- Nhị liên phó, ai đánh anh thành như vậy?
Long Thần Du xông vào phòng thẩm vấn số ba, hai mắt giống như chim ưng đảo qua, lập tức nổi giận đùng đùng rống to. Ánh mắt y dừng lại ở đám người Phạm Hồng Vũ, Hạ Ngôn, Trịnh Phong Khuông, nếu người nào một lời không hợp sẽ đánh người đó.
Một vài tên chiến sĩ đi theo đằng sau, vừa thấy Phạm Hồng Vũ trong tay cầm súng, lập tức giơ súng trường trong tay nhắm ngay Phạm Hồng Vũ.
- Chính là tên kia!
Bảo Hưng hướng Trịnh Phong Khuông chỉ ra.
Long Thần Du tức thì dở khóc dở cười.
Nhị liên phó bị đánh thành bộ dạng như thế này, nhưng bộ dạng của tên kia so với Nhị liên phó còn thảm hơn, chỉ còn chừa lại một hơi thở thôi.
- Cừ thật, ai làm vậy?
Bảo Hưng cười nói:
- Còn có thể là ai? Đương nhiên là người cầm súng kia rồi. Tiểu đoàn trưởng, ngày hôm nay xem như tôi gặp hạn. Nếu không phải Tiểu Phạm thần binh trời giáng, chỉ sợ anh sẽ phải mở lễ truy điệu cho tôi rồi.
Nói xong, Bảo Hưng lắc đầu liên tục, dường như vì lần thất bại này của mình mà vô cùng hổ thẹn.
Đường đường là con nhà tướng, đại đội phó bộ đội dã chiến, trong trường đại học nếu luận về tài năng thì đứng thứ hai, không ngờ lại bị đám lưu manh đường phố này đánh cho thê thảm. Thật sự là mất mặt vô cùng.
- Nói như vậy, đây là bằng hữu?
Long Thần Du nhìn Phạm Hồng Vũ, sắc mặt lập tức trở nên rất thân mật, hướng Phạm Hồng Vũ gật đầu liên tục.
Bảo Hưng vội vàng nói:
- Đó là đương nhiên, chẳng những là bạn tốt, hơn nữa còn là bạn tốt nhất. Đây chính là quá mệnh giao tình.
Long Thần Du lại gật đầu không ngừng.
Con người quân đội, trọng nhất là nghĩa khí. Phạm Hồng Vũ hôm nay cứu Bảo Hưng một mạng, Long Thần Du là bạn của Bảo Hưng, tất nhiên sẽ coi Phạm Hồng Vũ là người một nhà.
- Việc này, ông cụ của tôi có biết hay không?
Bảo Hưng hạ thấp giọng hỏi.
- Đương nhiên, nếu không có ông cụ gật đầu, anh cho rằng lần xuất động này có thể nhanh như vậy sao? Không thì trở về ông cụ không lột da tôi mới là lạ.
Long Thần Du mỉm cười nói. Thấy Bảo Hưng không có việc gì, tâm tình thật là sung sướng.
- Tiểu Phạm, thả tên kia đi. Kẹp lâu như vậy, cùi chỏ cũng không mỏi à?
Nói xong mấy câu với Long Thần Du, Bảo Hưng liền nói với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nhẹ buông tay. Trịnh Phong Khuông lập tức giống như một cọng bún, ngã xuống đất không một tiếng động.
- Tiểu Phạm, đây là Tiểu đoàn trưởng Long, Long Thần Du, là bạn thân của tôi. Sau này mọi người nên làm quen với nhau.
Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn liền hướng Long Thần Du gật đầu chào hỏi.
- Tiểu đoàn trưởng, đây là Phạm Hồng Vũ, đây là Hạ Ngôn. Hôm nay tất cả đều là công lao của bọn họ. Chuyện này, Tiểu Phạm bị liên can không nhỏ. Cướp đoạt súng ống, bắt cóc con tin. Loại tội nào cũng không thoải mái.
Không đợi Bảo Hưng nói xong, Long Thần Du vung tay lên, đĩnh đạc nói:
- Không có việc gì, đây đều là phòng vệ chính đáng. Viêc này, nếu người ta là giúp cho anh, vậy thì không nên để cho người ta thua thiệt. Yên tâm đi, dưới cơn giận của ông cụ, sợ là huyện Vũ Dương này sẽ không yên ổn đâu.
Thấy hai người nói liên miên, Phạm Hồng Vũ ở một bên chen vào:
- Hai vị, những lời này chúng ta nói sau. Đại đội trưởng Bảo bị thương cũng không nhẹ, mau khẩn trương đưa tới bệnh viện kiểm tra. Còn nữa, vị này sợ cũng không chịu nổi, cứ như vậy thì chết mất, cũng không phải là cách tốt. Anh ta còn phải tiếp nhận điều tra nữa. Đây chính là bá chủ một phương của huyện Vũ Dương đấy.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ liền vươn chân, nhẹ nhàng đẩy đẩy Trịnh Phong Khuông một chút.
Long Thần Du vỗ trán, luôn miệng nói:
- Đúng, đúng, anh xem tôi đấy, cao hứng quá nên quên mất. Mau mau đỡ Nhị liên phó ra ngoài.
Lập tức có hai gã chiến sĩ lớn tiếng vâng lệnh, tiến lên nâng Bảo Hưng dậy.
Hai người này đều là chiến sĩ thân cận của Nhị liên phó.
- Tiểu đoàn trưởng Long, nơi này còn phải xử lý một chút. Trước hết nên cho các chiến sĩ mang Trịnh Phong Khuông đến bệnh viện điều trị. Tuy nhiên, người kia là đầu phạm, ngàn vạn lần không thể để cho anh ta chạy mất. Bằng không lại vừa tốn công tốn sức.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói.
Việc này trước sau hắn đã tìm cách cực kỳ rõ ràng. Lúc này phân công tự nhiên là nói, không một chút sai lầm.
- Yên tâm, tiểu tử này hắn chạy không thoát đâu. Tôi phái một đội chiến sĩ, chiếu cố hắn 24/24. Mau dẫn hắn đi.
Long Thần Du hét lớn một tiếng, một số tên chiến sĩ đi lên, kéo Trịnh Phong Khuông giống như con heo chết ra ngoài.
Phạm Hồng Vũ dùng tay khóa chốt an toàn khẩu súng 64, rồi hai tay đưa cho Long Thần Du, nói:
- Tiểu đoàn trưởng Long, đây là khẩu súng của tên vừa rồi. Anh ta là cảnh sát trị an. Và đây là vật chứng.
Long Thần Du thấy Phạm Hồng Vũ một bộ đâu vào đấy, không chút hốt hoảng thì trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ vẻ mặt đầy máu, thấy không rõ dung mạo, nhưng nghe tiếng nói của hắn thì hẳn là tuổi không lớn, chắc không sai biệt với Bảo Hưng lắm. Nếu không thì làm sao mà điềm tĩnh tự nhiên như thế.
Long Thần Du hay tay tiếp nhận khẩu súng, nhìn Phạm Hồng Vũ, muốn tìm kiếm hắn còn có chiêu số gì không.
- Tiểu đoàn trưởng Long, xin thứ cho tôi mạo muội. Chuyện này ngày hôm nay, có phải ông cụ giao cho anh toàn quyền xử lý?
Long Thần Du hai hàng lông mày hơi giương lên.
Ngay cả ông cụ hắn cũng biết?
- Đúng, ông cụ để cho tôi bất kể thế nào cũng phải cam đoan an toàn cho Bảo Hưng và Đông Vũ.
Long Thần Du nói, thêm vài ý cẩn thận.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cam đoan an toàn và biết rõ ràng chân tướng vụ án là hai phương diện của một chuyện. Tiểu đoàn trưởng Long, bên ngoài còn một số tên, là đồng đảng của Trịnh Phong Khuông. Vụ án ngày hôm nay, bọn họ đều có tham dự. Những người này toàn bộ phải khống chế lại, phòng ngừa bọn họ chạy trốn hoặc là thông cung.
“Nhất thất thảm án” đến đây là có kết quả hoàn toàn khác với quỹ tích của nó. Phạm Hồng Vũ nhúng tay vào, nắm giữ quyền chủ động. Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, kiếp trước, có mấy người đồng phạm vì chiếm được phong thanh, trước tiên trốn thoát, sau hơn mười năm mới bắt về quy án. Bởi vì bọn chúng bên ngoài tiếp tục gây án, cản trở người thi hành công vụ nên mới rút củ cải mang theo cả bùn, bằng không thì chưa chắc bắt được bọn chúng. Những tình huống này, trong hồ sơ đều ghi rất rõ ràng.
Long Thần Du hơi cau hàng lông mày lại, hướng Phạm Hồng Vũ tiến gần hai bước, hạ giọng nói:
- Tiểu Phạm, chúng ta là bộ đội dã chiến, cứu người thì được, bắt người thì sợ không thích hợp. Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ.
Vừa rồi nhận được điện thoại cầu cứu của Bảo Hưng, chuyện quá khẩn cấp, Long Thần Du vội vàng xin chỉ thị của ông cụ. Ông cụ cực kỳ tức giận, trong điện thoại cũng không nói tỉ mỉ. Hiện tại, Phạm Hồng Vũ yêu cầu bộ đội bắt người, Long Thần Du còn phải báo cáo lại.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười nói:
- Tiểu đoàn trưởng Long, trực tiếp xuất động bộ đội dã chiến, võ trang đầy đủ, tấn công cơ quan công an địa phương, đả thương cảnh sát, chỉ sợ cũng không thích hợp lắm?
- Này…
- Tiểu đoàn trưởng Long, cái gọi là hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Việc ngày hôm nay, tóm lại cũng phải cấp cho cấp trên một công đạo. Ai nắm tình thế trong tay, thì có thể nắm giữ quyền chủ động. Những phần tử phạm tội tình nghi, trước khống chế lại, khi tổ chuyên án được thành lập, tái giao cho bọn họ thẩm vấn. Không thể để cho bọn họ lẫn nhau có cơ hội thông cung. Điểm này rất quan trọng. Nói thật, vừa rồi người được mang ra ngoài, tên là Trịnh Phong Khuông, là cảnh sát trị an phòng công an huyện Vũ Dương. Bố của anh ta đang ở bên ngoài, gọi là Trịnh Thiên Bình, là Phó bí thư huyện ủy huyện Vũ Dương, Bí thư Đảng ủy công an kiêm Trưởng phòng công an huyện. Nghe nói rất được Chủ tịch địa khu Ngạn Hoa Lý Hữu Trí coi trọng. Một người như vậy thì năng lượng không hề nhỏ. Nếu để cho bọn họ có cơ hội thở dốc, thông cung lẫn nhau, đến lúc đó phiền toái lớn đấy. Việc này chúng ta nhất định phải để ý.
Phạm Hồng Vũ nói nhỏ, nhưng rất rõ ràng, đem quan hệ lợi hại bên trong ra phân tích.
Long Thần Du cũng không phải là người ngu xuẩn. Vừa nghe xong, quả nhiên hiểu được, liền trầm ngâm một chút, rồi cắn răng gật đầu, nói:
- Được, cứ dựa theo những gì anh nói mà xử lý. Tên của những người này anh biết rõ chứ?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Biết, mấy ngày hôm trước còn cùng nhau uống rượu. Trịnh Phong Khuông đem đám đồng đảng của anh ta đến, khiến cho tôi biết hết tất cả.
Long Thần Du ngẩn ra nhưng cũng cảm thấy buồn cười.
Vị Tiểu Phạm này thật ra cũng là người thú vị. Dường như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng vẫn phong đạm vân khinh như vậy.
- Đi!
Long Thần Du không chần chừ, khoát tay chặn lại nói.
Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn tất nhiên là gắt gao theo đằng sau.
Thấy Long Thần Du đi tới, Bí thư Quy và Chủ tịch huyện Vương, Trịnh Thiên Bình đồng loạt tiến lên. Bí thư Quy trên mặt nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói:
- Tiểu đoàn trưởng Long, chỉ là hiểu lầm…
- Bí thư Quy, có phải hiểu lầm hay không, thì lúc này chúng ta đừng bàn tới. Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc, phụ trách cam đoan an toàn của chiến hữu. Về phần ai đúng ai sai, không phải tôi có thể đảm nhận. Tuy nhiên, Bí thư Quy, lúc này tôi muốn chính thức thông báo cho ngài và các đồng chí huyện Vũ Dương biết, vị Trịnh Phong Khuông vừa mới được mang đi đấy, chính là đầu phạm của vụ án này, không thể để cho hắn có cơ hội chạy thoát. Tôi sẽ an bài một đội chiến sĩ, giám sát hắn 24/24.
- Điều này sao có thể?
Không đợi Bí thư Quy trả lời, Trịnh Thiên Bình đã kêu lên.
Long Thần Du hai mắt đảo qua, hung hăng lạnh lùng nói:
- Không gì là không thể. Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc. Các người có ý kiến gì có thể hướng lãnh đạo cấp trên của tôi mà phản ánh. Đây là hành động quân sự, xin các người đừng can thiệp. Nếu không tôi bắt hết các người lại.
Trịnh Thiên Bình vốn muốn nói cái gì nữa, nhưng nghe câu sau cùng này, lập tức ngậm chặt miệng, rốt cuộc không kêu một tiếng.
Đám lính này giống như đang không nói chơi.
Nếu bị đám lính này càn quấy bắt về doanh trại, vậy không phải là vấn đề mất mặt nữa mà là đại sự rồi.
Hai cha con đều bị khống chế, ai ở bên ngoài chủ trị đại cục, ai thay ông ta đi kêu khóc chứ?
Vốn dựa theo ý tưởng ban đầu của Phạm Hồng Vũ là bắt luôn Trịnh Thiên Bình, tránh sau này gặp phiền toái. Tuy nhiên, Trịnh Thiên Bình dù sao cũng là Phó bí thư Huyện ủy, thân phận không thể đánh đồng với đám người Trịnh Phong Khuông. Mạo muội bắt giữ một Bí thư đảng ủy công an thì có chút không ổn.
Lập tức dưới sự chỉ điểm của Phạm Hồng Vũ, Long Thần Du chỉ huy binh lính, bắt giữ khoảng mười cảnh sát trị an và đội viên dân phòng lên quân xe. Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn cũng ngồi lên luôn, chiếc xe cuốn bụi mà đi.