Thần Sơn một mình, không ngờ nhìn thấy La Nhật Húc chờ ở cửa thành.

Vừa thấy Hàn Mạc tới, La Nhật Húc bước nhanh tới chào đón:

- Tốt quá tốt quá, ngươi đã đến đây. Nếu đến chậm một chút, chỉ sợ Đại Tế Ti sẽ phái người tới cửa trói ngài mang đến!

Hàn Mạc mặc áp dào xanh, sạch sẽ, hôm nay đến cũng không mang theo Hồng Tụ, dù sao muốn Hồng Tụ phối chế ra dược phẩm bản thân cần, cũng phải cho nàng một ít thời gian.

Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu được, theo như lời Liễu Như Mộng nói hôm qua, thật sự không phải nói giỡn, nếu thật sự vi phạm sự phân phó của Liễu Như Mộng, cô gái kia quả thật muốn ra tay trả thù.

Đi theo La Nhật Húc thẳng tới Thánh Đàn, bởi vì thân phận của La Nhật Húc cho phép, một đường đi thẳng không có bất kỳ trở ngại nào.

Giống như hôm qua, vào trong Thánh Đàn, vẫn do Nguyệt Thánh Ti hôm qua tới dẫn, mang theo Hàn Mạc lên lầu hai của tòa lầu lớn, vẫn là tấm bình phong trận khổng lồ như cũ.

Tình hình hôm nay cũng không quá khác hôm qua, Liễu Như Mộng vẫn một thân áo choàng lớn màu trắng, đầu tiên hỏi một chút câu lạ trong "Đạo Đức Kinh", để Hàn Mạc giải thích, sau đó để Hàn Mạc bồi nàng đánh cờ.

Hôm nay Liễu Như Mộng nói rất ít, nàng không mở miệng, Hàn Mạc có nhiều lời tự nhiên cũng không thể chủ động nói ra. Chẳng qua làm Hàn Mạc kỳ quái chính là, lúc đánh cờ trên mặt Liễu Như Mộng luôn nhu tình như nước, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng một khi đánh cờ chấm dứt, vẻ dịu dàng sẽ nhanh chóng biến mất trên mặt nàng, thay vào đó là một mảnh lãnh đạo như trước.

Cũng chỉ có lúc đánh cờ, khiến Hàn Mạc tìm được cảm giác từng quen thuộc.

Hàn Mạc chỉ đoán trong lòng, chẳng lẽ lúc đánh cờ, có thể khiến Liễu Như Mộng mất đi trí nhớ cũng có thể tìm được cảm giác ở Hậu hoa viên Thanh Lại Ti ở Đông Hải lúc trước.

Hay là cô gái mất trí nhớ này, sẽ nhớ tới cảm giác từng quen thuộc ở một số thời điểm?

Nhưng vì sao nàng lại không nhận ra mình?

Vì sao nhiều lần mình ám chỉ một số động tác và lời nói hai người ở chùng một chỗ lúc trước, vị Đại Tế Ti này lại hoàn toàn không hiểu?

Tiếng Nguyệt Phụng Ti truyền đến cùng thời gian giống hôm qua:

- Đại Tế Ti, tới giờ Thánh Tu rồi… !

Giống như hôm qua, Nguyệt Phụng Ti lập tức dẫn Hàn Mạc rời khỏi lầu các, giao cho La Nhật Húc vẫn chờ, lại tiện nhể nhắn xuống, để La Nhật Húc lấy 20 lạng bạc thưởng cho Hàn Mạc.

Phần thường như vậy, Hàn Mạc tự nhiên không để vào mắt, nhưng đối với người Phong bình thường mà nói, đây chính là một phần thưởng rất lớn, cho dù là La Nhật Húc, cũng lộ ra vẻ hâm mộ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Chẳng qua khi La Nhật Híc đi tới ngân khố lấy 20 lạng bạc ra muốn giao cho Hàn Mạc, Hàn Mạc lại nhẹ nhàng đẩy về cho La Nhật Húc, ý tứ trong đó, La Nhật Húc sao có thể không rõ, vui vẻ ra mặt, thu bạc lại, liền khen Hàn Mạc tiền đồ vô lượng, lại mời Hàn Mạc vào phòng mình uống trà.

Hàn Mạc người ta đưa ra 20 lạng bạc, nếu ngay cả một chén trà cũng không mời, vậy thật sự không thể nói nổi.

Nếu là người khác, La Nhật Húc chưa chắc dám mời hắn ở lại dùng trà, dù sao trong Thánh Đàn là trọng địa của Phong Quốc, người ngoài không thể ở lâu. Chỉ có điều hiện giờ Đại Tế Ti cũng thật sự coi trọng Hàn Mạc, ngay cả lầu các lớn Hàn Mạc cũng đi vào, uống một ly trà trong Thánh Đàn tự nhiên càng không có vấn đề.

Chỗ ở của La Nhật Húc là một gian trong phần lớn các phòng ở, tuy rằng ngắn gọn, lại rất sạch sẽ.

- Đại Tế Ti rất coi trọng ngươi, tiền đồ của ngươi vô lượng đó.

La Nhật Húc cười tủm tìm nhìn Hàn Mạc:

- Nếu thật sự làm Đại Tế Ti cao hứng, sau này ban cho ngươi chức quan, cũng không phải không có khả năng!

Hàn Mạc vội xua tay cười nói:

- Phụng Ti đại nhân chê cười, ta là người nước Khánh, có thể nào trở thành quan Phong Quốc các ngài? Hơn nữa… ta không có bản lĩnh làm quan, chỉ có bản sự buôn bán!

- Lời này khó mà nói. Người Phong chúng ta cũng không phải chưa có tiền lệ người nước khác làm quan.

La Nhật Húc cười ha ha nói:

- Nếu ngươi thật sự được Đại Tế Ti coi trọng, thành quan viên Phong Quốc, tới lúc đó làm chuyện kinh doanh sẽ rất tiện lợi!

- Làm phiền Phụng Ti đại nhân chỉ giáo!

Hàn Mạc chắp tay nói:

- Đại Tế Ti sâu xa khó hiểu, rốt cuộc nàng có ý gì, tại hạ không dám tự tiện suy nghĩ. Có thể tận tâm làm việc cho Đại Tế Ti, tại hạ cũng rất vinh hạnh!

Trong mắt La Nhật Húc lộ ra vẻ tán thưởng, thấp giọng nói:

- Nếu người làm quan, tự nhiên thăng chức từng bước!

Hàn Mạc cười ha ha:

- Nếu thật sự có một ngày như vậy, tất cả đều do Phụng Ti đại nhân dìu dắt!

- Uống trà!

La Nhật Húc mặt mày hớn hở, cho dù nói chuyện hay làm việc người thanh niên trước mắt này đều rất khôn khéo, điều này khiến La Nhật Húc rất có thiện cảm với Hàn Mạc.

- Đừng xem trong Thánh Đàn có nhiều phòng ở như vậy, nhưng có tư cách ở bên trong Thánh Đàn, lại rất ít.

La Nhật Húc thấy sau khi Hàn Mạc uống trà xong buông chén xuống, mới đắc ý nói:

- Trong Thánh Đàn, ngoại trừ Đại Tế Ti, ngay cả mỗ, chẳng qua cũng chỉ hai mươi người!

Trong mắt Hàn Mạc lóe ra ánh sáng, mỉm cười hỏi:

- Phụng Ti đại nhân, phòng xá trong Thánh Đàn này được xây dựng thật sự rất kỳ quái. Tôi thấy hành lang dài khắp nới, nếu không có ngài dẫn vào, chỉ sợ sẽ lạc đường!

La Nhật Húc đắc ý nói:

- Ngươi không phải người ngốc, mỗ không nói, chắc chắn ngươi cũng nhìn ra được. Tuy Thánh Đàn chỉ hơn hai mươi người, nhưng phòng xá lại gần trăm, tầng tầng lớp lớp, rất nhiều phòng xá chẳng qua là để không… !

Trong mắt hắn chuyển động, thấp giọng nói:

- Đừng nói là ngươi, ngoại trừ đám Thánh Ti Phụng Ti phụng dưỡng Đại Tế Ti trong Thánh Đàn, nếu muốn ra vào tự nhiên trong Thánh Đàn, cũng không có mấy người… !

Hàn Mạc cười lạnh trong lòng: "Chu Tiểu Ngôn từng lấy thánh vật của các ngươi từ nơi này!" Hiện giờ nghĩ tới, Chu Tiểu Ngôn có thể trộm được Bát giác chi từ trong Thánh Đàn đề phòng sâm nghiêm này, thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.

Trước khi chưa tự mình chứng kiến bố cục trong Thánh Đàn, Hàn Mạc chỉ có thể nói là khâm phục đối với việc Chu Tiểu Ngôn đánh cắp thánh vật trong Thánh Đàn. Nhưng thấy sự phòng vệ của Thánh Đàn, lại nghĩ tới Chu Tiểu Ngôn có thể ở trong Thánh Đàn như vào chỗ không người, hiện giờ Hàn Mạc không chỉ khâm, lại cảm thấy bản lĩnh của Chu Tiểu Ngôn thật sự có chút khủng bố.

Bản lĩnh của tên kia, xem ra còn cao minh xa so với sự tưởng tượng của mình.

Thấy Hàn Mạc không nói gì, dường như La Nhật Húc nhớ tới điều gì, thấp giọng nói:

- Cường đạo trộm thánh vật ngày trước, chỉ sợ hiểu rất rõ trận pháp trong Thánh Đàn, nếu không tuyệt đối không thể đắc thủ được!

Hàn Mạc hơi vuốt cằm, ghé sát lại thấp giọng nói:

- Phụng Ti đại nhân, tên trộm kia… là bị nhốt trong Thánh Đàn này sao?

La Nhật Húc trầm ngâm một chút, nhìn Hàn Mạc, mới hơi vuốt cằm thấp giọng nói:

- Ngay ở trong Thánh Đàn!

Nếu là người bình thường, La Nhật Húc tự nhiên sẽ không tiết lộ nửa câu.

Chẳng qua Hẵn vẫn âm thầm tiến hành giao dịch tin tức với Quan Mộ, được rất nhiều ưu đãi của hiệu buôn Quan thị, trong mắt hắn, Hàn Mạc là cháu trai Quan Mộ, hơn nữa ra tay hào phóng, hơi để lộ một chút tin tức cho người thanh niên này, cũng không phải chuyện gì lớn.

Dù sao hiện giờ ngay cả Đại Tế Ti dường như cũng rất có thiện cảm với người thanh niên này, liên tục triệu kiến, chuyện tương lai ai cũng không biết, nếu có thể quan hệ tốt với người thanh niên này, luôn có lợi mà không có hại.

Hơn nữa trong mắt La Nhật Húc, người thanh niên này chẳng qua tò mò đối với việc này mà thôi, hẳn là không có ý tứ khác.

Dù sao nhiều năm như vậy, giao dịch vô số lần với Quan Mộ, để lộ rất nhiều tin tức ra ngoài, nhưng cho tới này bên hiệu buôn Quan thị kia cũng không làm ra chuyện gì, chỉ thành thật buôn bán, điều này khiến La Nhật Húc tương đối an lòng.

- Vậy cũng vất vả Phụng Ti đại nhân.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Mỗi ngày Phụng Ti đại nhân vẫn phải tới lo đồ ăn cho tên trộm kia sao?

La Nhật Húc lắc đầu cười khổ nói:

- Mỗ phụ trách ăn uống trong Thánh Đàn, đạo tặc kia ở trong Thánh Đàn, việc này mỗ không tới lo, thì ai tới lo?

- Chẳng qua là một tên trộm, thật sự khó đối phó vậy sao?

Hàn Mạc cố ý nhíu mày thấp giọng nói:

- Thứ cho tại hạ mạo muội lỡ lời, tùy ý một gã đạo tặc tác oai tác quái trong Thánh Đàn, nếu chuyện này lan ra ngoài, chắc không phải là chuyện gì tốt!

La Nhật Húc gật đầu:

- Ai nói không phải.

Hắn lại thở dài:

- Cam Lợi thị vệ trưởng coi như là người thông minh, bao nhiêu kẻ trộm lợi hại đều bị hắn sửa cho hồn phi phách tán. Nhưng tên trộm lần này… ài, suy nghĩ bao nhiêu biện pháp cũng không được. Dùng Xà Thần tới áp chế, chúng ta có thể thế nào? Nếu dồn ép tên trộm này quá, để hắn làm thương Xà Thần, trách nhiệm này ai cũng không gánh được!

Hàn Mạc hơi vuốt cằm, như thoáng suy nghĩ.

Dường như La Nhật Húc cảm thấy chuyện này cũng thật sự rất mất mặt, thở dài, nâng chén trà lên uống một ngụm.

- Phụng Ti đại nhân!

Hàn Mạc trầm ngâm một chút, mơi nói:

- Tại hạ có một câu hỏi, cũng không có ý khác, nếu Phụng Ti đại nhân đồng ý nghe, tại hạ liền hỏi một câu, nếu mạo muội, ta hạ cũng không dám nói.

La Nhật Húc buông chén trà nói:

- Mỗ quan hệ rất tốt với thúc thúc ngươi, có cái gì ngươi cứ hỏi, có thể nói, mỗ tuyệt đối không giấu diếm ngươi!

Hàn Mạc ghé sát lại, thấp giọng nói:

- Phụng Ti đại nhân, tên trộm kia khó chơi như vậy, ngay cả Cam Lợi thị vệ trưởng cũng không thể thu thập, xem ra quả thật vô cùng khó giải quyết.

Hắn dừng một chút, lại thấp giọng nói:

- Tôi có một câu hỏi, nếu Phụng Ti đại nhân có cơ hội khuyên được tên trộm kia, khiến hắn giao ra Xà Thần, không biết có lợi đối với Phụng Ti đại nhân không?

Thần sắc La Nhật Húc biến đổi, có vẻ hơi giật mình, nhưng rất nhanh liền lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, kích động nói:

- Đó… đó tự nhiên là có lợi rồi!

Dường như hắn nghĩ đến cái gì, cười khổ nói:

- Đây chẳng qua là người si nói mộng. Đã thử qua vô số biện pháp, tên trộm kia cứng mềm không ăn, dù chết cũng không nói, mỗ… mỗ làm sao có biện pháp khiến hắn chủ động thả Xà Thần ra. Việc này… không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Hàn Mạc khẽ mỉm cười nói:

- Không dối gạt Phụng Ti đại nhân, loại chuyện này, quả thật phát sinh không ít ở nước Khánh ta. Năm đó một vị Thượng thư nước Khánh bị người trộm quan ấn, tuy ằng bao vây người trộm ấn, nhưng bởi vì cũng giống như đạo tặc ở chỗ các ngài, dùng quan ấn ép Thượng thư.

Hắn nhìn La Nhật Húc nói:

- Chắc Phụng Ti đại nhân rõ ràng, làm quan mà đánh mất quan ấn, đó là phải chém đầu!

La Nhật Húc tỉnh táo tinh thần, truy hỏi:

- Sau đó thế nào? Có bắt được kẻ trộm ấn không?

Hàn Mạc gật đầu, mỉm cười nói:

- Sau đó nghĩ ra một biện pháp, chẳng những bắt được kẻ trộm ấn, ngay cả quan ấn cũng không chút tổn thương. Chuyện này rất bí ẩn, người biết tới không nhiều lắm, chẳng qua tại hạ cũng rất trùng hợp mà biết được chuyện này.

Trong mắt La Nhật Húc phát ra ánh sáng, thần sắc kích động, hưng phấn nói:

- Làm… làm như thế nào được?

Hắn rất rõ ràng, nếu thật sự có thể bắt đạo tặc, nhận Xà Thần về, bản thân đã lập ra công lao kinh thiên!