Quyền Thần

Chương 569: Không thể nói là mừng!

Thục Phi nắm tay Tiểu Thiến, dịu dàng nói:

-Ngươi chịu khó ngày ngày phải tự chăm sóc bản thân. Tiểu Ngũ bình thường công việc bận rộn, nếu hắn có chút nào sơ xuất, ngươi cũng đừng để bụng. Chúng ta là nữ nhân, luôn mong nam nhân của mình có tiền đồ, có thể làm nên đại sự. Ngươi nói có đúng không?

Tiểu Thiến gật đầu nói:

-Nương nương nói phải. Tiểu Thiến xin ghi nhớ.

-Sớm sinh ra một tiểu tử mập mạp, gia đình sẽ càng thêm đông vui.

Thục Phi cười nói:

-Nhị gia gia ở bên kia Đông Hải hiện giờ cũng đang rất mong ngóng, lúc nào cũng muốn được bồng cháu trai!

Tiểu Thiến nghe vậy, gương mặt tức thì ửng hồng. Hàn Mạc thoáng xấu hổ, húng hắng ho khan.

Thục Phi quay đầu, trừng mắt nhìn Hàn Mạc, nói:

-Thế nào, chẳng lẽ bản cung nói sai sao?

Hàn Mạc xấu hổ cười nói:

-Không có, chuyện này…Không có gì. Ha ha!

-Vậy ngươi còn ho khan cái gì?

Thục Phi tức giận nói:

-Lời bản cung nói chẳng lẽ sai? Đại hôn xong rồi, ngươi phải ra dáng người trưởng thành chứ, sao vẫn còn như trước được. Ngươi có muốn làm gì cũng phải nhớ rõ còn có vợ ngươi đang đợi ngươi ở nhà!

Hàn Mạc cười khổ nói:

-Biết rồi!

Linh Yến Nhi đứng bên cạnh thấy bộ dạng xấu hổ của Hàn Mạc, không nhịn được, che miệng cười trộm. Hàn Mạc hung dữ trừng mắt nhìn nàng ta. Linh Yến Nhi không chút sợ sệt, chỉ quay đầu đi, miệng vẫn cười cười.

Đến giờ ngọ hai người vẫn chưa rời cung. Thục Phi dẫn đôi vợ chồng trẻ dạo bước. Cung Trường Xuân này là một trong Đông Lục Cung, nguy nga tráng lệ, vàng son lộng lẫy, có thể thấy được Hoàng đế quả thực có chút sủng ái với Thục Phi.

Hàn Mạc nhận ra tâm trạng của Thục Phi hiện thật sự rất tốt. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng thường ánh lên sự vui mừng, không rõ có phải vì hai người vào cung yết kiến hay không.

Chưa kể, Hàn Mạc còn cảm thấy khí sắc của Thục Phi tốt hơn lần gặp trước rất nhiều, người cũng tròn trịa lên không ít.

Đến đúng chính ngọ, Thục Phi dẫn hai người vào trong một đình ở hoa viên dùng cơm. Không khí trong hoa viên thanh tịnh, chim hót líu lo, người ngồi trong đình dĩ nhiên càng thêm tao nhã, lịch sự.

Rượu và đồ nhắm trong cung dĩ nhiên không phải loại tầm thường. Vốn là phi tử được sủng ái, việc cơm nước của Thục Phi đều do ngự thiện phòng lo liệu. Tuy nhiên khi còn ở Đông Hải, Thục Phi đã quen tính tiết kiệm, các món ăn của nàng vốn không nhiều, nhưng mỗi một món đều tinh tế, kết hợp với không gian xung quanh khiến khẩu vị của Hàn Mạc quả thực được mở rộng.

Lúc này, bên bàn chỉ có Thục Phi và hai vợ chồng Hàn Mạc, bên cạnh là Linh Yến Nhi đứng hầu. Hàn Mạc cũng không chút ngại ngần, thức ăn ăn miếng lớn, rượu uống ngụm to, không nói nhiều lời.

Dáng ăn của Tiểu Thiến lại luôn nhã nhặn, đưa từng miếng nhỏ đến khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng. Thục Phi chỉ nhìn hai người, lẳng lặng cười.

-Tỷ, quên, nương nương, sao người không dùng cơm?

Hàn Mạc ngẩng đầu, thấy Thục Phi không hề động đũa, liền hỏi.

Thục Phi lắc đầu, cười, nói:

-Gần đây ta ăn rất ít. Các người không cần để ý đến ta!

Nàng nói xong, chợt biến sắc, che miệng, nhíu mày, khom người lại.

Linh Yến Nhi nhanh chân bước lên, đỡ Thục Phi đứng dậy. Thục Phi vịn vào người nàng ta, nhanh chóng bước ra đình, cúi người, nôn một chập.

Hàn Mạc và Tiểu Thiến cùng đứng lên. Tiểu Thiến đang định bước đến, Hàn Mạc đã vươn tay kéo nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhìn Thục Phi, Hàn Mạc dường như hiểu ra điều gì. Hắn nghiêm mặt, ánh mắt nhanh như chớp, liếc nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện trong hoa viên không còn cung nữ, thái giám nào khác, mới dịu dàng trở lại.

Tiểu Thiến thấy Hàn Mạc nghiêm nghị, liền cầm lấy tay hắn.

Hàn Mạc cười dịu dàng, nhẹ vỗ mu bàn tay Tiểu Thiến, nói:

-Không có chuyện gì đâu!

Hắn chậm rãi bước lên, đến bên cạnh Thục Phi, thấy nàng đã đứng dậy, nhẹ cầm khăn lau đôi môi thơm.

Linh Yến Nhin liếc mắt nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt có chút kỳ lạ. Hàn Mạc phất tay, nói:

-Linh Yến Nhi, ngươi hầu hạ thiếu phu nhân, ta muốn chăm sóc tỷ tỷ một chút!

Linh Yến Nhi dường như hiểu ra chuyện gì, khẽ gật đầu, lui xuống.

Hàn Mạc đỡ tay Thục Phi. Nàng liếc mắt nhìn Hàn Mạc, thoáng thở dài. Hai tỷ đệ men theo con đường mòn xây bằng đá chậm rãi đi vào sâu trong hoa viên.

Chim hót líu lo, cánh bướm trắng múa lượn quanh bụi hoa, ánh nắng sáng rỡ, len đến từng góc hoa viên. Hương hoa thoang thoảng lướt qua mặt hai người.

Hai tỷ đệ nhất thời không nói gì, đi tới bên một chiếc ghế trúc dài có thanh trúc che bên trên, chắn ánh nắng mặt trời trong một khu vườn đầy cây xanh, vô cùng mát mẻ.

Hàn Mạc đỡ Thục Phi ngồi xuống, cung kính đứng một bên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

-Ngồi xuống đi!

Thục Phi ngồi dưới tán cây lá vàng, dịu dàng nói.

Hàn Mạc thoáng do dự, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Thục Phi, nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:

-Tỷ, Thánh thượng có biết không?

Thục Phi nhẹ nhàng lắc đầu nói:

-Ta còn chưa nói cho người biết, hơn nữa bây giờ vẫn chưa phải lúc!

-Chuyện này còn ai biết nữa?

-Chỉ có Linh Yến Nhi thôi!

Thục Phi khẽ thở dài:

-Làm sao ngươi biết được?

-Tỷ, không phải tỷ không biết, khi ta ở Đông Hải đã xem không ít sách, cũng đọc cả sách y học, những chuyện thế này dĩ nhiên ta có thể nhìn ra được!

Hàn Mạc cười khổ, nói:

-Vậy tỷ định cứ giấu thế sao?

Thục Phi trầm mặc. Một lúc lâu sau, nàng mới nhìn Hàn Mạc, nói:

-Tiểu Ngũ, chuyện này ngươi đừng nói cho bất cứ ai biết, kể cả Tam thúc, tạm thời ngươi cũng đừng nói!

-Ta biết rồi.

Hàn Mạc gật đầu:

-Nhưng nếu cứ thế này, chẳng phải là khổ cho tỷ sao?

-Khổ?

Nét hạnh phúc tràn đầy trên gương mặt Thục Phi, nàng tươi cười:

-Giờ mỗi ngày khi ta thức dậy đều cảm thấy vui vẻ, làm sao có thể thấy khổ được?

Hàn Mạc trầm ngâm một lát, hỏi:

-Tỷ còn muốn giấu bao lâu nữa?

-Có thể giấu đến lúc nào thì giấu!

Thục Phi thản nhiên nói:

-Giấu được thêm một ngày là thêm một ngày an toàn.

Hàn Mạc đứng dậy, cười lạnh nói:

-Ta không tin nữ nhân kia dám xuống tay với tỷ. Nếu nàng ta dám đả thương dù chỉ một sợi tóc của tỷ, ta nhất định không cho nàng ta sống sót!

Một nhánh lá trúc rơi từ trên cây xuống, nhẹ bay trước mặt Thục Phi. Thục Phi vươn tay ngọc, nhẹ tiếp lấy phiến lá, thấp giọng nói:

-Tiểu Ngũ, ngươi không ở trong cung, không biết được trong cung thâm độc đến thế nào đâu. Nơi này là nơi sang quý nhất, là nơi xa hoa nhất. Mỗi một người trong cung đều khoác trên mình áo gấm, ăn những món cao lương mỹ vị, đều có thân phận vô cùng cao quý. Nhưng nào có ai biết, dưới tấm áo gấm kia là những tâm tư đáng sợ đến thế nào? Bên trong vẻ ngoài thái bình, người người ca múa chúc tụng, có biết bao chuyện hiểm ác, vô sỉ?

Nói tới đây, nàng thoáng tự giễu:

-Ta sao có thể không đắc tội với một ai đó được!

Hàn Mạc nhìn Thục Phi, không nói gì.

Thục Phi thoáng trầm ngâm, rồi nói:

-Từ ngày Thánh thượng đăng cơ cho tới giờ, tuy rằng không có ba nghìn mỹ nữ trong hậu cung nhưng những nữ nhân thế gia chúng ta vào cung, chính danh phi tần, cũng phải đến mười mấy người!

Về điểm này, Hàn Mạc hiểu vô cùng rõ.

Chưa nói đến những cái khác, chỉ nói chín đại thế gia, mỗi một nhà đều đưa con gái vào cung, chiếm một vị trí trong cung.

Hậu cung Yến Quốc cũng là nơi phân chia cấp bậc chặt chẽ.

Ở hậu cung, sau hoàng hậu là quý phi, có Lệ, Huệ, Đức, Thục, Hiền, gọi là lục phi, cũng là chủ nhân của Đông Lục Cung. Dưới lục phi, có chín phi tần. Dưới nữa còn có tiệp dư, mỹ nhân, tài nhân, bảo lâm, ngự nữ, tài nữ, ngoài ra còn có vô số vũ nữ, nhạc nữ, cung nữ. Hậu cung vô cùng rối rắm, có đến hàng nghìn, hàng vạn người với những tâm sự khác nhau.

Đương kim Thánh thượng không quá quan tâm đến nữ sắc, cho nên hậu cung rất ít, nhưng lục phi cửu tần vẫn không thể thiếu được. Chỉ tính riêng như vậy thôi, cũng đã có đến mười lăm vị phi tần chính danh rồi.

Nhưng khi các thế gia Diệp Ngô ngã xuống, hiển nhiên một đám nữ nhân trong gia quyến đó cũng ngã xuống. Trong lục phi, hiện giờ chỉ còn lại Tiêu Quý Phi, Tô Lệ Phi, Phạm Đức Phi và Hàn Thục Phi. Còn nữ nhân của Hồ gia từ trước vẫn chỉ đứng ở hàng ngũ chín phi tần, chiêu nghi, thậm chí còn chưa được phong làm phi tử.

Mỗi một phi tần đều ngấm ngầm tụ tập một bọn cung nữ, thái giám, tạo thành một thế lực riêng.

-Hậu cung tuy đông nhưng từ sau khi Hoàng hậu qua đời, Thánh thượng vẫn chưa có thêm một long nhi (con trai vua) nào!

Thục Phi nhìn Hàn Mạc, thấp giọng nói:

-Ngươi có biết nguyên nhân không?

Hàn Mạc lắc đầu, đây là chuyện riêng trong cung, hắn dĩ nhiên không biết được.

-Gần đây Thánh thượng bận rộn việc triều chính, rất ít khi ngủ lại hậu cung. Số phi tử có thể được sủng ái ở hậu cung cực kỳ ít.

Thục Phi chậm rãi nói:

-Chưa kể những nữ nhân ở hậu cung được hưởng thánh ân có mang long thai, cũng không thể sinh ra được, hoặc không nuôi được!

Hàn Mạc nhíu mày. Hắn biết những lời này là cấm kỵ, nếu không phải đang ở chỗ chỉ có hai tỷ đệ, Thục Phi nhất định không thể nói ra một từ như thế.

-Đều là do nữ nhân kia?

Hàn Mạc thoáng run giọng nói.

Thục Phi thầm thở dài, cười khổ nói:

-Dĩ nhiên không có chứng cớ nào chứng tỏ là một người làm cả. Chẳng ai biết được có phải một mình nàng ta có dã tâm này hay không. Một người mang long thai sẽ bị cả hậu cung soi vào, ai cũng có thể xuống tay. Nữ nhân trong cung cho dù có không thông minh, cũng sẽ có một bọn nô tài ở sau sử dụng thủ đoạn đê tiện làm hộ. Đối mặt với vô số âm mưu quỷ kế ấy, ai có đủ sức sinh ra một hài tử an toàn chứ!

Hàn Mạc nghe vậy, sởn cả gai ốc sau lưng.

Hắn đã nghe nói từ lâu, trận chiến trong hậu cung vô cùng nham hiểm, khốc liệu, không thua gì trận chiến nơi triều chính, thậm chí còn tàn bạo hơn. Nữ nhân một khi nổi tính ác độc, nam nhân nhất định không thể sánh bằng.

Thục Phi ở hậu cung này chẳng khác nào đang bị vây ở nơi ẩn chứa nhiều mưu mô, xảo trá nhất thế gian, từng bước khiến người khiếp sợ.

-Năm đó ta tiến cung, gia gia đã nói với ta, trong cung không có người lương thiện, ta nhất định phải đề phòng từng giờ từng phút. Khi đó ta còn trẻ chưa biết gì, còn chưa hiểu rõ ý của người.

Thục Phi thản nhiên nói:

-Đến khi vào cung, ta mới hiểu được lời nói của gia gia. Mỗi một người đều muốn ngươi chết, ngươi vì muốn sống cũng sẽ muốn những người kia phải chết. Vào cung được hai năm, nếu không có Thánh thượng che chở, chỉ sợ hôm nay ta đã thành một đống xương khô vùi trong đất bụi rồi!

Đây là những lời Thục Phi chôn giấu trong lòng rất nhiều năm, luôn kìm nén, không nói ra. Ngày hôm nay, kìm lòng không nổi, nàng mới nói với đệ đệ những gian khổ nơi cung cấm này.

Hàn Mạc đến cạnh Thục Phi, nửa người quỳ trước mặt nàng, nắm tay nàng. Hai tỷ đệ lặng yên, nhìn nhau không nói gì.