Quyền Thần

Chương 1010: Sống chết ai biết

Hàn Mạc tuy rằng thần sắc thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng rất nghi hoặc. Hàn Huyền Đạo dường như đoán biết tâm sự Hàn Mạc, liếc Hàn Mạc một cái, thản nhiên gật đầu, lập tức xoay người hướng đại điện đi vào,Phạm Vân Ngạo quay đầu lại nhìn Hồng Tông Minh liếc mắt một cái, nhất thời bĩu môi, Hồng Tông Minh minh bạch ý tứ của ông, bật người đuổi theo. Ba người trước ánh mắt chăm chú của mấy ngàn Ngự Lâm quân đều không có mang vũ khí, trước sau tiến nhập đại điện.

Chính điện Càn Tâm Điện trống trải, vẫn còn lưu dấu vết đánh nhau lúc trước. Bạch Dị vốn là chết đứng, nhưng thi thể đã được hạ xuống, lúc này còn nằm ở bên trong đại điện, tuy rằng ngoài điện nhân số rất đông, nhưng trong đại điện trống trải lạnh lùng, lộ ra hơi thở âm trầm.

Hồng Tông Minh nhìn thấy thi thể Bạch Dị, vẻ mặt kích động, bước nhanh tiến đến, ngồi xổm xuống nhìn, lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính khấu đầu, về sau nắm chặt hai đấm, đứng dậy nhìn Hàn Huyền Đạo thong thả đi phía trước, mắt lóe lên một tia sát khí linh hoạt, sắc bén, muốn xông lên phía trước chém ông ta ngay tức khắc.

Theo hành lang phía Đông đi tới, dọc theo đường đi không khí lạnh tanh, không có một thái giám cung nữ, Hàn Huyền Đạo nện bước điềm đạm, chắc chắn, Phạm Vân Ngạo bước chân nhẹ nhàng, mà Hồng Tông Minh bước chân trầm trọng, ba người tới trước đại môn màu đỏ thẩm, Hàn Huyền Đạo dẫn đầu quỳ xuống:

- Thần Hàn Huyền Đạo khải tấu Thánh thượng, nội gian loạn đảng bị tiêu diệt, Thánh thượng chấn kinh, thần tội đáng muôn chết, tiến đến xin Thánh thượng giáng tội!

Phạm Vân Ngạo híp mắt, cũng rất nhanh cùng Hồng Tông Minh quỳ rạp xuống trước cửa chính.

Không quá lâu, liền nghe được cửa chính vang lên tiếng vang nhỏ, chậm rãi mở ra, xuất hiện ở bên trong cánh cửa là Hoàng hậu Hàn Thục, khuôn mặt mỹ nhân thoạt nhìn tiều tụy lạ thường, tái nhợt không có chút máu, thần tình lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Thánh thượng long thể không khoẻ, các ngươi chẳng lẽ không biết? Vì sao còn đến quấy nhiễu?

Phạm Vân Ngạo liếc Hồng Tông Minh, đồng thời mở miệng nói:

- Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, nội gian Trần Hồng Đạo nổi loạn mưu phản, lục soát trên người lão thì phát hiện một mật hàm, nội dung chính là cùng Hồng Tông Minh cấu kết , chứng cứ chính xác, nhưng Hồng Tông Minh nói là bị vu cáo hãm hại, Bạch Dị hiện giờ cũng bị nội gian hại chết ở trong cung, sự tình trọng đại, không dám không báo, cho nên gặp mặt Thánh thượng, khẩn cầu Thánh thượng quyết định!

Hồng Tông Minh mày nhăn lại, nắm tay nắm chặt, gã biết rõ Hàn Huyền Đạo cố nhiên là cáo già, nhưng Phạm Vân Ngạo cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, chính mình đối với hai người này đều phải cẩn thận đề phòng.

Tuy nhiên vừa nghĩ tới việc Hoàng đế tự tay ban hạ mật chỉ tiêu diệt thế gia, như vậy đối với thế gia nhất định là căm thù đến tận xương tuỷ, hiện giờ ngoài điện Ngự Lâm quân tập hợp, chỉ cần Hoàng đế thật sự hạ quyết định quyết tâm tiêu diệt thế gia, ra lệnh một tiếng thì Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo tối nay đều không có khả năng còn sống rời khỏi hoàng cung.

Chỉ cần nhìn thấy Hoàng đế, Hoàng đế chắc chắn sẽ bênh vực mình, mà không phải đứng về phía hai vị thế gia đầu lĩnh kia.

...

- Có chứng cớ chính xác, sao còn quấy nhiễu Thánh thượng.

Hoàng hậu thản nhiên nói:

- Hiện giờ mọi việc đều do nội các các ngươi xử lý, loạn đảng vào cung mưu phản, quấy nhiễu thánh thượng, vậy mà nội các các ngươi không biết xử lý như thế nào, cứ việc đem người giao cho Đại Lý Tự đi, Đại Lý Tự chắc hiểu vương pháp chứ?

Hồng Tông Minh lập tức nói:

- Hoàng hậu nương nương, thần oan uổng, thần trung thành và tận tâm, tuyệt không mưu nghịch, thần thầm mong mỏi được diện thánh, hết thảy do Thánh thượng quyết định!

Phạm Vân Ngạo cũng cung kính nói:

- Hoàng hậu nương nương, hiện giờ không chỉ có Hồng Tông Minh, ngoài điện mấy ngàn Ngự Lâm quân cũng thấy việc tối nay rất nghi hoặc, Thánh thượng là thiên tử, nhìn rõ mọi việc, nhất định có thể giải nghi hoặc trong lòng tướng sĩ.

Hoàng hậu mắt phượng lạnh lùng, liếc Phạm Vân Ngạo liếc mắt một cái, hỏi:

- Mấy ngàn Ngự lâm quân tụ tập ngoài Càn Tâm điện? Là muốn ép bản cung sao?

- Thần không dám!

Ba người nhất tề dập đầu.

Chính vào lúc này, lại nghe được trong điện truyền tới một thanh âm uể oải nói:

- Là ai ở bên ngoài?

Thanh âm không lớn, nhưng giờ phút này trong ngoài phòng đều một mảnh yên lặng, tiếng cũng cực kỳ rõ ràng mà truyền đi ra, nghe thanh âm, ba người Hàn Huyền Đạo vẻ mặt không giống nhau.

Hàn Huyền Đạo mặt không chút thay đổi, có vẻ điềm tĩnh tự nhiên, Hồng Tông Minh ánh mắt hiển lộ ra vẻ vui sướng.

Chỉ có Phạm Vân Ngạo, sau khi thanh âm kia chui vào trong tai ông ta, liền giống như bị điện giật, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ vô cùng, trong đôi mắt lộ vẻ không dám tin.

May mắn là ông ta nằm sấp trên mặt đất, nên những người khác cũng không chú ý tới.

Thanh âm mặc dù có chút mềm mại vô lực, nhưng Phạm Vân Ngạo cũng nghe ra, đúng là giọng của Hoàng đế bệ hạ.

Tâm tình ông trong lúc nhất thời phức tạp vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hoàng hậu cũng đã cung kính trả lời:

- Thưa Thánh thượng, là Hộ bộ Thượng thư Hàn đại nhân, Binh bộ Thượng thư Phạm đại nhân cầu kiến!

- Cho bọn họ vào đi!

Bên trong truyền đến thanh âm Hoàng đế:

- Trẫm cũng muốn biết hiện giờ quốc sự như thế nào!

Hoàng hậu lúc này mới thản nhiên nói:

- Các ngươi đều vào đi!

Rồi xoay người đi vào.

Hàn Huyền Đạo đứng dậy, quay đầu lại nhìn Hồng Tông Minh liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt như đao phong, chậm rãi đi vào. Phạm Vân Ngạo cau mày, hai mắt che dấu thật sâu nghi hoặc, cuối cùng sánh vai Hồng Tông Minh đi vào.

Xung quanh Long sàn, màn gấm như mây, trước Long sàng một khoảng cách, Hàn Huyền Đạo dẫn đầu quỳ xuống, phía sau Phạm Vân Ngạo và Hồng Tông Minh cũng chỉ có thể quỳ xuống.

- Trẫm đã biết sự tình.

Thanh âm Hoàng đế theo long sàng bên trong truyền ra, bình tĩnh vô cùng:

- Long Tường doanh Bạch Dị đã… đã chết sao?

Hồng Tông Minh lập tức nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, Bạch đại nhân... bị nội gian làm hại!

- Như vậy Long Tường doanh hiện giờ do ngươi phụ trách?

- Dạ

-Trẫm hỏi ngươi, Long Tường doanh chức trách là cái gì?

- Khởi bẩm Thánh thượng, Long Tường doanh hộ vệ Hoàng thành, bảo hộ Thánh thượng!

Hoàng đế cười lạnh :

- Hộ vệ Hoàng thành, bảo hộ trẫm?

Hồng Tông Minh từ giọng nói Hoàng đế đã ngửi được điềm xấu, sắc mặt khẽ biến, cúi đầu trên mặt đất:

- Thần... !

- Trẫm hỏi ngươi, Long Tường doanh nếu là hộ vệ Hoàng thành, như thế nào để Trung Nghĩa doanh thoải mái đi vào, các ngươi như thế nào hộ vệ Hoàng thành?

Không đợi Hồng Tông Minh giải thích, Hoàng đế đã dùng thanh âm cực kỳ lãnh đạm nói:

- Các ngươi bảo vệ trẫm, nhưng ngay bên cạnh trẫm, ngay bên trong đại điện, nội gian tác loạn, thậm chí đem Bạch Dị mưu hại ở đại điện, nếu không phải Hàn ái khanh suất lĩnh Trung Nghĩa doanh đuổi theo, đầu trẫm có phải hay không bị đám kia lấy đi?

Hồng Tông Minh sắc mặt trở nên trắng bệch, trán toát mồ hôi, không dám lên tiếng.

- Nội gian tác loạn, ngươi Long Tường doanh khoan thai đến chậm, trẫm không rõ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi Long Tường doanh của trẫm, tại sao lại như thế.

Thanh âm Hoàng đế hơi có chút phẫn nộ truyền ra:

- Ngươi có chủ ý gì, trẫm không có tâm tư đi để ý, hiện giờ ngoài điện binh đao như mây, trẫm mặc kệ ngươi có bị oan hay không, lại chỉ hướng ngươi mượn một vật để bình loạn tối nay, ngươi có bằng lòng hay không?

Hồng Tông Minh mất hết can đảm, bái phục trên mặt đất, cả người run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì thất vọng nặng nề. Gã vốn tưởng Hoàng đế sẽ mượn cơ hội này nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, lấy Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo tế cờ mở đầu, mạnh mẽ quét sạch thế gia, nhưng gã vạn lần không ngờ, Hoàng đế lại có thái độ như vậy.

Gã lúc trước còn sung mãn một loại hưng phấn xuất phát từ trái tim, lúc này tâm như tro tàn, linh hồn và sức lực dường như trong nháy mắt bị rút hết ra thân thể, biến gã thành kẻ suy yếu và bất đắc dĩ.

- Thần là trung thần của Đại Yến, một lòng nguyện trung thành Thánh thượng, thần tất cả, đều là Thánh thượng ban tặng.

Hồng Tông Minh ngẩng đầu, nhìn bóng dáng mơ hồ bên trong trướng, cuối cùng cố gắng nói:

- Thánh thượng có điều gì sai khiến, thần và Ngự Lâm quân vượt lửa băng sông cũng không chối từ!

Hoàng đế thanh âm như trước lãnh đạm:

- Trẫm chỉ mượn... đầu ngươi!

Hồng Tông Minh thân thể chấn động.

- Trẫm thân thể mệt mỏi, trong triều mọi việc do nội các xử lý, Hàn ái khanh và Phạm ái khanh thật vất vả.

Hoàng đế bình tĩnh nói:

- Các ngươi lui ra đi... Đúng rồi, Hàn ái khanh, sau khi bình ổn nạn binh hoả, ngươi phải hậu đãi người nhà của hắn, việc này dừng ở đây, không cần liên lụy quá nhiều!

Hàn Huyền Đạo cung kính nói:

- Thần tuân chỉ!

Nói xong đứng dậy, cũng không quản Phạm Vân Ngạo và Hồng Tông Minh, khom người chậm rãi thối lui.

Phạm Vân Ngạo quỳ trên mặt đất, nhất thời còn không có phục hồi tinh thần lại, Hồng Tông Minh cũng nhắm hai mắt lại, cả người run rẩy.

Hoàng hậu đã thản nhiên nói:

- Thánh thượng mệt mỏi, các ngươi còn không lui ra!

...

Ngoài Càn Tâm điện, các tướng sĩ im lặng không tiếng động, Hàn Mạc cũng nghiêm nghị mà đứng, tất cả không một tiếng động, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm cửa chính Càn Tâm điện hơi rộng mở kia.

Tam doanh mấy ngàn tướng sĩ chật ních trước đại điện Càn Tâm, ánh rạng đông cũng đã bắt đầu hiện ra, ánh rạng đông chiếu vào giáp trụ cứng rắn và đao thương lạnh như băng, tia nắng ban mai trong không khí hãy còn mang theo mùi máu tươi.

Từ khi Đại Yến quốc lập quốc tới nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình cảnh Ngự Lâm quân dũng mãnh tràn vào hoàng cung.

Cũng không khiến các tướng sĩ chờ lâu lắm, Hàn Huyền Đạo dẫn đầu theo cửa chính đi ra, đứng giữa đại môn, không quá lâu, Phạm Vân Ngạo cũng có vẻ rất bình tĩnh từ trong điện đi ra.

Khi Hồng Tông Minh từ trong điện đi ra là lúc ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người gã.

Hàn Mạc quan sát vị Ngự lâm Tham lĩnh, chỉ thấy gã vẻ mặt tiều tụy, nện bước trầm trọng, ánh mắt dường như hoang mang lo sợ, đi đến bậc thang phía trước, vị Hộ quân Tham lĩnh rốt cục ngẩng đầu, đảo qua tướng sĩ trước mắt, sau đó đi một bước xuống bậc thang, tới trước tướng sĩ Long Tường doanh, lấy lại thanh đao từ tay gã bộ hạ.

Xung quanh một mảnh yên lặng, bao gồm Hàn Mạc ở bên trong, ai cũng không biết trong điện đã xảy ra sự tình gì.

Nhưng Hàn Mạc nhìn thấy Hàn Huyền Đạo bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, trong lòng liền hiểu được, trong điện một màn diễn, chỉ sợ vị Hồng tham lĩnh đã thua.

Hàn Huyền Đạo lạnh lùng mà nhìn Hồng Tông Minh, cao giọng nói:

- Thánh thượng anh minh, Hồng Tông Minh đã thừa nhận, là hắn và nội gian cấu kết, ý đồ mưu phản, Thánh thượng khẩu dụ, Hồng Tông Minh trước mặt mọi người tự sát, Thánh thượng nhân ái, không liên lụy người nhà!

Hồng Tông Minh nhìn Hàn Huyền Đạo, mắt như muốn nứt ra, rất nhanh thu hồi ánh mắt, chậm rãi rút đao.

Mọi người nghe Hàn Huyền Đạo nói xong, đều là cả kinh, đã thấy Hồng Tông Minh cũng không cãi cọ, lập tức không ít người liền tin tưởng Hồng Tông Minh mưu phản là sự thật.

Hồng Tông Minh rút đao, lưỡi đao sắc bén, hàn quang kinh người, trên mặt gã tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, trong ánh mắt thần sắc phức tạp, dường như nghĩ đến cái gì, sau một lúc lâu, đã thấy gã quỳ rạp xuống đất, hướng cửa điện Càn Tâm cung kính dập đầu ba cái, thì thào tự nói:

- Thánh thượng, thần biết, ngài phải lấy đại cục làm trọng!

Về sau chậm rãi đứng dậy, căm tức nhìn Hàn Huyền Đạo, lạnh lùng nói:

- Hàn Huyền Đạo, ta và Bạch chỉ huy sứ đó chờ ngươi, ngươi rất nhanh sẽ đến!

Không nói thêm lời nào, vung đao tự sát..

Phía sau gã vài tên thuộc cấp muốn xông đến ngăn lại, nhưng khi bước ra nửa bước, liền đều ngừng chân.

Hồng Tông Minh tự vẫn, đã chứng minh cho lời nói Hàn Huyền Đạo là thật, nếu tiến lên ngăn cản, không chừng bị kết thành đồng đảng, hơn nữa đây là ý chỉ Hoàng đế, ai dám ngăn cản .

Đao phong xẹt qua, huyết hoa tung toé mà ra, Hồng Tông Minh hai mắt hai mắt trừng lớn, khổ sở nâng tay chỉ vào Hàn Huyền Đạo, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc, thân thể cuối cùng ngã về phía sau, co giật vài cái, sau đó bất động.

Hồng Tông Minh trong nháy mắt ngã xuống, Hàn Huyền Đạo thân thể giống như vứt được một khối đá lớn, ngẩng đầu nhìn chân trời hiện ra ánh rạng đông, khí định thần nhàn.