Khánh Quốc tự xưng là quốc gia giàu có nhất và đông đúc nhất trong bốn nước ở Trung Nguyên. Điểm này chưa chắc đã chuẩn xác, nhưng nếu nói hoàng thất Khánh Quốc là hoàng tộc giàu có nhất thì chưa chắc đã sai.

Rất nhiều người đều biết, Hoàng đế Khánh Quốc có hai thú vui đặc biệt. Một là mỹ nữ, cái còn lại là sưu tầm bảo vật khắp thiên hạ. Bất kể là đồ vật bằng châu báu, ngọc quý hay tranh chữ đồ cổ, chỉ cần là bảo vật, chỉ cần đáng giá, vị Hoàng đế này đều yêu thích cả.

Người trong nước hiểu chuyện đều biết, nha môn Tử Y Vệ của Khánh Quốc chẳng những phải phụ trách công vụ ngầm mà còn có một chức trách hết sức quan trọng, đó là sưu tầm các loại bảo vật Hoàng đế yêu thích trong thiên hạ.

Xét theo góc độ nào đó mà nói, có lẽ bởi vì bọn họ còn có sứ mệnh như vậy, nên khả năng làm việc của Tử Y Vệ của Khánh Quốc có phần nào thiếu sót. So với các cơ cấu hắc ám của ba nước kia, Tử Y Vệ của Khánh Quốc yếu kém nhất.

Nhưng Khánh Đế quả thực cất giấu vô số bảo vật, chủng loại phong phú, số lượng lại khổng lồ. Chính vì thế ở trong hoàng cung mới có một nơi chuyên dùng để cất giữ các bảo vậy, gọi là Tụ Bảo các.

Tụ Bảo các có thể nói là nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất ở Hoàng cung. Ngoài tẩm cung của Hoàng đế, có lẽ nơi này được canh gác nghiêm mật nhất.

Toà gác cao năm tầng, vàng son lộng lẫy. Toàn các trang trí hình ảnh phượng múa rồng bay, những viên ngọc thạch lớn được bố trí làm vách tướng. Những bức vẽ long phượng được khắc trên bức vách ngọc, lại sử dụng nước sơn màu vàng phủ lên. Dù là ban đêm, nhưng dưới ánh trăng sáng dịu, màu của bạch ngọc và màu nước sơn vàng cùng tôn nhau lên, vô cùng đẹp mắt.

Hàn Mạc đi sau Khánh Hậu, phía trước có hai cung nữ cầm đèn lồng, phía sau lại có mấy cung nữ nữa xách đèn. Vừa tới trước Tụ Bảo các, quả nhiên nhìn thấy một đám cung vệ thân thể cường tráng, uy mãnh đứng gác. Tất cả bọn họ đều có lưng hùm vai gấu, đừng nói đến võ công bọn họ cao cường, mà chỉ nhìn thân người bọn họ thôi đã không kẻ nào dám sinh lòng gian tà.

Mở khoá, bước vào bên trong các, Khánh Hậu liếc mắt nhìn Hàn Mạc, cười quyến rũ:

-Quốc quốc có thể có một bảo các như thế này không?

Hàn Mạc bình tĩnh, nói:

-Cũng có bảo các, nhưng trong bảo vật trân quý bên trong bảo các đều là áo giáp và binh khí của các thế hệ mãnh tướng của tiên hoàng của Yến Quốc ta để lại. Trong lòng người Yến Quốc chúng ta, lưu giữ lại những di vật của tổ tiên đã liều chết bảo vệ đất nước mới là thứ quý giá nhất.

Khánh Hậu cười khanh khách, hết sức xinh đẹp, đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển:

-Thật là một người biết nói chuyện.

Hầu hết các bảo vật của Tụ Bảo các được chia theo loại ngọc ngà, tranh chữ, đồ cổ, đồ sứ đủ các thể loại mà Các loại báu vật khác được cất giấu từ tầng thứ hai của Tụ Bảo các trở lên.

Tụ Bảo các là nơi quan trọng, vì vậy cung nữ tuỳ tùng không được phép đi vào. Khánh Hậu đưa Hàn Mạc tới lầu ba, hắn liền nhìn thấy trên tầng lầu này có hơn mười ngăn tủ lớn, niêm phong cẩn thận, bên trong đều cất giấu các báu vật tranh chữ khó có được trên thế gian.

Khánh Hậu liếc mắt nhìn Hàn Mạc, dịu dàng nói:

-Hàn tướng quân, có thể giúp bản cung cởi áo hay không?

Hàn tướng quân ngẩn ra, kỳ quái nhìn Khánh Hậu nhan sắc kiều diễm như hoa như ngọc.

Khánh Hậu cười quyến rũ, nói:

-Những bức tranh chữ ở đây đều là những báu vật trân quý, tao nhã.

Hàn Mạc thoáng do dự, cho dù thế nào đối phương cũng là Hoàng hậu một nước, hắn cũng không thể sơ suất được. Hàn Mạc đến bên cạnh Hoàng hậu. Khánh Hậu bắt đầu thả vạt áo bào đại phượng xuống, Hàn Mạc chỉ có thể đứng sau đỡ lấy, giúp Khánh Hậu cởi bỏ lớp áo bào đại phượng quý giá, đẹp đẽ kia xuống.

Áo bào đại phương tuy là có khí chất phú quý, nhưng lại quá rườm rà, xa hoa, che đi dáng vẻ xinh đẹp, chín chắn, thành thục của Khánh Hậu. Vừa cởi ra áo bào đại phượng, Khánh Hậu đã để lộ một thân váy dài màu trắng tựa như mây trắng nhẹ phủ lên người nàng. Bên hông Khánh Hậu thắt một đai lưng buộc vòng quanh eo, giữ lấy dáng người nhấp nhô, sinh động, hết sức phong lưu của nàng.

Thân thể nàng thon dài, lại nở nang. Nơi nào nên gầy thì không hề béo, nơi nào nên đầy đặn thì tuyệt sẽ không khiến người thất vọng. Chỉ nhìn bóng lưng của Khánh Hậu, đã thấy dáng lưng ngọc ngà thẳng tắp, bờ vai mượt mà, eo thon nhỏ nhắn, tròn trịa. Đôi mông nàng được chiếc váy dài trắng bao phủ, nhìn cực đẹp, tựa như trái đào chín mọng, lại thắt ở nơi eo, tôn thêm dáng vẻ yêu kiều, khiến người nhìn mà xúc động.

Lúc này, trong bảo các chỉ có Khánh Hậu và Hàn Mạc. Xung quanh không một tiếng động. Nhìn bóng dáng tuyệt vời trước mặt, Hàn Mạc nhất thời quên mất người phụ nữ này là nữ nhân có quyền lực nhất Khánh Quốc. Lấy lại tinh thần, Hàn Mạc cảnh giác hơn. Người phụ nữ này trông vậy nhưng tâm cơ thâm trầm, hôm nay nàng đưa hắn một mình đi vào bảo các, biết đâu lại có âm mưu nào khác. Hắn nên có sự phòng bị là hơn.

Hàn Mạc ung dung, thản nhiên treo áo bào đại phượng lên cái giá bên cạnh, rồi xoay người nhìn Khánh Hậu. Hắn nhận ra nữ nhân đệ nhất quyền thế Khánh Quốc này quả nhiên xinh đẹp rạng ngời, hoa nhường nguyệt thẹn.

Người phụ nữ này chẳng những dung mạo tuyệt mỹ mà còn có được khí chất những mỹ nữ bình thường khó có được. Đó là loại khí chất tôn quý của người luôn đứng trên cao quan sát thiên hạ. Nếu không phải người có địa vị cao quý, từng trải, rất khó có được thứ khí chất cao quý như vậy.

Bộ ngực sữa của nàng đầy đặn, cao ngất. Gương mặt xinh như ngọc như cười như không. Đôi mắt cơ hồ như hút hồn người khiến Hàn Mạc không thể đoán được suy nghĩ của nàng. Nhìn người nữ tử cao quý này, cuối cùng Hàn Mạc cũng hiểu được cái gì gọi là "Phụ nữ lục cung không người nào không tuyệt sắc", mỹ mạo và khí chất của nàng kết hợp lại, tạo thành một thứ khí chất khiến người không thể cưỡng lại được.

Khánh Đế mê đắm nàng như vậy, nói gì nghe nấy, không phải không có lý do.

Một mỹ nhân mỹ miều như vậy mời gọi trước mắt, một trăm nam nhân thì chắc chắn cả trăm người đều đã quy phục dưới gấu váy nàng rồi.

Hàn Mạc không dừng mắt lâu trên người Khánh Hậu. Hắn vươn thẳng người tựa như cây tiêu thương, rồi cúi đầu, chắp tay, nói:

-Hoàng hậu, không biết tranh của Đường Thục Hổ ở đâu?

Khánh Hậu cười quyến rũ, đi đến bên vách tường. Không biết nàng chạm vào đâu, vách tường hõm sâu xuống. Khánh Hậu giơ tay lấy ra một chiếc chìa khoá màu vàng, rồi quay đầu nhìn Hàn Mạc, cười nói:

-Hàn tướng quân, bí mật bảo các của Quốc Khánh ta ngươi đã biết thì cũng đừng tiết lộ ra ngoài nha!

Hàn Mạc thấy nàng cười, chỉ cảm thấy nữ tử này quả nhiên không hề giống với người thường. Từng cái nhăn mày, nhoẻn cười của nàng dù không có vẻ dụ dỗ người khác, nhưng đều toát lên dáng vẻ mê người, hết sức tự nhiên. Ở chung một mình với một nữ nhân như vậy, tim Hàn Mạc thoáng đập nhanh hơn, nhưng hắn biết hoàn cảnh hiện tại của bản thân, tuyệt đối không thể lơ là, liền vận "Trường Sinh kinh", ổn định lại tâm thần. Hắn cười, nói:

-Hoàng hậu không cần lo lắng. Tụ Bảo các được canh gác cẩn thận đến nhường này đến ruồi bọ còn không thể lọt vào. Ngoại thần dù có biết được bí mật này cũng không thể dùng được rồi.

Khánh Hậu đánh mắt, cười dịu dàng:

-Bản cung vẫn không tin. Dù sao bản cung vẫn cảm thấy, bản lĩnh Hàn tướng quân cao cường như thế, văn võ lại toàn tài, thiên hạ này khó có người chế ngự được ngươi.

Nàng chậm rãi đi đến bên ngăn tủ bên cạnh, nói tiếp:

-Lúc trước, quận Bột Châu ở Yến Quốc các ngươi làm phản loạn, tuyết rơi phủ kín núi. Ai cũng đều nghĩ sơn mạch Lê Cốc chính là rào chắn thiên nhiên, đến thần tiên cũng không thể vượt qua. Thế nhưng Hàn tướng quân chẳng phải đã dẫn theo gần ngàn người bay qua sơn mạch Lê Cốc, đạt được thắng lợi đó hay sao? Đến sơn mạch Lê Cốc còn không thể ngăn cản được Hàn tướng quân, thì bảo các này, đạo quán này lại càng không thể cản trở được Hàn tướng quân!

Nàng quay đầu, cười quyến rũ, cất giọng dịu dàng, hỏi:

-Hàn tướng quân, ngươi bảo bản cung nói có đúng không?

Hàn Mạc nghe nàng nhắc đến "Đạo quán", thầm giật mình, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, chỉ mỉm cười, nói:

-Hoàng hậu nương nương quá khen!

Khánh Hậu không nói nhiều, khẽ khom người, dùng chìa khoá mở tủ, lấy ra bức tranh bên trong.

Nàng khẽ cúi người, đôi mông ngọc vươn lên, cái váy trắng gắt gao ôm lấy bờ mông tròn trịa, nổi rõ từng đường cong. Hàn Mạc liếc liếc mắt một cái, rồi vội thu hồi ánh mắt.

Hắn thoáng tò mò. Bảo các này cho dù có quan trọng đến thế nào đi nữa, trong các cũng phải có người chuyên coi sóc mới đúng. Mấy chuyện mở khoá như thế này nên có người làm, việc gì phải lần nào cũng để Khánh Đế hoặc Hoàng hậu đích thân động tay làm gì?

Khánh Hậu lấy ra bốn cuốn tranh ở bên trong, đều được bọc bằng túi cẩm màu vàng kim. Nàng đi đến bên bàn bằng gỗ lim vàng trong lầu, cười nói:

-Hàn tướng quân, mấy bức tranh này đều là của Đường Thục Hổ, chính là báu vật của Khánh Quốc ta.

Hàn Mạc bước lên. Khánh Hậu đã mở ra một trong mấy bức tranh đó, trải ra trên bàn.

Hàn Mạc chắp tay sau lưng, đến bên bàn nhìn kỹ bức hoạ. Trên bức hoạ này chia làm hai phần cao thấp, mặt trên là một ngọn núi, trên núi có đủ loại cây đào. Cây đào trong tranh đã nở đầy hoa, chiếm lấy hai phần ba bức tranh.

Bên dưới bức hoạ là một bờ sông nhỏ. Bên bờ sông đặt một cái bàn nhỏ, hai lão già bạc đầu ngồi đó. Một lão già giơ chén rượu trong tay, dường như đang mời rượu lão già còn lại.

Ý tứ của bức hoạ thoát tục, tràn ngập lòng tông kính phong thái Nguỵ Tấn thời xưa, khí khái phóng khoáng hiện rõ trên trang giấy.

Hàn Mạc âm thầm khen ngợi. Đường Thục Hổ quả nhiên không hổ danh là đệ nhất tài tử của Khánh Quốc. Chỉ một bức tranh này thôi đã đạt đến cảnh giới cao của người hoạ sĩ, chưa kể ý tứ của bức tranh hiển hiện trước mắt nữa. Bức tranh và ý tứ hoà hợp, không hổ là báu vật, quả nhiên rất có giá trị.

Bên trái phía dưới bức tranh có đề ấn của Đường Thục Hổ, lại thêm hai chữ "Hoa đào", lại thêm một khoảng trống khá lớn, vừa đủ để đề một bài từ.

-Hàn tướng quân, có thể nghĩ ra bài từ nào hay không?

Khánh Hậu ngẩng đầu, cười êm ái, nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

-Có thêm bài từ của ngươi, bức hoạ này không phải chỉ có giá trị ngàn vàng nữa, mà là bảo vật vô giá rồi!

Vừa nhìn bức hoạ này, Hàn Mạc đã thầm tính toán. Trên bàn sách này lại có sẵn nghiên, bút mực. Hàn mạc chắp tay, nói:

-Hoàng hậu, ngoại thần bêu xấu rồi!

Khánh hậu chậm rãi đi sang một bên, nhường vị trí ở giữa cho Hàn Mạc. Nàng giơ tay nói:

-Hàn tướng quân, mời!

Hàn Mạc không khách khí, bước lên, xắn ống tay áo. Hắn vừa định mài mực, Khánh Hậu đã đỡ lấy, dịu dàng nói:

-Bản cung giúp ngươi mài mực!

Hàn Mạc ngẩn người, vội đáp:

-Không dám!

-Có thể thấy được đại tài của Hàn tướng quân, bản cung chỉ mài mực giúp tướng quân, có gì mà không được?

Khánh Hậu khẽ cười, nói:

-Bản cung thật muốn xem, với bức hoạ này Hàn tướng quân có thể sáng tác ra bài từ như thế nào?

Hàn Mạc nhấc bút, chờ đến khi Khánh Hậu mài mực tốt rồi, mới chấm chấm mực. Hắn thoáng trầm ngâm, rồi không chút do dự, đề bút lên bức tranh.

Khánh Hậu chậm rãi tới bên cạnh, nhìn Hàn Mạc đề từ.

-Đào Am giữa lũng hoa đào

Có tiên lánh bụi thuở nào lại đây

Rừng đào tiên để chốn này

Ta bẻ đổi rượu vui say mấy cành

Tỉnh ra hoa lại trước mình

Say say tỉnh tỉnh vô tình ngày qua

Hoa rụng rồi nở năm xa

Ước mong chết giữa rượu hoa thơm nồng

Ngựa xe luồn cúi chẳng mong

Dành người tham lục tiếc hồng đua chen

Cành hoa chén rượu làm duyên

Vui đời ẩn sĩ, không quen gác lầu

Bằng so ẩn sĩ – sang giàu

Như trời với đất biết bao cách trùng

Ngắm hoa nâng chén ung dung

Hơn ai xe ngựa long đong ưu phiền

Người đời cười trách ta điên

Ta cười người mãi u miên trong trần

Kìa xem hào kiệt Ngũ Lăng

Không hoa không rượu băng xăng cả đời.