Hai năm nay, khách sạn Hữu Nghị tiến hành một số thay đổi, tăng thêm mấy tiết mục vui chơi như là karaoke chẳng hạn, rất đông khách. Rất nhiều khách đến ăn uống, ăn xong thì muốn hát hò vui vẻ một chút.

Trang thiết bị cho phòng hát karaoke của những năm đầu thập kỷ 90 rất đơn sơ. Nhưng trong phòng karaoke của khách sạn Hữu Nghị thì rất sang trọng ít nhất đều là những thiết bị đẳng cấp nhất nước điều này đã thu hút được rất đông khách.

Bọn mấy người: Lý Xuân Vũ, Thượng Quan Thâm Tuyết, Lý Thu Vũ, Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Thái, Bảo Hưng, Đông Vũ, Đông Nhan, Dương Thanh Sơn cũng như thế, ăn uống trước ở bên nhà hàng, rồi kéo nhau sang phòng hát karaoke.

Một cái phòng hát khá rộng, ở giữa còn có cả cái sàn nhẩy mini nữa.

Có một chút khác biệt so với phòng karaoke sau này. Vì cái loại hình giải trí này cũng vừa mới du nhập vào trong nước chưa lâu nên đa phần được cải tạo lại từ những sàn nhảy cũ. Không phải loại phòng có thể bao riêng mà các đám khách cùng hát chung và nhảy chung, nhà hàng còn có cả một đội vũ công và ca sĩ nữa. Nếu như khách hát mệt rồi mà muốn nghỉ ngơi thì họ sẽ phục vụ.

Nói tóm lại là có sự biệt lập giữa hát karaoke và bar rượu.

Phạm Hồng Vũ không quen với kiểu này mấy.

Được cái là Chủ tịch huyện Phạm tuy không chút thích thú với trò tiêu khiển này mà chỉ như một người xem, rất ít khi hát. Giọng hát của Chủ tịch huyện Phạm không được hay cho lắm, bình thường thì dấu nhẹm đi. Nhưng mà hắn ta lại khiêu vũ rất cừ, nếu như mà có khách mời hắn khiêu vũ thì liền vui vẻ nhận lời chứ không hề luống cuống, nên cũng rất vui vẻ hòa đồng với mọi người.

Vượt ngoài dự đoán của Phạm Hồng Vũ chính là Thượng Quan Thâm Tuyết lại rất linh hoạt, hát hò nhảy múa đều rất tinh thông.

Nghẫm nghĩ thì cũng không có gì là kỳ lạ cả, Thượng Quan thường xuyên phải đi công tác nước ngoài thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, đều phải trải qua các hoàn cảnh khác nhau chứ không chỉ đơn giản là mấy trò chơi với súng với dao không thôi.

Phạm Hồng Thái thì lần đầu tiên được tham gia vào cái trò tiêu khiển này nên rất hiếu kỳ.

Từ sau khi đến thủ đô học đại học, tuy rằng không phải cùng một chuyên ngành với Lý Thu Vũ. Vì Lý Thu Vũ là sinh viên khoa văn còn Phạm Hồng Thái là sinh viên khoa tự nhiên nhưng cô nàng mau chóng trở thành cái đuôi của Lý Thu Vũ. Tiểu Lý Tỉ Tỉ ở trong trường quá nổi trội nên cô nàng đi đến đâu là gây sự chú ý tới đó. Phạm Hồng Thái vô cùng sùng bái cô, còn cô thì cũng rất chú ý chăm sóc cô nàng.

Đối với những nam sinh khác ở thủ đô chỉ có thể than thở câu: “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, cái “tiểu đòn đội hoa khôi này” nếu không cẩn thận một cái thì có thể trở thành một thành viên mới không thể tranh cãi được. Cho dù là vì tuổi còn nhỏ ít nhiều cũng có phần ngây thơ, chưa có được vẻ thướt tha yểu điệu của người con gái, nhưng với dáng vẻ thiếu nữ đơn thuần thì Phạm Hồng Thái cũng đã hoàn toàn xứng đáng trở thành một hoa khôi giảng đường rồi.

Với quy mô của đại học thủ đô thì hoa hậu giảng đường không phải chỉ riêng có một người.

Tuy nhiên Lý Xuân Vũ rất có chừng mực, bình thường không hề đưa Phạm Hồng Thái đi tham gia những cuộc tụ tập con ông cháu cha trong kinh thành. Trong lòng ma nữ như đã “đi guốc trong bụng” “cái bọn khốn kiếp” đó rồi. Nếu mà nhìn thấy một nữ sinh yêu kiều như Phạm Hồng Thái, thì có thể giở những chiêu trò xấu xa nhất ra để dụ dỗ cô nàng. Lý Thu Vũ không hề sợ cái đám khốn kiếp ỷ thế ức hiếp người đó, ở trong thành phố này không có ai mà dám lên mặt với bạn của cô cả. Đã rất khó tìm được một gia đình nào mà danh giá hơn nhà họ Lý rồi, quan trọng là cô sợ Phạm Hồng Thái quá trẻ con, không hiểu chuyện đời sẽ bị người ta dụ dỗ mất.

Cái đám con ông cháu cha ăn trơi trác táng này thật sự chỉ có mấy người. ngoài việc vi phạm quy định thì các mặt khác, cứ xem cách nhìn của Lý Thu Vũ chẳng hạn: thì cũng là tầng lớp thứ nhất đó, đẹp trai thì rất đẹp rồi, cần phong độ bao nhiều thì đã phong độ rồi, bên trong thì cũng thực sự có tài đấy, thậm chí còn có học vấn bằng cấp tiến sĩ nữa. Gia thế danh giá nhất, tuổi trẻ giàu có, tài hoa xuất chúng, tướng mạo ngời ngời, phong lưu phóng khoáng, hội tụ tất cả những điều kiện tốt nhất của người đàn ông, có thể coi là người tình trong mộng của biết bao nhiêu thiếu nữ.

Mấy vị đại thiếu gia này, giả sử có người muốn dùng thủ đoạn với Phạm Hồng Thái thôi thì có lẽ cô nàng liền khăng khăng một mực rằng mình đã yêu rồi.

Chuyện này thì Lý Thu Vũ không làm sao mà có thể ngăn chặn được cả.

Cô quản trời quản đất mà quản được cả trái tim của thiếu nữ sao?

Chỉ cần thỏa thuận xong rồi, Phạm Hồng Thái sẽ được gả vào nhà danh giá thì cũng tốt, coi như là một câu chuyện đẹp. Sợ là sợ mấy tay chơi đó chỉ là chơi bời chút thôi thì rầy rà rồi. Lý Thu Vũ sợ rằng đến lúc không biết phải ăn nói thế nào với Phạm Hồng Vũ cả.

Lý đại cô nương trăn trở tối ngày cũng chính là vì lý do này.

Buổi tụ tập đêm nay, toàn bộ là người của mình thì không cần lo nghĩ gì nữa.

Có mặt Lý Xuân Vũ rồi thì tất cả những tay chơi kinh thành đều phải nể mặt anh ta, không dám làm càn. Bây giờ trong đám con cháu các nhà quyền thế ở kinh thành thì danh tiếng của anh ta ngày càng lớn, có hai nguyên nhân chính: thứ nhất là do phó chủ nhiệm Lý làm việc chăm chỉ cần mẫn, dần dần chiếm được sự tán thành của các vị tiền bối trong nhà họ Lý, còn các gia tộc khác cũng bắt đầu nhìn Nhị thiếu gia trước đây “ không chịu thua kém ai” với cặp mắt khác xưa. Trong con mắt của các vị tiền bối thì chỉ cần nỗ lực làm việc là đã đủ tốt rồi, còn những thứ khác thì giao hết cho bọn họ giải quyết. Có thể chiếm được cảm tình của các vị tiền bối đối với bọn ăn chơi trác táng mà nói đó chính là một chỉ tiêu cực kỳ quan trọng.

Rất nhiều đứa con nhà giàu, khi ở kinh thành thì hết mực ra oai, nhưng khi trở về với dòng họ mình rồi thì địa vị thấp kém, người già trong dòng họ đều bắt bẻ, đều bị cho là cái gai trong mắt. Những thiếu gia này khi phải giáp mặt tiền bối thì chỉ dám khúm núm, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Những chuyện nhỏ, bọn họ đều dựa vào cái danh tiếng của gia tộc và đám anh em bè bạn trong hội thiếu gia đó thì có thể làm được. Nhưng khi đụng phải chuyện lớn mà phải dùng đến thế lực của gia tộc thì vô cùng phiền hà.

Một số người thực sự là phái “bảo thủ” trong gia tộc không bao giờ đồng ý ra mặt để giải quyết đống rác rưởi mà các thiếu gia tạo ra đâu.

Cho nên, các thiếu gia thật sự phải có người anh cả, chính là một người có thể sử dụng được sức mạnh quyền lực của gia tộc một cách siêu việt!

Mặc kệ thương trường trắng đen đều có thể ăn được.

Nguyên nhân thứ hai khiến cho tiếng tắm của Lý Xuân Vũ lan nhanh là do anh ta có tiền.

Không phải có tiền kiểu bình thường mà có rất nhiều rất nhiều tiền. Nghe nói rằng Lý nhị thiếu gia có quan hệ rất mật thiết với một tập đoàn bên Hồng Kong và có đầu tư bên đó nên muốn có bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu.

Về điểm này, khiến cho rất nhiều các tay con ông cháu cha kia phải ghen tị, thèm thuồng.

Không có cách nào khác, ai gọi “hậu hoa viên” của nhà họ Lý là Lĩnh Nam nào? Cái giàu có vào bậc nhất của tỉnh, giàu nứt đố đổ vách luôn. Lý nhị thiếu gia có giao du với một tập đoàn lớn bên Hồng Kong thì cũng là việc bình thường thôi.

Có rất nhiều con ông cháu cha, đừng chỉ nhìn thấy ở kinh đô người năm người sáu dường như có thể đi ngang đi dọc, thế mà khi rời khỏi kinh thành đi đến Lĩnh Nam thì không còn vẻ oai hùng nữa rồi không có cái gì nể mặt họ nữa rồi.

Nhà họ Lý thì không như vậy.

Lý Nhị thiếu gia đi Lĩnh Nam, chỉ cần anh ta khẽ đập chân thôi cũng làm đất rừng rung chuyển rồi.

- Hồng Thái, muốn hát bài gì nào, để chị chọn cho em nhé…

Lý Thu Vũ rất biết chăm sóc Phạm Hồng Thái, đến ngồi cùng một chỗ với cô nàng, cười kha kha nói. Ở đây người nhiều Lý đại cô nương phải chú ý, không ngồi riêng với Phạm Hồng Vũ mà chăm sóc tốt cho cô em gái thì cũng giống như vậy thôi.

Phạm Hồng Thái lắc lắc đầu, khuôn mặt ửng hồng vì hưng phấn, hai mắt lấp lánh. Từ trước đó cô nàng vẫn luôn cho rằng, lên sàn biểu diễn là việc của các nghệ sĩ, những người bình thường chỉ ngồi bên dưới chăm chú ngẩng đầu xem rồi vỗ tay tán thưởng thôi. Ai ngờ đâu đến đây rồi mỗi người đều có thể lên sàn diễn, mỗi một người đều có thể bắt chước làm ca sĩ được.

Nhất thời cô nàng còn có chút lạ lẫm.

Lý Thu Vũ cười nói: - Hồng Thái, đừng ngại, mạnh dạn lên một chút. Em có biết không, bây giờ danh tiếng của em ở trong trường học không nhỏ nữa đâu. Mọi người đều đã biết, em là một bông hoa đẹp nhất trong đám nữ sinh năm thứ nhất rồi đó.

- Chị Thu Vũ, chị cười em đấy à…

Mặt Phạm Hồng Thái càng đỏ lựng lên, uốn éo thân mình ý không chịu. Những lời nói thế này thực sự cô nàng cũng có nghe rồi, tuy rằng có chút e thẹn nhưng trong lòng lại thầm vui. Làm gì có cô gái nào không thích được người khác khen đẹp cơ chứ? Quan trọng là câu nói này không nên xuất phát từ miệng Thu Vũ mới phải.

Kỳ thực thì Lý Thu Vũ đã quá xinh đẹp rồi, chỉ cần một ngày có cô ở đại học thủ đô, thì danh hiệu “đệ nhất hoa khôi” tuyệt đối không rơi vào tay ai khác được. Đây là sự thật được công nhận. Phạm Hồng Thái tuy rằng rất tự tin với nhan sắc của mình nhưng cũng phải thừa nhận cái sự thật này.

- Con bé ngốc này, xinh đẹp là một chuyện tốt, xấu hổ cái gì cơ chứ?

Lý Thu Vũ còn véo nhẹ lên gò má mềm mượt như nhung của Phạm Hồng Thái, âu yếm nói.

Lý Thu Vũ rất thích Phạm Hồng Thái, lúc mới đầu nguyên nhân là vì Phạm Hồng Vũ. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, đã hẹn hò với Phạm Hồng Vũ nửa năm rồi nên tình hình có đổi khác. Lý Thu Vũ đã thật sự xem Phạm Hồng Thái như đứa em gái nhỏ của mình. Từ nhỏ đến lớn tất cả những người thân xung quanh đều coi cô như bảo bối, nuông chiều sủng ái, Lý đại cô nương mãi mãi chỉ là “cô bé con’, vậy mà bất chợt lại xuất hiện một đứa “em gái nhỏ”, Lý Thu Vũ bỗng nhiên phát hiện hóa ra không phải là chuyện xấu gì.

Được người yêu chiều là một điều hạnh phúc, có người được mình yêu chiều cũng là một điều hạnh phúc mà!

Làm chị thì cảm giác được “vênh mặt hất hàm sai khiến” cũng rất tuyệt vời.

Hơn nữa Phạm Hồng Thái rất ngoan, rất biết nghe lời nên trong lòng Lý Thu Vũ rất vui. Nếu như cái anh chàng kia mà cũng nghe lời mình như thế thì có phải tốt không?

Nghĩ như vậy, Lý Thu Vũ không kìm được ánh mắt liếc nhìn sang phía Phạm Hồng Vũ ngồi bên kia, rồi bật cười.

Khuôn mặt đẹp trai kia, trong ánh sáng nhấp nháy của sàn nhảy, cũng vẫn vẻ sắc sảo, nhìn từ bên cạnh càng thấy rõ vẻ cương nghị bướng bỉnh.

Khí phách Phạm Hồng Vũ mạnh mẽ như vậy, Lý Thu Vũ rất khó tưởng tượng anh chàng sẽ cúi đầu nghe lời phụ nữ được.

Nếu thật sự Phạm Hồng Vũ là cái loại công tử bột đó, nói những lời có cánh với gái đẹp, gái đẹp kêu hắn đi đông, hắn tuyệt đối không dám đi tây để cho Lý đại cô nương lườm hắn bằng con mắt nào bây giờ?

Cái loại đàn ông đó, bên cạnh Lý Thu Vũ còn ít lắm sao?

Lý Xuân Vũ vừa mới song ca với Thượng Quan Thâm Tuyết một bài tình ca xong, trong khán phòng nổi lên từng tràng vỗ tay.

Lý nhị thiếu gia liên tục phất tay đáp lễ.

Thiếu gia nổi tiếng ăn chơi chưa từng biết khiêm tốn bao giờ.

- Ha ha, Tiểu Lý Tử, không ngờ rằng cậu rất có tài hát hò đấy…

Đúng vào lúc này một giọng nói đĩnh đạc bất chợt vang lên.

Mọi người có mặt đều biến đổi sắc mặt.

Ở đây là Cửu Thành, có gan xưng hô với Lý nhị thiếu gia như vậy thật là hiếm gặp.