Có người là muốn bảo vệ chức vị, có người lại muốn thăng chức.
Sứ đoàn đã đến. Trong sứ đoàn lại có Tào Ân, các quan viên dọc đường đều hết sức tích cực, nghênh đón vị quan lớn này. Ai nấy đều cố bôi tráy tí bùn lầy lên người, quần áo xộc xệch, nhìn hết sức mệt mỏi, rồi tới trước mặt Tào Ân, lớn tiếng xin thỉnh tội, nói mình bộ dạng lôi thôi, thật quá thất lễ này kia, rồi bọn họ lại giải thích hiện giờ công việc ở Nghi Xuân nặng nề, bọn họ phải tự thân xắn tay vào làm ra sao… Tất cả đều có dáng dấp của trung thần, một bộ dáng vì dân chúng mà không quan tâm đến ngoại hình bản thân.
Cũng có huyện lệnh ống quần xắn lên, áo tơi đầy bùn, nhìn như tên khất cái đến tiếp đón, khiến tất cả mọi người trong sứ đoàn thấy đều dở khóc dở cười.
Cũng may Tào Ân là người điềm đạm, thấy bọn họ thay đổi tích cực như vậy chỉ biết khuyên nhủ bọn họ cố gắng một phen. Sứ đoàn Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh muốn trị tội bất kính của bọn họ liền trách mắng mấy viên quan bên đường. Mỗi lần gã trách cứ xong, lại đến Tào Ân ra mặt khuyến khích bọn họ vài câu.
Thành chính của quận Nghi Xuân là Dịch thành. Hồng thuỷ đã sớm rút xuống, toàn bộ thành chính đã khôi phục lại dáng vẻ phồn hoa lúc trước. Khi sứ đoàn còn cách Dịch thành khoảng ba mươi dăm, Quận thủ quận Nghi Xuân Tư Đồ Tĩnh và chỉ huy sứ coi thành Gia Cát Mẫn đã dẫn rất nhiều quan viên ra nghênh đón rồi.
Sau một hồi lễ nghi, sứ đoàn được đưa vào trong Dịch thành.
Hàn Mạc và hai vị quan viên này đều có quen biết từ trước. Tư Đồ Tĩnh lại đã thầm thề sẽ trung thành với Hàn Mạc. Trải qua chuyện lần trước, y nhìn đã thành thật hơn nhiều, lại cũng chín chắn hơn. Buổi tiệc nghênh đón sứ thần chấm dứt, từ đầu đến cuối, tất cả mọi người tham gia yến đều cung cung kính kính, hết sức cẩn thận. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
…
Bóng đêm bao phủ. Trong một căn phòng bí mật trong phủ Quận thủ của Dịch thành, Tư Đồ Tĩnh vừa dẫn Hàn Mạc vào, đã lập tức quỳ lạy, cung kính nói:
-Đại ân đại đức của đại nhân, Tư Đồ Tĩnh suốt đời không quên!
Tư Đồ Tĩnh náo động trong Hạ gia, sắm một vai vế không nhỏ. Khi Hạ gia rớt đài, vị Quận thủ đại nhân này tin rằng bản thân sẽ bị liên luỵ, đầu rơi máu chảy.
Nhưng mọi chuyện xảy ra lại vượt ngoài dự kiến của Tư Đồ Tĩnh, không những y không rơi đầu mà thậm chí còn không bị thu hồi chức quan.
Tư Đồ Tĩnh biết, y tìm được đường sống trong chỗ chết ít nhiều là do Hàn Mạc giúp đỡ. Y lại thầm biết, nếu muốn tiếp tục ngồi ở vị trí này, nhất định không thể không có sự giúp đỡ của Hàn Mạc.
Tư Đồ Tĩnh là tên tiểu nhân nhưng không phải thằng ngu.
Y hiểu được thế nào là lợi hại. Hiện giờ, y không có cơ hội đưa qua đưa lại giữa các bên, bởi từ chuyện phát sinh ở Nghi Xuân, Tô gia và Tiêu gia đã luôn coi y là cái đinh trong mắt, tạm thời chỉ có Hàn gia mới có thể bảo vệ y mà thôi.
Hơn nữa, hiện giờ, thế lực của Hàn gia trong triều đang rất cường thịnh, chính vì thế y đã hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải ôm lấy chân Hàn Mạc. Chẳng những y có thể bảo vệ vinh hoa phú quý bản thân, mà quan trọng nhất là, còn có thể bảo vệ tính mạng người nhà và bản thân mình.
Hàn Mạc thấy Tư Đồ Tĩnh quỳ xuống, tức thì tiến đến, nâng y dậy, cười nói:
-Tư Đồ đại nhân, đã lâu không gặp. Ngươi có khoẻ không?
-Nhờ có phúc đức của đại nhân, hạ quan vẫn ổn.
Tư Đồ Tĩnh vội hỏi, tỏ vẻ trung thành, thấp giọng nói:
-Theo lời đại nhân dặn bảo, hạ quan đã bí mật thu nạp không ít quan viên môn hạ ở Nghi Xuân!
Hàn Mạc lạnh lùng, thản nhiên nói:
-Ta dặn bảo ngươi khi nào?
Tư Đồ Tĩnh ngẩn ra, nháy mắt hiểu ra, vội trả lời:
-Hạ quan lỡ lời, là hạ quan tự kết giao với không ít quan viên. Bọn họ đều tuyên thệ, thề sống chết trung thành với đại nhân, mong đại nhân ngày sau sẽ quan tâm đến chúng thuộc hạ nhiều hơn!
Nói tới đây, Tư Đồ Tĩnh cẩn thận lấy một danh sách từ trong tay áo ra, dâng lên Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhận lấy danh sách, tuỳ tiện lật giở vài trang. Hắn chậm rãi đi đến bên ngọn đèn dầu, gỡ chụp đèn xuống, đặt danh sách dưới lửa, nhanh chóng đốt thành tro tàn.
Tư Đồ Tĩnh há miệng thở dốc, không dám hé răng nói lời nào.
-Về sau đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Có vài chuyện chỉ cần nhớ ở trong lòng là được. Đừng cầm trong tay!
-Đúng, đúng ạ!
Tư Đồ Tĩnh toát mồ hôi lạnh:
-Hạ quan hiểu được!
-Nhưng ngươi làm tốt lắm.
Hàn Mạc ngồi trên ghế, nhìn Tư Đồ Tĩnh:
-Những người trên danh sách kia tuy không phải quan lớn, nhưng đều là những người phụ trách việc trọng yếu. Ngươi biết cần phải thu nạp những người như thế nào thì ta yên tâm rồi.
Tư Đồ Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
-Đại nhân yên tâm, những người này đều có tài cán. Hơn nữa, phần lớn đều là các quan viên bị loại trừ, bọn họ có thể trở thành môn hạ dưới trướng đại nhân là phúc khí của bọn họ.
-Là môn hạ dưới trướng ngươi, không phải là ta.
Hàn Mạc sửa lại, nói:
-Ngươi đừng quên, có đôi khi ngươi chỉ được phép dùng lời nói vu vơ, chứ không được để bọn họ thực sự trở thành người của ngươi. Cứ để cho bọn họ thèm muốn, hơn nữa, còn phải làm cho bọn họ tự đồng ý mới được!
-Tuân lệnh!
-Quận Nghi Xuân sớm muộn cũng sẽ bị điều động quan viên thôi.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Vị trí của ngươi, người ở trong kinh sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ cho ngươi. Về phần những người trong danh sách, cứ để cho bọn họ lập nhiều công tích vào, ngày sau sẽ tiện cho việc điều động bọn họ. Tiêu gia và Tô gia đang để mắt đến khu vực này, chắc chắn muốn để cho quan viên của bọn họ đến đây nhậm chức. Đừng để những người kia làm hỏng căn cơ ở đây.
Hắn khẽ mỉm cười:
-Chuyện này với ngươi mà nói cũng không phải chuyện khó.
Tư Đồ Tĩnh nói ngay:
-Đại nhân yên tâm, chỉ cần có đại nhân ứng chiến ở phía sau, hạ quan tuyệt đối sẽ không cho phép thế lực của bọn họ thâm nhập vào đây.
-Đừng.
Hàn Mạc khẽ gật đầu:
-Ngươi nên lưu ý nhiều đến tên Gia Cát Dân kia. Đừng quên an bài một vài người ở quân thủ vệ thành Nghi Xuân, nhưng phải làm sao cho thần không biết, quỷ không hay!
-Hạ quan hiểu!
Tư Đồ Tĩnh cung kính nói:
-Tiệm gạo Nghi Xuân đã bị xoá bỏ, hạ quan đã giúp đỡ nông dân. Bọn họ sẽ đem thu nhập của cả bốn thành giao lại cho hạ quan. Số bạc này cũng đủ để hạ quan thu nạp một số người. Làm gì có ai không thích bạc.
Hàn Mạc cười nói:
-Tư Đồ đại nhân, đừng quan tâm đến bạc nữa. Cần dùng thì cứ dùng, nhưng giữ lại trong tay chỉ là bạc chết mà thôi, không phát huy được tác dụng. Ngươi hiện giờ cứ cố gắng thanh liêm, đừng nghĩ đến chuyện bạc. Ta cam đoan ngày sau bạc của ngươi sẽ nhiều đến tiêu không hết. Ngươi đừng mải nghĩ đến cái lợi nhỏ trước mắt, mà phải tính đến sau này đi!
Tư Đồ Tĩnh biết Hàn Mạc đang hứa hẹn với y, liền quỳ xuống:
-Hạ quan thề sống chết sẽ trung thành với đại nhân, làm thân trâu ngựa cho đại nhân. Có chết cũng không hối tiếc!
Sứ đoàn tiễn hôn Yến Quốc đầu tháng tám rời kinh, đến đầu tháng mười cuối cùng cũng về đến kinh thành Yến.
Khi bọn họ về đến trạm nghỉ chân cuối cùng bên ngoài Yến Kinh, cách Yến Kinh khoảng ba mươi dặm, trời vẫn còn tờ mờ sáng. Sứ đoàn đã trông thấy không ít quan viên đang chờ phía bên kia trạm nghỉ chân.
Hàn Mạc mang theo sứ mệnh lớn lao rời khỏi Yến Kinh, giờ thở phào nhẹ nhõm. Cách biệt hai tháng, cuối cùng hắn đã về tới nhà, sắp được gặp lại người thân của mình.
Các quan viên ở trạm nghỉ chân nhìn thấy đoàn xe của sứ đoàn chậm rãi đi tới liền sửa sang lại xiêm y, tiến lên chờ đón.
-Hầu gia vất vả rồi!
-Hàn đại nhân đã vất vả rồi!
- Hàn đại nhân tiễn hôn ngàn dặm, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Lần này, ngài hồi kinh nhất định sẽ được Thánh thượng trọng thưởng rồi?
-Nói thế là không đúng rồi. Hàn đại nhân một lòng vì nước, sao có thể tính toán đến chuyện ban thưởng được.
-Có công ắt có thưởng. Bất kể là tính toán hay không, được thưởng công lại là chuyện khác. Sao có thể đem hai chuyện này chập làm một được?
Từng tiếng nịnh bợ, tâng bốc vang lên. Các quan viên đưa đoàn người Tào Ân, Hàn Mạc vào trong trạm nghỉ chân nghỉ tạm. Chỉ có điều, Hàn Mạc nhận thấy trong đám quan viên này không có phụ thân hắn, Hàn Huyền Xương.
Theo lý mà nói, Hàn Huyền Xương là Lễ bộ Thượng thư, sứ đoàn hồi kinh cũng được coi là chuyện lớn. Hàn Huyền Xương phải ra đón mới đúng.
Hắn quan sát những người mặc quan phục xung quanh, chẳng những Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền Xương không đến mà, Thái thường Tự khanh cũng không có mặt. Tuy rằng người đến đón sứ đoàn không ít, nhưng đều là các quan viên cấp thấp.
Tào Ân dĩ nhiên cũng phát hiện điểm này, mặt mày y vẫn không đổi sắc, thản nhiên cười, hỏi:
-Lễ bộ Thượng thư Hàn đại nhân và Thái thường Tự khanh đều bận quá nhiều việc sao?
-Khởi bẩm Hầu gia, chẳng những hai vị đại nhân này bận mà tất cả các quan viên trong kinh thành hôm nay đều rất bận.
Một gã quan viên đứng bên cạnh tiến lên, cười nói:
-Có lẽ Hầu gia còn chưa biết, hôm nay là ngày đại hôn của thái tử!
…
…
Một ngày nay, kinh thành Yến giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, lễ nhạc du dương khắp nơi.
Yến thái tử cưới vợ là Tiêu gia tiểu thư. Tất cả các quan lại đều chúc mừng.
Thái tử sớm nạp tiểu thiếp, nhưng cho tới nay vẫn chưa lập thái tử phi. Lần này, thái tử cưới Tiêu gia tiểu thư làm vợ đã được Hoàng đế hạ chỉ, chờ đến sau khi đại hôn sẽ trực tiếp sắc phong Tiêu Minh Hồng là thái tử phi của Yến Quốc.
Hôn sự lần này có thể nói là khá hấp tấp.
Từ chuyện xác định cưới xin đến lễ đại hôn chỉ có hơn một tháng trời. Dĩ nhiên trong một tháng này xảy ra không ít sóng gió. Không ít quan viên trong triều đều tấu trình lên Hoàng đế việc hôn nhân này không thích hợp.
Hầu hết lý do đều cho rằng Tiêu Minh Hồng điêu ngoa, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không thể đảm đương vị trí thái tử phi.
Sổ sách này dĩ nhiên đều là do các quan viên, môn hạ của các thế gia khác ngoài Tiêu gia trình lên, đơn giản là muốn ngăn cản việc hôn nhân lần này. Nhưng Hoàng đế rất kiên trì, không vì sự phản đối của bọn họ mà dao động, thậm chí còn mặc kệ bọn họ, nhanh chóng định ngày tổ chức hôn sự.
Trên thế giới luôn có rất nhiều sự trùng hợp. Ngày sứ đoàn Yến Quốc về đến Yến Kinh lại là ngày đại hôn của thái tử.
Mọi chuyện đã ngã ngũ, bất kể là người phản đối hay đồng tình, trong lòng có oán giận hay không, tất cả các quan viên đều chỉ có thể ăn mừng, chúc tụng, cùng thái tử cúng tế tổ tiên. Cũng chính vì như thế, trong kinh chỉ có thể cử ra một phần nhỏ các quan viên đi nghênh đón sứ đoàn.
So với chuyện sứ đoàn hồi kinh, đại hôn của thái tử dĩ nhiên quan trọng hơn.