Trở về phủ Lễ bộ Thượng thư ngay lập tức Hàn Mạc tìm Hàn Huyền Xương, vừa gặp nhau chưa kịp trò chuyện lại có người báo Hàn Huyền Đạo triệu tập, Hàn Huyền Xương liền cấp tốc phủ Lễ bộ Thượng thư.
Lúc này sắc trời đã đen, nghe người hầu báo lại thì các thiếu phu nhân đã đều về đến phủ, vốn Hàn Mạc còn muốn gặp thê tử nhưng lại đến vấn an Hàn phu nhân và Bích di nương trước.
Hàn Mạc tiến tới hỏi thăm, Hàn phu nhân nhìn thấy vui vẻ ra mặt, nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Bồ tát thật là linh, hôm nay ta vừa cầu cho con trở về thì thì buổi tối đã thấy con!
Hàn Mạc cười a a, Hàn phu nhân không nói hai lời lập tức nhéo tai Hàn Mạc, vốn khuôn mặt vui vẻ Hàn Mạc đã trở thành nhăn nhó.
-Xú tiểu tử, đi ra ngoài cũng không nói với lão nương một tiếng, chỉ nghe phụ thân ngươi nói phụng chỉ rời kinh…ngươi càng lớn thì cánh càng cứng có phải không. Lão nương mặc kệ ngươi lớn như thế nào, nhưng lấy vợ không hỏi không rằng bỏ đi ra ngoài, hôm nay lão nương lột da ngươi, cho ngươi nhớ còn có mẫu thân này!
Hàn Mạc cười khổ:
- Mẫu thân đại nhân, con có muốn như vậy đâu, đó là ý chỉ tới bất ngờ không được chậm trễ, nên lúc khởi hành không kịp thông báo cho mẫu thân. Lần sau cho dù kháng chỉ con cũng phải thông báo cho mẫu thân!
Bích di nương cũng mỉm cười tiến đến giải vây:
- Phu nhân, Mạc nhi biết sai rồi, lần này đi đường đã vất vả, tỉ tha cho hắn, xem lần sau còn dám tái phạm tái trừng trị hắn cũng không muộn!
Lúc này Hàn phu nhân mới nói:
- Hôm nay nể mặt mũi Bích Di Nương tha cho ngươi!
Hàn phu nhân buông tai Hàn Mạc ra, lại giúp hắn sửa sang lại quần áo, đôi mắt có chút phiếm hồng, quở trách nói:
- Ngươi nha, đi nửa tháng không có tin tức, có phải ngươi muốn lão nương lo lắng đến chết? Hỏi phụ thân ngươi ở đâu thì nói là ngươi nhận được mật chỉ không thể lộ ra… Lão nương không có cách nào khách chỉ có thể cầu Bồ Tát phu hộ. Thân thể di nương vừa mới tốt một chút, nghe nói ta muốn đi cầu bồ tát cho ngươi, dù thân vẫn còn bệnh cũng muốn theo ta… Tuy nhiên mấy ngày nay cũng không uổng công, thật sự bồ tát hiển linh, phù hộ cho ngươi trở lại…!
Cười hướng Bích di nương nói:
- Muội muội, ngày mai chúng ta đi thắp hương tạ lễ cảm ơn Bồ Tát!
Bích di nương gật đầu dụi dàng nói:
- Ngày mai thiếp sẽ theo phu nhân đi tạ lễ!
Hàn phu nhân vội nói:
- Nếu con đã trở về thì tốt rồi, tâm bệnh của muội cũng hết, thân thể chưa khỏe hẳn, hay là tĩnh dưỡng cho tốt, ngày mai không cần theo ta vất vả đâu!
Bích di nương lắc đầu:
- Bồ Tát hiển linh luôn phải tạ lễ, nếu ngài mai không đi sẽ chọc giận Bồ Tát, vậy không tốt!
Hàn phu nhân nắm tay Bích di nương, thở dài:
- Muội muội, muội thật tốt
Hàn Mạc nghe đến đó rốt cục hiểu được Bích di nương dù thân thể chưa khỏe vẫn cố đi thắp hương cầu Bồ Tát phù hộ cho mình bình an trở về, trong lòng một trận cảm động.
Tấm lòng của Bích di nương giống như pha lê, lung linh trong suốt.
Tuy nhiên coi khí sắc Bích di nương cũng tốt hơn không ít. Khuôn mặt xinh đẹp không còn tái nhợt như trước, ngược lại còn có một tia hồng thuận, khí chất vẫn như trước đôn hậu hiền tự khiến cho Mạc yên tâm không ít, sau đó hướng Bích di nương hỏi:
- Di nương, thân thể người có tốt hơn không?
Bích di nương cười tự nhiên, giống như xuân phong làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, thanh âm dịu dàng:
- Đã tốt hơn nhiều, phu nhân hằng ngày đều cho người làm thang bổ khí cho ta, bây giờ cũng không đáng ngại!
Mệnh của Bích di nương nguy hiểm, thiếu chút là ngọc vẫn hương tan, may mắn là Chu Tiểu Ngôn đi Phong quốc tìm được thuốc chữa bệnh, cho nên Bích di nương dạo một vòng trước cổng quỷ môn quan quay trở lại thử hỏi làm sao người khác không quan tâm?
Chuyện này người ngoài cũng không rõ, chỉ có Hàn Mạc và mẹ con Bích di nương biết, cho nên càng cảm kích Hàn Mạc. Chỉ là nếu hai người biết câu chuyện để lấy được thuốc chữa bệnh xảy ra rất nhiều chuyện xung quanh không biết sẽ có cảm tưởng gì!
Vấn an mẫu thân và Bích di nương xong, Hàn Mạc không có trì hoãn, vội đi tới phòng của mình, dưới chân như đạp mây cưỡi gió, đi nhanh về phòng gặp nương tử, nhìn thấy Tiểu Thiến ngồi trên bàn như viết cái gì, Tuệ Nương mài mực bên cạnh, mà Vân Thiến ngồi trên ghế, tay chống cằm lim dim buồn ngủ.
Tiểu Thiến tập trung rất cao, không có chú ý đến Hàn Mạc vào phòng. Tuệ Nương nhìn thấy muốn tiến lên hành lễ thì Hàn Mạc xua tay, liền mỉm cười không lên tiếng.
Hàn Mạc bước nhẹ đến bên cạnh người Tiểu Thiến, nhìn thấy Tiểu Thiến viết chữ, nội dung là bài hai từ mà mình vừa ngâm.
…
Tiểu Thiến viết xong nét cuối cùng thì cầm lên ngâm một lần, sau đó hướng Tuệ Nương hỏi:
- Tuệ Nương, ngươi nói bài từ này là tướng công làm hay sao? Hay là người khác làm?
Tuệ Nương nhìn Hàn Mạc phía sau Tiểu Thiến liếc mắt một cái, cười vui vẻ nói:
- Tiểu thư, từ trước tới nay chúng ta đã nghe qua hai bài từ này chưa?
Tiểu Thiến suy nghĩ, bộ dáng rất đáng yêu, ngẫm một chút mới trả lời:
- Đúng là chưa từng nghe qua!
- Vậy đúng rồi!
Tuệ Nương cười nói:
- Tiểu thư thử nghĩ nếu hai bài từ này là của người khác làm thì tiểu thư chắc chắn đã được nghe, dù tiểu thư chưa nghe nhưng người thiên hạ chẳng nhẽ cũng không nghe qua? Các thiếu phu nhân bạn của tiểu thư chẳng nhẽ một người trong đó cũng không nghe qua. Nếu thật sự là người khác làm thì nên có một hai người nghe qua chứ? Nếu chưa từng có ai nghe qua thì khẳng định là bài từ chưa từng xuất hiện, nếu không phải cô gia sáng tác thì còn có ai làm được?
Tiểu Thiến cười rất vui vẻ, để giấy xuống bán ôm Tuệ Nương xung xướng nói:
- Tuệ Nương, ngươi rất thông minh, ngươi nói như vậy ta biết hai bài từ này nhất định là của tướng công ta làm ra. Tướng công thật lợi hại, các tỷ muội của ta đều nói hai bài từ này tuyệt đối không kém Đường Thục Hổ sáng tác, tướng công thật là văn võ song toàn, quả nhiên …a… tướng công… chàng trở về khi nào…?
Tiểu Thiến đang vui mừng ôm Tuệ Nương, cuối cùng lại thấy người trong mộng của mình bên cạnh nhất thời giật mình la lên.
Tiếng la vừa thốt ra làm cho Vân Thiến đăng lim dim tỉnh giấc, dụi mắt nói:
- Tiểu thư… làm sao vậy, nô tì không ngủ…!
Lại nhìn thấy Hàn Mạc đang chắp tay đứng bên cạnh, vội đứng lên thi lễ:
- Cô gia… cô gia người đã trở về…!
Tiểu Thiến vẫn chưa kịp bưông Tuệ Nương ra, chỉ kinh ngạc nhìn Hàn Mạc. Tuệ Nương cũng không tiện thi lễ, chỉ có thể lên tiếng:
- Cô gia đã trở lại!
Hàn Mạc cười tủm tỉm nhìn Tiểu Thiến, nói:
- Lúc nãy ta vào phòng muốn xem phu nhân của ta có phải nói xấu ta hay không, chỉ là không nghe thấy nói xấu ta... mà là nói chuyện khiến ta rất vui!
Tiểu Thiến tròn mắt hắn, lập tức nói:
- Ta không phải là người nói bậy đâu.
Sau đó như nghĩ tới việc gì hai má lập tức ửng hồng, hơi cúi xuống ngượng ngùng nói:
- Thiếp… thiếp không có khen chàng!
Vừa rồi nàng còn nói may mắn gả cho người văn võ toàn tài, đó chính là khen Hàn Mạc mà bị hắn nghe được, đây tự nhiên là chuyện ngượng ngùng, một lát mặt nàng đỏ bừng, nóng rực.
Hàn Mạc đương nhiên không để cho lão bà của mình quá xấu hổ, lập tức chuyển đề tài nói:
- Đúng rồi, tỷ muội của nàng không ở lại dùng cơm chiều rồi mới trở về sao?
Tiểu Thiến ngẩng đầu muốn nói lại thôi.
Bạn của nàng tự nhiên là người hiểu chuyện, vợ chồng tạm biệt sau tân hôn tự nhiên không muốn làm kì đà cản mũi, chuyện này Tiểu Thiến cũng khó nói ra miệng.
Hàn Mạc đi đến gần nhìn xuống thi từ, cầm lấy tay của Tiểu Thiến dịu dàng nói:
- Bài từ này nghe tốt sao? Ta còn tưởng làm nàng mất mặt!
Tiểu Thiến lúc này mới vui vẻ ra mặt, cười hì hì nói:
- Đương nhiên rất tốt, các nàng đều nói hai bài từ này so với sáng tác của Đường Thục Hổ không kém. Tướng công, chàng thật lợi hại… sau này không chỉ nước Khánh mới có đại tài tử, nước Yến ta cũng có!
Tuy Hàn Mạc mượn thi từ của người khác nhưng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Dù sao hai bài từ này còn vài trăm năm sau mới xuất hiện, mà theo tình hình hiện nay không biết nó có thể diện thế hay không còn phải tùy vào ông trời. Nếu vậy không bằng thông qua Hàn Mạc đem hào quang hai bài từ này cho thế giới này, thay cho chủ nhân của nó phát dương quang đại.
- Kỳ thật tướng công cảm thấy tranh của nàng rất đẹp!
Hàn Mạc cười nói:
- Ta nghe Đường Thục Hổ rất nổi tiếng với cầm kỳ thi họa, được xưng là đệ nhất tài tử nước Khánh, càng là đại tài tử của thiên hạ… Nếu thật có cơ hội ta thật muốn hai ta hạ gục Đường Thục Hổ.
Hàn Mạc vuốt ve bàn tay của Tiểu Thiến, mềm mại như ngọc, nội tâm một mảnh ấm áp:
- Tranh của Tiểu Thiến nhà ta lấy của hắn đệ nhất danh họa, lão công ra tay lấy hắn đệ nhất thi từ …!
Tiểu Thiến nghe tướng công mình nhỏ nhẹ nói chuyện, trong lòng rất ấm áp, lại cảm thấy Hàn Mạc cầm tay của mình cảm thấy rất an toàn, nghe Hàn Mạc nói vậy vội lắc đầu:
- Tướng công, vậy không được, thi từ của hắn không bằng chàng, nhưng tranh của hắn tuyệt đối hơn của thiếp!
- Không cần hạ thấp mình!
Hàn Mạc mỉm cười nói;
- Trên đời nhiều người có tiếng nhưng không có tài rất nhiều. Một người tinh lực có nhiều bao nhiêu cũng không thể tinh thông tất cả, cầm kỳ thư họa tất cả đều đệ nhất, đây là bao nhiêu tài năng? Khắp thiên hạ này người tinh thông một mặt đã là vang danh rồi. Vậy mà hắn tinh thông ba bốn lĩnh vực, nghe nói bây giờ hắn mới 25 tuổi, tuổi như thế theo tướng công không tin hắn có tài như vậy!
Tiểu Thiến con mắt mở lớn, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy lời của tướng công mình rất có lý, không khỏi hỏi:
- Vậy… vậy tại sao người trong thiên hạ đều nói hắn là đại tài tử, vì sao người nước Khánh đều thừa nhận?
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Nước Khánh tự xưng là đất nước lễ nghi, cả nước rất nhiều nhà thơ, đương nhiên họ phải ủng hộ cho người nước Khánh. Đường Thục Hổ rất may mắn mới được họ biến thành sao…
- Biến thành sao?
Tiểu Thiến mở to hai mắt, có chút khó hiểu.
Hàn Mạc mỉm cười :
- Ý là người nước Khánh cố ý muốn tạo ra một nhân vật nổi tiếng, chính là muốn người trong thiên hạ tôn trọng người nước Khánh. Nàng nghĩ thử trong thiên hạ kỳ nhân dị sĩ hằng hà sa số, nếu một người trẻ tuổi tinh thông cầm kỳ thi họa đỗ trạng nguyên cực kỳ nổi tiếng, hoặc là có người cố ý thổi phồng hắn lên… hoặc là …hắn bất tài nhưng có người cố ý tôn hắn lên như vậy để hại hắn, chuyện này cũng không phải chuyện tốt, trái lại là sỉ nhục người nước Khánh.
Tiểu Thiến con mắt như phát quang, tràn đầy vể khâm phục, nói:
- Tướng công, cũng là chàng thông minh… người khác không nghĩ ra được như vậy, chỉ có chàng nghĩ ra, bây giờ thiếp thấy Đường Thục Hổ chỉ sợ hữu danh vô thực!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- A, nàng nói như vậy không phải là nói xấu người khác sao?
Tiểu Thiến lập tức vươn tay vỗ vào tay Hàn Mạc ngây thơ nói:
- Là chàng khơi chuyện, thiếp cái gì cũng không nói, chàng oan uổng thiếp… là chàng nói…!
Tuệ Nương thấy vợ chồng hai người hòa hợp vô cùng trên mặt cũng tỏ ra vui vẻ, đang muốn gọi Vân Thiến ra ngoài thì người hầu báo lại Hàn phu nhân mời hai người ra ngoài dùng cơm chiều.
Hàn Mạc dẫn Tiểu Thiến đi vào Đông viện. Hàn Huyền Xương vẫn chưa trở về, bây giờ chỉ có Hàn phu nhân, 2 mẹ con Bích di nương. Cả nhà dùng bữa tối rất là ấm áp.
Dùng cơm xong Hàn Mạc trở lại phòng của mình. Tuệ Nương và Tiểu Thiến hầu hạ hai người tắm rửa xong mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Sau khi tắm xong Tiểu Thiến càng trở nên trắng nõn, da thịt như da em bé hồng hồng mịn màng như trứng gà bóc làm cho người ta yêu thương. Tục ngữ nói "tiểu biệt thắng tân hôn" không sai, mà "tân hôn thêm tiểu biệt" càng có một phen tư vị.
Hai người ngồi trên giường, Hàn Mạc lấy từ trong người một cái vòng tay màu bích tự mình đeo lên tay Tiểu Thiến, dịu dàng nói:
- Chiếc vòng tay này là dùng linh thạch mà chế thành, mang trên tay sẽ được thần linh phù hộ cả đời bình an.
Tiểu Thiến nhẹ nắm bàn tay Hàn Mạc, ánh mắt mông lung như ánh sao đêm nhìn Hàn Mạc đắm say, nhu thuận nói:
- Tướng công, chàng bảo vệ thiếp là tốt nhất …có chàng thiếp rất yên tâm cái gì cũng không sợ!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, rủ rỉ vào tai nàng:
- Cái kia… nàng sợ đau không?
Tiểu Thiến cực kỳ thông minh làm sao không hiểu lời này của Hàn Mạc, đó là đêm đầu tiên của hai người, nhớ lại lập tức mặt đỏ bừng, làm mặt hung dữ trách:
- Tướng công, chàng… chàng xấu lắm, nếu nói lung tung, ta ta…đánh chàng…!
Hàn Mạc cười tự nhiên:
- Chỉ sợ là ta đánh nàng không còn một mảnh giáp…!
Ôm Tiểu Thiến vào giường, buông rèm xuống, bên trong sắc xuân ấm áp, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng run rẩy:
- Tướng công… chàng không được ức hiếp thiếp…!
Cảnh xuân đầy phòng trong phòng tình yêu tràn ngập, người ngoài không cần nói cũng biết.