Phạm Hồng Vũ không nói gì
Viên Lưu Ngạn vừa nhắc đến “hình mẫu lãnh đạo”, cuộc nói chuyện lập tức trở nên chẳng có ý nghĩa gì. Vì “hình mẫu lãnh đạo” giống như “hình mẫu bà xã”, khi ý kiến bất đồng, nếu lãnh đạo đúng, phụ tùng lãnh đạo, nếu lãnh đạo sai, tham khảo điều thứ nhất.
Sự im lặng của Phạm Hồng Vũ không tiêu trừ cơn giận của Viên Lưu Ngạn, ngược lại còn khiến ông ta càng thêm khó chịu. Bởi vì Phạm Hồng Vũ cứ đứng thẳng ở đó, sắc mặt bình tĩnh như nước, đừng nói là sợ hãi, thành khẩn nhận sai mà ngay cả một chút khẩn trương cũng chẳng có. Khiến cho Viên Lưu Ngạn cảm thấy ngoại trừ chức vụ của Phạm Hồng Vũ không bằng y, ngoài ra tất cả các phương diện khác, y không hề chiếm được thế thượng phong.
Một Chủ tịch huyện nhỏ bé, dám tỏ thái độ không sợ Bí thư Viên sao!
Viên Lưu Ngạn tức giận, định mở miệng giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất dày này một trận, sau đó đuổi ra ngoài, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Viên Lưu Ngạn tiện tay nhấc máy.
…
Theo lý, Phạm Hồng Vũ hẳn nên lui về phía sau, chưa được lãnh đạo cho phép, nghe lén lãnh đạo nói chuyện điện thoại, đó là kiêng kỵ cực lớn.
Phạm Hồng Vũ vẫn đứng yên chỗ cũ, không có ý tránh đi.
- Bí thư Viên, vừa rồi, thành phố Tề Hà gọi điện đến, nói… nói Nông trường Triều Dương có mười mấy cán bộ công nhân viên chức đến Cục công an thành phố đầu thú ạ… dạ, bọn họ tự nhận là kẻ tổ chức gây rối vụ cách đây ba tháng…
Là điện thoại của Trưởng phòng Giản, tìm từ tương đối cẩn thận, giọng cũng ép xuống tương đối thấp, dĩ nhiên Trưởng phòng Giản không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
- Sao?
Hai hàng lông mày của Viên Lưu Ngạn nhướn lên.
- Đúng vậy ạ, Bí thư Viên, đồng chí công an Tề Hà nói, nhóm người này kiên quyết yêu cầu Cục công an hãy bắt họ, bảo họ về nhà chờ xử lý cũng không chịu, cứ ở lại Cục công an, yêu cầu bắt giam bọn họ..
Trưởng phòng Giản lại cẩn thận báo cáo tình hình, giọng điệu hơi hoang mang.
Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng chưa năm nào nhiều như năm nay.
Sao lại có người kêu khóc đòi ngồi tù, bảo họ về nhà cũng không chịu.
Hơn nữa lại không phải một hai người mà là mười mấy người!
“Cụp” một tiếng, Viên Lưu Ngạn ném điện thoại xuống, hai mắt trợn lên, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Phạm Hồng Vũ, thấp giọng quát:
- Phạm Hồng Vũ, chuyện này là thế nào?
Không hề nghi ngờ, chuyện này trăm phần trăm là Phạm Hồng Vũ sắp đặt.
Bằng không sao có thể xuất hiện chuyện kỳ quặc như vậy chứ?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp:
- Bí thư Viên, trưởng phòng Giản đã báo cáo rất rõ ràng rồi mà.
- Cậu dám uy hiếp tỉnh ủy?
Giọng Viên Lưu Ngạn lập tức trở nên lạnh như băng, ánh mắt thì sắc như dao, gắt gao nhìn thẳng vào gương mặt quá mức trẻ trung của Phạm Hồng Vũ.
- Không dám!
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.
- Cho dù có muốn uy hiếp, tôi cũng không dám uy hiếp Tỉnh ủy!
Nhưng Bí thư Viên ngài, còn cả Trịnh Mỹ Đường, không đại diện nổi cho Tỉnh ủy.
Những lời này, chính là ý tại ngôn ngoại của Phạm Hồng Vũ. Tôi không dám uy hiếp Tỉnh ủy, không có nghĩa là tôi không dám uy hiếp Viên Lưu Ngạn ngài và Trịnh Mỹ Đường. Các người dám hạ độc thủ sau lưng tôi, có gì mà tôi lại không dám chứ?
Bất cứ ai muốn Phạm Hồng Vũ bị đánh mà không trả đòn, tuyệt đối không thể!
Đây chính là tính cách của Phạm Nhị ca.
Anh có thể đánh tôi, cũng có thể giết tôi, tôi đánh không lại anh, vậy thì chỉ trách mình chưa đủ tài nghệ. Nhưng nếu khi anh đánh tôi, giết tôi mà muốn tôi ngửa cổ chờ giết, không hề phản khác, vậy thì cứ ở đó mà mơ đi!
- Được, được lắm! Anh có thể về! Tôi phải xem xem, nông trường Triều Dương còn có thể làm nên sóng gió gì.
Ánh mắt sắc như dao của Viên Lưu Ngạn chậm rãi thu lại. Sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường, thân mình khẽ dựa ra sau, lạnh lùng nói, còn phất phất tay, tựa như xua đuổi thứ ruồi bọ đáng ghét.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không tức giận, bình tĩnh nói:
- Bí thư Viên, tôi cho rằng, trọng điểm không phải là Nông trường Triều Dương tạo nên sóng gió. Quan trọng là, mọi người đều làm tốt chức trách của mình. Cho dù là Đảng ủy, Ủy ban nhân dân hay Mặt trận tổ quốc, đều hy vọng có một môi trường đoàn kết ổn định và hài hòa. Con người ta không cần thiết phải tạo mâu thuẫn mãi đúng không nào?
Viên Lưu Ngạn vừa mới bình tĩnh đã lại trợn tròn hai mắt, ánh mắt sắc bén lại lần nữa quét sang.
- Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy Vạn, trước đó không lâu khi nhận trả lời phỏng vấn của phóng viên báo tỉnh cũng đã nói, chức trách chủ yếu của Mặt trận tổ quốc, ngoại trừ tham gia thảo luận chính sự, còn phải thâm nhập cơ sở, hòa mình vào cán bộ quần chúng cơ sở, biết được suy nghĩ của bọn họ, mới có thể đưa ra những kiến nghị hợp lý, tôi cho rằng chỉ thị này của Chủ tịch Vạn rất chính xác!
Phạm Hồng Vũ nói không chút vội vàng hấp tấp, thần sắc bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng.
Một thần sắc cực kỳ quái dị, khóe miệng của Viên Lưu Ngạn nhanh chóng nhếch lên.
Mấy câu này của Phạm Hồng Vũ, Viên Lưu Ngạn nghe cái gì cũng mơ hồ, duy chỉ có bốn chữ “Mặt trận tổ quốc” này trong nháy mắt đã bị Viên Lưu Ngạn bắt được.
Phạm Hồng Vũ hai lần liên tiếp nhắc đến Mặt trận tổ quốc, hơn nữa còn đặc biệt nhắc đến Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Vạn, chẳng lẽ, tên này thật sự biết được điều gì đó?
Đây chính là “bí mật” của Viên Lưu Ngạn, ít nhất là vẫn bí mật cho đến giai đoạn này.
Vị trí của Viên Lưu Ngạn ở Tỉnh ủy Thanh Sơn vô cùng đặc biệt. Không kiêm nhiệm chức Phó bí thư và Trưởng ban cấp tỉnh bộ khác, đây là điều vô cùng hiếm thấy trong bộ máy hành chính Đảng ủy cấp tỉnh trong toàn quốc. Kể ra, cũng có một chút “danh bất chính thì ngôn bất thuận”. Bản thân Viên Lưu Ngạn cũng rất để ý chuyện này.
Chủ nhiệm Thiếu của Hội đồng nhân dân tỉnh, cũng là Phó bí thư tỉnh ủy, tuổi tác vẫn chưa đến giới hạn nhậm chức cao nhất của cán bộ cấp tỉnh bộ, chắc chắn phải làm xong hết nhiệm kỳ này. Bốn bộ máy trong tỉnh, chỉ còn lại mỗi Mặt trận tổ quốc tỉnh.
Kỳ thực tuổi tác của Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy Vạn cũng không tính quá lớn, chỉ lớn hơn so với Chủ nhiệm Thiệu chừng hai tuổi, hiện đang ở “cái mốc” vô cùng quan trọng. Theo điều lệ thông thường của chốn qaun trường, Chủ nhiệm Vạn có thể đợi sau khi mãn hạn nhiệm kỳ ở Mặt trận tổ quốc xong mới về hưu. Đương nhiên, cũng có thể về hưu trước.
Hiện tại Viên Lưu Ngạn đang tranh thủ để Chủ tịch Vạn về hưu sớm.
Trước đây không lâu Viên Lưu Ngạn có đi Bắc Kinh một chuyến, không một ai biết ông ta đi Bắc Kinh để làm gì. Tới địa vị này của ông ta, đi Bắc Kinh không cần phải báo cáo với ai. Ngay cả bên Vinh Khải Cao, cũng không cần phải báo cáo, cùng lắm là gọi cú điện thoại, thông báo một tiếng coi như là đủ lễ tiết rồi.
Theo như thông tin Phạm Hồng Vũ có được, Viên Lưu Ngạn đã đặc biệt đi thăm một vị lãnh đạo trung ương rất coi trọng y. Lão lãnh đạo đó hoàn toàn hiểu “tình cảnh xấu hổ” của y hiện nay, định sẽ giúp đỡ một phen.
Tin tức như vậy, cực kỳ cơ mật, cán bộ bình thường, thậm chí là lãnh đạo bình thường trong tỉnh, chưa chắc đã có thể biết được tin tức này. Còn Phạm Hồng Vũ thì lại có một mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Đối với những người bạn như Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn, bình thường Phạm Hồng Vũ chẳng có yêu cầu gì khác, chỉ nhờ họ khi có những thông tin quan trọng liên quan đến tỉnh Thanh Sơn thì hãy kịp thời thông báo cho hắn.
Cho dù là lời đồn đại hay là tin tức đã được chứng thực, Phạm Hồng Vũ đều cần.
Vốn tin tức có liên quan đến việc Viên Lưu Ngạn muốn đảm nhiệm chức Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói cũng chẳng có gì quan trọng. Vì trong trí nhớ của hắn, ở thế giới kia, Viên Lưu Ngạn vốn đảm nhiệm chức này. Đương nhiên, thời gian cụ thể thì không thể nào nhớ rõ được.
Đầu hắn không phải vi tính, trong não cũng không có chức năng "Baidu Search”.
Ai ngờ trong thời khắc mấu chốt này lại phát huy tác dụng.
Không có gì, Phạm Hồng Vũ sao dám xông vào văn phòng của Viên Lưu Ngạn, công nhiên “đàm phán” với Viên Lưu Ngạn?
Phạm Hồng Vũ đánh cuộc là, trong thời khắc mấu chốt này, Viên Lưu Ngạn tuyệt đối không muốn ở tỉnh lại xảy ra một sự kiện dân chúng làm loạn quy mô lớn. Đặc biệt là thành phố Tề Hà, nông trường Triều Dương, không thể lại xảy ra một sự kiện lớn như hồi tháng ba.
Thành phố Tề Hà chính là “căn cứ địa” của Viên Lưu Ngạn. Chưa đến nửa năm ngắn ngủi, hai lần liên tiếp xảy ra sự kiện quần chúng quy mô lớn, Viên Lưu Ngạn khó tránh khỏi liên quan.
Tuy rằng cứ như vậy, là Bí thư đảng ủy nông trường Triều Dương, Phạm Hồng Vũ nhất định phải chịu trách nhiệm, bị xử phạt là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng Trịnh Mỹ Đường muốn hoàn toàn thoát thân cũng vô cùng khó khăn. Điều tra kỹ càng ra thì Trịnh Mỹ Đường mới chính là “kẻ đầu têu”.
Hiện tại Vưu Lợi Dân vẫn chưa ra tay, một khi Phạm Hồng Vũ bị xử phạt, muốn Vưu Lợi Dân tiếp tục giữ được sự tầm mặc, khó tránh ngây thơ quá mức.
Để cho người từng đảm nhiệm chức thư ký cho mình và người từng đảm nhiệm chức thư ký cho Vưu Lợi Dân “cùng vào chỗ chết” sao?
Còn liên lụy đến cả mình nữa!
Cho dù thế nào, cuộc mua bán này đều không có lời.
Phạm Hồng Vũ thực sự không có năng lượng lớn đến mức đáng để Viên Lưu Ngạn phải đích thân “trả giá” vì hắn. Mỗi lần ra tay của bất kỳ nhân vật chính trị đều phải có đầy đủ lợi ích.
Lần này ra tay với Phạm Hồng Vũ, Viên Lưu Ngạn vốn cũng coi đây là một việc nhỏ, chỉ cần Phạm Hồng Vũ thức thời, chủ động phối hợp công tác nghiên cứu điều tra với Mặt trận tổ quốc trung ương, cuối cùng Cục công an thành phố Tê Hà nhất định sẽ thả Đỗ Song Ngư.
Đoán được Phạm Hồng Vũ này cũng chẳng biết rõ được bất kỳ điểm mấu chốt nào của việc này, ngay cả Viên Lưu Ngạn cũng phải sau khi nhận được điện thoại của đại nhân vật kia mới mơ hồ đoán được ý đồ. Viên Lưu Ngạn vốn chẳng có chút cảm tình với Phạm Hồng Vũ, dĩ nhiên không ngại để cho đại nhân vật kia thuận nước giong thuyền. thật sự muốn buổi cái gai Phạm Hồng Vũ này ra khỏi tỉnh Thanh Sơn, để cho người ta tùy tiện bắt nạt hắn, Viên Lưu Ngạn sẽ rất vui vẻ.
Ai ngờ tên Phạm lưu manh này lại phản kích, và lại phản kích rất kịch liệt, rất thẳng thắn bày tỏ tư thế cá chết lưới rách, quyết sống chết một trận.
Không chịu nhường nửa bước!
Thật sự không thể nào lùi được nữa!
Tín hiệu tấn công vừa mới vang lên, Phạm Hồng Vũ không chút do dự, cầm dao xông lên trước.
-
Gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm sẽ thắng!
Xem xem ai ác hơn ai!
Phạm Hồng Vũ nói xong, rất lễ phép cúi đầu chào Viên Lưu Ngạn, xong rồi lập tức xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía cửa.
Viên Lưu Ngạn nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, trong mắn tóe lửa giận.
Với tính tình của Viên Lưu Ngạn, ông ta muốn gọi Phạm Hồng Vũ lại, hung hăng vỗ bàn quở trách hăn một trận, không giáo huấn hắn chửi cho mất mặt, quyết không bỏ qua. Qua nhiều năm như vậy, chưa từng có cán bộ cấp dưới nào dám làm càn như thế trước mặt Bí thư Viên y như vậy.
Bàn tay đặt trên bàn làm việc của Viên Lưu Ngạn nắm thành nắm đấm, tiếng “crắc crắc” vang lên.
Tuy nhiên, Viên Lưu Ngạn vẫn nhịn được.
Mắng Phạm Hồng Vũ một trận cũng được, nhưng muốn thu dọn tàn cuộc thì không dễ. Hậu quả quá nghiêm trọng, địa vị cao như Viên Lưu Ngạn cũng phải cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc lợi hại xem có đáng hay không.
Mắt nhìn Phạm Hồng Vũ mở cửa, mắt nhìn thấy thằng nhãi đó “vênh váo tự đắc” bước ra ngoài mà Bí thư Viên vẫn không dám lên tiếng…