Liễu Như Mộng nhìn thấy nét mặt khẽ giật mình của Hàn Mạc, chỉ biết là Hàn Mạc đã biết cái gì đó, tiếp tục nói:
- Vị kia chính là Hồng Lư Tự Khanh, chính là Thượng Thư Huyền Đạo Công hiện nay của nước Yến. Năm đó sứ thần do nước Phong chúng ta phái đi, còn lại Ngọc Tuyền trại chủ gia Thác Hồ Nam, lão chính là phụ thân của Thác Hồ Phong.
Hàn Mạc vuốt cằm, hắn cũng đã từng nghe nói, năm đó nước Yến cũng mấy lần phát binh đánh nước Phong, muốn đem nước Phong vào trong bản đồ nước Yến, nhưng nước Phong dựa vào địa hình, ngoan cường chống đối. Tuy rằng nước Yến cũng từng một lần đánh bại không ít thổ địa nước Phong, nhưng cuối cùng người nước Phong lại liên tiếp phản kích, tiếp tục giằng co, hai bên chết thê thảm, cuối cùng nước Yến không thể không triệt binh. Từ đó về sau, hai bên không có cuộc chiến lớn nào nữa, mà người nước Phong vào hai mươi năm trước đã phái một sứ đoàn lớn đi sang nước Yến, để hàn gắn mối quan hệ hai nước.
Nước Yến lúc ấy cũng đang đối mặt với áp lực phương Bắc, mà vì đề phòng nước Phong nên hàng năm đều phải tiêu tốn không ít binh lực và thuế dùng cho phòng tuyến Nam bộ. Hòa hợp với nước Phong, đúng hợp với ích lợi của nước Yến, hai bên rất nhanh liền đạt được thỏa thuận không xâm phạm lẫn nhau. Hơn nữa cho phép nhân dân thông thương, cũng từ đó, quan hệ dần dần quay về ổn định, cho tới hôm nay cũng chưa có xung đột quy mô lớn lần thứ hai.
- Khi đó Thác Hồ Phong đang tuổi thanh niên, y nhanh nhẹn dũng mãnh, đội hộ vệ của sứ đoạn nước Phong đó là do hắn dẫn đầu, cùng đi theo Thác Hồ Nam tới nước Yến.
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
- Theo ta được biết, sau khi sử đoàn do nước Phong phái đi đến nước Yến rồi, được nước Yến các ngươi nhiệt tình đón tiếp, cũng chính vào lúc đó, Huyền Đạo công và Thác Hồ Phong tán thưởng nhau, đã kết tình bằng hữu, hơn nữa...
Nói đến đây, Liễu Như Mộng dừng một chút, mới hạ giọng nói:
- Hơn nữa dường như hai người họ đã kết nghĩa huynh đệ trong âm thầm rồi.
Hàn Mạc "a" lên một tiếng, há miệng thở dốc, thật sự có phần không dám tin. Hắn thật không ngờ, Hàn Huyền Đạo mà lại cùng đại tù trưởng nước Phong là huynh đệ kết nghĩa, việc này chỉ sợ thiên hạ cũng không có mấy người biết.
- Nước Phong ta cùng với nước Yến ngươi hàn gắn quan hệ, nhưng Tây Ngụy lại gây sự, bọn chúng chưa bao giờ bỏ qua chuyện xâm lược nước ta.
Trên mặt Liễu Như Mộng hiện ra vẻ phẫn nộ:
- Người dân nước Phong ta hướng tới hòa bình, nhưng cũng không thỏa hiệp với bất cứ kẻ nào. Mấy năm Tây Ngụy liên tục xâm lấn nước ta, nước Phong ta trên dưới một lòng, đuổi bọn Ngụy xâm lược ra ngoài lãnh thổ, nhưng...nước Phong ta vốn là đất nhỏ người thưa, mấy năm liên tục chinh chiến, thật khó mà chống chọi, bất kể là tiền lương hay binh khí đều thiếu thốn nghiêm trọng.
Khóe mắt Hàn Mạc hơi nhảy lên, dường như đoán được điều gì, chỉ nghe thanh ấm quyến rũ kia của Liễu Như Mộng tiếp tục nói:
- Chín năm trước, ba quận của nước Phong ta gặp thiên tai, lương thực thu nợ, còn Tây Ngụy lại nhân cơ hội tập hợp đại quân, lại xâm lấn nước ta lần nữa. Tướng sĩ của nước Phong ta do Bố Tốc Cam chỉ huy, khó khăn chống đỡ, chỉ có điều Bố Tốc Cam tuy là tướng có tài, chung quy cũng không phải là thiên thần. Hậu cần quân ta khó có thể cung ứng, lương thực thiếu thốn, hơn nữa vũ khí lại thiếu với số lượng lớn, nếu như không được giúp đỡ, chắc chắn...
Trong lòng Hàn Mạc biết, Bố Tốc Cam cứ cho là lợi hại hơn nữa, quân Phong dũng mãnh hơn nữa, thậm chí là bọn họ chiếm giữ được ưu thế về địa lý, nhưng đối mặt với quân đội Tây Ngụy hùng mạnh, nếu hậu cần không được đảm bảo, như vậy thì cuối cùng vẫn phải thua trong tay quân Ngụy thôi. Trong ấn tượng của mình, Hàn Mạc cũng nhớ rõ chín năm trước dường như có một hồi chiến sự, chỉ có điều kết quả cuối cùng, hình như chính là người Ngụy mất một cánh mà về. hắn lúc đó tuy chỉ mới mười một tuổi, vẫn là Đông Hải tiểu Bá vương, đối với tình hình thiên hạ vốn không hiểu rõ, về màn chiến sự cách khá xa Đông hải kia cũng không có hứng thú, không hiểu biết nhiều lắm. tuy nhiên bây giờ nghe Liễu Như Mộng nói vậy, càng cảm thấy lần đó nước Phong thủ thắng, nhất định là có nguyên do khác.
- Như Mộng tỷ, người lúc trước còn nói trong lòng cảm kích Hàn gia chúng ta, chẳng lẽ là bởi vì... chín năm trước, Hàn gia ta đã ra tay tương trợ sao?
Hàn Mạc nghe nói phong phanh, tự nhiên mà nghĩ tới sự liên kết trong đó.
- Tương trợ?
Hắc Mộc Địch lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ từ cái thời điểm đó, trong lòng Hàn gia các ngươi đã tồn tại dụng tâm hiểm ác rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Ngươi không nói cũng không ai nghĩ ngươi bị câm điếc đâu.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn y. Liễu Như Mộng khẽ thở dài nói:
- Khi đó ta tuổi hãy còn nhỏ, cũng không hiểu rõ tình hình, đợi sau khi ta tiếp nhận chức Đại tế ti rồi mới có người đem sự tình năm đó cẩn thận nói cho ta nghe. Lúc ta nghe được, đối với Hàn gia các ngươi rất là cảm kích.
Dừng một chút mới giải thích:
- Năm đó nước Phong ta gặp nạn, tất cả đã đi đến đường cùng, mới phái người sang quý quốc cầu viện. Nhưng khi đó quý quốc cũng đang trở mặt với nước Khánh, nước ta tới cầu viện, cả triều quý quốc đều lãnh đạm... Lúc đó về nước không những không đồng ý phái quân cứu viện, thậm chí ngay cả lương thực và binh khí cũng không muốn cho mượn.
- Nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, thất tín bội nghĩa, vốn là bản tính của người Trung Nguyên bọn chúng.
Hắc Mộc Địch không nén nổi mở miệng mỉa mai. Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, theo ta được biết, năm đó hai nước chúng ta hàn gắn quan hệ, cũng chỉ là đạt được thỏa thuận không xâm phạm lẫn nhau, mặt khác cũng chỉ cho phép thông thương, chứ không có ước định quý quốc gặp nạn, nước Yến ta phải xuất binh tương trợ. Năm đó nước Yến ta cũng bị nước Khánh phương Bắc uy hiếp, tất cả tinh lực dùng để ứng phó với Bắc Khánh, không xuất binh tương trợ, cũng là có đạo lý, với chuyện thất tín bội nghĩa không có liên quan gì.
Liễu Như Mộng lo lắng hai người sẽ lại tiếp tục tranh luận, vội vàng nói:
- Ngay vào lúc quý quốc từ chối trợ giúp, Huyền Đạo công lại đứng ra, tấu trình lên Hoàng đế quý quốc, rốt cuộc là nói cái gì đó, ta hiện nay vẫn chưa rõ. Ta chỉ biết là lúc ấy Huyền Đạo công đối mặt với cả triều, dựa vào lý mà tranh luận, cuối cùng cũng thuyết phục được Hoàng đế của quý quốc, đồng ý giúp đỡ lương thực và binh khí. Nhưng mà số lượng giúp đỡ có hạn, căn bản không đủ để chúng tôi chống lại đội quân của Tây Ngụy
Dừng một chút, mới chậm rãi nói:
- Cũng ngay thời khắc nguy cấp đó, Hàn gia các người đã âm thầm xuất ra rất nhiều vàng bạc, sau khi chúng tôi nhận được khoản tiền đó, liền mua sắm rất nhiều lương thảo và binh khí tại nước Yến, lúc bấy giờ mới chống đỡ qua được ải khó khăn, bức lui quân Ngụy.
Nói tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Mộng vẫn toát ra vả cảm kích vài phần:
- Nước Phong ta có thể biến nguy thành an, toàn bộ dựa vào Hàn gia các người dốc lực tương trợ. Tuy rằng người biết chuyện này cực ít, nhưng ân tình của Hàn gia đối với nước Phong ta, ta chưa bao giờ quên.
Hàn Mạc không ngờ được rằng gia tộc mình lại liên quan đến nước Phong thế này, trong lòng cảm thán, cười khổ nói:
- Việc này ngay đến ta cũng không biết, xem ra chuyện này được làm vô cùng bí mật.
- Năm xưa thế gia quý quốc tranh chấp, nếu bị người khác biết Hàn gia các người lén lút giúp nước ta, thế tất sẽ bị công kích là tư thông ngoại quốc, cho nên việc này tất cả những người biết chuyện ở hai bên là cực ít, hơn nữa đều giữ bí mật tuyệt đối.
- Đã như vậy, các người hiện nay tại sao lại đối với Hàn gia ta có nhiều thành kiến như vậy?
Hàn Mạc thở dài:
- Cứ cho là không cảm kích nữa, cũng không cần phải sinh ra cảm xúc oán hận như vậy chứ?
Nói tới đây, thản nhiên liếc Hắc Mộc Địch một cái. Liễu Như Mộng lắc đầu, chậm rãi nói:
- Từng ân tình, chúng tôi không hề quên, nhưng...hiện nay nước Phong ta việc binh đao loạn bốn bề, lại cùng với Hàn gia các người không tránh khỏi liên can. Nếu không có Hàn gia các người ở phía sau chống đỡ, hoặc có thể nói rằng, nếu không có nước Yến các người ở phía sau giật giây thì Thác Hồ Phong tuyệt đối không dám đối với bên ngoài mà dụng binh.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Như Mộng tỷ, thứ ta nói thẳng, chuyện này...có phải là các người đoán hay không? Người có chứng cứ chứng minh những gì Thác Hồ Phong và Bố Tốc Cam đã làm có liên quan tới Hàn gia ta hay không? Chẳng lẽ không có khả năng Thác Hồ Phong là một tên có dã tâm bừng bừng, liều lĩnh sao?
- Thác Hồ Phong và Bố Tốc Cam đều không phải là kẻ lỗ mãng.
Liễu Như Mộng nghiêm mặt nói:
- Bọn họ tuyệt đối không làm những chuyện ngu xuẩn liều lĩnh.
Dừng một chút, nhìn xung quanh một cái, buồn bã nói:
- Bố Tốc Cam đưa ta đến chỗ này, chẳng lẽ không phải là chứng cớ sao? Nếu chuyện này với Hàn gia các người vô can thì tại sao hắn ta lại đưa ta tới chỗ này?
Trong lòng Hàn Mạc khẽ động, chỉ cảm thấy lời Liễu Như Mộng vừa nói quả thật không giả. Nếu mọi chuyện đã xảy ra ở nước Phong và Hàn gia không có chút liên quan nào, vậy đường đường là Đại tế ti nước Phong sao lại bị đưa đến Hàn gia?
...
Hàn Mạc chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ánh trăng mềm mại lẳng lặng chiếu lên người hắn, hắn chắp hai tay sau lưng, trầm mặc một hồi lâu, rốt cục nói:
- Như Mộng tỷ, người muốn ta làm gì? Việc binh đao đã xảy ra rồi, muốn dừng binh tuyệt đối không phải chuyện dễ. Hơn nữa...với tình cảnh hiện nay của ta, dường như cũng không giúp được chuyện gì.
Liễu Như Mộng đứng dậy, đi đến phía sau Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, chỉ cần ngươi bằng lòng, nhất định có thể giúp chúng ta.
Giờ này khắc này, nàng vẫn dùng lối xưng hô như trước đây khi hai người với nhau.
Hàn Mạc xoay người, thở dài, dừng ở khuôn mặt quyến rũ kia của Liễu Như Mộng, dịu dàng nói:
- Nếu có thể trợ giúp người, là chuyện mà ta cực kỳ sẵn lòng.
Trên khuôn mặt Liễu Như Mộng kia lúc này có vẻ điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt quyến rũ đến mức tận cùng hiện ra biểu cảm như vậy, quả thật đều khiến cho bất cứ kẻ nào cũng rơi vào tâm động mê sắc.
- Ta hy vọng người có thể khuyên bảo Huyền Đạo công, khiến ông ta dừng việc ủng hộ Thác Hồ Phong.
Liễu Như Mộng nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần mất đi sự ủng hộ của nước Yến các người, Thác Hồ Phong sẽ không dám tiếp tục dấy binh nữa, nước Phong ta liền tránh được họa binh đao.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Nếu như thật sự được như lời các vị nói đó, vị đại bá kia đã cùng với Thác Hồ Phong đạt được thỏa hiệp rồi. tới nước này, muốn khuyên bảo ông ta dừng việc ủng hộ đối với Thác Hồ Phong là gần như không có bất kỳ khả năng nào. Ta cũng không biết bọn họ đã đạt được thỏa thuận như thế nào, nhưng có thể là vào bốn năm trước đã bắt đầu bố cục, cái kế hoạch này nhất định là cực lớn, bằng với sức lực của cá nhân ta mà muốn thay đổi...
Nói tới đây, Hàn Mạc cũng không nói tiếp, chỉ cười khổ mà lắc đầu.
Cũng đúng lúc này, trong lòng hắn cũng rùng mình, nếu tất cả thật sự như Liễu Như Mộng nói, âm mưu của Thác Hồ Phong là do Hàn Huyền Đạo ở sau lưng ủng hộ, như vây đạo cục này ít nhất đã bắt đầu bày ra vào trước lúc Thác Hồ Phong giết hại ba vị đại trại chủ. Ba bốn năm trước đã mưu đồ kế hoạch này, kết cục mà Hàn Huyền Đạo tính toán lại còn lớn đến mức nào đây? Hơn nữa ba bốn năm trước, cục diện chính trị của nước Yến cũng không có phát sinh những thay đổi long trời lở đất như hiện nay, chẳng lẽ vào vài năm trước Hàn Huyền Đạo đã đoán được rằng thiên hạ sẽ có ngày hôm nay? Nếu là như vậy, tâm cơ của Hàn Huyền Đạo cũng chẳng phải là quá mức khủng bố rồi sao?
Chẳng lẽ mưu kế khổng lồ bên trong kia, sớm đã xác định được thế cục của hôm nay, triều đình nước Yến, thậm chí là thiên hạ đã nảy sinh rất nhiều biến đổi, cũng đều nằm trong tầm khống chế của Hàn Huyền Đạo?Nghĩ đến việc đối mặt với nhân vật có lòng dạ chí thâm như vậy không lâu sau đó, trong lòng Hàn Mạc đúng là cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có. Cái tâm bình tĩnh của hắn lúc này có hơi trầm xuống, mà trong lòng bàn tay, ngay cả bản thân hắn cũng không để ý, đúng là đang chảy mồ hôi lạnh.