- Như lời anh nói thì họ đã chuẩn bị trong nhiều năm như vậy mà anh lại không nhận biết được ư? Anh không nhận thức được à?

Nói xong, Quách Thanh Hoa vô cùng tức giận đập mạnh tay lên bàn quát to.

Vừa rồi xem những phần tài liệu kia, chẳng những Hoàng Vĩnh Bồi đích thân ký tên mà còn có những cán bộ khác nữa, khoảng mười mấy người, đều là những không cùng chí hướng với y, mấy năm nay họ bị y tước đi quyền lực.

Đối với Quách Thanh Hoa mà nói thân là một người làm quan nhất định sẽ có đối thủ, chuyện này cũng bình thường, không ai có thể khéo léo làm vừa ý tất cả mọi người mà không đắc tội với ai được, đó là sự thật hiển nhiên. Nhưng làm Bí thư Huyện ủy mà những người phía dưới bỗng nhiên muốn gây khó dễ, trước đó không thể nào cảm nhận được gì thì Quách Thanh Hoa không dễ dàng tha thứ.

Sao lại đần độn thế chứ?

Vẻ mặt đau khổ Cừu Hạo Minh nói:

- Chủ tịch thành phố, chuyện này do Hoàng Vĩnh Bồi gian hoạt thôi, mấy năm nay ông ta giả bộ như rùa rút đầu, không tham dự mọi chuyện,ai biết được ông ta lại cố ý như thế.....Đương nhiên, đó là sai sót của tôi, tôi xin chịu trách nhiệm....

- Quên đi.

Quách Thanh Hoa thực sự không còn kiên nhẫn, vung tay lên bực bội cắt ngang lời giải thích của Cừu Hạo Minh.

- Hiện giờ nói vậy thì còn có ích gì chứ? Hoàng Vĩnh Bồi lại bỏ qua những sơ sót của anh sao? Ông ta đầu trọc thì sợ gì bị nắm tóc chứ! Làm vua cũng thua thằng liều mà. Anh nói xem, những chuyện này, rốt cuộc anh dính đến chuyện gì?

Cừu Hạo Minh vừa nghe nói vậy mồ hôi lại toát ra như mưa, ướt đẫm cả mặt, vung tay lau hai bên má, mặt chữ điền biến thành màu đỏ tím, ngập ngừng không biết nên nói thế nào.

Quách Thanh Hoa lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Sao? Đều dính cả à?

- Không, không, không có, Chủ tịch thành phố thật sự không có....Anh xem, bọn họ nói tôi bao che người thân, tôi nào có người thân nào chứ? Cháu ruột tôi đã bị phán quyết ở tù năm năm rồi...

- Hừ.

Không đợi Cừu Hạo Minh nói xong, sắc mặt Quách Thanh Hoa đã trầm xuống.

Cừu Lập Hành là tên chết tiệt mà Cừu Hạo Minh lại dám nhắc gã trước mặt ông ta, với tội ác của gã chỉ có năm năm tù thật sự quá nhẹ nhàng, thực chất nó có thể là mười năm, cũng có thể là chung thân cũng không oan uổng cho gã chút nào, nếu không được Cừu Hạo Minh giúp đỡ, đổi lại chỉ là một Phó chủ tịch xã bình thường thử xem kết quả thế nào!

Cừu Hạo Minh thật sự đã đến bước đường cùng, lúc này đã không còn con đường để lui nữa, nếu không vùng vẫy chỉ còn con đường chết.

- Chủ tịch thành phố, bọn họ muốn hãm hại tôi nói tôi đến đòi tiền người khác, thật sự tôi không làm như vậy....

- Thật sự không có sao?

Quách Thanh Hoa gắt gao nhìn thẳng vào ông ta hỏi.

- Thật sự không có, Chủ tịch thành phố anh cũng biết, ở nơi làm việc cán bộ cũng gửi đến quà biếu nhân ngày tết này nọ,....chuyện đó thì có, chuyện này cũng không thể nào tránh được....Toàn những đồng chí thân thiết, thân tình lắm mới nhận thôi, nhưng nói tôi đòi tiền thì quả thật chưa từng có, Chủ tịch thành phố, tôi cam đoan với anh đấy.

Trong tình thế cấp bách Cừu Hạo Minh giơ tay lên thề.

Ánh mắt Quách Thanh Hoa định thần trên khuôn mặt hắn, nhìn thật lâu tựa như đang lo lắng xem không biết Cừu Hạo Minh nói bao nhiêu phần trăm là thật. Cừu Hạo Minh là cấp dưới của ông ta, theo lý thì không thể nói dối trước mặt ông ta được, nhưng việc này thật sự quá quan trọng, nếu nó là sự thật thì chức vụ của Cừu Hạo Minh khó mà bảo toàn được, ngay cả việc có được tự do hay không cũng chưa dám chắc, cũng có thể Cừu Hạo Minh giấu ông ta.

Không dám thừa nhận.

Quách Thanh Hoa nhìn thật lâu trên mặt Cừu Hạo Minh, ông ta chột dạ cúi đầu ngập ngừng nói:

- Chủ tịch thành phố, nói trả đùa ông ta hoàn toàn nói xạo... Hoàng Vĩnh Bồi không phải là người tốt lành gì, ông ta nhất định không phục theo sự chỉ thị của thượng cấp, mặc kệ người nào là Bí thư Huyện ủy, là Chủ tịch huyện đều cũng mâu thuẫn với ông ta, không ai hòa thuận với ông ta cả. Người ta tốt bụng sắp xếp ông làm ở Hiệp nghị thương chính trị, chuyện như thế cũng xem là trả đũa sao?

- Anh đừng lảng tránh theo hướng khác.

Quách Thanh Hoa lại quát lớn tiếng.

- Anh muốn lãng tránh sao? Hả? Vậy những tên tuổi người của đài phát thanh, của cán bộ văn phòng quận, cán bộ thị trấn, thêm bốn năm người nữa, chuyện này anh giải thích thế nào? Cừu Hạo Minh, tôi cảnh cáo anh, việc này anh phải điều tra cho kĩ, Mã Hàn đã giao cho chúng ta những tài liệu đã được họ sao chép, bản gốc họ còn giữ lại. Tôi muốn anh điều tra ngăn chuyện này không cho vượt qua tỉnh khác, nhất định phải cho tôi lời giải thích rõ ràng.

- Anh, anh mấy chục tuổi mà một chuyện cỏn con như vậy cũng không làm được, Anh...

Vẻ mặt Quách Thanh Hoa hiện lên vẻ chán ghét cùng cực, không muốn nói gì thêm.

Cừu Hạo Minh trong lòng chợt nghe lạnh thấu xương.

Đi theo Quách Thanh Hoa hai mươi mấy năm, đã nhận được không ít lời răn dạy cũng như la mắng, Cừu Hạo Minh sớm đã thành thói quen, nhưng trên mặt Quách Thanh Hoa chưa bao giờ thấy biểu hiện của sự chán ghét. Căn cứ theo sự hiểu biết của Cừu Hạo Minh về Quách Thanh Hoa, dường như Quách Thanh Hoa không còn tình cảm với ông ta như trước, nói cách khác, Quách Thanh Hoa đã bắt đầu thay đổi thái độ, không giống như trước tín nhiệm y hoàn toàn.

Đối với Cừu Hạo Minh mà nói đó mới là một đòn chí mạng.

Một khi Quách Thanh Hoa buông tay thì Cừu Hạo Minh cũng lập tức lâm vào đường cùng, đương nhiên làm cán bộ lâu như vậy Cừu Hạo Minh không chỉ quen một lãnh đạo là Quách Thanh Hoa, ông ta cũng có lui tới một vài lãnh đạo trong ngành, ngày lễ ngày tết cũng thường lui tới, không thiếu lễ nghĩa gì cả. Nhưng chuyện này không ai giống như Quách Thanh Hoa hỗ trợ lớn cho y.

Họ chỉ "dệt hoa thêu gấm", còn giúp y vượt qua chuyện này thì khó mà thực hiện được.

Trong chốn quan trường "dệt hoa thêu gấm" thì được nhưng cơ bản không ai muốn "phiêu lưu" giúp ông ta vượt qua cơn hoạn nạn, có được bao nhiêu người sẽ vì người khác mà đi đến cảnh hiểm nguy?

Cơ bản Cừu Hạo Minh còn muốn chối tội, thấy Quách Thanh Hoa biểu hiện thái độ chán ghét lập tức ý thức được hiện tại đã đến thời khắc "sinh tử", ông ta phải dốc toàn lực cứu vãn ấn tượng trong lòng Quách Thanh Hoa, đây chính là cơ hội cuối cùng của ông ta.

- Chủ tịch thành phố, ý chí tôi không kiên định, không ngăn được lực hấp dẫn của đồng tiền, tôi đã phụ sự tín nhiệm của anh đối với tôi, tôi đúng là đồ chết tiệt, chết tiệt mà..... Nói xong, Cừu Hạo Minh không chút do sự giơ tay lên tát thật mạnh vào má mình, đánh dùng sức chín phần, vừa đánh vừa quan sát sắc mặt của Quách Thanh Hoa, vừa thăm dò nói:

- Chủ tịch thành phố, công việc các nữ đồng chí lui đến cũng là chuyện thường, các nữ đồng chí đến muốn đến gần lãnh đạo.....Tóm lại là tại tôi, đã không quản lý họ tốt, phụ sự tín nhiệm của ngài...

Quách Thanh Hoa xụ mặt, quai hàm bạnh ra dường như cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng.

Cừu Hạo Minh sa đọa đến như vậy, thật sự ngoài dự đoán của ông ta, nhìn y hai má sưng đỏ, Quách Thanh Hoa lại có chút không đành lòng, dù sao y cũng đã năm mươi tuổi rồi, đầu hai thứ tóc, đã theo ông ta mấy chục năm, làm tùy tùng không công lao nhưng cũng khổ nhọc, thật sự muốn tha thứ cho y, nếu làm ngơ trước sự sống chết của y thì thật sự Quách Thanh Hoa không đành lòng.

Dù sao, Cừu Hạo Minh cũng đã làm cấp dưới ông ta hai mươi mấy năm, Quách Thanh Hoa nhất thiết phải suy nghĩ cho y.

Nếu không phải chuyện của Cừu Hạo Minh xảy ra ngay lúc nhạy cảm thế này thì Quách Thanh Hoa có lẽ cũng không quan tâm quá nhiều. Thật trùng hợp vào lúc cạnh tranh gay cấn thế này mới lộ ra nội tình bên trong, có lẽ họ sẽ nhận định Quách Thanh Hoa ông ta "chí công vô tư" nhưng nó là sự thất bại mất mát khá lớn của ông.

Đúng vẫn là đấu không lại Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa.

Ông ta xem trọng cán bộ, chẳng những không cạnh tranh được với Đàm Khải Hoa mà ngay cả mũ quan cũng rơi xuống còn phải chịu cảnh ngục tù.

Thua như vậy là vô cùng triệt để.

Chuyện này Quách Thanh Hoa không dễ dàng tha thứ được.

Chức quan có được phải phấn đấu cả đời, thời điểm cuối cùng phấn đấu để làm Bí thư Thành ủy lại bị bỏ lỡ,vì một số vấn đề, khi lui trở lại lại bị bổ nhào, thật sự trên mặt cũng không vẻ vang gì. Từ chức Chủ tịch thành phố ông ta muốn rút lui đến làm ở hội nghị hiệp thương chính trị một lần, còn muốn tiếp tục phát huy tác dụng của ông ta ở thành phố Tề Hà, nhưng thất bại thì khó có thể thừa nhận.

- Nói trọng tâm đi, rốt cuộc anh nhận bao nhiêu tiền?

Thật vất vả để Quách Thanh Hoa kìm lửa giận của chính mình, trầm giọng hỏi.

Bọn người Hoàng Vĩnh Bồi đã tố cáo Cừu Hạo Minh không ít, nếu thật sự chỉ là vấn đề kinh tế, chỉ cần việc này không quá nghiêm trọng thì vẫn còn có thể cứu vãn được, sẽ còn con đường sống, nếu chuyện theo hướng khác thì thật sự rất nghiêm trọng.

Đầu óc Cừu Hạo Minh xoay chuyển khá nhanh, vừa nghĩ vừa nói:

- Chủ tịch thành phố, thật sự không nhiều....Ngoại trừ những thuốc lá, rượu ngoại,...thì tiền mặt thật sự không nhiều lắm, cũng chỉ mấy vạn thôi...

- Anh nói chính xác chứ? Hoàng Vĩnh Bồi tố giác đến bốn năm mươi vạn.

Quách Thanh Hoa nhìn y chằm chằm hỏi một câu, ánh mắt sáng ngời.

- Chính xác, chính xác ạ, tôi xác định trăm phần trăm, sẽ không vượt quá mười vạn, tôi lập tức trả lại cho bọn họ.

Cừu Hạo Minh theo tính toán của anh ta thì không phải rút lui, dù sao cũng không có ai biết chi là do Hoàng Vĩnh Bồi phỏng đoán mà thôi. Nếu thật sự rút lui hoàn trả đầy đủ, Cừu Hạo Minh y sẽ "phá sản", mấy năm nay y "chi" cũng không ít.

- Được, vậy anh về trước đi, chờ thông báo, nhỡ kỹ phải làm cho thật tốt.

Quách Thanh Hoa không do dự nữa, quả quyết nói.

Câu nói cuối cùng một câu mà hai ý nghĩa, tin tưởng Cừu Hạo Minh có thể nghe hiểu được, nếu ngay cả nghe cũng không rõ thì y thật sự có thể chết.

- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố mọi chuyện đều nhờ ngài, tôi cả đời không thể nào quên được Chủ tịch thành phố là đại ân nhân của tôi....

Quách Thanh Hoa phất tay, hai hàng chân mày nhướng lên.

Cừu Hạo Minh hoảng sợ, không dám nói thêm, đứng dậy hướng Quách Thanh Hoa cúi đầu, chậm rãi đi ra ngoài.

- Chờ một chút!

Quách Thanh Hoa bỗng nhiên gọi giật lại.

- Anh nên đến Bí thư Mỹ Đường một chuyến, báo cho anh ta, nhớ kỹ nội dung phải đúng sự thật, phải thành khẩn, Bí thư Mỹ Đường đối với chuyện của anh cũng rất quan tâm, anh không nên phạm lỗi.

Quách Thanh Hoa trầm giọng nói.

Trong lòng Cừu Hạo Minh mừng như điên, liên tục gật đầu không ngừng, cảm động rơi nước mắt.

Xem ra trong thời khắc quan trọng, Quách Thanh Hoa vẫn bảo vệ y, chỉ cho y con đường sống. Chỉ cần Trịnh Mỹ Đường trước mặt Bí thư ủy viên tỉnh nói tốt vài câu, thì ở tỉnh Thanh Sơn còn có ai không phục chứ?