Đặt điện thoại xuống, Bí thư Huyện ủy Vân Hồ cảm thấy rất sung sướng.
Vất vả mãi, cuối cùng cũng có báo đáp rồi.
Cú điện thoại này là do Bí thư Thành ủy Đàm Khởi Hoa gọi đến cho ông ta. Bí thư Đàm nói với ông ta rằng Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh đã chính thức đem “kinh nghiệm Vân Hồ” chỉnh sửa thành tài liệu, gửi lên Mặt trận Tổ quốc Trung ương. Đồng thời, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh đã xin ý kiến của lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, đợi Mặt trận Tổ quốc Trung ương có ý kiến phúc đáp chính thức thì sẽ gửi công văn đi toàn tỉnh, mở rộng “kinh nghiệm Vân Hồ”.
Điều quan trọng nhất là, Bí thư Đàm nói, trong tài liệu mà Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh gửi lên trung ương đã ghi rất rõ ràng, công tác Mặt trận Tổ quốc huyện Vân Hồ có được thành tích, là nhờ sự lãnh đạo thống nhất của Huyện ủy, UBND huyện Vân Hồ và sự nỗ lực của UBMTTQ huyện Vân Hồ.
Nói cách khác, công lao lần này sẽ được dừng lại trên đầu Lục Cửu.
Đàm Khởi Hoa trong điện thoại cổ vũ Lục Cửu vài câu, rồi bảo ông ta hãy tiếp tục cố gắng, làm tốt các mặt công tác khác. Còn mịt mờ nhắc nhở Lục Cửu, sang năm, chính là thời điểm nhiệm bầu cử kỳ mới của thành phố, phải nắm được thế cục của huyện trong tay.
Mỗi lần bầu cử nhiệm kỳ mới, tuy rằng tất cả đều phải phục tùng sự sắp xếp của cấp trên, nghiêm túc quán triệt tinh thần chỉ thị của Tỉnh ủy, Thành ủy, nhưng đại diện của các huyện quản lý đến nơi đến chốn cũng là việc rất quan trọng.
Tuy nhiên Lục Cửu rất rõ ràng, điều mà Đàm Khởi Hoa đang nhắc nhở ông ta, không hề đơn giản như vậy.
Đổi nhiệm kỳ mới.
Đây mới là trọng điểm mà Đàm Khởi Hoa muốn nói.
Theo Lục Cửu biết, UBND thành phố ít nhất có ba vị lãnh đạo, vào nhiệm kỳ tới sẽ lui về tuyến hai, đó là Chủ tịch thành phố Quách và hai Phó Chủ tịch thành phố khác. Quách Thanh Hoa là chức vị chính, có lẽ không rút về hẳn, mà có thể được điều đến Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thành phố. Không cần nói đến thứ khác, chỉ dựa vào việc ông ta là cấp dưới cũ của Viên Lưu Ngạn, thì Viên Lưu Ngạn cũng sẽ không mặc kệ đối với việc sắp xếp công tác của ông ta sau khi lui về.
Lên chức Chủ tịch thành phố, Lục Cửu căn bản không dám nghĩ.
Điều này không có khả năng.
Nếu không có bất ngờ thì vị trí này sẽ thuộc về Trịnh Mỹ Đường, chỉ cần Viên Lưu Ngạn còn ở Tào Thành, chỉ cần Trịnh Mỹ Đường không phạm sai lầm lớn thì không ai dám mơ tới việc cướp chiếc mũ cánh chuồn Chủ tịch thành phố khỏi tay ông ta cả.
Hơn nữa kinh nghiệm lý lịch của Lục Cửu cũng kém quá xa.
Tâm tư của Lục Cửu, toàn toàn nằm ở một trong hai ghế Phó chủ tịch thành phố được bỏ trống kia. Đàm Khởi Hoa đã nói khá rõ ràng, cố gắng làm việc, chỉ cần ông có thành tích xuất sắc thì tôi sẽ tranh thủ giúp ông.
Bí thư Đàm quả nhiên đúng là một vị lãnh đạo tốt để đi theo.
Lục Cửu không kìm nổi đứng dậy. Hưng phấn đi tới đi lui trong phòng làm việc, khóe miệng hiện lên nụ cười sung sướng.
Tuy nhiên, lại có người không lễ phép, cắt đứt niềm vui này của Bí thư Lục.
Điện thoại trên bàn làm việc lại rung lên.
Lục Cửu đi qua, tay cầm lấy ống nghe, cao giọng nói: - Xin chào.
- Bí thư.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Phạm Hồng Vũ.
- Ha ha, Chủ tịch huyện, xin chào.
Giọng điệu của Lục Cửu, vẫn lộ ra vài phần sung sướng như cũ.
- Bí thư, bây giờ có rảnh không? Có chút việc, tôi muốn báo cáo với Bí thư.
Lục Cửu cười nói: - Chủ tịch huyện, khách khí như vậy làm gì? Bất kể khi nào Chủ tịch đến, tôi đều hoan nghênh mà.
- Vậy được, cảm ơn Bí thư, tôi lập tức qua.
Chủ tịch huyện vẫn khiêm tốn cẩn thận, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết trong quan trường. Bề ngoài vẫn tỏ ra rất tôn trọng Bí thư Lục.
Cúp điện thoại xong, khóe miệng Lục Cửu nhếch lên, mỉm cười.
Xem chừng, Phạm Hồng Vũ muốn đến “nói điều kiện” rồi, tặng một ân tình lớn như vậy, với tính cách của Chủ tịch huyện Phạm, bất kể thế nào cũng sẽ muốn hồi báo. Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm cũng đâu phải “bạn hữu” gì.
Thôi mặc kệ, nói điều kiện thì nói, chỉ cần không quá đáng quá là được.
Phạm Hồng Vũ rất nhanh đã đi đến văn phòng của Lục Cửu.
- Chủ tịch huyện đến rồi à, mời ngồi.
Lục Cửu đã ngồi ở ghế sô pha chờ sẵn, thấy Phạm Hồng Vũ vào cửa liền đứng dậy, mỉm cười nói.
Phạm Hồng Vũ không phải đến tay không, hắn mang theo một cặp tài liệu lớn. Trong mắt Lục Cửu hiện lên vẻ kinh ngạc. Phạm Hồng Vũ chưa từng mang một chiếc cặp tài liệu lớn như vậy đến phòng ông ta.
Phạm Hồng Vũ đi đến gần, bắt tay với Lục Cửu.
- Mời ngồi mời ngồi, Chủ tịch huyện. Lục Cửu rất khách khí.
Thời gian Phạm Hồng Vũ đi công tác lần này khá dài, những mười ngày. Không biết đồng chí Chủ tịch huyện này có việc gì mà ở thủ đô lâu như vậy.
Đúng rồi, hai cô gái từ thủ đô đến.
Lục Cửu rất nhanh nghĩ đến chuyện này.
Lý Thu Vũ và Đông Nhan ở Vân Hồ chừng hai tuần, Lý Văn Hàn phải cử cảnh sát đi cùng để bảo vệ, chuyện như vậy, ở một huyện nhỏ bé như Vân Hồ thì không thể giấu kín được, Lục Cửu sớm đã được báo cáo, cũng không hỏi qua. Cũng giống như Phạm Hồng Vũ không nghe người ta “thêu dệt” chuyện tình cảm của ông ta với Trần Hà vậy.
Phạm Hồng Vũ còn trẻ mà đã hiểu quy củ như vậy, Lục Cửu sao có thể “kém” hơn Phạm Hồng Vũ được?
Trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, cái gọi là vấn đề tác phong, Lục Cửu đã gặp quá nhiều rồi. Chuyện như vậy, những cán bộ cỏn con và quần chúng phổ thông vô quyền vô thế, tự nhiên là thần thần bí bí, lời ra tiếng vào. Bọn họ căn bản không cần nghĩ đến việc có phạm vấn đề tác phong hay không, chỉ cần có thể lén nghị luận một phen, sướng miệng thôi là được.
Nhưng đối với những người có chức vụ nhất định, nhất định phải thận trọng đối với chuyện như vậy.
Không phải là thận trọng với “thằng bé” của mình, mà là thận trọng đối với những lãnh đạo ngang tầm với mình.
Có thể coi như là một tin đồn, nhưng không được theo đuổi tới cùng.
Rất đơn giản, một khi Lục Cửu đi thám thính sinh hoạt cá nhân của Phạm Hồng Vũ và ngược lại, thì sẽ mở ra hình thức “tử đấu”, không chết thì không dừng lại, nhất định phải có một bên ngã xuống hoàn toàn thì mới chấ dứt được. Hơn nữa, cho dù là bên thắng cũng sẽ rất thảm.
Thử nghĩ vấn đề tác phong một khi trở thành vũ khí đấu tranh chủ yếu, thì đồng nghĩa với việc mình bị đè dưới một quả bom, chắc chắn mỗi người đều cảm thấy bất an.
Trên thực tế, hiện tại nếu như đơn thuần là vấn đề tác phong, chỉ cần không liên lụy đến vấn đề khác, cho dù là lãnh đạo cấp trên biết thì đa số đều phê bình một trận là xong.
Lục Cửu ở Vân Hồ lâu năm, cán bộ huyện phạm sai lầm tác phong cũng không ít, cơ bản Lục Cửu đều xử lý như vậy.
Phạm Hồng Vũ đưa hai mỹ nữ về thủ đô, ở lại thủ đô vài ngày cũng là chuyện bình thường.
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, thuận tay mở cặp công văn, lấy cây thuốc lá ra, đặt trên bàn trà, cười nói: - Bí thư, lần này đi thủ đô, chẳng có quà gì cả, chỉ có hai cây thuốc lá đặc cung này, mang đến cho Bí thư hút thử.
Cái này, thật không cẩn thận.
Thông tín viên của Lục Cửu đang rót trà cho hắn, cửa phòng làm việc cũng không đóng.
Chủ tịch huyện ngang nhiên “đút lót” cho Bí thư Lục như vậy.
Phạm Hồng Vũ lần này đi Hongkong, là trực tiếp làm một số thủ tục liên quan ở Giang Khẩu, chào hỏi Lý Xuân Vũ một chút. Với lực ảnh hưởng của Lý gia ở Lĩnh Nam, đó chỉ là việc nhỏ.
Các đồng chí ở Vân Hồ lại không biết Chủ tịch huyện Phạm đi Hongkong hơn mười ngày, còn tưởng hắn vẫn đang ở thủ đô với hai cô “hồng nhan tri kỷ” kia.
Lục Cửu hơi ngẩn người, lập tức cười ha hả: - Thuốc đặc cung? Ha ha, tôi đã từng nghe qua rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được thưởng thức… Nói xong, liền cầm bao thuốc lên xem.
Lục Cửu chưa nhìn thấy thuốc đặc cung bao giờ, cũng không phân biệt được thật giả, nhưng nghĩ đến chắc chắn Phạm Hồng Vũ không đến mức “bẩn tính” như vậy.
- Ha ha, cảm ơn Chủ tịch huyện, nếu từ chối thì bất kính mất.
Lục Cửu cũng không mất thời gian vì chuyện này nữa. Phạm Hồng Vũ thoải mái tặng thì ông ta cũng thoải mái mà nhận lấy. Phạm Hồng Vũ cũng không phải Chủ tịch huyện bình thường, không cần phải “đút lót” ông ta. Hơn nữa, nếu cần đút lót thì cũng sẽ không làm như vậy.
Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ ở cùng một tòa nhà, buổi tối đến chỗ nhau cũng rất thuận tiện.
Đây chỉ là tình cảm bình thường mà đến.
Có lẽ, Phạm Hồng Vũ muốn thông qua động tác này, để bày tỏ “thiện ý” của mình với Lục Cửu.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ không chủ động “tấn công”, tuân thủ quy tắc quan trường, nể mặt và để “không gian” cho mình thì Lục Cửu cũng không muốn làm động tác gì.
Vừa rồi Bí thư Đàm trong điện thoại còn nói với ông ta, tiếp tục cố gắng, vực dậy các mặt công tác khác.
Chỉ thị của Bí thư Đàm, thật là có đạo lý.
----------oOo------.