Ở thành Yến Kinh, Tiêu Minh Đường được xem là lão đại, rất có uy đối với lớp tiểu tử mới lớn, nếu có thể trấn áp gã, không hề nghi ngờ sau này, lão đại trong kinh chính là Hàn Mạc.

Đám người Diêu Tĩnh tuy là con cháu nhà binh, nhưng thân phận cũng không được coi là cao quý. Ở kinh thành luôn phải chịu ức hiếp. Hôm nay Hàn Mạc trấn áp Tiêu Minh Đường, bọn họ đi theo Hàn Mạc, cũng là một niềm hãnh diện.

-Người của chúng ta cũng nên đến rồi chứ.

Diêu Tĩnh nhìn đám người của Tiêu Minh Đường càng ngày càng đông, đã nửa khắc, hơn mười người được phái đi đưa tin, chưa thấy ai quay về, không khỏi nhíu mày.

Công tử Long Uyên đứng bên cạnh Hàn Mạc đã chỉ về phía xa xa:

- Ai nói không tới, xem đi, ngươi xem không phải là tiểu tử Đào Minh đang dẫn người đến đây sao?

Mọi người nhìn theo ngón tay hắn, quả nhiên thấy một gã công tử áo xanh cưỡi ngựa phi đến, phía sau có hơn mười người mang theo trường côn, đó là người của Trần Dần kêu tới.

Bọn Diêu Tĩnh cực kỳ cao hứng. Đột nhiên thấy Đào Minh dừng ngựa, đứng trước cửa lớn vào Lưu Phương Các. Vài tên phe Tiêu Minh Đường đều quay lại nhìn.

Đào Minh dừng ngựa, rồi rất nhanh giục ngựa đi tiếp. Cũng không vào Lưu Phương Các mà dẫn theo thủ hạ đi dọc sông Lưu Tinh, rất nhanh, không còn thấy bóng dáng.

-Mẹ nó, đúng là không có nghĩa khí!

Diêu Tĩnh nắm chặt tay, mở miệng mắng:

-Xong việc sẽ phải tìm tiểu tử kia tính sổ.

Không hề nghi ngờ, Đào Minh thấy trước cửa Lưu Phương Các đều là người của Tiêu Minh Đường, không dám đắc tội, nên làm bộ như đi ngang qua, cuối cùng đánh bài chuồn.

Mấy người khác cũng căm tức, luôn mồm mắng Đào Minh không coi trọng nghĩa khí.

Càng lúc, người của Tiêu Minh Đường đến càng đông hơn, hiển nhiên, là đều muốn tới trợ giúp gã. Một toán gần trăm người, đúng là đứng ngồi chật cứng sân bãi trước cửa Phượng Minh Các, bọn chúng toàn là những kẻ ăn chơi trác tác, hoặc là chễm chệ trên ngựa, hoặc là túm tụm một chỗ, cười đùa ngả ngớn, vô cùng đắc chí.

Bọn họ chưa xông vào Lưu Phương Các, không phải là không có gan, hiện giờ bọn họ tự tin người đông thế mạnh, chỉ cần lệnh một tiếng, sẽ xông cả vào lầu tử.

Không động thủ, đơn giản là vì Tiêu Minh Đường chưa đến, muốn lập công cũng phải có gã chứng kiến mới được.

Trên nóc nhà, Cửu công tử quạt nửa ngày, mệt muốn quỵ xuống. Ngay từ đầu, mọi người cũng chú ý đến tình cảnh của gã, nhưng sau một lúc, Cửu công tử nằm im không nhúc nhích, nên bọn họ cũng không để ý đến nữa. Cửu công tử trải qua trận này, về sau chắc sẽ chẳng còn mặt mũi nào ở phách lối ở đây nữa.

Đối phương càng ngày càng đông. Phe mình lại không thấy ai tới, thời gian trôi qua, đám người Diêu Tĩnh bắt đầu có chút bất an. Tuy rằng bọn họ biết Hàn Mạc võ công rất cao, nhưng tục ngữ đã có câu: hai đấm khó địch nổi bốn tay. Đối phương có hơn trăm người, Tiêu Minh Đường nhất định cũng sẽ mang theo lâu la tới, phe mình hiện giờ chỉ có bảy người, mấy thủ hạ cùng người hầu, đều đã phái đi tìm cứu viện rồi.

Hàn Mạc cũng hiểu, Tiêu gia ở kinh thành đúng là có sức ảnh hưởng, toàn bộ các con cháu thế gia trong kinh người dám ra mặt chống đối, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Người dân ở bên bờ sông Lưu Tinh nhìn cảnh tượng đó, cũng có chút giật mình. Nguồn: http://truyenfull.vn

Các đại lâu ở bờ sông Lưu Tinh tranh giành tình nhân đánh đập nhau cũng không ít, nhưng xung đột hôm nay, tụ tập đông đến vậy, là chuyện hiếm thấy.

Việc không liên quan đến mình, tránh đi thì hơn.

Nửa ngày qua đi, nghe được một trận vó ngựa, mọi người nhìn theo tiếng vó ngựa vọng tới, thấy hơn hai mươi người cưỡi ngựa như bay về hướng này. Dẫn đầu là một người mặc áo gấm thuê hoa, sắc mặt âm trầm. Nhóm người này cơ bản không để ý đến người qua đường, nghênh ngang phi tới Lưu Phương Các nhanh như tia chớp.

Tất cả mọi người đều đã thấy, đầu lĩnh không ai khác, chính là Tiêu Minh Đường nổi tiếng thác loạn ở Yến Kinh.

Nhìn thấy Tiêu Minh Đường đã đến, đám đông tụ ở trước cổng lớn Lưu Phương Các dãn ra tạo thành một lối đi. Tiêu Minh Đường dẫn theo hai mươi kị sĩ, theo lối đi đó đến trước cửa lớn Lưu Phương Các.

Kim Lan Hoa nhìn thấy trước cửa đông nghìn nghịt, trong đó có rất nhiều con cháu các quan to quý tộc, đã sợ đến trắng bệnh mặt. Giờ thấy Tiêu Minh Đường đến, càng lạnh run, không dám nhìn.

Tất cả mọi người đang huyên náo nói cười, thấy Tiêu Minh Đường, liền im bặt.

Đám người Diêu Tĩnh nhìn nhau, đối phương ỉ vào thế đông, nếu muốn động thủ, nhất định sẽ thiệt thòi lớn.

Điều bọn họ uất hận nhất, chính là mình đã phái người đi tìm cứu viện, không nói đến bằng hữu ngày thường, mà ngay cả tôi tớ trong nhà cũng không thấy một ai.

Trên nóc nhà, Cửu công tử phát hiện phía dưới yên ắng bất ngờ, cũng đoán được Tiêu Minh Đường đã đến, lập tức lồm cồm bò dậy, từ trên nóc nhà, kêu váng lên:

-Lão đại, ta bị con bò kia đánh thê thảm, hãy rửa hận cho ta.

Tiêu Minh Đường ngẩng đầu lên nhìn Cửu công tử từ trên mái nhà nhô đầu ra, hừ lạnh một tiếng, rồi hướng về phía cửa sổ lầu hai.

Lầu hai đèn dầu sáng rực. Tiêu Minh Đường thấy rõ gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc đầy vẻ khinh thường, lập tức nổi cơn thịnh nộ.

-Quả nhiên là ngươi!

Tiêu Minh Đường cười lạnh:

-Lão tử đã sớm đoán ra nhất định là ngươi làm chuyện này. Mọi vướng mắc ngày trước, hôm nay giải quyết dứt điểm đi thôi.

-Bản công tử luôn chờ ngươi!

Hàn Mạc trên lầu cười hì hì:

-Bản công tử cũng đang chờ ngươi tìm đến để tính sổ.

Tiêu Minh Đường ngồi trên lưng ngựa, dùng roi ngựa chỉ vào Hàn Mạc, nói:

-Trước đây, có vài lần ngươi không biết người biết ta, bản công tử cũng chẳng cần so đo. Hôm nay, dám xía vào chuyện của lão tử, lão tử không thể bỏ qua.

Gã giơ roi ngựa lên, cao giọng nói:

-Tất cả nghe đây. Mấy người này dám phá hỏng chuyện của lão tử, dám qua mặt Tiêu Minh Đường ta. Tất cả xông vào lầu, lôi bọn chúng ra, lột xiêm y diễu trên phố cho mọi người chứng kiến.

Gã ra lệnh một tiếng, đám người phía sau liền xắn tay áo lên, nâng cao gậy gộc, đám du côn này đúng là bừng bừng khí thế lâm trận, sẵn sàng bợ đỡ Tiêu Minh Đường.

Mọi người nhìn chằm chằm vào roi ngựa trên tay Tiêu Minh Đường, chỉ cần roi phất xuống, lập tức xông vào, bắt đám người trong lầu lột hết xiêm y trần truồng dạo phố.

Tiêu Minh Đường nhìn thấy Hàn Mạc ở trên lầu vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng oán hận nói:

-Chờ một chút, lão tử cho biết sự lợi hại.

Đang muốn quất roi xuống, bỗng nghe một hồi chiêng trống vọng đến.

Tiếng chiêng trống này đột ngột vang lên, hơn nữa, là vang lên từ hai bên bờ sông Lưu Tinh, tất cả mọi người giật mình, không khỏi quay đầu nhìn xung quanh.

Chỉ thấy hai bên đường, trong tiếng chiêng trống, có cả tiếng vó ngựa. Hai đội nhân mã một trái một phải hướng Lưu Phương Các tiến đến. Hai đạo nhân mã này cũng không ít, tổng cộng chừng bảy tám chục người, khí thế cực lớn.

Những người này đi rất có tổ chức, phần lớn mang theo trường côn, chiêng trống um trời từ từ tiến lại.

Người đến bất thình lình, khiến phe Tiêu Minh Đường có chút kinh ngạc, không biết có phải là đến để trợ thủ cho Tiêu gia hay không?

Trên lầu, Hàn Mạc nhíu mày. Đám người Diêu Tĩnh cũng có chút nghi hoặc. Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau khi thấy đối phương cũng lộ vẻ khó hiểu.

Từ xa, bờ sông bên trái, có mấy người cưỡi ngựa chạy như bay đến, người đi đầu kêu lớn:

-Ai dám động đến đệ đệ của ta, lão tử đánh chết hắn!

Nghe giọng nói đó, Hàn Mạc mỉm cười lắc lắc đầu.

Giọng nói đó, có thể là ai khác ngoài Tam ca Hàn Tân?