Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 42: 42 Người Đàn Ông Đầu Tiên

Khương Nhã không để tâm, cô ngay lập tức rút ngón tay ra.

Từ lúc bắt đầu, Ôn Thiệu Phong được xem như là người đàn ông đầu tiên của cô.

Nhưng mà đã là người đầu tiên, thật là có chút thâm độc.

Cái gì của Ôn Thiệu Phong, Khương Nhã đều biết hết, nhưng mà đâu phải chỉ mỗi cô, những người phụ nữ khác đều biết.

Khương Nhã cười tự giễu bản thân một tiếng, chẳng qua chỉ là lên giường, việc mà người phụ nữ nào cũng có thể phục vụ Ôn Thiệu Phong.

Khương Nhã nhón người, chạm lên bờ môi của Ôn Thiệu Phong.

Đã dâng tài nguyên đến đây rồi, chí ít cũng phải ngủ để lấy mọi tài nguyên chứ.

Đôi môi mềm mại của Khương Nhã vừa chạm, cơ thể đang mệt mỏi của Ôn Thiệu Phong thoáng chốc lại như bơm thêm máu.

Đôi mắt mở ra, đón tiếp nụ hôn của cô, nhưng ngay khi vừa đón tiếp thì Khương Nhã đã buông ra.

“Tôi muốn thêm một bộ phim nữa, đêm nay tôi phục vụ ngài.”

Sau bộ phim này, Khương Nhã còn muốn là người đại ngôn cho cả các nhãn hàng nổi tiếng, Ôn Thiệu Phong quyền lực như vậy, cô muốn có những việc đó.

Ôn Thiệu Phong cau mày, có chút khó chịu với lời nói của Khương Nhã, cảm hứng khơi gợi trong phút chốc liền dập tắt.

Lúc đầu quả thật Ôn Thiệu Phong muốn Khương Nhã tự đến tìm, tự đến lên giường với anh.

Nhưng giờ câu nói này ở đây có chút không phù hợp.

Thấy người đàn ông không có động tĩnh, Khương Nhã lại nói tiếp.

“Ngài Ôn, quan hệ giữa chúng ta làm gì chẳng lẽ ngài lại không biết sao?”

Là quan hệ lên giường, chỉ có lên giường mà thôi! Cả hai chẳng thể tiến xa thêm bước nào nữa.

“Bây giờ chúng ta tiến hành mối quan hệ đó nào.”

Khương Nhã cúi người xuống hôn lên đôi môi của Ôn Thiệu Phong, càng hôn lại càng kích thích.

Lên giường sao? Ôn Thiệu Phong không hề muốn như thế, anh muốn giữ Khương Nhã luôn ở bên cạnh.

Cả cơ thể dưới sự dẫn dắt của Khương Nhã, Ôn Thiệu Phong theo đó phối hợp, cả hai như chìm vào sự mê hoặc của riêng nhau.

Quanh quẩn Khương Nhã chỉ có lấy hương vị Ôn Thiệu Phong, cả người còn lại cũng như thế.

Bàn tay lướt dọc sóng lưng tinh xảo, lướt dần xuống dưới, mang theo cảm giác gây mê dại từng hồi.

Nhưng ngay lúc này, bàn tay Ôn Thiệu Phong chạm vào vết thương của Khương Nhã, mọi thứ trong phút chốc dập tắt.

Lại lần nữa bị Khương Nhã dẫn dắt.

Ôn Thiệu Phong một tay đẩy Khương Nhã xuống, cất giọng kiềm nén, thanh âm giữa màn đêm vang vọng.

“Mau ngủ đi.”

Khương Nhã có chút bực bội mà đáp lời: “Ngài Ôn, tôi không rảnh ngủ không công với ngài.”

Ôn Thiệu Phong nghiến răng nghiến lợi, ngủ với anh là việc bao người phụ nữ mơ ước, thậm chí còn là tình nguyện.

vậy mà bây giờ vào lời của Khương Nhã lại thành ra việc ngủ chỉ là trao đổi.

Không phải không muốn ngủ, nhưng hiện tại Khương Nhã bị thương, cho dù có muốn thì chắc chắn cũng sẽ bất tiện.

Bàn tay kéo chặt Khương Nhã vào lòng không cho cơ hội cựa quậy, giữ một tư thế cực kì cứng ngắc.

“Em nên biết là bản thân không có quyền lựa chọn.”

Cơ thể này là của Khương Nhã, sao lại không có quyền lựa chọn chứ? Bây giờ khác nào đang ngủ không công.

Nhưng chưa nhúc nhích được bao lâu Ôn Thiệu Phong đã gằn từng chữ một.

“Yên phận hoặc là tôi có thể đẩy em ra khỏi bộ phim.”

Khương Nhã cắn răng bực tức trong lòng.

Ôn Thiệu Phong có tiền, có quyền, có địa vị, cô căn bản không thể phản bác.

Nằm trong vòng tay rắn chắc của Ôn Thiệu Phong, cả hai rơi vào giấc ngủ.

Một giờ rưỡi giờ sáng.

Ôn Thiệu Phong tỉnh dậy, lẳng lặng ngắm nhìn người con gái trong lòng mình, một cảm giác ấm áp dâng trào.

Không muốn rời khỏi, chỉ có thể cuối người ôm chặt, rúc vào bả vai của Khương Nhã một lúc lâu.

Nhưng rồi điện thoại sáng đèn, những thông báo được gửi tới liên tục.

Ôn Thiệu Phong rời khỏi giường, chỉnh chu lại bộ đồ, kéo màn chăn lên cho khương Nhã mới rời đi.

Trợ lý Quyết ngồi trên xe từ phía ngoài vẫn luôn canh giữ, vừa thấy Ôn Thiệu Phong liền tự giác mở.

Lúc trở về thành phố Trùng Khánh đã khoảng ba giờ.

Khoảng thời gian này lại chính là cuộc vui chơi của biết bao nhiêu con người của tầng lớp thượng lưu.

Trợ lý Quyết lẳng lặng đi theo bên cạnh, cảm thấy thần sắc của ông chủ gần đây rất tốt.

Một ngày dù phải bay tận ba, bốn chuyến nhưng từ lúc gặp cô Khương, vẻ mệt mỏi lại dường như biến mất.

Từ lúc đến, đã có hẳn dàn thủ vệ đứng đợi bên ngoài, vừa thấy chủ nhân ngay lập tức cúi chào, dẫn thẳng một đường đến địa điểm đã hẹn.

Vừa đẩy cửa liền thấy lão Chử Dịch vẫn đang ngồi, phía bên cạnh Ngạo Trần Bách trong điệu bộ ngả ngớn mà vui đùa cùng mỹ nhân bên cạnh.

Cho dù là bày ra vẻ phong lưu, trên nét mặt vẫn luôn rất nghiêm túc mà làm việc.

Ôn Thiệu Phong ngồi xuống chỗ bên cạnh, lão Chử Dịch thấy vậy tự hiểu chuyện mà đẩy vài mỹ nhân đến, đám người bên cạnh tự hiểu chuyện mà rót rượu.

“Lâu rồi mới có thể gặp ngài.”

Chử Dịch khách sáo nhìn Ôn Thiệu Phong, chú ý hết thảy mọi cử chỉ.

Vẫn một điệu bộ cao ngạo, không coi ai ra gì khiến người khác căm ghét..