Bình minh qua hoàng hôn lại tới, thấm thoát đã sang đông.

Cách Đông Hải thành không đến ba mươi dặm về phía tây có một khu mã trường rộng rãi, ai cũng biết mã trường này vừa mới được kiến tạo mấy tháng trước mà thôi, trú đóng trong đó là tư gia quân của thế gia Hàn tộc, nghe nói là đội quân do Ngũ thiếu gia của Hàn gia tự thân thống lĩnh.Nhưng cụ thể tình huống là như thế nào cũng không có bao nhiêu người biết rõ, bởi vì đã có quy định công khai rằng trong vòng năm dặm quanh mã trường không được tự tiện tiến vào, một khi tiến vào nếu như bị tư gia quân ngộ thương thì không ai chịu trách nhiệm.

Trong mã trường có từng dãy quân doanh, lúc này quân doanh đã phủ dưới một lớp tuyết trắng tinh tươm, không ít quân sĩ vóc người khôi ngô dưới lớp giáp da đang dọn dẹp tuyết đọng, đêm qua đổ xuống một tràng tuyết lớn khiến tuyết đọng trên mặt đất lại càng dày thêm.

Trên khu đất trống ở rìa phía nam mã trường, từng hàng từng hàng quân sĩ mặc giáp da đang luyện tập bắn tên, mà không xa nơi đó lại có một nhóm binh sĩ đang phi ngựa tung hoành.

Những quân sĩ này quả thật phải nói trang bị cực kỳ hoàn hảo, chưa nói đến mặc trên người bọn họ là chiến giáp da thú cực hiếm thấy ở Trung Nguyên mà trọng yếu nhất là eo bọn họ đều đeo yêu đao hình bán nguyệt cực kỳ đặc biệt, còn dùng để luyện tập bắn tên lại càng là Thần tí cung chỉ có ở Ngụy quốc.

Thần tí cung là loại cung tên tốt nhất trong thời kỳ này, tầm bắn xa nhất có thể đạt tới ba trăm thước, so với những loại cung tên khác, nhiều nhất chỉ có thể bắn được hai trăm năm mươi thước mà thôi.Nói như vậy, tầm sát thương của Thần tí cung đã vượt hơn tới năm mươi thước.

Da thú chiến giáp bên trong là da thú, mặt ngoài là từng lớp lá sắt mỏng, vô cùng kiên cố.

Tiễn thuật của đám binh sĩ này hiển nhiên cũng đều không yếu, rút cung lấy tên, giương cung lắp tên, kéo dây bắn tên đều liền lạc thành thục, không chút gượng gạo, đơn giản mà nhanh chóng.

. . .

Chu Tiểu Ngôn nghiêng người tựa vào một thân cây, hai tay khoanh trước ngực, từ xa nhìn bọn quân sĩ huấn luyện, thần sắc lạnh lùng.

Hắn hiện tại quả thật đối với cái gã thiếu gia chủ nhân của mình kia có chút khâm phục, một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi đầu mà có thể một tay trang bị cả một đội tư gia quân như thế này. Việc này chính là cần phải có khí phách cùng năng lực cực kỳ to lớn mới làm nổi.

Tuy cái gã thiếu gia chủ nhân kia hiện nay không thiếu nhất chính là bạc, việc vượt biển buôn bán mỗi một lần đi về đều có thể mang cho hắn lợi nhuận khổng lồ, nhưng hắn có thể không chút keo kiệt trích ra một phần lợi nhuận trong đó để dùng trên thân đội tư gia quân này vẫn chứng tỏ ra vài phần sự quyết đoán của hắn.

Đội tư gia quân này tuy chỉ có không đến một ngàn người, nhưng là tiền lương mỗi tháng cùng hao phí huấn luyện sinh hoạt cũng phải tới mấy ngàn lượng bạc, chưa tính những cái khác mà chỉ nói những thớt Ngụy mã chân dài béo ú kia, ăn uống đều là các loại thức ăn tốt nhất có thể có được, mỗi tháng hao phí đã là không ít.

Thiếu gia tựa hồ căn bản không quan tâm đến vấn đề tiền bạc tuy hắn hiện tại quả thực có đầy đủ khả năng để làm vậy, nhưng nói cho cùng say mê đầu tư tới mức đó vào một đội chi tư gia quân như thế này thì xem ra dã tâm của thiếu gia vẫn là không nhỏ đi.

Mỗi binh sĩ của đội tư gia quân này đều trải qua sự lựa chọn kỹ càng, thân thể cường tráng, thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt, phản ứng nhanh chóng nhạy bén, tuy so ra thì không bằng Hắc báo bên cạnh Hàn Mạc nhưng cũng đều là nhân thủ tinh nhuệ.

Mấu chốt nhất là những binh sĩ này cả trăm người như một đều là người Đông Hải, sinh ra lớn lên tại Đông Hải quận nên lòng trung thành đối với Hàn gia là không cần hoài nghi.

Huấn luyện mới có mấy tháng tuy không có khả năng khiến nhóm tư gia quân vừa được thành lập này có được sức sát thương mạnh mẽ, nhưng không hề nghi ngờ rằng dưới sự huấn luyện của Chu Tiểu Ngôn, nhóm người này đều đã sâu sắc nắm được cái gì gọi là trật tự, cái gì gọi là quân lệnh, cái gì gọi là phối hợp, lại càng hiểu rõ làm sao để tự đề cao năng lực bản thân.

Đề cao năng lực bản thân, ngoại trừ tiễn thuật, mã thuật còn có lực lượng, tốc độ, hợp tác đoàn đội vân vân… rất nhiều phương diện cần đề cao, mà Chu Tiểu Ngôn cũng cấp cho mọi người đầy đủ phương pháp để đề cao mọi mặt.

Bọn họ đương nhiên hiểu rõ, Ngũ thiếu gia chi ra lượng lớn bạc để nuôi mọi người, để cho mỗi cá nhân đều không lo lắng lâu dài về sau chính là muốn để mọi người có thể trở thành một đội hổ lang thiết kỵ ngày sau có thể rong ruỗi tung hoành.

"Báo!" Một kỵ binh phi vọt tới, kỵ sĩ lật người xuống ngựa dõng dạc nói:

- Chu thống lĩnh, Ngũ thiếu gia tới, đang đợi tại doanh trại.

Chu Tiểu Ngôn vươn vai vặn eo, đi tới tung người lên trên lưng Vân Điện, khẽ thúc ngựa, Vân Điện phi như bay hướng quân doanh vọt tới, chỉ trong khoảnh khắc đã đến trước một doanh trại.

Xuống ngựa tiến vào, Chu Tiểu Ngôn lập tức cảm giác được một trận ấm áp, trong phòng lò than đang hồng, vị thiếu gia chủ nhân kia của mình đang ngồi bên cạnh lò than, cười khanh khách nhìn vào chính mình.

Hàn Mạc mặc vào áo lông cừu đen nhánh, trên đầu quấn lụa tím nhìn cực kỳ sang trọng. Hắn thấy Chu Tiểu Ngôn đi vào thì cười ha hả nói:

- Thế tuyết năm nay tựa hồ so với năm ngoái nhỏ hơn. Chẳng qua khí trời lúc này so với năm ngoái rét lạnh hơn không ít.

Chu Tiểu Ngôn đàng hoàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhàn nhạt nói:

- Có rét lạnh mấy đi nữa thì thiếu gia qua ngày cũng sẽ rất thoải mái mà.

Hàn Mạc cười rộ:

- Tiểu Chu thống lĩnh, ta nghe ý tứ trong lời ngươi tựa hồ có một tia ghen tị a. Có phải cảm thấy bạc trong tay ta quá nhiều, cho nên có chút đố kị hả?

Chu Tiểu Ngôn khóe miệng nổi lên nét cười nhàn nhạt, nói:

- Người có tiền đều có cái kiểu tự cho mình là đúng thế này đây. Bạc của ngài càng nhiều, ta qua ngày cũng sẽ càng tốt, cho nên ta sẽ không đố kị.

Hắn dừng một chút mới nói tiếp:

- Ta thấy ngài nên tìm cơ hội cùng hoàng đế của các ngài nói phắt một cái, dứt khoát trực tiếp hạ một đạo ý chỉ phong ta làm thống lĩnh luôn cho khỏe. Cái chức thống lĩnh ngài phong, tóm lại ta cảm thấy quá là gai người.

"Ha ha!" Hàn Mạc cười rộ, khoát tay nói:

- Tiểu Chu thống lĩnh, ngươi rõ là không hiểu rồi. Những thống lĩnh chính quy kia thực lực chưa chắc so nổi với ngươi, trang bị của đám binh sĩ bọn họ lại so với binh sĩ của ngươi kém quá xa đi. Binh sĩ ngươi cưỡi lên chính là Ngụy mã, mặc chính là chiến giáp da thú từ tận Nam Dương mang về, lưng thì cũng đeo Thần tí cung mạnh nhất của Ngụy quốc, chiến đao bên hông lại cũng là mang từ Nam Dương về mới có, ngươi nên hết sức thỏa mãn mới đúng chứ.

Chu Tiểu Ngôn nhàn nhạt nói:

- Trang bị của bọn họ thì đúng như ngài vừa nói, ở khắp Trung Nguyên cũng đều là trang bị số một, chẳng qua. . . !

- Chẳng qua cái gì?

Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:

- Chẳng qua cái loại chiến sĩ không có kinh qua máu tươi tẩy lễ thì cuối cùng cũng chỉ là đám hổ giấy, mài không ra nổi răng nanh sắc bén mà thôi.

Hàn Mạc trầm ngâm xuống.

Không thể phủ nhận, đội tư gia quân được hắn mệnh danh là "Phong kỵ" này có được trang bị tốt nhất, cũng có được sĩ khí cực mạnh, tố chất từng binh sĩ cũng nhờ Chu Tiểu Ngôn ngày qua ngày dốc sức huấn luyện mà đề cao rất nhanh. Nhưng quả thật đúng như Chu Tiểu Ngôn vừa nói, không có kinh qua chiến tranh ma luyện, không có kinh qua máu tươi tẩy lễ, đội Phong kỵ này vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành kỵ binh đoàn sát thủ chân chính.

Chỉ có điều thời buổi này, đi đâu tìm chiến tranh đây?

Hàn Mạc cuối cùng nói:

- Kỳ thực ngươi không cần phải gấp. Có lẽ cơ hội rất nhanh sẽ tới thôi.

Chu Tiểu Ngôn nhíu lông mày, nghi hoặc nhìn Hàn Mạc.

- Từ Yên kinh đã có tin đồn về, thời gian gần đây thế lực hai nhà Diệp Ngô ở trong triều đang bị công kích nghiêm trọng, đã có không ít quan viên hai nhà âm thầm rời khỏi Yên kinh. Có lẽ bọn họ đã nhận thấy rõ ràng làtriều đình đang liên hợp các thế gia khác để thanh trừ thế lực ở trong triều của hai nhà này, vậy chứng minh rằng song phương đã nhảy vào giai đoạn công khai đấu đá lẫn nhau.

Khóe miệng Hàn Mạc nổi lên một tia cười lạnh:

- Hiện Bột Châu quận đã đang tập kết quân đội, ngo ngoe muốn động, có lẽ không bao lâu nữa, hai nhà này sẽ dựng cờ làm phản rồi.

Chu Tiểu Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ý ngài là đến lúc đó sẽ mang Phong kỵ ra chiến trường rèn luyện một phen sao?

Hàn Mạc bèn hỏi ngược lại:

- Đó chẳng phải là một cơ hội tốt sao?

Chu Tiểu Ngôn nói:

- Ta nghe nói Yên quốc các ngài nếu muốn tiễu diệt phản phỉ, đều là từ triều đình hạ đạt ý chỉ rồi mới tập kết thế gia quân của các thế gia, tịnh không có nghe nói tư gia quân có thể lên chiến trường.

Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:

- Xem ra ngươi đối với Yên quốc chúng ta cũng không hiểu rõ lắm rồi.

Hắn vươn ra hai cánh tay, hơ hơ trên than hồng cho ấm rồi mới chậm rãi nói:

- Thời điểm chiến tranh, thế gia quân nghe theo điều khiển của triều đình nên triều đình sẽ phải gánh vác quân phí vận hành, nhưng nếu tư gia quân tự động lên chiến trường thì triều đình sẽ không cần bỏ ra lấy một cắc. Tư gia quân, nghe qua cũng biết là chi phí vận hành của nó đều là do các thế gia tự mình gánh chịu, chính ngươi suy nghĩ một chút xem xem có được mấy đứa ngốc nguyện ý bỏ ra một lượng lớn bạc để đem tư gia quân của mình đi đánh giết cho triều đình chứ?

Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Mạc một cái, nói:

- Ngài sẽ không chuẩn bị trở thành cái loại đứa ngốc này đấy chứ?

"Ha ha. . . !" Hàn Mạc dựa tại trên ghế, cười nói:

- Không sai, ta chính vốn đang chuẩn bị trở thành đứa ngốc như vậy đây. Phong kỵ của ta không phải là dạng lá ngọc cành vàng chỉ để ngắm cho oai, ta muốn nó trở thành một thanh đao trong tay ta. Ngươi nên minh bạch, trong thời đại này trên tay nhiều thêm một thanh đao, bản thân sẽ càng an toàn thêm một chút."

- Có đao sắc trong tay, cũng phải biết làm sao để dùng nữa.

Cơ thịt trên mặt Chu Tiểu Ngôn có chút rật rật, lúc nói câu này thì trong mắt hắn chợt vụt qua một tia mất mát.

Hàn Mạc đương nhiên phát giác được sự mất mát trong tròng mắt Chu Tiểu Ngôn, hắn hiểu, câu chuyện quá khứ của Chu Tiểu Ngôn nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, mà trong những sự kiện đặc sắc đó nhất định cũng đầy tràn sự mất mát.

Chỉ có điều nếu Chu Tiểu Ngôn đã không chủ động nói về quá khứ của hắn thì Hàn Mạc cũng sẽ không mở miệng ra hỏi.

Bắt đầu từ khi kiến lập Phong kỵ gần ba tháng trước, Chu Tiểu Ngôn làm thống lĩnh của đội quân này đã hoàn toàn biểu hiện ra năng lực của hắn, tám trăm người của Phong kỵ dưới sự dẫn dắt của hắn mặc dù thời gian tập trung không nhiều nhưng cũng đã đạt được những kết quả bước đầu hết sức khả quan.

Đây chỉ là một sự khởi đầu.

Mỗi khi nhìn thấy sự ngay ngắn chỉnh tề, rành mạch dứt khoát mà Chu Tiểu Ngôn huấn luyện phong kỵ thể hiện ra, Hàn Mạc vô cùng hoài nghi tiểu tử này có hay không đã từng huấn luyện quân đội rồi.

. . .

Hàn Mạc nói:

- Lần trước ngươi nói, trong này có mấy tên gia hỏa không tệ.

"Phải." Chu Tiểu Ngôn đáp:

- Thẩm Phi, Hàn Tất Đồ, Lương Oản, ba người này là những kẻ nổi bật trong đó, ta đã án chiếu theo phân phó của ngài thăng bọn họ lên làm đội trưởng kỵ binh, giúp ta cùng nhau quản lý huấn luyện Phong kỵ.

- Ngươi khiêm nhường rồi. Cho dù không có bọn họ, tám trăm Phong kỵ đối với ngươi mà nói cũng chẳng qua là một bàn ăn nhỏ đi sao, ngươi làm vậy vốn là đưa cho bọn họ một cơ hội mà thôi.

Hàn Mạc cảm khái nói:

- Tiểu Chu, cảm ơn!

Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:

- Là ta nên cảm ơn ngài mới phải, là ngài ban cho ta một chén cơm ăn mà.

Hàn Mạc đứng thẳng người lên, đi tới bên cạnh Chu Tiểu Ngôn, nghiêm trang nhìn hắn một lúc mới nhè nhẹ vỗ vỗ đầu vai Chu Tiểu Ngôn nhẹ giọng nói:

- Tiểu Chu, kỳ thực người đáng để ta tín nhiệm không nhiều, nhưng đối với ngươi ta rất tín nhiệm. Từ lần đầu tiên ngươi xuất hiện trong mắt ta, ta đã cảm thấy, ngươi sẽ là trợ thủ tốt nhất một đời này của ta!

Chu Tiểu Ngôn hơi hơi nhếch miệng, cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.

Hàn Mạc đột nhiên hỏi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- À, sân bóng đã quét dọn sạch sẽ rồi phải không?

Chu Tiểu Ngôn gật đầu nói:

- Phải, huấn luyện đá bóng có thể rèn luyện tốc độ, thể chất, phản ứng cùng đoàn đội phối hợp cho mọi người, phương pháp huấn luyện này vẫn một mực được duy trì tại đây.

- Hiệu quả ra sao?

Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:

- Chí ít loại phương pháp huấn luyện này đã khiến ta rất khâm phục ngài. Ngài có muốn đá một trận hay không đây?

Hàn Mạc cười ha hả nói:

- Ta vốn đang ngại không có ai làm đối thủ đây!