Lúc chạng vạng tối, hậu hoa viên khu nhà cao cấp của Triệu Ca, sáu người vây quanh cái bàn.

Diện tích của căn nhà Triệu Ca nhỏ hơn so với Lệnh Hòa Phồn. Lệnh gia đã phát triển ở Hongkong mấy chục năm nay, các loại thân thích bằng hữu nhiều không kể xiết. Tùy tiện muốn làm một bữa party hay sinh nhật, mời mấy chục đến mấy trăm người tham gia là vô tư.

Triệu Ca ở Hongkong không người thân thích. Hoa viên nhỏ hay không cũng chẳng sao.

Nhưng cũng có bể bơi như nhau.

Mọi người giờ phút này đang ngồi bên cạnh hồ bơi. Trên cái bàn phủ khăn trắng bày các loại thức uống và đồ ăn vặt. Mọi người đều mặc quần áo thoải mái, uống nước, ăn thức ăn, tán gẫu với nhau, bộ dạng rất thích ý.

Chỉ có Lệnh Hòa Phồn và Từ Giai Dao là sắc mặt ngưng trọng.

- Hồng Vũ, như vậy có mạo hiểm quá hay không?

Lệnh Hòa Phồn trong tay cầm một cái bật lửa tinh xảo, hai hàng lông mày nhíu lại, thấp giọng hỏi.

- Nếu đập hết toàn bộ vào, chẳng may cậu đoán không chính xác, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tuy rằng, tiệc đính hôn là tổ chức vào ngày hôm qua, nhưng đến trưa hôm nay mới tiễn xong vị khách cuối cùng. Lệnh Hòa Phồn lúc này mới dẫn Từ Giai Dao vội vã qua chỗ Phạm Hồng Vũ.

Rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ đang làm động tác lớn, ngay cả Hạ Ngôn và Đóa Đóa cũng phải kết thúc việc kinh doanh bên Quỳnh Hải, đem tất cả tài chính qua đây hết. Lệnh Hòa Phồn đối với việc kinh doanh của Hạ Ngôn ở Quỳnh Hải cũng không hiểu rõ lắm, tuy nhiên nghe nói kiếm cũng tốt. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Hạ Ngôn từ một triệu đồng tiền vốn mà buôn bán thuận lợi gấp mấy chục lần. Nếu ở Hongkong, kinh doanh bất động sản lời như vậy thì gần như là rất khó tưởng tượng. Dù là như thế, Phạm Hồng Vũ vẫn kiên quyết bảo Hạ Ngôn đem hết tài chính qua đây, vậy thì chứng minh, trong suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, việc đầu cơ lúc này tuyệt đối còn lợi nhuận hơn ở bên Quỳnh Hải.

Thị trường dầu thô quốc tế vận hành theo thao tác đòn bẩy. Trên lý thuyết, chỉ cần gặp được giá tốt thì quả thật chỉ trong thời gian ngắn có thể đạt được lợi nhuận mấy chục lần. Mấu chốt là, giá cao trong thị trường như vậy bình thường rất khó xuất hiện. Trừ phi là phát sinh tình huống bất ngờ. Nhưng nếu là ai cũng khó mà đoán trước được, chứ đừng nói chi là sớm làm chuẩn bị, chỉ có thể dựa vào vận may thôi.

Lại còn trước khi chuyện lớn đến, mua một số lượng lớn, chỉ trong một đêm phất nhanh.

Mà hiện tại, Phạm Hồng Vũ lại điều binh khiển tướng, chuẩn bị ngắm bắn một sự việc.

Một sự việc chẳng sờ thấy được.

Mặc dù đã trải qua một sự kiện “giả thần giả thánh” lần trước, nhưng Lệnh Hòa Phồn vẫn không chút yên tâm.

Huống hồ, những người càng giàu thì đôi khi lại càng nhát gan.

Lệnh Hòa Phồn sớm đã trở thành người nổi bật trong giới thương nhân trẻ tuổi Hongkong. Như vậy lại càng nguyện ý ổn định. Việc mạo hiểm quá thì không dám làm.

Phạm Hồng Vũ nhấp một hớp đồ uống, cười nói:

- Hòa Phồn, chúng ta đơn độc cùng làm, anh còn hoài nghi gì chứ?

Sàn giao dịch New York, London và Singapore đã đầu nhập một số lượng lớn cổ phiếu vào.

Lệnh Hòa Phồn trầm ngâm không nói.

Từ Giai Dao thăm dò nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, anh đây là thao tác đầy kho đấy. Nói như vậy, không có người môi giới chứng khoán nào dám làm như thế, phải lưu lại một con đường đằng sau.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Biết rõ là kiếm được tiền, sao lại còn cần phải dự phòng? Đem tài chính nằm mãi ở đó thì chẳng sinh ra được nửa phần lợi. Khi đánh giặc, thắng bại chưa phân, nhất định là phải lưu đội dự bị. Nhưng sau khi đại thắng, đến giai đoạn truy kích, lưu đội dự bị là không khoa học rồi.

Lệnh Hòa Phồn cười khổ nói:

- Hồng Vũ, tôi cảm thấy chẳng giống như đánh giặc, mà đã tới giai đoạn truy kích rồi sao?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Đợi anh thấy đánh giặc rồi mới truy kích thì không kịp rồi. Tôi đã làm tốt chuẩn bị truy kích, chỉ chờ bọn họ đánh giặc thôi.

- Lệnh tổng, Nhị ca đã phân tích qua, bên chỗ vùng vịnh, nhất định sẽ đánh lớn đấy.

Hạ Ngôn không kìm nổi nói.

Phạm Hồng Vũ quả thật đã phân tích cho bọn họ nghe qua hiện trạng của vùng vịnh hiên tại. Hiểu được Iraq sắp tới sẽ xuất binh xâm lược Kuwait. Cuộc chiến này, giá dầu mỏ nhất định sẽ tăng cao. Phạm Hồng Vũ cũng không phải cố ý ở trước mặt Triệu Ca, Hạ Ngôn hay Đóa Đóa giả thần giả thánh. Chỉ là đem những gì mình biết mà chia sẻ với bọn họ. Triệu Ca và Hạ Ngôn đã hoàn toàn đặt chân vào thương trường, nắm trong tay khối lượng tài sản khổng lồ. Nhưng làm giàu chỉ trong thời gian ngắn, kinh nghiệm tích lũy vẫn còn chưa nhiều.

Ví dụ như Triệu Ca, lấy tốc độ phát triển của tập đoàn và quy mô đã hoàn toàn vượt qua rất nhiều công ty cỡ trung ở Hongkong. Người cạnh tranh với cô sẽ lấy tiêu chuẩn ngang nhau để đối đãi Triệu Ca và tập đoàn Thiên Ca, nhất định sẽ đem thủ đoạn cạnh tranh linh hoạt sắc bén để đấu lại. Kinh nghiệm đấu tranh của Triệu Ca trên thương trường không đủ, kiến thức không rộng, cũng rất dễ chịu thiệt.

Thật giống như một đứa bé ba tuổi trong tay ôm một đống vàng, nhưng lại không biết sử dụng nó như thế nào, trong khi có rất nhiều người muốn tìm cách lấy nó.

Phạm Hồng Vũ phải nghĩ biện pháp để Triệu Ca và Hạ Ngôn nhanh chóng được nâng cao.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Phạm Hồng Vũ ủng hộ Triệu Ca và Lệnh Hòa Phồn hợp tác với nhau. Giai đoạn hiện tại chỉ có thể cùng hợp tác với Lệnh Hòa Phồn, mượn trí tuệ buôn bán của tập đoàn Lệnh thị và Lệnh Hòa Phồn để ngăn cản những phong ba quỷ dị m không ngừng nâng cao trình độ của chính mình.

Cùng lúc đó, Phạm Hồng Vũ cũng nhất định phải thỉnh thoáng ra mặt, vì Triệu Ca mà làm chỗ dựa.

Lệnh Hòa Phồn là bạn của hắn, nhưng Lệnh Hòa Phồn cũng là một thương nhân khôn khéo. Để anh ta lấy trí tuệ của mình giúp Triệu Ca kiếm tiền. Nhưng cho dù y không có ý kiến thì bằng hữu bên cạnh y cũng sẽ có ý kiến. Cho nên Lệnh Hòa Phồn cần có một lý do thuyết phục thân thích cũng như bằng hữu của mình.

Phạm Hồng Vũ cũng phải cấp lý do này cho Lệnh Hòa Phồn.

Biện pháp tốt nhất chính là kiếm thêm tiền cho Lệnh Hòa Phồn.

Thật giống như máy chơi game cầm tay của Thiên Ca.

Lệnh Hòa Phồn mượn sản phẩm máy chơi game này độc bá toàn cầu, nhanh chóng tích lũy của cải bằng với mười mấy năm. Ở hạng mục này, y và Triệu Ca chia đều lợi nhuận, và đó cũng là cam tâm tình nguyện. Không có sáng ý của Phạm Hồng Vũ, y căn bản không kiếm được khoản tiền này. Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca tất nhiên cũng phải được chia hoa hồng.

Nhưng dự án khác ngoài máy chơi game cầm tay mà cũng muốn Lệnh Hòa Phồn hỗ trợ thì sợ là không ổn rồi.

Phạm Hồng Vũ không muốn dùng lợi ích trên thương trường để khảo nghiệm giao tình giữa hắn và Lệnh Hòa Phồn.

Loại khảo nghiệm này càng ít càng tốt.

Cũng may, với sự biết trước hai mươi mấy năm, cũng có thể tạo ra được tác dụng.

- Đánh? Bọn họ vẫn luôn đánh mà.

Lệnh Hòa Phồn hơi không cho là đúng.

Trung Đông không biết là nơi đã xảy ra biết bao nhiêu xung đột, quả thật là chưa hề yên tĩnh qua. Israel và Ả rập đánh nhau không ngừng. Iraq và Iran thì chiến tranh tám năm. Israel còn đang muốn cho nổ lò phản ứng hạt nhân của Iraq, vạn kiếp bất phục.

- Ngoại trừ hai cuộc chiến tranh đó, giá dầu tăng lên chưa từng có, thì về sau đã hạ xuống. Năm 86, giá dầu thập chí còn rớt giá xuống mười đô la. Trong hai năm qua, chiến tranh ngừng bắn, giá dầu vẫn vững vàng. OPEC tăng sản lượng khiến giá dầu giảm nhẹ. Hồng Vũ, tôi thật sự nhìn không ra, lúc này lại muốn vào nhiều như vậy thì có thể chiếm được lợi gì.

Lệnh Hòa Phồn cau mày, chậm rãi nói.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, hỏi ngược lại:

- Nếu trước hai cuộc chiến tranh kia, anh vẫn mua cổ phiếu tăng thì như thế nào?

- Đó là đương nhiên, một đêm phất nhanh. Cậu muốn nói, hai bên sẽ đánh tiếp?

Lệnh Hòa Phồn vẻ mặt trở nên ngưng trọng, lập tức lại lắc đầu:

- Loại khả năng này không lớn. Bọn họ đánh nhau tám năm rồi, người này cũng không thể làm gì được người kia, nếu tiếp tục đánh thì cũng vô dụng. Chiến tranh là chính trị kéo dài, không có lợi ích thì đánh nhau làm gì.

- Vậy thì Kuwait thì sao?

Phạm Hồng Vũ bất động thanh sắc hỏi.

- Kuwait? Ý cậu bảo giữa bọn họ có tranh chấp lãnh thổ à?Haha, Hồng Vũ, loại kỹ xảo ngoại giao này, cậu cũng không phải không biết. Đừng nhìn bình thường bảy mồm tám mỏ chõ vào, náo nhiệt đấy, nhưng đánh thì chưa chắc. Saddam Hussein thật hướng Kuwait động thủ, ông ta không thể không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng.

Lệnh Hòa Phồn liên tục lắc đầu.

- Anh chỉ nói theo lối suy nghĩ của người bình thường, không bao gồm kẻ điên bên trong.

Lệnh Hòa Phồn không khỏi mỉm cười:

- Hồng Vũ, tôi thừa nhận suy nghĩ của Saddam Hussien và người bình thường khác nhau rất lớn. Nhưng ông ta tuy rằng ngông cuồng, kiêu ngạo, tự đại, nhưng cũng không phải là kẻ điên.

- Nếu quả thật điên rồi thì sao? Nếu thật đánh thì cậu tính toán kiếm được bao nhiêu tiền?

Phạm Hồng Vũ cũng không vội vàng, không hấp tấp, dù bận vẫn ung dung.

Lệnh Hòa Phồn nhẹ nhàng hít một hơi lạnh, trong mắt tinh quang chợt lóe:

- Hồng Vũ, nếu quả thật dự đoán của cậu là chuẩn xác, vậy những gì mà cậu nói, toàn bộ mua vào đi. Chẳng sợ giá dầu chỉ tăng năm đô la, cậu ít nhất cũng kiếm được một trăm triệu đô la Mỹ trở lên. Nhưng đầu tư tài chính là không thể dựa vào đánh cuộc vận may.

Phạm Hồng Vũ cười hỏi:

- Thế nếu bọn họ không đánh thì chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu?

- Tối thiểu thì cũng tốn rất nhiều phí thủ tục. Còn nữa, nếu giảm một điểm thì cậu liền tổn thấy trên một triệu đô la Hongkong.

Lệnh Hòa Phồn rất chân thành mà nhắc nhở.

Phạm Hồng Vũ cười, không nói gì.

Triệu Ca hé miệng cười, dịu dàng nói:

- Lệnh tổng, một bên là phí thủ tục và một triệu đô la Hongkong, một bên là một trăm triệu đô la Mỹ. Lựa chọn này cũng không khó lắm.

Lệnh Hòa Phồn lập tức ngẩn người.

Cẩn thận ngẫm lại, cũng là đạo lý đó.

- Lệnh tổng, tôi cảm thấy lá gan của anh càng ngày càng nhỏ đấy.

Hạ Ngôn lại toát lên một câu.

Lệnh Hòa Phồn cũng mỉm cười nói:

- Được, vậy tôi cũng hùn một chút. Mấy chục triệu đi.

Chịu thiệt phí thủ tục và mấy triệu cũng chẳng phải chuyện lớn.

Một khi dự đoán của Phạm Hồng Vũ chính xác thì có thể kiếm thêm không ít.