Hàn Huyền Đạo xem xét lỗ kim bàn tay, liền biết mình mắc lừa, lão đã cảm giác được một cỗ hơi nóng từ bàn tay trùng kích lên cánh tay, cảm giác liền muốn tới đầu vai. Lúc này, Hàn Huyền Đạo đã không kịp vận khí ngăn cản, tay phải vươn ra nắm lấy vai trái của mình, quát một tiếng, dĩ nhiên kéo vai trái của mình xuống, lúc đầu vai phun ra máu tươi, Hàn Huyền Đạo đã ném cánh tay tàn đi, tay phải ra chỉ như điện, điểm trúng vài huyệt đạo đầu vai mình, máu tươi phun ra tung tóe lập tức ngừng lại.
Gặp thay đổi lớn này, trên mặt Hàn Huyền Đạo vẫn giữ vững trấn định, chỉ là sát ý trong đôi mắt kia càng đậm. Lão trước nhìn Bố Tốc Cam, chỉ thấy lúc này Bố Tốc Cam nằm trên mặt đất, hai tay trần trụi để lộ ra đã không có một tấc da thịt còn tốt, huyết nhục mơ hồ, nhiều nơi đã xuất hiện xương trắng, danh tướng Phong Quốc đã từng phong vân một thời, đã hấp hối.
Mục Tín nặng nề rơi xuống đất, y không thể so với ba đại cao thủ khác, thậm chí cũng không thể so sánh với Hàn Nguyên từng tu luyện "Trường Sinh Kinh", bị một kích nặng nề dưới con thịnh nộ của Hàn Huyền Đạo, kình khí mạnh mẽ kia hoàn toàn phá hủy gân mạch trong cơ thể y, vô số chân lông toàn thân Mục Tín có nước máu như mồ hôi tràn ra bên ngoài, thời điểm Hàn Mạc đi tới bên cạnh y, Mục Tín hiển nhiên đã biến thành một người máu.
Trong miệng Mục Tín máu tươi chảy ròng, ở sâu trong mắt lộ ra vẻ thống khổ, nhưng vẫn kiên quyết, nhìn thấy Hàn Mạc tới, cười lớn run giọng nói:
- Thỉnh... Thính trưởng đại nhân, ty chức... ty chức may mắn không làm nhực mệnh... !
Hàn Mạc thấy thương thế của y, biết rõ vô lực xoay chuyển trời đất, vươn tay nắm tay y, thở dài:
- Ngươi làm vô cùng tốt, thủ hạ của Công Nhan Lão... chưa từng có kẻ hèn nhát, ngươi không thẹn với danh tiếng Hồng Ưng!
Mục Tín hô hấp dồn dập, máu tươi tràn qua lỗ chân lông trên người ngày càng nhiều, nhưng vẫn chịu đựng nói:
- Ty chức... ty chức ẩn núp đến nay, vì thủ tín giết hại... giết hại không ít huynh đệ của mình cho lão... Thính trưởng đại nhân không... không nên oán ta... !
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Muốn đạt được một thứ gì đó, cũng nên mất một thứ gì đó, cho dù ngươi sống hay chết, đều là người của Tây Hoa Thính ta!
Trên mặt Mục Tín lộ ra nụ cười vui mừng, phun mạnh một ngụm máu tươi, thân thể run rẩy hai cái, liền không thể nhúc nhích, đôi mắt vẫn mở to, chỉ là thần sắc trên mặt lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Hàn Mạc vươn tay, khép hai mắt Mục Tín lại, lúc này mới đứng dậy. nhìn thấy Hàn Huyền Đạo mất đi một tay hơi chật vật.
Hàn Huyền Đạo thần sắc âm lãnh đáng sợ, ánh mắt của lão chuyển qua tay Hàn Mạc, lúc này mới phát hiện, hai cánh tay Hàn Mạc đeo găng tay màu đen.
Vừa rồi một chưởng của Hàn Mạc vỗ vào đầu vai Mục Tín không sao, chính mình đập vào đầu vai lại bị độc châm đâm rách tay, lòng lão biết bị mắc lừa. Xưa nay tay phải Hàn Mạc đeo bao tay màu đen, người quen đều tập mãi thành thói quen, tuy Hàn Huyền Đạo đa mưu túc trí, nhưng dù sao cũng không phải thần tiên, thật sự không để ý tới điểm này. Hiện giờ nhớ tới, hai tay Hàn Mạc mang bao tay, chỉ sợ sớm đã có lòng mưu đồ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi Hàn Mạc vào cung, chỉ sợ đã sớm biết thân phận chân thật của Mục Tín.
Trong lòng Hàn Huyền Đạo cực kỳ tức giận.
Từ sau khi Hàn tộc quật khởi, Hàn Huyền Đạo nắm giữ quyền hành, quá nhiều người tìm lão nương tựam Mục Tín lúc trước là một bộ hạ tìm tới nương tựa mình sớm nhất.
Kỳ thật Mục Tín tìm tới nương tựa, dùng tính tình của Hàn Huyền Đạo, tự nhiên sẽ không dễ tin, lão âm thầm phái người tìm kiếm rõ ràng chi tiết của Mục Tín, thậm chí tra ra lúc trước Mục Tín còn có chút thù hận với Hàn Mạc, từ đó thử dò xét Mục Tín, mà Mục Tín thật sự giống như một con chó của lão, chỉ ai cắn ai, đối với người Tây Hoa Thính càng không lưu tình chút nào, cũng bởi như thế, cảnh giác trong lòng Hàn Huyền Đạo mới dần đánh tan, bắt đầu trọng dụng Mục Tín.
Chỉ là lão vạn lần không ngờ, Mục Tín mà lão trải qua vô số lần thăm dò dần dần tín nhiệm, vậy mà hoàn toàn là một cái đinh chôn sâu nhất của Hàn Mạc.
Lúc này trong lòng lão ngoại trừ phẫn nộ, còn có một loại cảm giác thất bại.
Qua nhiều năm như vậy, lão trăm phương ngàn kế mưu tính thiên hạ, tính toán vô số địch thủ cường đại dưới tay, hơn nữa từng đối thủ cường đại ngã xuống trong kế hoạch của mình.
Nhưng đã đến thời khắc chính mình đắc ý nhất, lại bị một hậu bối còn trẻ tuổi tính kế một phen, vì thế tổn hại một cánh tay, sự phẫn nộ và thất bại trong lòng lão có thể nghĩ.
Chỉ là thịnh nộ qua đi, lão cũng khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
Bố Tốc Cam ngã xuống, Diễm Tuyết Cơ ngã xuống, Hàn Nguyên ngã xuống, thậm chí Mục Tín chết đi, nhưng Hàn Mạc lại chưa ngã xuống.
Hàn Mạc sắc mặt lạnh lùng, biết rõ sau khi Hàn Huyền Đạo mất tay, lúc này đúng là thời điểm nội tâm của lão bị chấn động cực lớn, cũng là thời cơ tốt nhất để mình ra tay, dưới chân như gió, nâng cao Huyết Đồng Côn giết tới Hàn Huyền Đạo. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Một thân ảnh màu tím nhẹ nhàng mà đến, tuy đã chỉ còn một tay, nhưng Hàn Huyền Đạo dưới cơn thịnh nộ thực sự biểu hiện thực lực khủng bố của một ví cao thủ khí cảnh.
Năm ngón tay của lão giống như long trảo, tựa như mạnh mẽ vươn ra từ trong mây, nghênh đón Huyết Đồng Côn của Hàn Mạc, tựa hồ muốn dùng long trảo bắt lấy Huyết Đồng Côn.
Hàn Mạc tự nhiên sẽ không để cho Huyết Đồng Côn bị lão nắm lấy, lòng hắn biết lúc này kình khí của Hàn Huyền Đạo vẫn trên mình, giao phong chính diện, bảy tám phần mười mình không phải địch thủ, một khắc nghênh đón này, cũng đã thi triển ra Thái Cực Bộ Pháp, mà Huyết Đồng Côn trong tay cũng tựa như du long, biến hóa thất thường.
Thân ảnh hai người chỉ trong nháy mắt liền huyễn hóa thành hai bóng dáng lay động, tung hoành đan chéo bằng tốc độ người bình thường khó có thể tưởng tượng trong điện Càn Tâm.
Hai thân ảnh giống như ánh sáng bay múa trong điện Càn Tâm, trong lúc giao phong, mơ hồ nghe được tiếng sấm nổ mạnh, còn có tiếng ngọc thạch vỡ vun rõ ràng.
Bố Tốc Cam hấp hối, hô hấp cực kỳ yếu ớt, mà Diễm Tuyết Cơ cũng thở khẽ, khuôn mặt tái nhợt, mềm mại vô lực, giờ phút này, hai đại cao thủ cũng đã vô lực ra tay, chỉ có thể ký thác hết thảy hi vọng lên người Hàn Mạc.
Hơn mười ngọc trụ khổng lồ dựng đứng trong điện Càn Tâm, lúc này có gần một nửa đã bị kình khí xâm nhập phá thành mảnh nhỏ, vết rạn vẫn chậm rãi khuếch tán, ngọc trụ tùy thời có thể sụp đổ, mà toàn bộ điện Càn Tâm thậm chí có khả năng đổ vỡ.
Hàn Nguyên bị một kích vừa rồi của Hàn Huyền Đạo, tính mạng mất hơn phân nửa, cả buổi toàn thân cũng không thể nhúc nhích, xương cốt có một loại cảm giác tựa như vỡ vụn, gã khôi phục hồi lâu, thân thể không thể nhúc nhích, thử một chút nhưng căn bản không cách nào đứng dậy, nhìn thấy Hàn Mạc đang khổ đấu cùng Hàn Huyền Đạo, trong nhất thời không có cách nào xuất thủ tương trợ, chỉ có thể nhịn đau nhức toàn thân, chậm rãi bò qua Hải Vương Kích cách đó không xa, muốn một lần nữa nắm chặt bảo vật trấn tộc của Hàn tộc.
Lúc này Hàn Mạc quả thực là cố hết sức, tuy Hàn Huyền Đạo đã mất đi một tay, nhưng một tay còn sót lại của Hàn Huyền Đạo lại vẫn công kích hung mãnh, hùng hổ dọa người.
Kình khí trong thân thể Hàn Mạc chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, không cách nào chống đỡ kình khí với Hàn Huyền Đạo, tuy rằng hắn dựa vào Thái Cực Bộ quỷ mị tránh thoát thế công tàn nhẫn sắc bén của Hàn Huyền Đạo, nhưng thân ảnh lay động kia của Hàn Huyền Đạo cũng khó có thể nắm lấy, bên trong côn ảnh, Hàn Huyền Đạo mấy lần dùng tay không bắt được Huyết Đông Cồn.
- Rầm!
Một tiếng vang trầm thấp mãnh liệt, Hàn Mạc chỉ cảm thấy Huyết Đồng Côn trong tay chấn động, một lực lượng cực lớn xông tới, Hàn Huyền Đạo dĩ nhiên dùng tay phải đón đỡ thế công của Huyết Đồng Côn.
Nếu đổi là người bình thường, dùng cánh tay đón đỡ Huyết Đồng Côn, tám chín phần mười sẽ bị Huyết Đồng Côn đánh nát xương cẳng tay, nhưng Hàn Huyền Đạo trong khi va chạm, lặng yên tụ tập kình khí trong cơ thể tới cánh tay phải, thời điểm tay phải lão va chạm với Huyết Đồng Côn, trên thực tế toàn bộ cánh tay phải đã hoàn toàn được kình khí bảo vệ, nói là mình đồng da sắt cũng không đủ.
Lão biết rõ kình khí của Hàn Mạc lúc này yếu hơn mình, nghĩ mọi biện pháp muốn đối chiến kình khí với Hàn Mạc, mà một kích này của lão hiển nhiên là thực hiện được âm mưu, Huyết Đồng Côn của Hàn Mạc trong một kích nặng nề này, rời tay mà bay, thân thể Hàn Mạc cũng tựa hồ bị một lực lượng xô đẩy, liên tiếp lui về sau, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất.
Hàn Huyền Đạo lúc này không có ngừng tay, cũng không tiếp tục tấn công Hàn Mạc, mà quay người đánh về phía Diễm Tuyết Cơ, lạnh lùng nói:
- Ngươi đặt kế hại ta, ta muốn trước khi ngươi chết nhìn thấy nữ nhân này chết đi... Cho ngươi chết không nhắm mắt!
Vừa rồi Diễm Tuyết Cơ gọi Hàn Mạc "Tiểu hỗn đản", hơn nữa nàng cùng Hàn Mạc mạo hiểm tới Yên Kinh, tuy Hàn Huyền Đạo không biết kỹ càng, nhưng đã nhìn ra quan hệ hai người tuyệt đối không đơn giản.
Bởi vì mất một tay, oán hận trong lòng Hàn Huyền Đạo đối với Hàn Mạc không phải giết chết hắn liền có thể tiêu mất, nghĩ tới Diễm Tuyết Cơ có lẽ có quan hệ nam nữ cực kỳ sâu đậm với hắn, cho nên lão muốn giết chết Diễm Tuyết Cơ vô lực hoàn thủ trước, muốn trước khi giết chết Hàn Mạc, cho Hàn Mạc một kích nặng nề trên tinh thần trước.
Hàn Mạc bị kình khí của Hàn Huyền Đạo đẩy lùi, ngồi ngay đó, vốn tưởng rằng Hàn Huyền Đạo sẽ thừa cơ công tới, đã chuẩn bị ám tiết trong cổ tay ngăn cản một chút, nhưng lại thấy Hàn Huyền Đạo không có công tới mình, trại lại công tới Diễm Tuyết Cơ đã vô lực ra tay, trong lòng buồn giận tới cực hạn, duối tay phải ra, tựa hồ muốn bắt được Hàn Huyền Đạo, nhưng lúc này khoảng cách tương đối xa, căn bản khó có thể tiếp ứng.
Diễm Tuyết Cơ nhìn thấy Hàn Huyền Đạo nhào về phía mình giống như diều hâu, trên mặt đẹp lại không vẻ sợ hãi, chỉ quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười yếu ớt, thở dài:
- Lần này bị con rùa nhỏ ngươi hại chết, kiếp sau... lại tìm ngươi tính sổ... !
Trên khuôn mặt tuyết trắng của nàng một mảnh bình tĩnh, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, bên môi có máu, vô cùng thê mỹ.
Lúc này tim Hàn Mạc tựa như bị dao cắt, trong lòng tràn ngập oán hận đến cực điểm, hai mũi chân hắn điểm trên mặt đất, dồn hết toàn lực bay về phía Hàn Huyền Đạo, muốn cứu Diễm Tuyết Cơ, nhưng khoảng cách quá xa, hơn nữa tốc độ của Hàn Huyền Đạo nhanh hơn hắn, mắt thấy một chưởng của Hàn Huyền Đạo muốn đánh lên trán Diễm Tuyết Cơ, Hàn Mạc tức giận gào thét:
- Không được giết nàng... !
Gần như đồng thời, cái duỗi tay kia bỗng nhiên xuất hiện dị tượng, bao tay kim loại trên tay phải lập tức chia năm xẻ bảy, một ánh sáng màu vàng từ đầu ngón tay giữa của hắn bắn ra.
Ánh sáng màu vàng giống như một con rồng vàng đột nhiên xuất hiện, trong toàn bộ điện Càn Tâm lập tức bị phủ một lớp ánh sáng màu vàng, ánh sáng chói mắt khiến cho Hàn Nguyên vừa mới cầm được Hải Vương Kích thấy đôi mắt đau đơn một hồi, vội vàng nhắm mắt lại.
Ánh vàng chợt hiện, Hàn Huyền Đạo cũng bị ánh sáng vàng đột nhiên này kinh sợ, bất chấp đi giết Diễm Tuyết Cơ, quay đầu nhìn lại, tựa hồ thấy một mũi tên màu vàng đang bắn về phía mình, lão muốn né tránh, nhưng trong ánh vàng chói mắt này, lão căn bản không thể động đậy, chỉ có thể dùng một loại biểu lộ hoảng sợ đến tận cùng nhìn xem mũi tên màu vàng kia dùng tốc độ giống như tia chớp bắn tới ngực mình.