Màn đêm buông xuống, quý phủ Hàn gia đã bày ra một tiệc rượu cực kỳ linh đình, hơn nữa còn mời rất nhiều hương thân phụ lão có danh vọng và những đại diện của các gia tộc khác trong Đông Hải Quận đến dự. Đám người này cảm thấy thật sự rất vinh dự khi bọn họ biết mình được tham gia yến tiệc cùng với Xương Đức Hầu, cho nên ai ai cũng đều mang lễ vật đến. Thực tế thì đám người này vốn không thể ngồi cùng bàn tiệc với Xương Đức Hầu, thậm chí còn không được vào trong sảnh đường nhưng tâm trạng của họ vẫn cực kỳ thỏa mãn.
Tình cảnh Tiêu Đồng Quang khi tham gia yến tiệc của Hàn gia thì trái ngược lại. Từ đó đến giờ Hàn gia đối với Tiêu gia vốn chẳng có hảo cảm gì, cho nên tất cả tộc nhân Hàn gia ngoài mặt thì ra vẻ cung kính với Tiêu Đồng Quang nhưng trong lòng lại đang chửi mười tám đời tổ tông của hắn.
Cũng vì vậy mà đám phú hào nông thôn dâng lên cho Xương Đức Hầu rất nhiều lễ vật quý giá, nhưng những gì Tiêu Đồng Quang nhận được đơn giản chỉ là những lễ vật tầm thường, chẳng qua đám thân sĩ đều tỏ ra có chút hiếu kính mà thôi.
Đại tông chủ và Nhị tông chủ dù sao tuổi tác cũng đã khá cao, sau khi uống được ba tuần rượu thì lập tức xin lui ra ngoài nghỉ ngơi. Xương Đức Hầu cũng biết nhị vị tông chủ tuổi cao, thân thể không tốt, cùng ngồi được một lúc rõ ràng đã rất có lòng, vì vậy hắn tự mình đưa nhị vị tông chủ ra phòng ngoài.
... ....
- Thì ra Vương tộc là như vậy!
Hàn Nguyên ghé sát vào tai Hàn Mạc trên một bàn nằm trong góc, hắn khẽ nói:
- Tiểu Ngũ, ta thấy bộ dạng vị Hầu gia này có chút cổ quái, sao giống hệt nữ nhân như vậy? Chẳng lẽ đám Vương tộc đều có bộ dạng như vậy hay sao?
Hàn Mạc cười hì hì, hắn khẽ nói:
- Huynh thấy thế nào?
- Ít nhất cũng phải có chút khí thế của Vương tộc chớ!
Hàn Nguyên hiển nhiên đối với hình tượng của Xương Đức Hầu thật sự là xem thường, hắn không nhìn thấy chút khí thế Vương tộc trên người Tào Ân. Tuy người này rất ôn hòa, nho nhã lễ độ, nhưng so sánh vẻ yêu khí của Tào Ân với hình tượng thô kệch và uy mãnh của phụ thân Hàn Huyền Linh thì rõ ràng làm cho Hàn Nguyên rất là khinh thường.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Khí thế của Vương tộc sao? Thứ này nhất định phải có à?
Hàn Nguyên sững sờ.
- Tứ ca, có lẽ đấy mới chính là khí thế của Vương tộc! Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Chúng ta không cần suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc!
Hàn Nguyên khẽ gật đầu. Sau sự kiện Tiêu Cảnh thì sự khâm phục và lòng cảm kích của hắn đối với Hàn Mạc đã đạt đến đỉnh điểm. Hắn cảm giác được vị đệ đệ của mình thật sự rất xuất chúng.
Một người vốn trước đây khờ dại khôn khéo và sau này thì tỉnh táo trấn định rõ ràng giống như hai người hoàn toàn khác biệt.
- Tiểu Ngũ, lão kia là Hộ Bộ Tả Thị Lang sao?
Hàn Nguyên cười lạnh nói:
- Lão gia hỏa này chính là đệ đệ của Tiêu Thái Sư, vừa nhìn cũng thấy là loại người bất tài, vẻ mặt rõ ràng là do tửu sắc quá độ đây mà!
- Cũng có vài người cố gắng che dấu thực lực thật sự của chính mình!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Thế nhân đều tỉnh chỉ có một mình lão say! Ai biết lão có phải cố ý che dấu hay không? Nếu lão quá mức thâm trầm thì sợ rằng kẻ khác sẽ chú ý và cảnh giác?! Nhưng nếu với bộ dạng say khướt và bất tài mà ngay cả Tứ ca cũng xem thường, sợ rằng cũng có rất nhiều người xem nhẹ lão.
Hàn Nguyên có chút âm trầm, hắn giống như có gì đó cần phải suy nghẫm:
- Ý đệ là lão ta cố tình giả vờ?
- Đệ chỉ biết nếu hắn quả thật là kẻ bất tài thì Tiêu Thái Sư không cần phái đến giám thị Hàn gia chúng ta làm gì! Như vậy chẳng khác nào một trò đùa?
Hàn Mạc ghé sát miệng vào tai Hàn Nguyên, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười:
- Tiêu Mạc Toản là một người hầu vừa phạm phải sai lầm, Tiêu Thái Sư kia là một lão già thành tinh chẳng lẽ tiếp tục giẫm lên vết xe đổ hay sao?
Hàn Nguyên trở nên trầm ngâm, nhưng hắn cũng là một kẻ thông minh, vì vậy đã hiểu được rất nhanh rồi cười nói:
- Tiểu Ngũ, đệ cũng là người thông minh a!!!
Hàn Nguyên dừng lại một chút rồi khẽ nói:
- Vậy đệ nói xem gia gia và Tam thúc có biết không? Không biết bọn họ có nhìn ra dụng ý thật sự của kẻ này hay không?
- Người đã sinh ra và nuôi dưỡng huynh đệ chúng ta chẳng lẽ không nhìn ra được sao?
Hàn Mạc cười ha hả nói.
- Nhưng... ....
Hàn Nguyên xiết chặt nắm đấm, hắn trừng mắt nhìn Tiêu Đồng Quang đang ngồi phương xa rồi khẽ hạ giọng nói:
- Lão gia hỏa này tâm thuật bất chánh, ta thấy lão ta từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Bích Di Nương, cặp mắt chuột lộ vẻ mê đắm, không chừng đang có rất nhiều suy nghĩ khốn nạn đấy!
Khi Hàn Nguyên nhắc đến Bích Di Nương thì cặp mắt vốn tràn đầy cái nhìn vui vẻ của Hàn Mạc chợt lóe lên hào quang lạnh lùng, vẻ mặt hắn cũng rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Tứ ca, huynh không cần lo lắng, nếu hắn có chủ ý với Bích Di Nương, đảm bảo hắn chết cũng không có chỗ chôn!
Trước đây rất lâu, trong lòng Hàn Mạc đã xác định rõ những người mình cần bảo vệ, mà Bích Di Nương chính là một trong số đó.
Dù Bích Di Nương có gặp phải nguy nan gì thì Hàn Mạc đều sẽ ra tay không chút do dự, dù trả giá cả tính mạng thì Bích Di Nương cũng chính là một trong những nữ nhân thân thiết nhất đối với hắn trong đời này, hơn nữa nàng lại khá mềm yếu, nhất định phải có người bảo vệ.
... ....
... ....
Yến hội cuối cùng cũng tan, Tào Ân và Tiêu Đồng Quang rốt cuộc cũng lui về hoa viên nghỉ ngơi.
Tiêu Đồng Quang kéo Hàn Huyền Xương thì thầm vài câu, Hàn Huyền Xương lập tức hiểu ý của lão, lập tức phân phó một thiếu nữ vào trong hoa viên hầu hạ Tiêu Đồng Quang. Những vấn đề thế này trong các đại gia tộc chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, khoảnh khắc sau đã sắp xếp ổn thỏa.
Trong phủ đã tắt đèn dầu, ngoài đám gia đinh hộ vệ tuần tra ban đêm thì tất cả đám người trong phủ đều đã chìm vào giấc ngủ.
Trong thư phòng âm u của Đại tông chủ ở Đông phủ được đốt lên một ngọn đèn, ánh đèn cực kỳ u ám. Hàn Chính Càn ngồi trên một chiếc ghế dựa lớn với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, trong cặp mắt sâu ánh lên hào quang tăm tối.
Hàn Huyền Xương ngồi bên trái bàn dài, trong thư phòng ngoài Hàn Chính Càn và Hàn Huyền Xương thì vẫn còn vài trưởng lão Hàn tộc.
- Thái độ của Tào Ân chắc các ngươi cũng đã thấy rồi?
Giọng nói của Hàn Chính Càn cực kỳ âm trầm, ánh mắt hiện lên hào quang sắc bén, rõ ràng khác biệt hẳn với tình cảnh lão đón tiếp Tào Ân vào lúc hoàng hôn, hoàn toàn là một người khác:
- Vô luận có phải là chủ ý của hắn hay không thì triều đình đã bắt đầu có ý lấy lòng với Hàn gia chúng ta!
Một trưởng lão lập tức mỉm cười nói:
- Đại tông chủ, đây rõ ràng là chuyện tốt, ta nghĩ Thánh thượng đã ẩn nhẫn nhiều năm, rõ ràng đối với sự bành trướng thế lực của Tiêu gia mà phẫn nộ, chắc chắn lúc này cũng đã có dự định hành động rồi.
- Tào Ân lấy lòng Hàn gia trước mặt mọi người, ta nghĩ rằng hắn muốn để cho tất cả Thiên hạ đều biết Thánh thượng đã bắt đầu muốn liên hợp với Hàn gia chúng ta.
Một vị trưởng lão khác lập tức mở miệng nói:
- Thánh thượng chưa hẳn muốn chúng ta hoàn toàn thuần phục, nhưng lại hy vọng chúng ta không nên đi theo vết xe đổ của Tiêu gia. Tào Ân rõ ràng sủng ái Hàn gia chúng ta, chẳng qua hắn chỉ muốn cho Tiêu gia biết Yến Quốc có Cửu đại thế gia, cũng không phải chỉ có một mình Tiêu gia. Hắn muốn gióng lên một hồi chuông cảnh báo Tiêu gia không nên quá mức ngang ngược, dù sao Vương tộc cũng hoàn toàn có thể liên hợp tất cả các thế gia khác thuần phục.
- Tào Ân chủ động lấy lòng thì Hàn gia chúng ta cũng phải cố gắng đáp lại.
Một vị trưởng lão để râu dài ngồi phía đối diện lập tức nói:
- Đại tông chủ, nếu thật sự được ân sủng của Vương tộc thì Hàn gia chúng ta nhất định sẽ có được cơ hội phát triển lớn mạnh, cũng có thêm nhiều người có được chiếc ghế trong các Bộ của triều đình. Trong lòng Vương tộc hoàn toàn biết rõ Tiêu gia ngày nay có thế lực cực mạnh, tuyệt đối không phải làm bừa là có thể tiêu diệt được ngay. Dưới tình huống này thì Vương tộc cũng chỉ biết thân cận với những gia tộc khác để đối chiến và ngăn cản Tiêu gia. Có lẽ Thánh thượng cũng hy vọng Hàn gia chúng ta lớn mạnh để đủ sức đương đầu với Tiêu gia.
Những lão nhân này chính là các nhân vật thành tinh, Tào Ân chủ động lấy lòng làm cho bọn họ suy nghĩ ra rất nhiều vấn đề.
Trong mắt Đại tông chủ hiện lên cái nhìn vui vẻ, lão khẽ gật đầu nói:
- Các vị nói không sai, Vương tộc lấy lòng Hàn gia chẳng qua cũng là phương pháp muốn tồn tại mà thôi, muốn dùng Hàn gia chúng ta đối chọi với Tiêu gia. Nếu như ta đoán không lầm thì chẳng bao lâu nữa thế lực của Hàn gia chúng ta sẽ tăng thêm một bậc trong Yến Kinh. Nhưng ân sủng của Vương tộc cũng không phải chuyện tốt, những điều này lọt vào trong mắt những gia tộc có ý đồ thì rõ ràng là chuyện không hay, làm họ không thoải mái. Sợ rằng, đối phương sẽ có thêm vài phần hận ý đối với Hàn gia chúng ta.
Hàn Huyền Xương cuối cùng cũng lộ nụ cười nói:
- Đại tông chủ, trên đời này không có chuyện gì hoàn mỹ cả, nếu tìm được chút lợi ích thì cũng sẽ mất đi vài thứ khác thôi.
- Sợ rằng lợi ích còn chưa kịp đến tay thì vật đã mất
Đại tông chủ thở dài, lão lắc đầu nói:
- Ít nhất thì khoảng thời gian trước đây chúng ta sẽ không bị kẻ khác chú ý quá mức! Nhưng, sau ngày hôm nay chỉ sợ tình hình sẽ khác đi nhiều, sẽ có thêm những ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đông Hải Quận...Ôi, được Thánh thượng ân sủng là chuyện tốt hay xấu thì ngày hôm nay cũng không thể nói cho rõ ràng được! Sau ngày hôm nay, những khu vực thuộc sự quản lý của các vị cần phải hết sức cẩn thận, trước kia mỗi ngày rèn luyện hai lần giờ bỏ đi một lần, chỉ cần một lần vào buổi tối là được.
Các trưởng lão đều đứng thẳng người rồi cung kính nói:
- Vâng!
Các trưởng lão này chính là những nhân vật có uy vọng lớn nhất trong các khu vực Đông Hải Quận. Trước nay, ngoài những ngư dân Đông Hải Quận phải đánh bắt cá trên biển thì trai tráng thanh niên làm nông đều phải phân chia theo đơn vị, mỗi ngày đều phải diễn tập hai lần.
Lần diễn tập đầu tiên vào lúc sáng sớm, lần thứ hai vào ban đêm, mỗi lần cũng chỉ là nửa canh giờ. Nội dung thao luyện chính là chạy bộ, rèn luyện khí lực, sau đó lại dùng gậy gỗ thay thế cho trường thương để thao luyện.
Hàn gia biết rõ vào thời thế này thì dù là trong hay ngoài nước cũng đều sẽ phát sinh chiến tranh bất cứ lúc nào, nhất định phải bảo vệ đất đai và người dân trong địa phương của chính mình, nhất định phải có được những nghĩa sĩ thân thể cường tráng. Dân chúng trong Đông Hải trước nay đều coi trọng võ lực, vì vậy mà một ngày luyện tập hai lần cũng làm cho bọn họ tiếp nhận. Bọn họ được rèn luyện khí lực, đồng thời cũng nhắc nhở bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể cầm chặt đao thương bảo vệ vợ con.
... ....
- Tạm thời giảm một lần luyện tập, chẳng qua chúng ta cũng chỉ đề phòng những kẻ có ý đồ soi mói vào Hàn gia chúng ta mà thôi.
Đại tông chủ chậm rãi nói:
- Lúc này chúng ta dùng châu ngọc thay thế cho tiền thuế, triều đình muốn chúng ta đưa lên ba nghìn viên trân châu, đây rõ ràng là số lượng không nhỏ. Huyền Xương, ngươi nhanh chóng tập trung nhân thủ để sớm ngày xuống biển khai thác châu ngọc.
- Vâng!
Hàn Huyền Xương đứng dậy cung kính nói:
- Đại tông chủ, lần này Tiêu Đồng Quang đến đây giả ngây giả dại! Lão thường can thiệp vào những vấn đề vớ vẩn không đâu, sợ rằng sẽ có chút phiền phức!
- Chỉ là loại trộm gà bắt chó mà thôi! Lão muốn giả ngây ngô để càn quấy thì ta sẽ phải một người tinh ranh để giám thị, xem hắn có thể làm nên trò trống gì.
Đại tông chủ thản nhiên nói.
Tất cả mọi người trong thư phòng đều nhìn về phía Đại tông chủ, cũng không biết tiểu gia hỏa tinh ranh trong lời nói của lão là kẻ nào?
Đại tông chủ nhịn không được phải mỉm cười nói:
- Tiểu tử Hàn Mạc có thể canh chừng Tiêu Đồng Quang!
- Ngũ thiếu gia sao?
Đám người đều sững sờ, Hàn Huyền Xương cũng khẽ giật mình, lão vội cau mày nói:
- Đại tông chủ, Mạc Nhi vẫn còn quá nhỏ, e rằng... ....
- Không nhỏ!
Đại tông chủ lắc đầu, lão dùng giọng điệu cực kỳ hàm xúc nói:
- Chẳng qua chỉ là nhỏ tuổi nhưng không phải tất cả chúng ta đều trưởng thành từ độ tuổi đó sao? Để cho hắn kèm cặp Tiêu Đồng Quang, dù tiểu tử phạm sai lầm thì hoàn toàn có thể tha thứ.
- Không phải gần đây Mạc Nhi cần phải rời bến sao?
Hàn Huyền Xương lại nói:
- Có phải lần rời bến này nên hủy bỏ?
- Không cần, thu hoạch châu ngọc cũng được tính là rời bến!
Đại tông chủ bình tĩnh nói:
- Những ngày này nên tìm thời gian cho bọn chúng đi đến Trấn Thủ Quân một chuyến, để bọn chúng tiếp nhận một chức vụ.
- Vâng!
- Lần này triều đình muốn ba nghìn viên trân châu, Hàn gia chúng ta phải có ít nhất hai nghìn!
Đại tông chủ nghiêm mặt, lão lạnh lùng nói.
Hàn gia nếu không lợi dụng cơ hội này để tích trữ trân châu thì thật sự quá mức vô năng, dù có Xương Đức Hầu Tào Ân và Hộ Bộ Tả Thị Lang Tiêu Đồng Quang tọa trấn thì Hàn gia cũng đếk thèm quan tâm.
Dù sao nơi đây cũng chính là địa bàn của Hàn gia, dù gì thì Hàn gia cũng có xuất thân từ Đông Hải. Biển Đông Hải chính là cái nôi của bọn họ, nếu muốn làm ra vài hành động trên địa bàn của chính mình thì hoàn toàn không phải là chuyện khó.