- Anh trai em hiện tại đã chín chắn hơn chưa?
Ngồi trên xe việt dã hướng Bộ tổng tham mưu thẳng tiến, Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi.
Lý Thu Vũ liền thở dài nói:
- Ai chà, anh ta thật sự khá đáng thương....
Phạm Hồng Vũ bật cười ha hả, nhìn vẻ mặt vui sướng khi anh trai gặp họa, làm như vậy khiến người ta ngứa cả mắt. Thật sự Lý Thu Vũ rất ít gọi "anh" mà cô gọi thẳng tên anh trai, lúc này gọi "anh" có thể thấy được tình trạng bi thảm khá cao của Phó chủ nhiệm Lý Xuân Vũ.
- Ai chà, Chủ tịch huyện Phạm có vẻ hả hê quá nhỉ? Vui sướng khi người ta gặp họa à, dù có thế nào thì Lý Xuân Vũ cũng là người bạn của anh? Làm vậy thật sự không tốt chút nào....
Phạm Hồng Vũ cười hả hả nói:
- Việc này đều do dì Hùng tự tay sắp xếp rồi, tôi cho dù có muốn giúp cũng khó có thể giúp được.... nói như Tử Phi Ngư, không phải là cá làm sao biết cá vui hay không?
- Thật sự, cho đến lúc này, chưa bao giờ thấy Lý Xuân Vũ thành thật như vậy, mỗi lần nói đến Thượng Quan Thâm Tuyết thì vừa yêu vừa hận, vừa kính vừa sợ.... Người nói người này ở Cửu Thành được xem như hảo hán Lý Tầm Hoan Lý nhị ca, nghe thật sự kính sợ.
Lý Thu Vũ nghe thế cũng không nhịn được cười.
Lý Thu Vũ cười không kiềm được, tính cách của hai người hoàn toàn giống nhau, rất đường hoàng và tràn đầy sức sống, còn Đông Nhan là người thanh lịch, cả hai có trình độ khá cao.
- Như vậy xem ra dì Hùng ra đòn sát thủ rồi, tạo nên tác dụng khá lớn.
- Điều này thật sự không đúng, vì để cho Thượng Quan Thâm Tuyết hoàn toàn ở bên Lý Xuân Vũ, nên mẹ tôi đã quyết định tự mình đến bộ lãnh đạo nhờ vả, muốn rút Thượng Quan Thâm Tuyết ra khỏi lực lượng đặc biệt, đổi thành huấn luyện viên.
Lực lượng đặc biệt thường xuyên phải xuất ngoại chấp hành nhiệm vụ, độ nguy hiểm tương đối cao, thứ nhất Hùng Diễm Linh sợ không được an toàn, Thượng Quan Thâm Tuyết thường xuyên đi đó đi đây nên "không quản thúc" tốt Lý Xuân Vũ. Sau này dù gì....Thượng Quan Thâm Tuyết cũng là con dâu của Lý gia, tương lại phải sinh cho Hùng Diễm Linh những đứa cháu xinh đẹp, con nhà quyền thế lại ít con, can chi lại chạy đến xứ người đánh đấm, nhuốm "đầy máu tanh", điều này cũng không tốt.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Làm huấn luyện viên cũng không thể gọi là đổi nghề được, cũng phục vụ trong quân ngũ thôi chẳng qua lão binh dạy tân binh. Với kinh nghiệm của Thượng Quan, có thể dùng để truyền đạt lại cho các đồng chí. Trong chiến tranh thế giới thứ hai, nước Mĩ và Nhật Bản hay áp dụng sách lược như thế....
- Sách lược gì chứ?
Lý Thu Vũ hứng thú hỏi
Tuy cô không chú ý đến phương diện chính trị quân sự, nhưng điều từ miệng Phạm Hồng Vũ nói ra thì đó là ngoại lệ. Chỉ cần là Phạm Hồng Vũ nói thì cô đều thích nghe.
Khi yêu các cô gái đều mù quáng thế này cả.
- Nhật Bản hay áp dụng phương pháp này, chính là đem chiến sĩ ưu tú nhất trong quân đội đưa lại thành một đội, hình thành một đội lực lượng đột kích hùng mạnh. Chẳng hạn như trận hải chiến Midway, quân đội hải quân Nhật Bản không thật sự sắc bén, gần như các phi công này đều qua trường lớp cả nhưng trong thời gian ngắn binh sĩ mới tham gia trận chiến không thể nào được bồi dưỡng kịp, nhất định phải được rèn luyện qua trăm trận chiến thì mới cho thể thật sự ra chiến trường giết địch, sẽ giảm bớt thương vong. Còn Mỹ thì khác, người Mỹ gần như đưa tất cả những chiến sĩ giỏi đến trường sỹ quan quân đội thăng cấp thành Trung sĩ, để họ đem kinh nghiệm của mình truyền thụ cho tân binh. Cứ như vậy nên binh lính của nước Mỹ có khả năng đột kích cao hơn lính Nhật Bản. Mỗi tân binh đều có thể kế thừa kỹ năng tác chiến của lão binh, cũng chính vì thế năng lực tác chiến của Mỹ cao hơn một bậc so với Nhật Bản. Chiến tranh xảy ra ở Thái Bình Dương, số lượng quân Nhật suy giảm đặc biệt nghiêm trọng, ngay cả trẻ em cũng đưa ra chiến trường bị nước Mỹ đánh cho không còn manh giáp. Nhật còn tấn công vào hòn đảo nhỏ xung quanh Thái Bình Dương Nhật Bản bị thương vong khá nhiều, toàn quân bị tiêu diệt.
Lý Thu Vũ cười nói:
- Cho nên mới nói tiểu quỷ tử ngốc vô cùng.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Tiểu quỷ tử tuy rằng năng lực không đủ, nhưng khả năng bắt chước thì vô cùng đặc biệt, hơn nữa Nhật Bản là một nước có quân pháp nghiêm minh, không thể mù quáng phủ định lợi thế của họ. Căn cứ trên vận mệnh của họ mà xem mối quan hệ của chúng ta và Nhật Bản là mối quan hệ trường kỳ cạnh tranh, nếu muốn đánh bại kẻ thù thì nhất định bản thân mình phải hiểu dược ưu khuyết điểm, sau đó có thể đưa ra đối sách.... Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
- Hiện lúc này anh muốn đi tìm Thượng Quan, cũng là muốn biết người ta thế nào để trăm trận trăm thắng sao?
Lý Thu Vũ tò mò hỏi.
- Nói chung là không sai biệt lắm, ngoại trừ biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đó là đạo lý trong binh pháp, điều này thật sự vô cùng quan trọng.
- Đạo lý đó là gì?
- Cần hành động trước để kiềm chế đối phương.
Lý Thu Vũ thật sự hiếu kỳ với câu chuyện, chân nhấn gia, xe việt dã chạy nhanh như chớp hướng Bộ tổng tham mưu mà chạy đến.
Tiểu ma nữ vừa có xe mới của mình liền mặc kệ mọi thứ ngang nhiên diễn xuất, Phạm Hồng Vũ cảm thấy không lâu sau đó sẽ có một vị tiểu cô nương dung mạo như tiên xuất hiện biến thành "nữ đại hiệp" chạy nhanh như chớp.
Với tốc độ cải cách mở cửa nhanh chóng, mức thu nhập càng ngày càng cao, những người con nhà giàu mới nổi tổ chức đua xe, chắc chắn trong thành phố lớn này cũng có thể xảy ra.
Chiếc xe việt dã tiến thẳng vào tổng tham mưu của đại viện, dù chưa kiểm tra cái gì thậm chí ngay cả kiểm tra tên cũng không cần. Biển số xe chính là của Thượng Quan Thâm Tuyết đưa cho Lý Thu Vũ chạy, được Bộ tổng tham mưu sử dụng.
Chỉ theo điểm này cũng có thể nhìn ra được Thượng Quan Thâm Tuyết ở Bộ tổng tham mưu cũng không phải là nữ đặc công sĩ quan bình thường, nhân viên Bộ tổng tham mưu bình thường tuyệt đối không có năng lực như vậy. Nguyên nhân cũng nhờ ông nội của Thượng Quan Thâm Tuyết là cấp dưới của Lý lão gia, trong quân đội có thể nói quân nhân kỳ cựu. Không có nguyên nhân sâu xa này thì Hùng Diễm Linh cũng không dám tùy tiện đến Bộ tổng tham mưu tìm sĩ quan đặc công "tích cực" bồi dưỡng thành con dâu tương lai.
Hai người vừa bước từ trên xe xuống, thì thấy một vị tướng quân trang phục chỉnh tề từ trụ sở việc đi ra, hai gã sĩ quan cấp dưới theo sát phía sau.
Sắt mặt của Lý Thu Vũ vô cùng ngọt ngào kêu một tiếng:
- Bảo bá bá.
Cô ta chạy nhanh đến vị tướng quân kia, đúng là bố của Bảo Hưng bố tên Bảo Bình An, trưởng ban Bộ tổng tham mưu, vì đoán trước chiến tranh xảy ra, Bảo Bình An mấy tháng trời tiếng lành đồn xa lập tức trở thành "chuyên gia chiến lược", nghe nói tương lai không xa sẽ tiếp tục được đề bạt.
Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, tình huống như thế nào người ngoài làm sao có thể dễ dàng biết được?
- Thu Vũ? Tiểu Phạm?
Bảo Bình An cũng không nghĩ đến đến chỗ này lại gặp Lý Thu Vũ và Phạm Hồng Vũ, nên có chút niềm vui bất ngờ.
Hai vị này, ông đều xem như con cháu trong nhà.
Mối quan hệ của Bảo gia và Lý gia thật sự không phải mối quan hệ bình thường, người ngoài nhìn vào không thể nào biết được.
Phạm Hồng Vũ liền vội vàng tiến lên một bước, cung kính gọi một tiếng:
- Bộ trưởng Bảo khỏe không?
Đây là đại viện của Bộ tổng tham mưu, là nơi uy nghiêm nên Phạm Hồng Vũ vẫn gọi Bảo Bình An theo quy tắc, theo chức vụ.
- Khỏe, khỏe tiểu Phạm, Thu Vũ, các người đến đây....
Bảo Bình An có nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, hai đứa nhỏ này sao lại xuất hiện ở đại viện của Bộ tổng tham mưu, không biết có chuyện gì không?
Lý Thu Vũ cười hì hì đáp:
- Cháu đến tìm chị dâu đấy...
Gặp bậc tiền bối, tiểu ma nữ nhanh chóng biến thành một cô giái ngoan ngoãn, so với Đông Nhan còn dịu dàng lịch sự hơn. Có thể bề trên hai nhà hiểu được Lý Thu Vũ là "tiểu ma nữ" chỉ có Hùng Diễm Linh mà thôi.
Bảo Bình An bừng tỉnh ngộ, cười gật đầu nói với Phạm Hồng Vũ:
- Tiểu Phạm, đến thủ đô khi nào?
- Dạ, cháu đến đây hai ba ngày rồi.
- Được, có thời gian đến nhà chú chơi.
Bảo Bình An vui vẻ nói không che dấu được sự yêu thích của mình đối với Phạm Hồng Vũ, hai giã sĩ quan cao cấp đi phía sau không biết Phạm Hồng Vũ là ai dường như rất tò mò về lai lịch của người thanh niên này, không ngờ hắn ta lại được Bộ trưởng Bảo yêu thích như vậy. Có thể được ngài Bộ trưởng này mời về nhà chơi, đối với nhà quý tộc như Bảo gia thì đó không phải là chuyện bình thường.
Cung kính tiễn Bảo Bình An lên xe rời khỏi, Lý Thu Vũ và Phạm Hồng Vũ mới hướng ký túc xá mà đi.
Rất nhanh họ được đưa vào gian phòng khách, gặp được nhiều người mặc trang phục trong đó có Thượng Quan Thâm Tuyết mang quân hàm thiếu tá. Với chức vụ chính thức của Thượng Quan Thâm Tuyết bây giờ chính là thành viên trung tâm chỉ huy của bộ đội đặc công, huấn luyện viên chỉ là kiêm chức mà thôi.
- Chủ tịch huyện Phạm, Lý Thu Vũ hai người sao đến đây được?
Cô cũng giống như Bảo Bình An, Thượng Quan Thâm Tuyết vô cùng kinh ngạc, vì cô biết bình thường ngay cả Lý Xuân Vũ cũng chưa bao giờ đến Bộ tổng tham mưu tìm cô. Theo tính cách của Lý nhị thiếu, y có tính lười biếng nên không thích đi bộ đến cơ quan bộ đội, đăc biệt là áp lực.
- Chị đoán xem.
Lý Thu Vũ cười nói.
Lý nhị thiếu thấy Thượng Quan Thâm Tuyết như chuột thấy mèo vậy, Lý Thu Vũ và Thượng Quan Thâm Tuyết lại có mối quan hệ khá tốt, khá hòa hợp với nhau. Chính điều này làm cho Lý Xuân Vũ càng thêm đắn đo, chỉ cần hắn có tội với tiểu ma nữ thì Tiểu ma nữ liền chạy đi tìm thượng quan nói nhỏ giật giây chị dâu xử hắn.
Thượng Quan Thâm Tuyết khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện này làm sao chị đoán được, chị đâu phải thần tiên.
Ánh mắt lại nhìn đảo qua Phạm Hồng Vũ, nếu bỗng nhiên Phạm Hồng Vũ hiện ra trước mắt cô thì chuyện này nhất định liên quan đến Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối không phải là người đi cùng.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Thượng Quan, tôi muốn nhờ cô giúp tôi điều tra một người.
Hai mắt Thượng Quan Thâm Tuyết lập tức nhíu lại, nghiêm túc hỏi:
- Điều tra về ai?
- Người này có tên là Liêu Khải Chính, bề ngoài ông ta là thương nhân ở phía Tây tỉnh Giang Hoài, tuy nhiên nếu tôi nhớ không lầm thì ông ta từng ở Địa khi Bảo đảo.
- Địa khu Bảo Đảo?
Thượng Quan Thâm Tuyết nhẹ nhàng hỏi một câu.
Theo sắc mặt quan sát thì không nghi ngờ gì cô cho rằng chính Phạm Hồng Vũ nói Liêu Khải Chính là gián điệp, nếu không Phạm Hồng Vũ không vô duyên vô cớ đến tìm cô, để cô điều tra.
Trường hợp này cũng có thể xảy ra trong trường hợp quân sự bình thường.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Thượng Quan, cô không nên hiểm lầm người này có lẽ không phải là đặc vụ, chỉ là thương nhân không hợp pháp mà thôi. Sở dĩ tôi muốn cô ra mặt vì theo cách bình thường khá khó khăn, tốn quá nhiều thời gian. Điều quan trọng chính là tôi hoài nghi tên Liêu Khải Chính này sẽ gây bất lợi với Xuân Vũ.
- Một thương nhân mà gây bất lợi với Xuân Vũ sao?
Thượng Quan Thâm Tuyết cũng có chút giật mình.
Người này là người thế nào mà có lá gan lớn như vậy dám gây bất lợi với con cháu Lý gia.
- Đúng.
Phạm Hồng Vũ trịnh trọng gật đầu.
- Được, vậy cậu nói sơ qua chút tình hình của hắn đi....
Trầm ngâm một chút Thượng Quan Thâm Tuyết khẽ gật đầu nói.