Quyền Thần

Chương 1018: Tấm lòng người thiếu niên khi xưa

Tiếng hô của đám người hai bên đường chẳng khác nào tiếng sóng biển vô tận của Đông Hải. Hàn Mạc dẫn thê tử đi dọc con phố dài, một đoàn quan viên hộ vệ đi sát theo sau, hết sức uy phong.

Giữa những tiếng hoan hô vang dội, Hàn Mạc đi tới đoạn đường vòng bỗng dừng chân lại, nhìn đám người đang đứng ở một ngã rẽ. Ở đó, vốn có hơn mười tên công tử bột trẻ tuổi đang giơ cao cánh tay, hét lên. Nhưng thấy Hàn Mạc tới gần, bọn họ đều im lặng, mấy người có vẻ rất xấu hổ, cũng có mấy người lùi lại phía sau.

Hàn Mạc tươi cười, cao giọng nói:

-Hoắc Thu Nguyên, Vương Hi, Trầm Diêu, các ngươi mau lăn nhanh ra đây cho bổn thiếu gia!

Mấy vị công tử bột trẻ tuổi này vốn cùng băng nhóm với Hàn Mạc khi hắn còn ở Đông Hải trước đây, đã từng cùng hắn tiêu dao khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành Đông Hải. Hàn Mạc quát to gọi mấy người, đủ chứng minh quan hệ giữa bọn họ với hắn hoàn toàn không chỉ là giữa mấy tên công tử phú gia bình thường.

Mấy vị công tử bột này hoặc là con cháu của phú thương hoặc là những người dựa dẫm vào con cháu thế tộc của Hàn gia. Tuy ra ngoài bọn họ không là gì, nhưng ở thành Đông Hải này cũng là nhân vật có chút địa vị.

Thân phận của bọn họ cũng giúp bọn họ nắm được chút tin tức. Nghe nói Hàn Mạc sắp hồi hương, đám công tử bột này đều hết sức cao hứng, sớm đã cùng nhau bàn luận, chỉ cần chờ Hàn Mạc trở về là sẽ cùng ra khỏi thành nghênh đón.

Nhưng hôm nay sau khi tập trung lại, bọn họ ra ngoài thành đã thấy các quan viên triều đình hoặc các hương thân có địa vị lớn ở Đông Hải này. Địa vị của những người này thật sự khác xa so với thân phận của bọn họ.

Sau lại nhìn thấy hàng ngũ của Hàn Mạc đến, tất cả các quan viên và hương thân đều cung kính với hắn, trong đó thậm chí còn có bậc cha chú của bọn họ, trên dưới đều hết sức kính cẩn. Nhìn thấy thế, đám công tử bột này không hẹn mà cùng cảm thấy hổ thẹn, càng không dám đi lên, chỉ đành lặng lẽ lùi về trong thành, lẫn trong đám người nghênh đón.

Tình cảnh ngoài thành khiến đám công tử bột này rốt cuộc đã hiểu được một chuyện, Hàn Mạc giờ đã khác xưa, đã không còn là vị thiếu gia từng ăn chơi trác táng, cùng uống rượu, đánh nhau với bọn họ.

Không nói đến những chiến công và uy danh vang dội thiên hạ hắn nhận được trong trận chiến ở đồng bằng Nam Dương, chỉ nói đến chức quan Thính trưởng Tây Hoa Thính hiện nay cùng chức Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, Hàn Mạc còn được phong võ tước. Bất luận về điểm nào, những tay vốn ăn chơi trác táng ở Đông Hải này cũng không thể bằng được.

Sự khác biệt giữa đôi bên quá lớn. Trong lòng đám công tử bột này, bọn họ và Hàn Mạc đã cách xa nhau cả trời vực, dĩ nhiên đã không còn có thể giữ mối quan hệ như trước nữa.

Bọn họ đi lẫn vào trong đám người, đơn giản cũng là vì xấu hổ, sợ bị Hàn mạc nhìn thấy.

Nhưng Hàn Mạc lại nhạy bén nhận ra bọn họ giữa đám người, lại lớn miệng gọi tên mấy người bọn họ, khiến bọn họ đều hết sức kinh ngạc, lại vô cùng cảm động.

Giọng điệu của Hàn Mạc nghe không chút khách khí nào, nhưng chính sự không khách khí này của hắn lại là giọng điệu bọn họ thích nghe nhất bởi qua đó, bọn họ cảm nhận được thứ tình cảm thân thiết vẫn không thay đổi nơi hắn.

Hoắc Thu Nguyên quay đầu lại, nhìn nhìn mọi người, thở dài:

-Ta chỉ biết Ngũ thiếu gia là người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể trở thành xa lạ với chúng ta được.

Hàn Mạc đã dẫn Tiểu Thiến lại đây, cười tủm tỉm. Hoắc Thu Nguyên và mọi người vừa định thi lễ, hắn đã cười, nói:

-Đã lâu rồi không gặp. Đúng rồi, Hoắc Thu Nguyên, hơn hai năm không gặp nhau, các ngươi đã sinh hài tử chưa?

Hoắc Thu Nguyên vội vàng nói:

-Hàn…Ngũ thiếu gia, năm trước…Mùa đông năm trước, lão nhị đã sinh được một nha đầu!

Hàn Mạc cười ha ha, nói:

-Vậy thì lớn hơn con ta nửa năm. Đúng rồi, về rồi cho ta xem con bé xem. Nếu như giống ngươi nhiều thì thôi, không thì để ta nhận nó làm con gái nuôi!

Hoắc Thu Nguyên nghe vậy, xúc động nói:

-Được, được. Ngũ thiếu gia yên tâm, ngoại hình không giống ta, giống mẫu thân nó hơn. Con bé rất thanh tú, xinh đẹp, không để ngươi mất mặt đâu!

Hàn Mạc cười ha ha, nói:

-Vậy thì tốt. Các ngươi cũng thấy hiện ta chưa rảnh. Chờ ta chờ về, ta sẽ triệu tập các ngươi cùng uống rượu. Quy định vẫn như trước đây, không có ba đến năm người nằm sấp thì chưa tính.

Hoắc Thu Nguyên cũng là người hào sảng. Trước đây, chính nhờ bản tính tự nhiên, phóng khoáng, y mới có thể chơi cùng với Hàn Mạc, liền không nói nhiều nữa, cười nói:

-Ngũ thiếu gia, đây đã là quy củ lâu rồi. Người nào nằm sấp đầu tiên thì tiền thưởng sẽ về tay người đó!

Hàn Mạc cười ha ha, nói:

-Cứ quyết định như vậy đi.

Hắn buông tay Tiểu Thiến ra, vỗ vỗ đầu vai của Hoắc Thu Nguyên, rồi lại nhẹ vỗ lên mấy người khác. Mọi người nhất thời được ưu ái mà lo lắng, cả đám đều xúc động. Bọn họ lại thấy không ít người cùng đổ dồn ánh mắt về phía này thì đều ưỡn ngực, hết sức vênh vang.

Đi theo Hàn Mạc ở phía sau còn có rất nhiều hương thân quan viên, trong đó còn có mấy người là bậc cha, chú của mấy tên công tử bột này. Thấy con cháu mình và Hàn Mạc thân thiết như vậy, bọn họ cũng mở cờ trong bụng. Một người đã thấp giọng nói với người bên cạnh:

-Tiểu Hàn đại nhân giờ đang nói chuyện với cháu ta. Trước khi tiểu Hàn đại nhân vào kinh thành đã từng có giao tình rất thân thiết với cháu ta đấy.

Lão vừa nói thế này, mấy người bên cạnh tức thì đã kính nể lão hơn hẳn. Một người nói:

-Ngươi coi người cao cao kia chính là con ta đấy. Quan hệ giữa nó và tiểu Hàn đại nhân cũng không tồi đâu. Ngươi xem, ngươi xem, tiểu Hàn đại nhân chụp bả vai con ta kìa. Chậc chậc, người trẻ tuổi đều trọng tình trọng nghĩa. Con ta vốn là người giao tình với bằng hữu luôn thành tâm, nên giờ mới được tiểu Hàn đại nhân cảm mến mà kết giao a.

Quan viên họ Hàn ở Đông Hải rất nhiều. Nếu bọn họ cũng gọi Hàn Mạc là "Ngũ thiếu gia" như những người khác thì lại không thể hiện được tính trịnh trọng, cho nên tất cả không hẹn mà cùng gọi hắn là "Tiểu Hàn đại nhân".

Dân chúng hai bên đường thấy Hàn Mạc chuyện trò vui vẻ với bạn cũ thì đều thầm than vị Ngũ thiếu gia này quả thực là người có tình có nghĩa, chưa bao giờ quên gốc gác bản thân.

Đi lên trên, hai bên đường vẫn đầy nghẹt người. Thời tiết lại oi bức, Hàn Mạc muốn ôm Hàn Định trở về Tây phủ cũng không dễ dàng gì. Thành Đông Hải này bảo lớn không lớn, bảo nhỏ chắc chắn cũng không nhỏ, nếu thật muốn trở về, e rằng hắn cũng phải mất gần canh giờ.

Hàn Mạc đưa Tiểu Thiến và Hàn Định lên xe ngựa, bản thân tự nhảy lên một con ngựa. Hắn đảo mắt nhìn, lại thấy lẫn trong đám người trước mặt có một phụ nhân tay nắm một đứa nhỏ nhìn mình kỳ lạ. Ánh mắt người này không giống với vẻ hưng phấn trong mắt người khác, nhưng lại đầy vẻ xúc động và cảm kích.

Phụ nhân kia chưa đến ba mươi tuổi, nhan sắc có vài phần động lòng người, dáng người lại nở nang. Hàn Mạc cũng cảm thấy dung mạo người này thoáng có phần quen thuộc, nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi mới nhận ra phụ nhân này thật ra đã từng nhận ân huệ của hắn.

Lúc trước vì đã chém chết một gã sai nha ở quận Nghi Xuân, Hàn Mạc bị dính vào một vụ kiện, thậm chí còn bị vu cáo hãm hại là cậy thế, tùy tiện giết người. Vụ án này cũng dính líu đến một cặp mẫu tử bị thiên tai.

Sau này, lại cũng chính nhờ thiếu phụ này làm chứng trên công đường mà Hàn Mạc mới tránh được rắc rối. Hàn Mạc cũng đã cứu lấy đứa con của nàng, lại âm thầm cho người đưa mẫu tử nàng đến Đông Hải.

Hàn Mạc mơ hồ nhớ tên phụ nhân này hình như là Hồ Tiền thị.

Đến lúc này, đám đông bắt đầu di chuyển. Hàn Mạc dĩ nhiên cũng không tiện nói chuyện với phụ nhân này. Hắn ngồi trên lưng ngựa, cho ngựa bước chậm hơn, tươi cười với Hồ Tiền thị kia, khẽ gật đầu, tỏ ý đã nhận ra nàng.

Hồ Tiền thị đã cười rạng rỡ, đột nhiên quay người lại, lôi một nam tử khỏe mạnh từ trong đám người ra. Người đàn ông kia cao lớn, da màu đồng, đúng dáng vẻ ngư dân bờ biển, thoạt nhìn đã thấy là người thành thật, chất phác, cười ngây ngô. Hàn Mạc lại thấy Hồ Tiền thị kéo con nàng quỳ xuống, rồi kéo kéo cánh tay người kia. Người kia hiểu được, cũng quỳ xuống theo. Ngoài đứa nhỏ vẫn còn ngây thơ, Hồ Tiền thị và người nam tử kia đều rất cảm kích.

Hàn Mạc hiểu được, người kia chắc chắn là nam nhân Hồ Tiền thị đã tái giá sau khi tới Đông Hải. Hành động của Hồ Tiền thị là muốn nói cho hắn biết hiện giờ nàng đã có cuộc sống yên ổn ở Đông Hải.

Hàn Mạc thầm xúc động, ôn hòa cười với người nam tử tráng kiện kia rồi chậm rãi rời đi trong vòng vây của mọi người.

Con phố nối hai phủ đệ của Hàn gia dĩ nhiên là một nơi rất thanh tĩnh. Người của cả hai phủ này đã tập trung lại, chờ Hàn Mạc và vợ hắn trở về. Tuy nói Hàn Huyền Xương đã đưa rất nhiều nha hoàn và người hầu vào trong kinh, nhưng phu nhân lại để lại không ít nha hoàn và người hầu nam trẻ tuổi. Lần này vì Hàn Mạc trở về mà từ trên xuống dưới trong phủ đều lại bắt đầu chuẩn bị công việc lu bù từ sáng sớm.

Trước đó, Dương Thanh hiển nhiên đã bàn luận với Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn, định bao trọn Bát Trân các lớn nhất, sang nhất thành Đông Hải để Hàn Mạc làm lễ tẩy trần nhưng lại bị Nhị tông chủ cự tuyệt. Nhị tông chủ còn nói so với tửu lầu, chi bằng tổ chức yến tiệc ở trong Tây phủ, mời tất cả hương thân quan viên đến phủ dùng yến, náo nhiệt một hồi là hơn.

Một khi Nhị tông chủ đã quyết định như vậy, Dương Thanh dĩ nhiên sẽ không phản đối. Để tỏ thành ý của phía quan phủ, hai ngày trước, y đã gửi vài trăm lượng bạc từ nha môn tới, nói là dùng để mua đồ cho buổi yến tiệc.

Hàn Chính Khôn vốn muốn cự tuyệt, nhưng chung quy đây cũng là tấm lòng của các quan viên. Nếu trả lại, e rằng sẽ khiến bọn họ không hài lòng, lão đành phải tiếp nhận.

Tiệc rượu được tổ chức ở chính sảnh và tiền viện, gồm có hơn ba mươi bàn. Đại tông chủ Hàn Chính Càn lo lắng người của Tây phủ không đủ liền gọi tất cả nha hoàn, người hầu nam bên Tây phủ đến đây, cùng nhau chuẩn bị bữa yến tiệc long trọng.

Người quản lý tổ chức dĩ nhiên là Hàn Nghiêm, phụ thân của Hàn Thanh. Hàn Mạc hồi hương, vị Hàn bá đã nhìn hắn lớn lên từ khi còn nhỏ này cũng hết sức vui mừng, không thua gì Hàn Chính Khôn.

Đoàn xe cuối cùng cũng đến trước phủ. Người hầu đứng trước cửa vội vã vào trong viện, hô to gọi mọi người:

-Ngũ thiếu gia hồi phủ, Ngũ thiếu gia hồi phủ!

Nhất thời cả Tây phủ tán loạn cả lên, chỉ nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ xung quanh. Ai ai cũng biết đoàn xe của Ngũ thiếu gia đã đến trước phủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chờ người trong phủ bàn tán ầm ĩ một hồi rồi, vợ cả của Hàn Huyền Linh, Hàn Tần thị và hai vị di nương mới dẫn nha hoàn và người hầu nam ra ngoài cửa phủ chờ đón. Tứ thiếu gia Hàn gia, Hàn Nguyên vừa từ quân trấn phủ trở về, còn chưa kịp uống ngụm trà nào, nghe nói đoàn xe về liền vội vàng đứng dậy, chạy ra bên ngoài. Gã mừng rỡ nói:

-Ta thật muốn nhìn xem tiểu Định nhi giống tiểu Ngũ hay là giống đệ muội hơn đây!

Hàn Chính đứng bên cạnh, cười ha ha, nói:

-Giống Ngũ thiếu gia cũng tốt, giống Thiếu phu nhân cũng tốt. Bên nào cũng xinh đẹp cả.

Người nhà ùa ra nghênh đón bên ngoài phủ. Hàn Chính Càn đang đánh cờ ở đại sảnh với Hàn Chính Khôn vẫn ngồi yên bất động. Hàn Chính Càn đánh một quân cờ trắng xuống, gương mặt không giấu được vẻ tươi cười, lão vuốt râu nói:

-Nhị đệ, hai lão già chúng ta giờ đã là ông cố phụ rồi, cũng nên ngồi đây chờ bọn chúng đến kính trà mới phải!