Kết thân!
Vân Thương Lan đem ánh mắt đang hướng từ ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc và thốt ra hai chữ đó.
Hàn Mạc nhíu mày:
- Kết thân? Vân huynh vừa nói mới nói các hạ đã mất con át chủ bài hạ đã mất con át chủ bài làm sao lại có thể đem công chúa ra để kết thân?
Vân Thương Lan lắc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Hàn huynh hiểu sai rồi. Tất cả những lời trên về hòa hiếu giao kết không phải là đem công chúa nước mình gả sang vào quý quốc mà là công chúa quý quốc sẽ được đem gả về nước ta.
- Cái này trò đùa này không hay lắm.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Vân huynh chớ quên, bây giờ không phải chúng ta Yến quốc cầu các hạ, mà là các hạ Khánh quốc đang cầu chúng ta. Các hạ đang cầu nước Đại Yến ta, Đại Yến làm sao có thể đem công chúa đính hôn ngược qua bên kia chứ?
Kỳ thực Vân Thương Lan nói lời này, trong lòng của Hàn Mạc thấy rất không vui.
Hiện giờ Đại Yến chỉ có hai vị công chúa. Một là Tú công chúa, hai là Sương công chúa. Xem ra cái nghị hiệp hòa hiếu kết giao này, Tú công chủ là không thể được rồi, thế thì chỉ có thể là Sương công chúa thôi.
Sương công chúa xa xôi vạn dặm tha hương tới dị quốc, miễn bàn đây là sự thật, Hàn Mạc chỉ mới nghe nghe đã cảm thấy tăng phần phản cảm, tuy nhiên cũng thấy việc này vạn lần không thể được.
Vân Thương Lan gật nhẹ đầu, bình tĩnh nói:
-Bất luận là ai nghe thấy, đều chỉ cảm thấy cái này là trò đùa thôi mà thôi, cảm thấy cái này cũng rất khó xảy ra, sở dĩ cái việc vừa nói lúc nãy cực kỳ xa vời.
Dừng một chút, mắt sáng lên, hạ giọng nói:
- Nhưng Thương Lan không thể không nghĩ, nếu Hoàng đế quý quốc thật lòng muốn kết đồng minh với Khánh quốc ta, việc hôm nay, có thể là chiêu cuối cùng rồi!
Hàn Mạc nhíu mày nhìn Vân Thương Lan với nét mặt nghiêm nghị, không khỏi hỏi:
-Xin chỉ giáo!
- Cho đến ngày nay, quyền chủ động đàm phán giữa Yến - Khánh hoàn toàn đã không nằm trong tay của sứ đoàn Khánh quốc ta nữa.
Vân Thương Lan chầm chậm nói:
-Duy nhất có thể thay đổi tình thế này, là chỉ có chiêu hòa hiếu kết giao này mà thôi.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào Vân Thương Lan, chờ y nói tiếp.
- Không giấu gì Hàn huynh, nội bộ nước Khánh, đối với việc kết đồng minh với quý quốc trước giờ có hai cách nói khác nhau.
Vân Thương Lan bình tĩnh:
- Một loại là đại diện cho Thánh Tướng kiên quyết ủng hộ liên minh với quý quốc. Một là Hậu đảng của Khánh Quốc ta, là loại không từ bất kì thủ đoạn nào để phá hoại liên minh. Vì cái chết của An Ngọc Thanh, càng bởi vì quý quốc trì trệ nên không thể cùng Kháng quốc ta đạt được hiệp ước liên minh, vì lẽ đó bọn Hậu đảng trong nước lợi dụng hai việc này, trắng trợn công kích quý quốc không đủ thành ý, nhưng mà triều đình và dân chúng Đại Khánh cũng có phần bị bọn Hậu đảng mê hoặc. Cho nên vào ngày hôm qua, ý chỉ của Thánh thượng đã tới Yến Kinh, hạ chỉ cho Sứ đoàn nước Khánh sau khi nhận được lệnh thì lập quay về. Nói cách khác là Hậu đảng đã phá hỏng thành công việc đàm phán. Đàm phán giữa quý quốc và nước ta khó lòng mà có thể tiếp tục.
Hàn Mạc không nói gì hết, chỉ có con mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.
- Với tình hình nhý thế, trừ khi quý quốc bày tỏ thành ý tích cực trong việc đàm phán, Thánh Tướng mới có thể tạo được danh tiếng trong nước, đem thủ đoạn và âm mưu của bọn Hậu đảng ép xuống.
Vân Thương Lan nói:
- Mà bây giờ quý quốc có thể thể hiện được thành ý là phương pháp tốt nhất, và chỉ có con đường là hào hiếu giao kết. Một khi quý quốc cho một vị công chúa gả sang nước hánh, đính hôn với Đại Khánh nước ta thì mới có đủ thành ý. Trên dưới Đại Khánh đều biết được cái tin tức tất sẽ phấn chấn vui vẻ, có thể cảm nhận được sự chân thành của quý quốc. Cứ như thế, Thánh Tướng có thể nhân thời cơ này để dồn ép âm mưu của bọn Hậu đảng… Suy cho cùng thì Đại Khánh ta cũng chỉ có bị bọn Hậu đảng làm ngu muội một thời gian mà thôi. Một khi công chúa được gả về nước, biểu hiện sự thành ý, như vậy thì Đại Khánh ta trên dưới cũng sẽ tỉnh ngộ ra. Bất luận nói thế nào, có thể cùng với quý quốc kết liên minh, chung quy là phù hợp với lợi ích quyền lợi của hai nước. Đến lúc đó thì Đại Khánh ta nhất định sẽ sẵn lòng hợp tác với quý quốc với tất cả thành ý… Như vậy cục diện khó khăn này có thể tháo gỡ!
- Tiến thoái nưỡng nan là của Khánh quốc ngươi, chứ đâu phải là của Đại Yến ta đâu.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Ngoài Khánh quốc, Đại Yến ta còn có thể kết liên minh cùng Ngụy Quốc. Một khi Ngụy Yến kết liên minh thành công, Đại Khánh ngươi sẽ gặp nguy cơ trong một sớm một chiều, lẽ nào cái đạo lý này Đại Khánh ngươi không hiểu?
Tay trái hắn hơi hơi ôm thành nắm, cười nhạt nói:
-Như ta vừa mới nói, Đại Khánh ngươi hiện tại là cầu Đại Yến ta, muốn Đại Yến ta gả công chúa sang bên kia, cái việc này thật là quá hoang đường! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Vân Thương Lan cười gượng nói:
- Hàn huynh nói phải, sự tình này nói ra xác định cũng rất chi là hoang đường. Thuơng Lan cũng cảm thấy tính khả thi rất nhỏ.
Dừng lại một lát, lại nói:
- Nhưng mà Hàn huynh cũng không thể không thừa nhận, vì một số ích lợi nào đó, trên cái thế giới này luôn xảy ra sự việc hết sức hoang đường. Thương Lan tuy cảm thấy việc này hy vọng mịt mù nhưng không có nghĩa là không có khả năng. Mấu chốt ở chỗ, phải xem quý quốc suy nghĩ lợi ích trong mắt họ rốt cuộc là như thế nào mà thôi!
- Bất luận Thánh thượng tính toán ra sao, cũng sẽ không đem công chúa gả qua bên đó đâu!
Hàn Mạc lắc đầu, trong lòng đúng là không muốn nghĩ đến khả năng này
Vân Thương Lan lắc lắc đầu, hạ giọng nói:
- Lời này của Hàn huynh cũng không thể nói quá sớm. Bây giờ chỗ này đây cũng chỉ có ngươi và ta, thứ lỗi cho Thương Lan nói thẳng, Hoàng đế quý quốc nếu muốn ổn định vương quyền thì chưa chắc sẽ không hạ quyết tâm!
Hàn Mạc nhìn Vân Thương Hàn với vẻ lạnh lùng, miệng cười nhạt.
Vân Thương Lan thần sắc không thay đổi, nghiêm mặt nói:
-Thương Lan tuy bất tài, nhưng đối với tình hình của quý quốc tới lúc này ta cũng biết chút đỉnh.
- Vân huynh thân là phó Chỉ huy sứ Tử Y Vệ, làm công tác tình báo cực tốt.
Hàn Mạc thản nhiên noi:
- Điểm này, Hàn Mạc không có gì hoài nghi cả!
Vân Thương Lan cười nhạt, nói:
- Nói thật cục diện của quý quốc bây giờ chính là cái mà Hoàng đế quý quốc muốn xem. Từ sau khi Hàn tộc của ngươi vùng dậy, Yến quốc thành thế chân vạc, tiêu hao lẫn nhau,c ứ thế giằng co. Thế gia ba phái đều sẽ bị cắt giảm mất rất nhiều sức mạnh và chính là sự tăng giảm sức mạnh của hoàng tộc, sức mạnh trong tay hoàng tộc càng ngày càng mạnh. Điểm này, Hàn huynh không cần phải phủ nhận!
Hàn Mạc thản nhiêu nói:
-Ta cũng không phủ nhận!
- Nếu phen này mà quý quốc kết liên minh cùng Đại Khánh ta, thì cục diện chính trị triều đình quý quốc không thay đổi. Hoàng tộc vẫn thu được lợi như cũ, mà Tiêu gia cũng sẽ không vì chiến công của của Tiêu Hoài Ngọc mà càng thêm mạnh mẽ.
Vân Thương Lan giống như một con hồ li tinh nhìn rõ hết tất cả, đối với cục diện chính trị của Yến quốc
phân tích rất logic:
-Có thể tưởng tượng là cuộc đại chiến một khi bắt đầu, Tiêu Hoài Ngọc nếu lập được đại công, Tiêu gia tất sẽ được rạng rỡ bởi chiến công của Tiêu Hoài Ngọc. Đến lúc đó thì Tiêu gia sẽ càng có quyền cao chức trọng trong trên triều Yến quốc ngươi. Thứ lỗi Thương Lan nói thẳng, tới lúc đó chỉ sợ Hàn tộc các ngươi rơi vào trong tình thế nguy khốn mà thôi… Có một điểm có thể khẳng định, một khi Yến Quốc tham chiến, Tiêu Hoài Ngọc tất sẽ lập được công, và Tiêu gia tất sẽ một lần nữa vùng dậy. Đến lúc đó Hoàng đế quý quốc hy vọng xem thế chân vạc của 3 phái cũng sẽ bị phá vỡ, mất đi sự hãm chân của triều đình Yến Quốc. Đó chính là cái mà Hoàng đế Yến quốc các ngươi lo lắng và lo sợ nhất!
Hàn Mạc cười nhạt nói:
- Vân đại nhân, nếu những lời này mà bị người khác nghe thấy, chỉ sợ đoàn sứ thần nước Khánh các ngươi không một ai có thể ra khỏi kinh thành nước Yến.
- Lần này đến đây, Thương Lan đã chuẩn bị đón nhận tất cả mọi việc xảy ra ngoài ý muốn.
Vân Thương Lan điềm tĩnh tự nhiên mỉm cười nói:
- Thậm chí bây giờ chết ngay tại Trà lâu, Thương Lan cũng không có gì để sợ hãi!
Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào Vân Thương Lan, một lát sau, trong đôi mắt toát lên vẻ kính trọng và khâm phục, thản nhiên:
-Tiếp tục nói đi!
- Thật ra cũng không cần phải nói thêm gì nữa.
Vân Thương Lan cười nói:
- Nếu mà Hoàng đế quý quốc và Ngụy quốc muốn chiếm lãnh thổ Đại Khánh ta, thế thì tất cả lời nói về cái gọi là kết giao, chỉ có thể là trò cười. Nhưng mà nếu Hoàng đế quý quốc muốn giữ cục diện chính trị như bây giờ, từ từ tích lũy uy lực hoàng tộc, như thế rất có thể ngài sẽ xuất chiêu này…
- Ngươi đừng có quên, Sương công chúa là hòn ngọc quý trên tay của Thánh thượng, sao có thể cam lòng gả sang bên đó chứ!
Hàn Mạc thở một hơi dài, không kìm được lắc đầu nói.
Vân Thương Lan thản nhiên nói:
- Hàn huynh nói lời này không có đúng với tâm rồi. Ta, ngươi đều rõ ràng một đạo lý, gia đình hoàng đế là nhẫn tâm nhất, hi sinh một cô con gái, vì muốn có được cục diên chính trị tốt đẹp cho hoàng tộc, cái này cũng không có gì không ổn thỏa. Hoàng đế quý quốc tuy là phụ thân, càng là một vị hoàng đế, ngài gánh vác trách nhiệm, không phải là cho tương lai của con gái mình mà là tương lai của cả gia tộc!
Vân Thương Lan tuy lời nói có phần tàn khốc, nhưng Hàn Mạc cũng nhận thấy lời nói của y là cực kỳ có lý.
- Đương nhiên, việc này phát triển như thế nào, ngươi ta chỉ có thể đợi chờ.
Vân Thương Lan lắc đầu thở dài:
- Phải đưa ra quyết định như thế nào đây, đối với Hoàng đế quý quốc mà nói, đó là việc cực kỳ khó… Cần phải có nghị lực kiên cường và sự nhẫn nại vô biên mới có thể làm được. Hoàng đế quý quốc là vị Đế vương cao quý, chưa chắc sẽ chọn con đường này.
Hàn Mạc nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, sau đó để xuống, lúc này mới nhìn thẳng vào Vân Thương Lan, thản nhiên nói:
- Nếu so với việc đem công chúa Đại Yến ta gả sang bên Khánh quốc ngươi thì thà rằng Hàn Mạc ta với Vân huynh phân cao thấp trên chiến trường!
- Có lẽ sẽ có rất nhiều người nghĩ vậy!
Vân Thương Lan mỉm cười nói:
- Chẳng qua là, quyền quyết định không nằm ở ngươi, ta mà nằm trong tay Yến đế.
Hàn Mạc cảm thấy có một chút gai gai người, trong đầu hắn không kìm nổi lòng mà nhớ lại đêm trước ở trước quán mì, Sương nhi chia tay ngồi trên ngựa với nụ cười xinh tươi.
Một tiểu công chúa đơn thuần đáng yêu thế này, nếu làm công cụ của chính trị, quả thật là điều Hàn Mạc rất không muốn thấy.
Hàn Mạc nghĩ tới Yến đế với gương mặt kiên nghị, cũng không thể không nghĩ, Hoàng đế thật lòng muốn gả con gái yêu của mình sang bên nước Khánh xa xôi kia?
Và vào lúc này, đột nhiên từ ngoài cửa sổ có một con bồ câu trắng bay vào, dừng ở trên cửa, Vân Thương Lan trong nháy mắt lập tức trở nên nghiêm túc vô cùng, phóng người lên, tay phải bắt lấy bồ câu, từ chân gỡ xuống một tấm thư nhỏ.
Hàn Mạc nhìn liếc thư tín kia. Vân Thương Lan cũng cầm tờ giấy nhỏ, về tới chỗ ngồi, chằm chằm nhìn Hàn Mạc:
-Hàn huynh, Thương Lan hôm nay có rời Yến Kinh về Khánh quốc không là xem tất cả nội dung trên bức thư này sẽ rõ ràng thôi.
- Trên đó là kết quả của hội nghị triều đình?
- Đúng!
Vân Thương Lan gật đầu:
- Một khi có kết quả của hội nghị triều đình, sẽ thả chim bồ câu đưa thư thông báo!
Y đem thư cho Hàn Mạc nói:
- Hàn huynh không ngại thì xem trước!
- Là phúc hay họa, hay là các hạ tự mình gánh vác đi!
Hàn Mạc nâng chén trà lên, thản nhiên nói.
Vân Thương Lan cũng không khách khí, xem ra cũng có chút căng thẳng, thật cẩn thận mở bức thư ra, trong mắt hiện ra tia sáng kỳ dị, nhìn về phía Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:
- Quý quốc... kết hòa hiếu!
Chát!
Hàn Mạc hạ chén trà trong tay xuống đặt ở ngay trên bàn, nước trà bắn ra tung tóe.