Vượt ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, Tiêu Hàn Nguyệt đích thân đến huyện Vân Hồ.
Tiêu Hàn Nguyệt đơn giản ngọn nhẹ, đi vẫn không có gì rầm rộ, đi cùng một người lái xe không mang theo ai khác, các đồng chí ở Cục công an thành phố không ai theo tới.
Áp giải Cừu Lập Hành đến Cục công an thành phố cũng không có gì đặc biệt nguy hiểm, có chuyện gì "to tác" đâu chứ?
Phòng công an huyện Vân Hồ có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Tự mình Tiêu Hàn Nguyệt đi huyện Vân Hồ, điều này cho thấy thái độ của hắn vô cùng xem trọng việc này.
Phỏng đoán thái độ này bày cho Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường xem, Tiêu Hàn Nguyệt và những cán bộ không đúng đường, mọi người đều biết rằng ngoài mặt đối tốt như vậy chỉ là giả bộ, tất cả chỉ là giả bộ cho người ta xem.
Phía huyện Vân Hồ tiếp đãi cũng vô cùng đơn giản.
Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ ở nhà khách Vân Hồ cùng Tiêu Hàn Nguyệt dùng bữa cơm đạm bạc. Sau khi ăn xong, Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm cùng Bí thư Tiêu đến Bệnh viện Nhân dân, thăm Lã Đình.
Tình hình của Lã Đình không được tốt lắm, nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, thấy lãnh đao vào cửa lại không có cách nào xuống giường chào hỏi.
Tiêu Hàn Nguyệt chỉ đơn giản hỏi thăm tình hình Lã Đình, càng nghe thần sắc càng trở nên nghiêm túc.
Có vài lời Phạm Hồng Vũ hôm nay báo cáo trong buổi họp ông ta cũng hiểu qua, dù sao cũng là lãnh đạo chủ chốt của thành phố nếu đem Cừu Lập Hành tra xét ngọn ngành, không khỏi trách được vì sao Chủ tịch huyện Phạm lại chú trọng đến chuyện này như vậy, thật đáng hổ thẹn!
Tiêu Hàn Nguyệt có thể dự liệu được tình huống không tầm thường nhưng không nghĩ nghiêm trọng như thế.
Cừu Lập Hành không phải thực hiện "bạo lực pháp luật" bình thường, nếu chứng minh hành vi phạm tội thật sự thì sẽ cho gã "no đủ" đấy. Chỉ cần Cừu Hạo Minh không nhúng tay vào, tên tiểu tử này chết là cái chắc.
Dù là như thế, cũng không dễ dàng chối tội.
Vì Phạm Hồng Vũ đã nhúng tay vào chuyện này rồi.
Với tính cách Phạm Hồng Vũ, Tiêu Hàn Nguyệt ít nhiều cũng xem như hiểu được người này.
Tiêu Hàn Nguyệt cuối cùng cũng khống chế tâm tính của mình, biểu hiện tiêu chuẩn của một Bí thư Đảng ủy công an nên có, cũng khống nói gì quá khích, cũng không có hành động gì quá đáng, lẳng lặng nghe Lã Đình kể về chuyện xảy ra đối với mình. Vị Đại biểu đảng ủy công an thành phố cười an ủi, còn lấy ra hai trăm đồng đưa vào tay Lã Đình.
Hai trăm đồng này chính là của cá nhân ông ta.
Bí thư Tiêu đã làm mẫu, Bí thư Lục cũng không thể không theo, anh ta cũng lấy ra hai trăm đồng để an ủi Lã Đình.
Phạm Hồng Vũ thì không đưa tiền.
Hắn không cần.
Tiêu Hàn Nguyệt hai trăm và Lục Cửu hai trăm như đại biểu thay mặt, ý nghĩa của nó vượt xa giá trị bốn trăm ngàn. Ít nhất với thân phận của Tiêu Hàn Nguyệt và Lục Cửu đã an ủi người bị hại là Lã Đình.
Lúc này, Lục Cửu đã bắt đầu biểu thị thái độ.
Như đã quyết định cùng Phạm Hồng Vũ bắt tay hợp tác, nên có thái độ nhất định phải có. Đúng lúc Tiêu Hàn Nguyệt bày tỏ thái độ, Lục Cửu cũng nhanh chóng theo, điều này không có gì tốt hơn.
Lã Đình không chối từ, im lặng nhận lấy bốn trăm đồng, nhẹ nhàng cảm ơn.
Nhìn qua người phụ nữ này, người bình thường làm sao có thể thấy được trái tim trung thành và cống hiến của cô? Vì người chồng đã hy sinh nhiều năm, hạnh phúc ngọt ngào chỉ có được trong thời gian ngắn ngủi, nhưng cô quyết định hy sinh hạnh phúc cả đời của chính mình để thực hiện đúng lời hứa với chồng.
Nghe bình thản không có gì lạ, nhưng chân chính làm được thì có bao nhiêu người?
Rời khỏi bệnh viện, Lục Cửu khuyên:
- Bí thư Tiêu, ở huyện Vân Hồ một đêm đi, đi đường suốt đêm rồi quay về thì không an toàn.
Tiêu Hàn Nguyệt gật đầu đồng ý.
Cùng ngày chạy đến huyện Vân Hồ để qua mặt Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường, sáng ngày mai phải áp giả Cừu Lập Hành đến Cục công an thành phố, vì nể mặt Phạm Hồng Vũ và tin tưởng huyện Vân Hồ nên sử dụng thời gian buổi tối hợp lý sử dụng.
Tự mình đưa Tiêu Hàn Nguyệt đến nhà khách Vân Hồ để ở lại, Lục Cửu khách sáo hỏi han vài câu cũng liền cáo từ.
Giữ Phạm Hồng Vũ lại.
Lục Cửu sớm nghe nói chuyện của Đỗ Song Ngư lần trước giữa Tiêu Hàn Nguyệt và Phạm Hồng Vũ có mối quan hệ khá tốt, xem ra lời đồn đại kia không phải không có căn cứ.
Phạm Hồng Vũ dường như cũng không để ý đến chuyện Lục Cửu biết được mối quan hệ thân thiết của hắn và Tiêu Hàn Nguyệt.
Chuyện như vậy sớm muộn gì người ta không biết, cố ý né tránh ngược lại có khi lại ảnh hưởng không tốt.
- Chủ tịch huyện Phạm...
Tiêu Hàn Nguyệt chủ động đưa cho Phạm Hồng Vũ một điếu thuốc.
Phạm Hồng Vũ nhận lấy thuốc, tự châm lửa cho Tiêu Hàn Nguyệt, rồi châm lửa cho mình, thân mình khẽ dựa vào ghế. Nhìn thần thái thả lỏng của hắn có thể thấy được mức độ thân thiết của hắn và Tiêu Hàn Nguyệt.
- Việc này khá dài dòng đấy...
Hít vài hơi thuốc, hai hàng chân mày Tiêu Hàn Nguyệt nhíu lại, hơi buồn nói.
Với người trước mặt như Phạm Hồng Vũ, Tiêu Hàn Nguyệt không muốn vòng vo tam quốc, nếu đã là bạn hữu thì phải thật lòng với nhau.
Phạm Hồng Vũ vẫn không nói lời nào.
Đương nhiên chuyện khá dài rồi.
- Xét đến chuyện của Lã Đình thật sự đáng được thông cảm, Cừu Lập Hành thật sự rất đáng giận, nếu điều Lã Đình nói ra là sự thật thì tội của Cừu Lập Hành không thể nào dung thứ được, nhất định phải nghiêm trị, người ta là người nhà liệt sĩ ấy vậy mà hắn cũng dám làm thế, không biết Cừu Hạo Minh giáo dục hắn thế nào.
Tiêu Hàn Nguyệt còn nói thêm.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới khẽ gật đầu.
Dù có thế nào, Tiêu Hàn Nguyệt cũng là lãnh đạo thành ủy đầu tiên chân chính có thái độ thông cảm với Lã Đình, hướng ở điểm này Phạm Hồng Vũ cũng thấy được hắn chọn Tiêu Hàn Nguyệt làm bạn là quyết định chính xác.
Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng cán bộ nào cũng có đạo đức toàn vẹn, ngay cả chính hắn cũng không làm được. Nhưng ít nhất là cán bộ lãnh đạo cần có đạo đức, đây là điều quan trọng hoặc ít nhất là người có nguyên tắc. Bất kể lời nói của Lã Đình có bao nhiêu phần trăm chân thật, nhưng chuyện Cừu Lập Hành bạo hành với cô gái yếu ớt chính Phạm Hồng Vũ tận mắt chứng kiến, Lã Đình đúng là người bị hại.
Thông cảm cho kẻ yếu, đó là nguyên tắc cơ bản để làm người.
Phạm Hồng Vũ biết rằng, càng về sau, tiêu chuẩn đạo đức của cán bộ càng thấp, ngay cả nguyên tắc làm người cũng có thể không giữ được, những tính cách hiếm thấy sẽ dần dần xuất hiện làm người ta hoa cả mắt.
Nhưng ít ra hiện tại, với ảnh hưởng của mình Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ giữ gìn nguyên tắc cơ bản đấy.
- Theo tôi đoán, đồng chí Cừu Hạo Minh cũng không biết được chuyện cháu họ ông ta đã làm chuyện gì, ít nhất không rõ ràng hoàn toàn. Bằng không ở thời khắc máu chốt này dù có thế nào cũng quản thúc hắn một chút.
Tiêu Hàn Nguyệt chậm rãi nói, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ.
Những lời nói bên trong có hàm ý sâu sắc.
Cái gì gọi là "thời khắc mấu chốt"?
Nhiệm kỳ sang năm đã được bắt đầu, Phạm Hồng Vũ thật sự đã có tên trong đó, bên cạnh hắn là đồng chí Lục Cửu, Cừu Hạo Minh hiểu rõ đối thủ cạnh tranh, dù thắng bại gì cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của Phạm Hồng Vũ.
Nếu Lục Cửu thẳng có thể đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thành phố, Bí thư huyện Vân Hồ cơ bản sẽ là của Phạm Hồng Vũ. Nếu Lục Cửu thất bại, thì cũng không có được vị trí tốt nào, Lục Cửu sẽ không rời huyện Vân Hồ điều này cũng đồng nghĩa Phạm Hồng Vũ sẽ không được gì cả. Trên nguyên tắc lúc này Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu hợp tác với nhau, cùng đứng trên một chiến hào.
Nhưng mà phải hợp tác ở mức độ nào?
Nói thẳng ra chính là muốn "hạ bệ" Cừu Hạo Minh nên mới như thế?
Làm cho ông ta mất mặt mà gục ngã, điều này suy nghĩ không chu đáo thì Cừu Hạo Minh được lợi càng thêm lợi càng Phạm Hồng Vũ thì đắc tôi với Quách Thanh Hoa càng sâu.
Trên thực tế Tiêu Hàn Nguyệt đã biểu lộ thái độ của mình "có chừng có mực".
Vụ án này nếu giao cho thành phố xử lý, Tiêu Hàn Nguyệt tương đương cũng biến thành "đương sự", Phạm Hồng Vũ và anh ta là bằng hữu nhưng cũng không thể là bằng hữu, có nên cần thiết cùng Phạm Hồng Vũ đắc tội với Cừu Hạo Minh thậm chí với cả Quách Thanh Hoa, thật sự anh ta không thể không đối mặt với vấn đề thực tế này.
Hai hàng chân mày của Phạm Hồng Vũ nhíu lại, nhả từng ngụm khói.
Anh ta là người không phải là thần, không cần thiết bất cứ chuyện gì cũng nhúng tay vào, càng không phải chuyện gì cũng an bài chu đáo, quan trọng hơn lúc này anh ta phải hiểu rõ ràng minh bạch.
- Không cần biết Cừu Hạo Minh có biết rõ chuyện cháu họ ông ta làm những gì, ít nhất thì tội của Cừu Lập Hành cũng không thể tha được.
Một điếu thuốc vừa hút xong, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng dập tắt đầu mẩu thuốc lá, trầm giọng nói.
- Ừ.
Tiêu Hàn Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Có thái độ rõ ràng là tốt rồi.
Phạm Hồng Vũ không nên ở quá lâu ở nơi này, nhanh chóng đứng dậy rời đi, Tiêu Hàn Nguyệt cũng không giữ lại.
Rời khỏi nhà khách huyện Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ chưa có thể trở về ký túc xá Ủy viên Thường vụ, lập tức đến phòng làm việc của Chủ tịch huyện, cầm lấy từng văn kiện chất đống trên bàn bắt đầu làm việc.
Chủ tịch huyện Phạm tăng ca là chuyện thường ở trụ sở làm việc, mọi người ai cũng biết nhưng không thể nói được, Phạm Hồng Vũ cũng không yêu cầu cơ quan chi tiền tăng ca cho hắn, khi nào xong việc thì về nghĩ ngơi, cũng không phải Chủ tịch huyện nào cũng thế.
Khoảng chừng trên dưới chín giờ Lý Hãn đến đây.
Nhìn qua, Lý Hãn khá mệt mỏi, hai mắt đỏ kè không thể nào che dấu được. Dù sao năm tháng cũng không thể nào buông tha ai, qua tuổi năm mươi sức lực không thể nào bằng khi tuổi còn trẻ được. Hai ngày nay, Lý Hãn không dám nghỉ ngơi, cơ thể càng thêm mệt mỏi.
Phạm Hồng Vũ tự mình đứng dậy đến lấy chén rót nước cho ông ta.
Tối tăng ca nên ngay cả Lôi Minh cũng không đi cùng, chỉ có tự Phạm Hồng Vũ làm, nếu không cần thiết thì không để Lôi Minh phải "chịu đựng" đi cùng hắn. Thư ký có công việc của thư ký, cũng có thời gian nghỉ ngơi giải trí để làm việc tốt hơn.
Việc quan trọng nhất của thư ký chính là thu thập thông tin.
Không giải trí, không giao lưu quan hệ suốt ngày trong phòng làm việc thì "tin tức" ở đâu mà có chứ?
- Tình hình như thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi, cũng không để ý đến bộ dạng lắm.
- Đã biết toàn bộ.
Lý Hãn trả lời cũng gọn gàng.
- So với chuyện Lã Đình phản ánh thì càng nghiêm trọng hơn, tên tiểu tử này quả thật đúng là loài súc vật, gây tai họa không ít cho những cô gái đàng hoàng, không chỉ ở Địa phương mà còn ở Thẩm Quyến nữa, làm mất thanh danh người ta.
- Tên khốn kiếp.
Cuối cùng Lý Hãn còn nói thêm lời này.
Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười nói:
- Tư cách kém vậy sao?
- Gã ta thì làm gì có tư cách chứ? Chỉ là một kẻ hèn nhát, đốn mạt. Trước đây được người chú quan tâm chăm sóc, gã ta làm gì cũng được bao che, riết gã ta xem trời bằng vung. Bị bắt đến nơi này của chúng ta cũng không chừa bất cứ thủ đoạn gì, nào đập bàn, nào tiêu chảy, ái chà, chưa thấy qua loại người nào vô dụng như tên này.
Lý Hãn lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra khinh miệt.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu.