- Tin tức này là từ trong chính phủ, vậy nó phát ra từ con đường nào? Như thế nào để nghiệm chứng thực giả? Và nó đã được truyền ra ngoài như thế nào?

Khâu Minh Sơn đột nhiên hỏi.

Nghe Khâu Minh Sơn hỏi như vậy, Phạm Hồng Vũ chỉ biết, Bí thư Khâu đã bắt đầu suy xét mặt kỹ thuật của vấn đề. Hiển nhiên là đối với những gì mà Đổng Toàn Khánh nói vô cùng coi trọng.

Đổng Toàn Khánh vội đáp:

- Bí thư Khâu, việc này là một trong những trọng điểm mà chúng tôi đang nghiên cứu. Đầu tiên, nơi phát ra tin tức nhất định là một tờ tạp chí trong cả nước. Trước mắt, các tờ báo trong cả nước, từ trung ương đến địa phương đều không có thói quen đăng quảng cáo. Hơn nữa, tin tức họp báo quảng cáo lại càng không thể tin. Nhưng chỉ cần phân tích cẩn thận, từ bên trong một số tin tức báo cáo thì có thể tìm được một số tin tức hữu dụng. Ví dụ như báo chí thành phố phía nam và Giang Khẩu, thường xuyên sẽ đưa tin về vấn đề dân sinh như tình trạng và giá cả của các loại thực phẩm cung ứng. Chỉ cần phân tích một cách cẩn thận thì đó sẽ là tin tức hữu dụng. Tiếp theo, tôi đã kết nối với Lệnh thiếu gia. Lệnh thiếu gia đồng ý sẽ cung cấp tin tức huyện Vân Hồ cho phòng tin tức của tập đoàn Lệnh thị. Bí thư Khâu, phòng tin tức của tập đoàn Lệnh thị được thành lập tương đối sớm, nên tin tức thu thập rất đầy đủ. Đương nhiên, tập đoàn Lệnh thị chủ yếu là thu thập tin tức tài chính quốc tế và thực nghiệp. Trong một thời gian ngắn, khả năng đối với doanh nghiệp tư nhân và cá thể của huyện Vân Hồ không có trợ giúp quá lớn, chỉ có thể cung cấp cho bọn họ tham khảo, mở rộng tầm nhìn. Về phần tính thực giả của tin tức, chủ yếu là do nhân viên thu thập tin tức phân biệt. Nếu chắc chắn thì mới phát hành, chưa chắc chắn thì chưa phát hành. Tin tức truyền ra ngoài, tôi đề nghị áp dụng chế độ thu phí. Chủ tịch huyện Phạm đi trước một bước, cho rằng có thể áp dụng chế độ hội viên.

Khâu Minh Sơn lại hỏi:

- Cái gì gọi là chế độ hội viên?

Đổng Toàn Khánh nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, hy vọng hắn sẽ tự mình trả lời vấn đề này của Khâu Minh Sơn. Chế độ hội viên vốn là do hắn nói ra mà.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Bí thư Khâu, chế độ hội viên chính là một loại tổ chức công hội, từ kho lưu trữ thông tin mà thông báo cho tất cả các xí nghiệp quốc doanh, tập thể và tư nhân trong toàn huyện. Bọn họ dựa theo quy mô doanh nghiệp, hướng trung tâm lưu trữ nộp một chút phí dụng là có thể đọc bất cứ những tài liệu tin tức này.

Phạm Vệ Quốc hỏi:

- Tại sao phải thu phí? Thu rồi thì có ý nghĩa thực tế gì?

Phạm Hồng Vũ vội nói:

- Thu phí chỉ là hình thức tượng trưng. Trung tâm lưu trữ tin tức là do chính phủ toàn bộ chi trả, cho chính quyền huyện trực tiếp quản lý. Quốc gia chúng ta có truyền thống, của rẻ là của ôi. Nếu tin tức mà miễn phí tung ra, bất cứ người nào cũng có thể tìm được thì sẽ không biết quý trọng. Độ tin cậy của nó sẽ không cao. Thu tiền một chút dường như cấp bậc sẽ được nâng lên.

Nói tới đây, Phạm Hồng Vũ cười ha hả.

Tất cả mọi người không khỏi mỉm cười.

Dân chúng của nước ta quả thật có loại tâm tính này. Càng thuận tiện, càng miễn phí thì lại càng không tin được. Cảm giác làm gì mà có chuyện tốt như vậy. Phạm Hồng Vũ xem như là cân nhắc thấu lòng người.

Vưu Lợi Dân chậm rãi gật đầu:

- Ý tưởng này không tệ, có được tính khả thi nhất định. Mọi người thử trước, nếu chứng minh có hiệu quả thì sẽ mở rộng ra toàn tỉnh.

Thế kỷ hai mốt, cái gì quan trọng nhất?

Không phải là người, mà là tin tức.

Mặc dù bây giờ internet chưa phát triển, việc thu thập tin tức chỉ dựa trên phương pháp nguyên thủy nhất, nhưng không thể phủ nhận, thường những loại phương pháp nguyên thủy lại tạo được tác dụng không tưởng.

Phạm Hồng Vũ muốn làm, chính là khiến cho tin tức được khuếch tán trên phạm vi rộng một chút, bao trùm càng nhiều xí nghiệp và người dân càng tốt.

Trong kinh tế xã hội hiện tại, chẳng sợ anh dẫn đầu một bước, thậm chí nửa bước thôi thì kết quả sau cùng đã tách biệt một trời một vực.

- Vâng, Chủ tịch tỉnh!

Phạm Hồng Vũ kính cẩn đáp.

Vưu Lợi Dân tiếp tục nói:

- Phạm Hồng Vũ, cậu muốn ở Vân Hồ phục chế lại hình thức Phong Lâm, cổ vũ cho xí nghiệp xã, thị trấn mọc lên như nấm à?

Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Chủ tịch tỉnh, quả thật là có ý tứ này, nhưng không hoàn toàn là phục chế lại hình thức Phong Lâm. Thị trấn Phong Lâm là địa phương nhỏ, nhân khẩu ít. Chỉ cần một số xí nghiệp sau khi phát triển thì có thể kéo toàn bộ kinh tế toàn thị trấn đi lên. Nếu hoàn toàn rập khuôn hình thức này ở Vân Hồ thì kết quả khả năng sẽ không lý tưởng. Tôi muốn ở Vân Hồ thành lập một số công nghiệp trụ cột. Đồng thời phải cổ vũ người dân Vân Hồ đi ra ngoài. Mặc kệ là làm ra được loại hình thức nào, ra ngoài học hỏi cũng là một điều tốt. Một số lượng lớn người đi ra ngoài, thứ nhất sẽ mang về cho Vân Hồ rất nhiều tiền, chứ không đơn thuần là mọi người cùng chen chúc trong một máng ăn. Thứ hai, có thể mở rộng được tầm mắt. Khi bọn họ quay trở về, có thể mang về cho quê hương kỹ thuật và tài chính. Hơn nữa, quan trọng là quan niệm của họ hoàn toàn thay đổi. Cung cấp tin tức cho bọn họ, chính là cổ vũ bọn họ ra ngoài, xông ra thế giới. Tám trăm ngàn nhân khẩu, không cần nói là động viên toàn bộ, chỉ cần một phần mười, thậm chí một phần hai mươi cũng là rất khó lường rồi.

Đổng Toàn Khánh bổ sung thêm:

- Chủ tịch tỉnh Vưu, Chủ tịch huyện Phạm và Lệnh nhị thiếu gia đã đạt thành nhận thức chuung. Hàng năm từ Vân Hồ bốc khoảng mười cán bộ, đến tập đoàn Lệnh thị thực tập sáu tháng. Trong lúc thực tập, ở huyện sẽ trả tiền lương cơ bản cho bọn họ. Nếu không đủ thì tập đoàn Lệnh thị sẽ trợ cấp thêm. Chủ tịch huyện Phạm nói với tôi, hy vọng thông qua việc giao lưu này, có thể nhanh chóng bồi dưỡng cho huyện Vân Hồ những nhân tài quản lý xí nghiệp và tiếp thị hiện đại.

Vưu Lợi Dân cười ha hả nói:

- Phạm Hồng Vũ, ý tưởng này không tệ. Xem ra là Lệnh công tử là kết lầm bạn xấu rồi, suốt ngày bị cậu tống tiền.

Vưu Lợi Dân thật ra rất rõ ràng, tiền lương của đám người Đổng Toàn Khánh đểu do tập đoàn Lệnh thị phụ trách. Phạm Hồng Vũ một đồng cũng không bỏ ra.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Lệnh công tử là kẻ có tiền, giai cấp vô sản như chúng ta làm sao sánh bằng.

Vưu Lợi Dân liền trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.

Cái gã này công khai hướng tổ chức trình báo tài sản trên một triệu, không ngờ mặt dày tự xưng là giai cấp vô sản. Chủ tịch tỉnh Vưu làm sao mà chịu nổi?

Đối với sự phẫn uất của Chủ tịch tỉnh Vưu, Chủ tịch huyện Phạm trong lòng biết rõ, chỉ cười hì hì, cũng không thèm để ý.

Đổng Toàn Khánh lại nghiêm sắc mặt nói:

- Chủ tịch tỉnh Vưu, không nói là Chủ tịch huyện Phạm chiếm tiện nghi của tập đoàn Lệnh thị, mà tập đoàn Lệnh thị mới là người được đấy chứ.

- Sao, điều này thật mới mẻ. Tập đoàn Lệnh thị làm sao mà chiếm được tiện nghi?

Đến lúc này, chẳng những Vưu Lợi Dân không hiểu mà Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc cũng phải mở to hai mắt nhìn Đổng Toàn Khánh.

- Tập đoàn Lệnh thị không phải không ràng buộc cán bộ huyện Vân Hồ. Hàng năm, khi tập đoàn quy hoạch đều phải mời Chủ tịch huyện Phạm đến cố vấn. Cùng loại công việc như vậy, nếu giao cho cơ cấu chuyên môn đi đánh giá tính khả thi, thì phải cần một số lượng phí dụng rất lớn, vượt xa phí dụng huấn luyện và chi phí đời sống cho một vài người.

Tác dụng của Chủ tịch huyện Phạm có thể so sánh với cơ cấu đánh giá chuyên môn quốc tế rồi.

Nhìn bộ dạng của Đổng Toàn Khánh, rất rõ ràng cho rằng Phạm Hồng Vũ tuyệt đối có năng lực như thế.

Vưu Lợi Dân cười, đối với ý kiến này của Đổng Toàn Khánh từ chối cho ý kiến:

- Nói đề nghị thứ hai của mọi người đi. Mọi người tính ở Vân Hồ làm thành công nghiệp trụ cột gì?

- Trên thực tế, chỉ có một công nghiệp trụ cột, gọi là “sản nghiệp toàn dân”.

Đổng Toàn Khánh cao giọng đáp.

- Sản nghiệp toàn dân?

Một danh từ mới, khiến cho các lãnh đạo đều bị hấp dẫn.

- Vâng, Chủ tịch tỉnh Vưu. Chúng tôi cùng Chủ tịch huyện Phạm đã nghiên cứu thảo luận, cho rằng với tình hình hiện tại của huyện Vân Hồ, công thương nghiệp đều không phát triển, chỉ có nông nghiệp và ngư nghiệp. Giai đoạn hiện tại, bất luận một ngành công nghiệp và khai thác mỏ nào cũng khó khăn khi trở thành công nghiệp trụ cột. Chỉ có thể từ nông nghiệp và ngư nghiệp mà nghĩ biện pháp. Chúng tôi đề nghị, ở huyện Vân Hồ thành lập một công ty thu mua và tiêu thụ sản phẩm nông nghiệp, thống nhất tài nguyên nông ngư nghiệp trên toàn huyện. Đương nhiên, đây không phải là thống nhất tiêu thụ đơn giản, mà là thống nhất tiêu thụ cùng với đổi mới sản nghiệp. Đồng dạng là gieo trồng gạo, nhưng với chất lượng gạo tốt. Cấp bậc cao thấp thì giá bán không không giống nhau. Ngư nghiệp cũng như vậy. Chúng tôi đề nghị trong toàn huyện thống nhất gieo trồng một loại gạo phẩm chất cao, mở rộng kinh nghiệm nuôi cá trong lồng lưới, từng bước đào thải đi loại gạo kém chất lượng và tài nguyên ngư nghiệp thấp kém. Chỉ cần trù tính đúng chỗ, sản nghiệp này có thể trở thành công nghiệp trụ cột của toàn huyện, bao trồm toàn bộ tuyệt đại đa số nông thôn và hợp tác xã nông nghiệp.

Khâu Minh Sơn chen vào nói:

- Giáo sư Đổng, các người vừa rồi có nói, muốn đột phá kinh tế có kế hoạch và gia tốc hóa tiến trình thị trường. Hiện tại lại muốn ở toàn huyện trù tính an bài sản xuất và tiêu thụ sản phẩm nông ngư nghiệp, chẳng phải là mâu thuẫn hay sao? Công ty tiêu thụ gánh vác trách nhiệm rất nặng đấy. Một sai lầm sẽ liên lụy đến toàn huyện. Phiêu lưu trong đó, các người có cẩn thận suy xét qua không?

Khâu Minh Sơn tính cách đại khí, nhưng khi dính đến công việc cụ thể thì không bao giờ qua loa.

Đổng Toàn Khánh vội vàng nói:

- Bí thư Khâu, chúng tôi cũng đã có suy xét qua. Quả thật khó khăn không nhỏ, nhưng chúng tôi cho rằng, chỉ cần chế độ kiện toàn, giám sát đúng chỗ, lựa chọn những nhân viên ưu tú thì công ty tiêu thụ này có thể vận hành một cách thuận lợi. Hơn nữa, Chủ tịch huyện Phạm còn đề nghị, công ty tiêu thụ này phải thành lập hai cơ cấu, một là tiêu thụ, hai là cố vấn. Những quyết sách trọng đại trong toàn huyện thì sẽ do công ty tiêu thụ đề xuất. Cuối cùng sẽ thông qua chính quyền mà chứng thực xuống. Toàn bộ quy trình vận tác đều đặt dưới sự giám sát của chính quyền huyện.

- Bí thư Khâu, thống nhất quản lý toàn bộ tiêu thụ và sản xuất sản phậm nông ngư nghiệp là chủ lực của chúng ta. Cổ vũ một bộ phận sức lao động nhàn rỗi ra ngoài, chính là kỳ binh. Kỳ chính kết hợp.

Phạm Hồng Vũ giải thích thêm.