Khuôn mặt thanh tú của nàng lạnh như băng, ánh mắt mông lung nhìn về quan Lê Cốc.
- Tướng quân!
Một binh lính bỗng hăng hái lên, kích động nói:
- Tướng quân, ngài xem, dường như… dường như cổng lớn quan Lê Cốc đang mở ra!
Tiêu Hoài Kim và Tiêu Linh Chỉ cùng nhìn lại, quả nhiên thấy cửa quan đã mở, tuy rằng vẫn đang chiến đấu kịch liệt, nhưng quân thế gia giống như đã thắng, tiếng reo hò vang dội, tiến thẳng về phía quan Lê Cốc giống như thủy triều.
- Nổi trống!
Tiêu Hoài Kim cực kỳ vui mừng, vung tay ra lệnh:
- Nhanh đánh tất cả trống trận, nhanh, đều đánh lên cho ta!
Tiếng trồng thùng thùng, tất cả trống trận cùng được đánh, đất rung núi chuyển. Nghe thấy tiếng trống, sỹ khí của quân Thế Gia càng tăng thêm bội phần.
Tiêu hoài kim đắc ý cười ha hả:
- Mẹ nó, chút nữa thôi là ổn rồi. Đánh hạ quan Lê Cốc là có thể yên tâm rồi. Toàn bộ quận Bột Châu đã không còn chỗ hiểm để thủ, vài trạm gác cỏn con làm sao ngăn cản được đại quân chúng ta!!
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Nghĩa phụ, chưa nắm được thành Hàn Diệp, coi như chưa đạt đựơc chiến thắng. Hiện nay quan Lê Cốc bị phá, chắc chắn Diệp gia không thể đoán được chúng ta lại phá quan nhanh chóng như vậy, trọng binh của bọn họ tập trung ở quan Lê Cốc, là muốn kéo dài chúng ta ở nơi này. Thành Hàn Diệp bên kia, theo con dự đoán vẫn chưa chuẩn bị ứng chiến, cho nên tiếp theo, chúng ta không thể không quyết tâm, hơn nữa còn phải lệnh toàn quân, đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng tiến thẳng tới thành Hàn Diệp, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.
Tiêu Hoài Kim nhướn mày nói:
- Còn phải đánh sao? Chẳng lẽ quân ta không cần nghỉ ngơi sao?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi, chẳng khác gì cũng cho Diệp gia thời gian kịp phản ứng. Điều chúng ta cần làm bây giờ là đợi đến khi bọn chúng nhận ra quan Lê Cốc đã bị phá, quân thế gia đã tới chân thành Hàn Diệp. Nếu bây giờ nghỉ ngơi, con sợ quân ta sẽ mất càng nhiều tướng sỹ.
Tiêu Hoài Kim ngẫm nghĩ một lúc, lập tức bảo lính liên lạc:
- Truyền quân lệnh, quân đội bốn nhà không được nghỉ ngơi, phá được quan Lê Cốc sẽ tiếp tục tiến tới thành Hàn Diệp!
Lính truyền tin ứng lời lui đi.
- Linh Chi, lần này hạ đựơc Lê Cốc quan, con đã lập được công lớn rồi!
Tiêu Hoài Kim vui vẻ cười nói:
- Con xếp nội ứng vào trong quan, chuyện này ta cũng không biết. Khà khà.
- Linh Chỉ cũng từng nghĩ tới việc làm nội ứng trong Diệp gia, hơn nữa mấy tháng trước còn phái người lẻn vào huyện Bột. Nhưng người được phái đi lại không có tung tích, không có một tin tức gì, chắc chắn mười mươi là bị Diệp gia âm thầm tiêu diệt rồi.
- Vậy nội ứng này từ đâu đến vậy?
Tiêu Hoài Kim nghe ra vấn đề trong lời Tiêu Linh Chỉ, bèn nhíu mày hỏi:
- Không lẽ ý con là, nội ứng này không phải do con sắp đặt?
Tiêu Linh Chỉ khẽ gật đầu:
- Không phải con sắp đặt.
- Là ai?
- Hàn Mạc! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tiêu Linh Chỉ chậm rãi nói:
- Con trai của Hàn Huyền Xương, Hàn Mạc!
- Là hắn ư?
Tiêu Hoài kim thấy hơi khó tin, chau mày:
- Hắn làm như thế nào vậy? Ta thấy tên tiểu tử đó trẻ tuổi, hắn làm sao có bản lĩnh sắp xếp nội ứng trong Diệp gia?
Quả chút khó tin.
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Nhưng hắn đã làm được rồi. Cửa quan Lê Cốc đã bị mở, nội ứng của hắn đã hoàn thành sứ mệnh!
Tiêu Hoài Kim trầm ngâm, một lát sau mới tiếp:
- Nhưng trong hội nghị quân sự, con nói nội ứng là do con sắp xếp, Hàn Huyền Xương không hề có phản ứng. Không lẽ đến ông ta cũng không hề biết đó là do con trai mình làm sao?
- Có vẻ như thực sự không biết.
Tiêu Linh Chỉ chậm rãi nói:
- Những nội ứng này đều là Hàn Mạc âm thầm bố trí, con cũng chỉ mới biết thôi.
Sắc mặt Tiêu Hoài Kim càng khó coi, thấp giọng nói:
- Điều này chưa chắc đã là việc gì tốt. Nếu đây thật sự đều là Hàn Mạc làm, như vậy công đầu nhất định về tay họ Hàn. Hiện nay vương thất đang có ý níu kéo Hàn gia để giữ thế thăng bằng với Tiêu gia chúng ta. Lần này nếu họ Hàn chiếm công đầu, chắc chắn triều đình sẽ dựa vào đó mà nghĩ ra thật nhiều cách để Hàn gia chiếm được nhiều nha môn hơn. Đến lúc đó sẽ rất bất lợi cho chúng ta.
- Nghĩa phụ định làm thế nào?
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu hoài kim lập tức trả lời:
- cho dù như thế nào, công lao lần này không thể bị Hàn Mạc chiếm được, càng không thể để Hàn gia chiếm lấy."
- Nhưng cũng không dễ giấu diếm.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu:
- Nếu Hàn Mạc có thể sắp xếp nội ứng, tất sẽ có cách chứng minh đây là công của hắn. Dù cho là vì lợi ích của Hàn gia, chắc chắn hắn sẽ chứng minh đây là công lao của hắn.
- Cũng chưa chắc.
Tiêu Hoài Kim nói:
- Trong hội nghị quân sự, con cũng đã nói rõ, nội ứng này do con bố trí, bọn họ cũng đều nghe thấy rồi. Vậy nên cứ kiên quyết đây là nội ứng của chúng ta, tuyệt đối không thể nhả ra. Nếu Hàn gia muốn cãi, có khi hai nhà kia cũng không ra làm chứng. Chỉ dựa vào lời nói của một mình Hàn gia, làm sao có thể lấy được lòng tin của triều đình.
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Nếu Hàn Mạc đưa ra chứng cứ rõ ràng thì sao?
Tiêu Hoài Kim nắm chặt nay, nói:
- Vậy chúng ta làm cho hắn không giữ được chứng cứ. Trong đám loạn quân, cứ tìm ra nhóm nội ứng đã, rồi đưa cho bọn chúng…!
Tay phải nắm thành đấm, hắn hung hăng tiếp:
- Như vậy, sợ rằng cũng chẳng còn người làm chứng cho bọn họ.
Tiêu Linh Chỉ nhướn mày, liếc Tiêu Hoài Kim một cái, không ngờ trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.
- Nghĩa phụ, đám nội ứng đó cũng có công, chẳng lẽ nghĩa phụ thực sự muốn giết bọn họ sao?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói.
Tiêu Hoài Kim cười lạnh:
- Con cũng nên biết tính tình ông nội con chứ. Khi rời kinh thành, ông đã dặn dò, quyết không cho phép gia tộc khác lớn mạnh bởi vì trận chiến tranh này. Nếu không trừ khử đám nội ứng, nghĩa phụ của con đây cũng không còn mặt múi nào ăn nói với người.
Hắn liếc nhìn Tiêu Linh Chỉ một cái rồi tiếp:
- Chắc chắn số lượng đội quân kia cũng không bao nhiêu. Trong lúc loạn quân, chết mất vài tên cũng là điều khó tránh khỏi!
Tiêu Hoài Kim quay sang bên cạnh, khoát tay, một thủ hạ lại gần, cung kính hỏi:
- Tướng quân có gì sai bảo?
Tiêu Hoài Kim ngắc tay ra hiệu hắn tới gần, ghé tai hạ giọng nói vài câu. Tên hạ cấp đầu tiên nhíu mày, nhưng ngay sau đó liền kính cẩn nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Hắn không nói thêm, liền đi về phía hậu quân, chọn hai ngàn quân Tiêu gia, phóng thẳng về phía quan Lê Cốc.
Sau khi Tiêu Hoài Kim hạ lệnh, liền quay lại phía Tiêu Linh Chỉ nói:
- Linh Chỉ, hiện đangHàn Mạc ở đâu, con biết chứ?
Tiêu Linh Chỉ mày liễu nhướng lên, nhìn thẳng vào Hoài Kim, hỏi:
- Nghĩa phụ, ngay cả hắn ngài cũng muốn giết sao?
- Không độc không phải trượng phu!
Tiêu Hoài Kim thản nhiên nói:
- Những lời này, chắc chắn ông nội đã nói qua với con rồi đúng không?
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu trả lời:
- Con không biết hắn đang ở đâu.
- Tím hắn đi.
Tiêu Hoài Kim quơ nắm đấm:
- Giết chết tên tiểu tử đó, công lao lần này tất thuộc về con, tuyệt không để cho tên tiểu tử đó còn con đường sống!