Trong phòng khách văn phòng tại thủ đô, Chủ tịch huyện Phạm đang viết cái gì đó.

Vẫn là viết về việc thành lập cơ cấu tổ chức và biện pháp vận tác sau khi doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Khâu Minh Sơn quyết định, trước đem phương án này nộp cho Phó thủ tướng Hồng, sau đó sẽ để cho Ngạn Hoa làm tiếp thủ tục có liên quan.

Phó thủ tướng Hồng tác phong làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, đã sớm thông qua cùng với Bí thư Tỉnh ủy Thanh Sơn Vinh Khải Cao, biểu thị muốn điều Khâu Minh Sơn đến văn phòng nội các chính phủ công tác. Vinh Khải Cao đáp ứng rất sảng khoái. Khâu Minh Sơn cho tới bây giờ cũng không phải là cán bộ thân tín của ông. Nếu Phó thủ tướng Hồng nhìn trúng, Vinh Khải Cao tất nhiên cũng sẽ không giữ lại.

Chỉ sợ lúc này, vì điều chỉnh bộ máy địa khu Ngạn Hoa, Ban tổ chức Tỉnh ủy bắt đầu khởi động quy trình khảo sát cán bộ.

Phạm Hồng Vũ cứ mỗi nửa tiếng là đứng dậy, xoa xoa tay. Ở thế giới kia, Phạm cảnh quan đã sớm có thói quen dùng máy tính viết báo cáo. Hiện tại lại dùng tay để viết chữ. Thật sự là mệt!

Văn phòng tại thủ đô có trang bị máy tính. Nhưng với kiểu máy tính này thì Chủ tịch huyện Phạm viết tay còn hơn.

Khoa học kỹ thuật lạc hậu thật sự là không ổn.

Tới gần bữa tối, một chiếc xe quân dụng màu xanh lá mạ lái vào trong sân văn phòng. Một sĩ quan trẻ tuổi, vẻ mặt dũng mãnh từ trên xe nhảy xuống, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ. Từ vị trí lái phụ là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thanh tao.

Đó chính là Bảo Hưng và Đông Vũ.

Phạm Hồng Vũ đã sớm chờ ở sảnh văn phòng, nhìn thấy Bảo Hưng và Đông Vũ thì lập tức bước nhanh tới tiếp đón.

- Anh Bảo, chị dâu…

- Haha, Hồng Vũ.

Bảo Hưng trực tiếp xông lên ôm chặt lấy Phạm Hồng Vũ, dùng sức vuốt vuốt thắt lưng của hắn, cực kỳ thân thiết.

- Anh Bảo, nghe nói là anh lên chức? Đại đội trưởng rồi phải không?

Phạm Hồng Vũ nhìn Bảo Hưng từ trên xuống dưới, cười ha hả hỏi.

Trước đây, Bảo Hưng là đội phó một đội dã chiến quân khu cảnh vệ thủ đô. Trước đó không lâu, ở thủ đô thành lập đại đội trinh sát, Bảo Hưng với tố chất cực kỳ xuất sác, được thủ trưởng đơn vị lựa chọn, cho đảm nhiệm chức Đại đội trưởng đại đội trinh sát. Quân hàm thiếu tá lục quân, cấp bậc phó đoàn, được coi là đặc biệt đề bạt. Trên danh nghĩa là đại đội trinh sát, nhưng thực tế là một phân đội hiện đại hóa mới, cùng loại với đại độc đặc chủng ban Tác chiến, thích hợp chiến đấu trên đường phố với vũ khí kiểu mới.

Bộ đội cảnh vệ thủ đô và bộ đội quân khu dã chiến, bộ đội tác chiến phân công khác nhau. Nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ thành phố. Chiến đấu trên đường phố thành phố trước giờ là đề tài trọng điểm nghiên cứu của bộ đội cảnh vệ.

Bảo Hưng có thể được lựa chọn là người đầu tiên nhậm chức đại đội trưởng, không chỉ riêng vì hắn là con cháu dòng chính của Bảo gia. Tố chất tổng hợp quân sự của y là nhân tố suy tính chủ yếu. Chịu sự dẫn dắt của Phạm Hồng Vũ, Bảo Hưng thỉnh thoảng trong quân đội phát biểu những bài văn mang tính lý luận quan trọng. Tích cực thăm dò quan niệm quân sự mới, được cho là văn võ song toàn. Tất nhiên là được lãnh đạo ưu ái, được đề bạt trọng dụng.

Bộ đội và địa phương giống nhau, cũng đang tiến hành những nếm thử cải cách.

Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng rất rõ ràng, cải cách trong bộ đội chỉ sợ còn cần một hai năm nữa. Sau khi chiến tranh vùng vịnh bùng nổ, nhiều liên minh quốc tế đều thể hiện được uy lực thật lớn về vũ khí kiểu mới và quan niệm tác chiến kiểu mới, đánh cho quân đội Iraq không có sức hoàn thủ. Đối với quân đội cao tầng của các quốc gia trên thế giới tạo thành tấn công tâm lý thật lớn. Nước ta lúc này mới cảm giác được nguy cơ sâu nặng, tiến tới xâm nhập cải cách lần thứ nhất.

Lúc thuận tiện, còn cần phải giả thần giả thánh lần nữa, đem việc này nhắc nhở Bảo Hưng, thậm chí là tướng quân Bảo Bình An. Nếu trước khi chiến tranh vùng vịnh diễn ra, làm ra một cuộc chuẩn bị trước, thì chỗ tốt thu hoạch là rõ ràng.

Việc mua bán này rất có lời, thậm chí vốn bỏ ra là bằng không, nhưng hiệu quả và lợi ích lại có được tột đỉnh.

Bảo Hưng cười ha hả nói:

- Hồng Vũ, lại chê cười ông anh này rồi sao? Nói thăng quan thì làm sao ai vượt được cậu? Chủ tịch huyện hai mươi bốn tuổi, cả nước có hơn hai ngàn huyện, một đám xách ra, cũng không tìm được người thứ hai như cậu.

Phạm Hồng Vũ cười nói

- Không giống với. Tôi đây chỉ là may mắn, còn nah mới là một thân bản lĩnh.

- Cậu càng nói càng chẳng ra gì. Tôi quản tám trăm người, cậu quản tám trăm ngàn người. Cậu cho rằng là nói giỡn sao?

Hai người nói giỡn vài câu, Phạm Hồng Vũ mới chuyển hướng sang Đông Vũ, mỉm cười chào hỏi.

Hai chị em Đông Vũ và Đông Nhan, tính cách khá giống nhau. Tuy nhiên, Đông Vũ sau khi kết hôn, so với em gái mình thì lịch lãm hơn một chút, có thêm vài hơi thở hồng trần.

- Đi thôi!

Phạm Hồng Vũ và Đông Vũ chào hỏi thêm hai câu, Bảo Hưng liền vỗ vai Phạm Hồng Vũ nói.

Ba người cùng nhau bước lên xe quân dụng của Bảo Hưng, cuốn bụi mà đi.

Chiếc xe jeep chạy thẳng đến ký túc xá cán bộ cơ quan bộ Nông nghiệp.

Cha của Đông Vũ, Đông Thủ Bân là Thứ trưởng bộ Nông nghiệp, nên được ở riêng hẳn một căn nhà lầu. Phạm Hồng Vũ trước kia đến thủ đô, từng đến Đông gia thăm hỏi qua. Đó là vợ chồng Đông Thủ Bân tự mình mời, cảm ơn hắn đã ra tay trượng nghĩa, giải cứu Bảo Hưng và Đông Vũ khỏi nguy hiểm.

Lần này Đông gia lại mời Phạm Hồng Vũ về làm khách.

Với chức quan như Đông Thủ Bân, mời khách ăn cơm thật ra là có chủ ý đấy. Mở tiệc chiêu đãi công vụ thì khỏi cần phải nói, tất nhiên là ở khách sạn. Bạn bè bình thường thì mở tiệc chiêu đãi cũng có thể ở khách sạn. Chỉ có quan hệ đặc biệt thân thiết lắm thì mới mời về nhà dùng cơm.

Không cần quan tâm là ăn cái gì, cái chính chính là tình cảm.

Lần này có lời mời, đương nhiên là vì trước đó không lâu đã phát sinh sự kiện rót rượu đốt xe. Chuyện này khiến cho vợ chồng Đông Thủ Bân kinh sợ, không hề thua kém vợ chồng Hùng Diễm Linh, thậm chí còn hơn.

Khi vừa mới nghe được tin tức này, Đông Thủ Bân và vợ quả thực không tin được vào tai của mình, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Đông Nhan làm sao có thể tham dự vào những chuyện như vậy?

Nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Cô là một cô gái nhu thuận đến cỡ nào?

Cho đến khi Đông Nhan chính miệng thừa nhận, Thứ trưởng Đông và vợ mới tin việc này là thật. Lại một lần nữa cứng hóng, nói không ra lời.

Thế đạo này thay đổi rồi sao?

Đông Vũ lúc này lên tiếng:

- Hồng Vũ, nếu cậu có thời gian thì hãy tâm sự với Đông Nhan. Con bé hai ngày qua tâm trạng không tốt.

- Như thế nào? Chú Đông và cô Hàn mắng cô ấy à?

Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc.

Đông Vũ lắc đầu:

- Không có. Mẹ của tôi còn an ủi con bé, làm sao mà mắng chứ? Chỉ là trong lòng nó có mụn nhọt, quả thật cảm thấy không vui.

Bảo Hưng nói:

- Con bé Thu Vũ này làm hơi quá rồi. Chuyện như vậy, tại sao lại bảo Đông Nhan làm chung cơ chứ? Con bé thấy máu là sợ rồi mà.

Đông Vũ vội nhìn Bảo Hưng, hạ giọng nói:

- Bảo Hưng, đừng phê bình lý thu vũ. Cô bé cũng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện đâu.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:

- Lúc này là do các cô hơi kích động, phương thức không ổn, nhưng tinh thần thì có thể khen. Phê bình thì không cần thiết rồi. Tôi thấy chủ yếu vẫn là dẫn đường, khiến các cô ấy chú ý phương thức là được.

- Đúng vậy, các người đều trạc tuổi nhau. Nếu cậu nói thì có lẽ Đông Nhan sẽ nghe lọt.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chị dâu, nói đến tuổi thì chúng ta cũng không sai biệt bao nhiêu đâu.

Đông Vũ và Cao Khiết là bạn học. Cao Khiết là vợ sắp cưới của Phạm Hồng Vũ. Lời này của Đông Vũ, khiến Chủ tịch huyện Phạm bị kích thích rồi. Lý Thu Vũ đặc biệt mẫn cảm khi người ta gọi cô là tiểu bằng hữu. Chủ tịch huyện Phạm cũng giống như vậy.

Đông Vũ cũng không khỏi bật cười:

- Mấu chốt là chúng tôi và con bé quá mức quen thuộc, có đôi khi nói chuyện là không dùng được. Đông Nhan kỳ thật rất bội phục cậu. Nghe nói, cô còn tính lấy hình tượng của cậu để sáng tác một bộ tiểu thuyết. Cậu trong mắt của con bé, là một anh hùng truyền kỳ.

- A!

Phạm Hồng Vũ lập tức choáng váng.

Phạm nhị ca tuyệt chưa từng nghĩ đến, hắn sẽ trở thành nhân vật chính trong một bộ tiểu thuyết. Hơn nữa, “anh hùng truyền kỳ”, đánh giá như vậy cũng không tránh khỏi rất cao. Chủ tịch huyện Phạm mặc dù không khiêm tốn lắm, nhưng cũng không tự cuồng như vậy.

Bảo Hưng cười nói:

- Được, Hồng Vũ, cậu không cần khiêm tốn. Tôi đã sớm nói rồi, tính cách này của cậu là trời sinh kiêu hùng. Đáng tiếc cậu không chịu tòng quân. Bằng không thì anh em ta cùng hợp tác. Nhất định có thể nổi danh. Thủ trưởng lớn sẽ nhìn ta bằng cặp mắt khác xưa.

Phạm Hồng Vũ liên tục xua tay nói:

- Anh Bảo, anh tha cho tôi đi. Nói thêm hai câu nữa, tôi sẽ không còn biết phương hướng gì nữa. Không cần phải khích lệ tôi như vậy.

Một phen lời nói khiến cho Bảo Hưng và Đông Vũ đều mỉm cười.

Bước lên lầu, Phạm Hồng Vũ nói:

- Anh Bảo, nói đến đề tài này, tôi thật ra muốn nhắc nhở anh.

- Cậu cứ nói.

- Anh nếu có thời gian thì nghiên cứu thế cục của vùng vịnh một chút đi. Nhất là mâu thuẫn giữa Irag và Kuwait đấy. Còn có tính cách của Saddam Hussein. Sự xung đột biên giới và dầu mỏ giữa hai nước cũng có thể nghiên cứu một chút. Tôi cảm thấy, bây giờ địa khu Trung Đông chính là một thùng thuốc súng lớn. Với xung đột giữa các sắc tộc và quốc gia Ả rập cũng đều có thể gây nên một cuộc chiến tranh lớn.

Phạm Hồng Vũ trịnh trọng nói.

Bảo Hưng giật mình, lập tức gật đầu đáp:

- Được, khi nào trở về thì tôi sẽ tìm tư liệu có liên quan để nghiên cứu.

Mặc dù tạm thời y vẫn không thể hoàn toàn chuyển dời suy nghĩ đến khu vực vùng vịnh, cũng không có cùng phán đoán với Phạm Hồng Vũ. Nhưng ở chuyện như vậy, Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không ăn nói lung tung.

Phạm Hồng Vũ nếu nói như thế thì nhất định là có nguyên nhân.