Lý Thạch Viễn vô cùng giận dữ.

Mỗi lần Phạm Hồng Vũ đến thủ đô đều đến nhà Lý gia bái kiến vợ chồng Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh. Vì thế người ngoài không biết chuyện đã hiểu lầm Phạm Hồng Vũ là "phò mã" mà vợ chồng Lý Thạch Viễn Hùng Diễm Linh đã chọn. Ngay cả con cháu thế gia, Liêu Khải Chính đều hiểu lầm Phạm Hồng Vũ là "phò mã" cũng là điều dễ hiểu.

Tính tình Lý Thạch Viễn trước nay ôn hòa, bình thường ít nổi cáu.

Cũng quen biết Lý Thạch Viễn lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ thấy Lý Thạch Viễn tức giận.

- Tên Liêu Khải Chính nói cái quái gì vậy chứ?

Lý Thạch Viễn đưa ngón tay gõ nhẹ trên phần tài liệu, nổi giận đùng đùng hỏi, đầu ngón tay chỉ vào ảnh chụp Liêu Khải Chính bên trong. Nhìn qua bức ảnh có thể thấy Liêu Khải Chính là người khá tinh tế nhưng trong thời khắc này ánh mắt của Lý Thạch Viễn nhìn vào vô cùng giận dữ.

Tên khốn kiếp này lại có ý với người đáng tuổi con mình, gã ta thật sự muốn chết rồi.

Nếu ở trong thời đại ngày xưa Lý Thạch Viễn nhất định xử gã "ngũ mã phanh thây", nếu không thì "thiên đao vạn quả".

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Lý thúc thúc, không cần tức giận, hãy xem như gã không tồn tại.

Những lời này đã làm hạ bớt lửa giận của Lý Thạch Viễn.

Phạm Hồng Vũ nói đúng, người này nếu bị bắt thì chẳng khác nào bước chân vào cửa tử thần, cho dù gã ta có quen biết vài con cháu thế gia, cho dù là nhân vật lớn nhất đứng sau hỗ trợ gã thì gã cũng không thể nào thoát khỏi chuyện này được. Một khi đã chọc giận Lý Thạch Viễn thì không ai có thể cứu gã.

Sau khi bắt được Liêu Khải Chính, Phạm Hồng Vũ đã liên lạc trước tiên với Lý Xuân Vũ, sau đó cũng liền gọi điện cho Lý Thạch Viễn, nói có chuyện gấp muốn báo cáo với Lý thúc thúc.

Thực chất Liêu Khải Chính chỉ là một kẻ lừa đảo, đã lừa dối cả hàng trăm triệu người nhưng không thể nào qua mặt Phạm Hồng Vũ được. Điều mấu chốt chính là kẻ đứng sau gã là ai, có khả năng đó không phải là nhân vật nhỏ, ít nhất Phạm Hồng Vũ cũng biết Liêu Khải Chính cùng Vương Thiện, Cổ Hiểu Lượng thậm chí còn có vài vị quan lớn nữa đều có quan hệ trong chuyện này. Công ty của Liêu Khải Chính nằm thành phố Ngô Tây tỉnh Giang Hoài, ngay cả các lãnh đao ở tỉnh Giang Hoài cũng như ở các tỉnh lân cận cũng bị liên lụy vào.

Rút dây động rừng.

Phạm Hồng Vũ không dám chuyên quyền, phải lập tức hướng Lý Thạch Viễn cùng Hùng Diễm Linh báo cáo, để họ định đoạt.

Nhất là đề cập tới Vương Thiện, Cổ Hiểu Lượng, chính là những công tử nhà giàu có liên quan đến chuyện này. Ngoài Lý Thạch Viễn là người có thế lực "đứng đầu", là trưởng bối thế gia, thật sự hắn không dám tiếp nhận một chuyện nóng hổi thế này.

Mặc dù Phạm Hồng Vũ có hai mươi năm biết trước, nên đối với những người nhà giàu quyền quý, còn thật sự không hiểu biết quá nhiều.Ở thế giới bên kia, Phạm Hồng Vũ bất quá chỉ là một cảnh sát ngheo, đối với con nhà giàu ở kinh sư thật sự có khoảng cách quá xa, tin tức biêt rõ về con nhà quyền quý tất cả chỉ là tin vỉa hè mà thôi, làm sao đúng được?

Chỉ cần bước đi sai một bước thì tai họa ập xuống.

Nhất định phải để quyền quyết định cho Lý Thạch Viễn.

Lý Thạch Viễn cười ha hả đáp ứng yêu cầu của hắn. Đối với tên tiểu tử Phạm Hồng Vũ này Lý Thạch Viễn thật sự rất xem trọng nhưng Lý Thạch Viễn không nghĩ đến chuyện đãi Phạm Hồng Vũ một bữa tiệc linh đình.

Đèn trong phòng Lý gia sáng trưng.

Lý Thạch Viễn, Hùng Diễm Linh cùng ngồi trên ghế sa lon. Phạm Hồng Vũ ngồi bên trái còn Lý Xuân Vũ và Thượng Quan Thâm Tuyết ngồi bên phải, Lý Thu Vũ ngồi ghế dựa đối diện với cha mẹ, ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ.

Ở nhà trước mặt Lý Thạch Viễn, Hùng Diễm Linh nên tiểu nha đầu này không dám "làm càn", vô cùng cẩn thận. Nhưng thần sắc của Lý đại cô nương vô cùng hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn này tràn đầy năng lượng, cô hay liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, càng nhìn càng thấy hắn khá đẹp trai.

Bất luận thế nào cũng phải trừ Liêu Khải Chính tận gốc mới được.

Mặc dù nói Thượng Quan Thâm Tuyết cùng các đồng chí của cô ra tay nhưng mọi chuyện đã đều do Phạm Hồng Vũ sắp xếp. Nếu Phạm Hồng Vũ không bố trí mọi chuyện thì Liêu Khải Chính đâu dễ bị hạ gục như thế.

Lý Thu Vũ thật sự không thể nào hiểu được, người trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ làm thế nào có được bản lĩnh như vậy.

Lý Thu Vũ không gặp Liêu Khải Chính nhiều nên không hiểu được Liêu Khải Chính là người thế nào, ngay cả Vương Thiện, Cổ Hiểu Lượng đều cùng gã ta xưng gọi huynh đệ, chuyện này không phải chuyện đùa. Nhưng khi "đối mặt" với Phạm Hồng Vũ thì bổ nhào cả rồi. Về phần Liêu Khải Chính có ý với cô, tiểu ma nữ cũng không chú ý đến.

Người ngu ngốc nói chuyện viễn vông.

Lý đại cô nương làm sao có thể để người thương nhân như vậy lọt vào mắt chứ.

Hai hàng chân mày của Hùng Diễm Linh nhíu lại nói:

- Chuyện về Liêu Khải Chính rốt cuộc cụ thể thế nào, nói một chút đi.

Phạm Hồng Vũ nhìn Thượng Quan Thâm Tuyết, hắn đã cung cấp manh mối có liên quan đến Liêu Khải Chính muốn cô kể lại tình huống, công lao này đều do Thượng Quan Thâm Tuyết cùng người của cô đã điều tra ra, trong thời gian này nhất cử nhất động của Liêu Khải Chính ở kinh sư đều bị theo dõi nên Phạm Hồng Vũ hy vọng Thượng Quan Thâm Tuyết ra mặt nói về chuyện này.

Thượng Quan Thâm Tuyết mỉm cười lắc đầu, ý bảo Phạm Hồng Vũ nói đi.

Cô chỉ làm không nói được.

Đây là một thói quen qua nhiều năm, Thượng Quan Thâm Tuyết đã sớm hình thành thói quen, hơn nữa với trí tuệ của Thượng Quan Thâm Tuyết không hiểu được đạo lý này. Là "thiếu phu nhân" của nhà giàu có tiếng như Lý gia, tốt nhất là ít lời, không có bà mẹ chồng nào lại thích một cô con dâu ngang ngược, thích chơi trội khoe của khắp nơi.

Hùng Diễm Linh hy vọng Thượng Quan Thâm Tuyết "quản thúc" tốt Lý Xuân Vũ, làm cho hắn có thể làm được chuyện lớn, nhưng nếu đứa con dâu quá nổi bật có thể áp đảo con trai của mình là chuyện khác, nhưng chuyện này nhất định phải thực hiện đúng mực mới được.

Thấy Thượng Quan Thâm Tuyết không chịu nói, Phạm Hồng Vũ đành miễn cưỡng nói:

- Dì Hùng à, tên Liêu Khải Chính là người bản địa Đài Loan, theo thông tin nắm được, ở Đài Loan ông ta là một thương gia nhỏ, chủ yếu là dùng nước bọt để kinh doanh hay nói cách khác là một kẻ lường gạt, dùng lời lẽ gạc người. Mấy năm trước, nhân dịp đất nước cải cách mở cửa, có nhiều cơ hội tốt để phát triển....Người này lại không muốn đi theo con đường chính đạo, muốn đi đường tắt để nhanh đạt được kết quả. Gã ta ở thành phố Ngô Tây thành lập công ty về túi xách, gây quỹ bất hợp pháp, sau đó dùng biện pháp phi phát đóng gói đưa ra ngoài thị trường, nơi nơi giả danh lừa bịp, rất nhiều người bị gã ngụy trang che mắt nhất là một vài lãnh đạo cán bộ. Hiện tại không phải gã đi khắp nơi nói về đầu tư sao? Chính gã đang tìm lỗ hổng, dùng sự tín nhiệm của mình đối với người khác để lừa gạt. Gần hai năm qua, gã ta thường xuyên chạy đến thủ đô, dùng khá nhiều tiền để kết giao nhiều bằng hữu.

- Đó là ai?

Hùng Diễm Linh cắt ngang lời hắn, hỏi lại.

Đây mới là điều quan trọng.

- Vương Thiện, Cổ Hiểu Lượng..

Từ miệng của Phạm Hồng Vũ nói ra những tên "vang dội đến cực điểm", ngoại trừ Cổ Hiểu Lượng, Vương Thiện cùng những người trong hội con ông cháu cha thì còn có những người con nhà "tai to mặt lớn", còn có vài quan lớn của chính phủ thậm chí ngay cả cha của Cổ Hiểu Lượng cũng có tên trong danh sách đó.

Khó trách Liêu Khải Chính tự tin đến thế, gã ta nghĩ nếu ngay cả cha của Cổ Hiểu Lượng là người có quyền cao chức trọng như thế có thể làm "bạn" của Liêu Khải Chính hắn, thì gã ta có ý với khuê nữ của Lý Thạch Viễn sao lại không thể được chứ?

Về phần đồng chí Phạm Hồng Vũ chính là một Chủ tịch huyện, thì có là gì đâu?

Tại Ngô Tây, rất nhiều Chủ tịch huyện hay Bí thư Huyện ủy muốn gặp gã phải hẹn gặp trước, dùng mối quan hệ đó làm đường tiến cho gã. Liêu Khải Chính đã tiêu phí tinh lực lớn, dùng lời lẽ "khéo léo", thậm chí có thể hy sinh lĩnh vực độc quyền của gã để lôi kéo Phạm Hồng Vũ. Nhưng Chủ tịch huyện Phạm vẫn "không tán thành", một chút cũng không phối hợp.

Gặp phải một tên xấu xa như vậy, đâu có xứng đáng để những người có địa vị để mắt đến.

Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cùng lúc nhíu mày.

Điều này thật sự gây ngạc nhiên vì mối quan hệ của Liêu Khải Chính, gã ta có liên hệ với Vương Thiện cùng Cổ Hiểu Lượng cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc. Vì theo Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh thì Vương Thiện, Cổ Hiểu Lượng cũng là hậu bối, dù sao cũng là con ông cháu cha, có thể nói thế lực khá lớn không thể xem nhẹ được.

Ấy vậy còn nghe Phạm Hồng Vũ nói gã ta còn liên quan đến nhiều quan lớn nữa, so sánh mà nói thì lớn hơn Vương Thiện và Cổ Hiểu Lượng nhiều.

Các quan chức cấp cao, theo Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh biết thì họ cũng là người có chức vị khá cao.

Lại liên lụy trên diện rộng như thế!

Phạm Hồng Vũ biết rõ việc này vô cùng quan trọng nên khi nói ra chuyện này phải nói thật khách quan công bằng nhất có thể, tuyệt đối không thể dùng tình cảm để phán đoán, để tránh ảnh hưởng đến ý nghĩ của vợ chồng Lý Thạch Viễn.

Lý Thạch Viễn trầm ngâm đứng lên, tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng, Lý Xuân Vũ vội đốt lửa cho cha mình.

Sau khi biết được chuyện này Lý Xuân Vũ cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, lúc này anh ta cũng không nói nửa lời nào. Ở đoàn trung ương rèn luyện thời gian, Phó chủ nhiệm Lý tiến bộ không ít, càng ngày càng bình tĩnh hơn.

- Hồng Vũ, cháu thấy thế nào?

Hơi ngoảnh lại Lý Thạch Viễn hỏi.

Phạm Hồng Vũ nghĩ một lát nói:

- Lý thúc thúc, về Vương Thiện cháu cùng Lý Xuân Vũ có nói chuyện với anh ta.

Trước mặt Lý Thạch Viễn, Vương Thiện chỉ là hậu bối, để Lý Xuân Vũ cùng hắn ra mặt cũng tương thích lắm.

- Cổ Hiểu Lượng thì sao?

Cuối cùng Lý Xuân Vũ cũng mở miệng hỏi một câu.

Phạm Hồng Vũ cười không nói gì.

Lý Thạch Viễn liếc nhìn con trai mình, có chút trách cứ.

Lý Xuân Vũ giật mình.

Không được, chuyện này ngay cả cha của Cổ Hiểu Lượng cũng có liên quan đến, xử lý thế nào do vợ chồng Lý Thạch Viễn Hùng Diễm Linh quyết định, thật sự mà nói Vương Thiện dù sao cũng không làm cho Vương lão gia liên lụy trong đó.

Phạm Hồng Vũ chủ động nói ra, hai người bọn họ sẽ đi nói chuyện với Vương Thiện, nói hết mọi chuyện với Vương Thiện, nếu để mặt Liêu Khải Chính tiếp tục lừa gạc người khác chỉ sợ Vương Thiện càng ngày càng lún sâu hơn, đến lúc đó dù có muốn rút ra thì mọi chuyện đã quá muộn, cần phải sử dụng thể lực gia tộc mới có thể về lại bình thường.

Đó chính là chuyện kinh thiên động địa.

Cha của Vương Thiện cung có phải là kẻ đầu đường xó chợ đâu?

Đây chính là vị có quyền lực cao nhất trong các đại nhân vật.

Lý Thạch Viễn trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Như vậy cũng có thể... Tiểu Tuyết, tạm thời các con theo giõi hai ngày xem tình hình thế nào.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Thạch Viễn định ra mặt xử lý chuyện này.

Thượng Quan Thâm Tuyết vội vàng vâng lời gật đầu đồng ý.