đấu, coi trọng việc làm suy giảm nhuệ khí của quân Khánh, năm đó vừa mới đánh tan một vị Tổng binh Vương gia nước Khánh, bộ tộc Tiêu thị đương nhiên ở trong triều mạnh dạn đề cử Tiêu Hoài Ngọc. Ở thời điểm đó, Tiên Đế còn tại vị, lúc ấy biên quan căng thẳng, thấy được Tiêu Hoài Ngọc quả thật là tướng tài khó gặp, Tiên đế cũng là liên tục đề bạt, trọng dụng, thăng thẳng tới chức Tổng binh.
Đại tướng quân Tây Bắc lúc đó lại một lần nữa bị quân Khánh đánh bại, trong triều buộc tội xuống, Tiêu Hoài Ngọc cuối cùng ở bộ tộc Tiêu thị khổ tâm vạch kế hoạch, đi lên làm Đại tướng quân Tây Bắc.
Từ sau đó, thời khắc tỏa sáng của Tiêu Hoài Ngọc đã đến, trong vài năm, thu hồi lại đất mất, vài lần đánh tan quân Khánh, biên quân dưới sự trấn thủ của y chắc như bàn thạch. Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, y chiếm được sự yêu mến và tôn kính của tướng sĩ Tây Bắc rộng lớn.
Làm cho quân Tây Bắc trở nên hùng mạnh, Tiêu Hoài Ngọc chẳng những khổ luyện tinh binh, đối với quân Tây Bắc tiến hành loại trừ mà không chút lưu tình. Tất nhiều tướng lĩnh thế gia không có khả năng đã bị thanh trừ ra khỏi quân Tây Bắc. Một vài tướng lĩnh thế gia từng phạm chút sai lầm thậm chúícãi quân lệnh, Tiêu Hoài Ngọc không vì tình riêng chém giết thẳng tay.
Lúc ấy các quan viên thế gia trong triều đều vô cùng phẫn nộ, mấy đại thế gia mắt thấy Tiêu Hoài Ngọc ở trong quân Tây Bắc không ngừng lớn mạnh, lo lắng không yên, liên tục buộc tội Tiêu Hoài Ngọc, khiến Tiên đế lúc bấy giờ cũng cảm giác Tiêu Hoài Ngọc quân quyền quá lớn, trong triều hạ chỉ, điều Tiêu Hoài Ngọc hồi kinh nhậm chức Binh bộ Thị lang, trên thực tế chính là muốn cướp đoạt quân quyền của Tiêu Hoài Ngọc.
Vưà may trong thời điểm đó, người nước Khánh chạy tới hỗ trợ, mấy vạn đại quân hùng hổ tấn công tới, không có Tiêu Hoài Ngọc, Tây Bắc lòng quân không yên, liên tục chuốc lấy thất bại, mắt nhìn lại muốn tan thành mất đất, vạn bất đắc dĩ, trong triều lại chỉ đạo trọng dụng Tiêu Hoài Ngọc.
Tiêu Hoài Ngọc cũng thẳng thắn, hướng về Hoàng thượng trình tấu chương, trong đó không ít điều kiện, điều kiện số một, đó là "quyền lợi làm việc", cũng chính là cho y toàn quyết quyết định ở Tây Bắc.
Lúc ấy quân Khánh ào ào như thác lũ, không có cách nào, Hoàng đế đành đáp ứng, Tiêu Hoài Ngọc bấy giờ mới mặt áo giáp ra trận, lần này nhậm chức quan trọng, thời gian y trở về chỉ khoảng ba tháng.
Sau khi Tiêu Hoài Ngọc trở về, chỉnh đốn lại quân Tây Bắc, đầu tiên là thủ vững trước sự công kích của quân Khánh, sau đó phát động phản công, sau hơn nửa năm, thì đánh lui quân Khánh. Từ đó về sau, Tiêu Hoài Ngọc thật sự ngồi yên ở vị trí Đại tướng quân, mà các thế lực của thế gia trước cầm quân Tây Bắc, cũng biến thành một nhà của Tiêu Hoài Ngọc, vốn ở trong triều thực lực bộ tộc Tiêu thị không mạnh, bởi vì Tiêu Hoài Ngọc, mới trở thành đứng đầu Cửu đại thế gia, cực thịnh một thời.
Quân Tây Bắc trước đây do thế gia thao túng, sau này do Tiêu Hoài Ngọc cứng rắn thống lĩnh quân đội, từ đầu chí cuối, chưa bao giờ thuộc quyền khống chế của Hoàng tộc, mà trong lòng Hoàng tộc, không lúc nào không muốn nắm quân Tây Bắc trong tay.
Hiện giờ Tiêu Hoài Ngọc vừa mất, Thương Chung Ly nước Khánh cũng vừa mất, thực lực quốc gia suy giảm, chính là thời cơ tốt để Hoàng tộc nắm quân Tây Bắc trong tay, mà Hoàng đế cũng không thể bỏ qua cơ hội lần này.
- Binh phù nếu rơi vào tay ông ta, quân Tây Bắc bị ông ta không chế, chỉ sợ ngay cả mấy thế gia chúng ta đại nạn khó tránh.
Lão thái gia sắc mặt ngưng trọng, thanh âm lành lạnh:
- Cho nên bất luận thế nào, ngươi tuyệt đối không được giao binh phù ra…
Ông cụ thậm chí nắm lấy nắm tay, lặp lại một lần nữa:
- Tuyệt đối không thể giao ra binh phù.