Phạm Hồng Vũ cũng biết trong lòng Lục Cửu cảm thấy không được thoải mái. Từ sau khi Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ nhậm chức, rất nhiều người trong lòng đều không thoải mái. Mà ngay cả bản thân Phạm Hồng Vũ cũng không thoải mái.
Nhưng hắn đến Vân Hồ này làm Chủ tịch huyện, vốn không phải là đến tìm thoải mái.
Hắn đến là để làm việc.
Nếu đến làm việc thì phải làm tốt công việc, không thể qua loa, được hay chăng chớ. Đê phòng chống lũ của thị trấn Lô Hoa, hắn vẫn luôn chú ý, không biết đã chạy đến thị trấn Lô Hoa biết bao nhiêu lần, lại còn ngay tại trận bắt Chu Tử Kỳ cùng với Chủ tịch thị trấn ở nhà khách đánh bài. Chu Tử Kỳ cũng ngay trước mặt hắn và Lục Cửu vỗ ngực, lấy đầu của mình ra đảm bảo.
Kết quả là vỡ đê.
Chu Tử Kỳ phụ trách sơ tán người dân, nhưng ngay cả ba người bảo hộ lại không để ý tới, khiến họ bị chết đuối.
Chu Tử Kỳ khó mà chối được sai lầm này.
Nếu không xử lý, người ta thật sẽ nói Phạm Hồng Vũ hắn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ức hiếp Tề Chính Hồng và Hoắc Hoa Long. Đụng tới Lục Cửu và Chu Tử Kỳ thì trở nên vô dụng.
Chủ tịch huyện Phạm ăn uống không khỏi quá nhỏ, tầm mắt không khỏi quá hẹp.
- Chủ tịch huyện cho rằng, nên xử lý những cán bộ này như thế nào?
Một lát sau, Lục Cửu thản nhiên hỏi, thân hình hơi dựa ra đằng sau, bày ra tư thế đàm phán.
Giao tiếp với Phạm Hồng Vũ đã hai tháng, Lục Cửu đối với tính cách của vị cán bộ trẻ tuổi này ít nhiều cũng có sự hiểu biết. Y biết Phạm Hồng Vũ một khi ngay trước mặt y mở miệng thì tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ rụt tay về.
Vả lại nghe điều kiện của cậu rồi nói sau.
Phạm Hồng Vũ cũng không chút do dự:
- Thôn Kiều Đầu bị vỡ tôi cũng phải có trách nhiệm. Ngụy Thanh Bình cũng phải có trách nhiệm, nhưng sẽ không lớn. Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Nhất là Chu Tử Kỳ. Con đê chống lũ khu quản lý Tây Dũng là do anh ta trực tiếp phụ trách gia cố thi công. Cán bộ quần chúng thôn Kiều Đầu cũng là do anh ta phụ trách sơ tán. Xảy ra chuyện như vậy, trong số cán bộ chúng ta đều phải làm kiểm điểm và xử phạt.
Lục Cửu bất động thanh sắc hỏi:
- Dựa theo ý kiến của Chủ tịch huyện thì nên xử phạt như thế nào?
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói:
- Tôi và Chủ tịch huyện Thanh Bình xin mời xử phạt, xin Huyện ủy quyết định. Còn đồng chí Chu Tử Kỳ, tôi cho rằng không thích hợp đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn Lô Hoa nữa. Lã Mẫn Phong là chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão của thị trấn cũng phải có trách nhiệm trực tiếp, hẳn là nên cách chức như nhau.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ không có nói rõ là cách chức Chu Tử Kỳ, nhưng câu này “hẳn là cách chức như nhau” không hiểu cũng có thể hiểu được.
Lục Cửu hơi không hài lòng nói:
- Chủ tịch huyện, như vậy thì không thích hợp. Chúng ta bây giờ là đang thương lượng vấn đề đại hội biểu dương công tác chống lũ trong toàn tỉnh.
Ở tỉnh khen ngợi chúng ta, chứ không có phê bình chuyện thôn Kiều Đầu bị vỡ đê. Ngoài ra còn có những huyện khác đê bị vỡ. Cậu chế giễu, cố tình đưa ra phương pháp trái ngược. Chủ tịch một huyện, tự mời xử phạt, lại còn triệt tiêu luôn thông tín viên trước kia của tôi.
Đồng chí Tiểu Phạm, cậu cũng không cần lập dị như vậy?
Suy nghĩ của cậu vì sao lại không thể nhất trí với mọi người?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Bí thư, tôi cho rằng đây là một chuyện khác. Ở tỉnh mở đại hội biểu dương, đó là đứng ở độ cao toàn tỉnh mà xem. Chúng ta có được thắng lợi, xuất hiện nhiều sự tích anh hùng và nhân vật anh hùng, quả thật là rất đáng khen ngợi. Nhưng cụ thể trong huyện chúng ta mà nói, chúng ta không thể chúc mừng. Nếu thôn Kiều Đầu không có vỡ đê, không có chết người thì khi đó mới đáng giá chúc mừng. Tôi mấy ngày nay suy nghĩ, vì sao tôi không sớm bắt tay vào công tác gia cố đê chống lũ. Nếu tiến hành trước một tháng, khi tôi vừa mới đến Vân Hồ, thì khi lũ đến, toàn huyện chúng ta công tác chống lũ sẽ toàn diện hơn. Chẳng sợ chỉ làm trước nửa tháng, kết quả cũng sẽ khác nhau rất lớn. Công tác làm không tốt thì nên nghĩ lại, tránh cho lần sau lại tái phạm.
Phạm Hồng Vũ mới đến Vân Hồ hai tháng lại đụng phải trận lũ ba mươi năm mới có. Bình tĩnh mà xem xét, công tác của hắn đã làm rất xuất sắc rồi. Nếu như không có hắn xin được khoản tiền từ tỉnh xuống, không có hắn kiên trì và nghiêm khắc giám sát, có lẽ không cần chờ tới cơn lũ thứ ba, thị trấn Lô hoa đã sớm vỡ đê rồi. Hậu quả khẳng định so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Dù là như thế, Phạm Hồng Vũ vẫn kiểm điểm công tác của mình làm không đúng chỗ.
So sánh như vậy, thế thì vị Chủ tịch huyện tiền nhiệm, Bí thư Huyện ủy hiện tại thì trách nhiệm lại càng trọng đại hơn nữa.
Năm năm nay, Bí thư Lục đã làm những gì?
Nghĩ đến đây, Lục Cửu cảm thấy kinh sợ.
Ngay từ đầu còn tưởng rằng ánh mắt Phạm Hồng Vũ chú ý vào Chu Tử Kỳ, muốn thông qua Chu Tử Kỳ để chộp tới Lục Cửu y. Hiện tại mới biết được, chính mình mười phần sai rồi. Ánh mắt Phạm Hồng Vũ vẫn luôn trực tiếp nhắm vào người Lục Cửu y. Chu Tử Kỳ bất quá chỉ là mục tiêu thứ yếu.
Rất đơn giản, Phạm Hồng Vũ kiên trì mời xử phạt, nhưng việc xử phạt trên thực tế là không làm được.
Phạm Hồng Vũ mới đến Vân Hồ hai tháng, vì vỡ đê ở thị trấn Lô Hoa mà xin xử phạt, thế thì Lục Cửu làm sao bây giờ?
Nếu Phạm Hồng Vũ chỉ là một Chủ tịch huyện bình thường, muốn lập dị như vậy, Lục Cửu chỉ biết cười nhạt là dùng thủ đoạn bịp bợm với y mà thôi. Y chỉ cần bắt ghế ngồi một bên xem náo nhiệt là được.
Nhưng Phạm Hồng Vũ lại không phải là chủ tịch huyện bình thường. Hắn là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân.
Có liên quan đến việc xử phạt Phạm Hồng Vũ, Vưu Lợi Dân chỉ cần nhẹ nhàng hỏi một câu “Chủ tịch huyện trước kia, Bí thư Huyện ủy bây giờ đang làm gì thế?” thì lúc đó Lục Cửu sẽ không chịu nổi.
Cùng với Phạm Hồng Vũ bị xử phạt, Lục Cửu thật sự là nửa điểm cũng không muốn.
Lục Cửu mới bốn mươi tuổi, ba năm làm Chủ tịch huyện, hai năm là Bí thư Huyện ủy, thật không dễ dàng. Nếu không xảy ra sự việc nông trường Triều Dương, nhiều nhất thêm nửa năm hay một năm nữa, Lục Cửu sẽ được thăng chức.
Hiện tại vẫn là như thế.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ không gây sức ép, ở Vân Hồ làm thêm một hai năm nữa, đem kinh tế phát triển lên, hoặc ít nhất là có được số liệu “đẹp” một chút, Lục Cửu cũng vẫn được thăng quan một cấp. Phạm Hồng Vũ là Bí thư Huyện, chẳng sợ nhường đường cho Phạm Hồng Vũ, bậc thang này Lục Cửu đều có thể bước qua.
Bỏ qua tên “yêu nghiệt” Phạm Hồng Vũ, với kinh nghiệm lý lịch và tuổi tác, thượng cấp không đề bạt y thì đề bạt ai đây?
Phạm Hồng Vũ không sợ xử phạt. Ít nhất so sánh với Lục Cửu, hắn không sợ xử phạt. Hắn thật sự còn quá trẻ, từ lúc tốt nghiệp đến lúc tham gia công tác, thăng cấp Cục trưởng, chỉ chưa đến bốn năm thời gian. Kế tiếp, ở trên cương vị cấp cục này cũng phải mất ba bốn năm nữa. Sau bốn năm thăng quan một cấp, hắn còn chưa tới ba mươi tuổi. Lúc này cấp phó giám đốc sở thì không vượt khỏi bàn tay.
Cho nên hiện tại, hắn đề nghị xử phạt. Nhưng sau ba bốn năm, ảnh hưởng tiêu cực của việc xử phạt này sẽ bị tiêu trừ.
Hiện tại, vội vã “tiễn bước” Bí thư Lục, cái mũ Bí thư huyện ủy như thế nào cũng không đến phiên hắn. Ở trên khẳng định sẽ điều một Bí thư khác đến. Đến lúc đó, Phạm Hồng Vũ lại phải tiếp tục ly hợp với bí thư mới. Không hợp thì khai chiến. Quyền Chủ tịch huyện với từng vị Bí thư Huyện ủy cứ mãi khai chiến thì sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo cấp trên. Cứ như vậy, chi bằng cứ để Lục Cửu bám trụ, kéo thêm một hai năm sau rồi hãy nói. Đến lúc đó, Lục Cửu đi rồi, chức Bí thư huyện ủy hắn sẽ danh chính ngôn thuận mà đi lên.
Phạm Hồng Vũ hút thuốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Cửu.
Bí thư Lục, ngài dám theo tôi cùng xử phạt không?
Anh kiên trì bảo vệ Chu Tử Kỳ, tôi đây liền kiên trì xử phạt. Xem trong mắt anh, rốt cuộc Chu Tử Kỳ quan trọng hay tiền đồ của anh quan trọng.
Lục Cửu mắt cụp xuống, buồn bực hút thuốc, không lên tiếng.
Suy nghĩ minh bạch tiền căn hậu quả, nhưng có thể cúi đầu hay không thì lại là một chuyện khác.
Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên uống, thân hình cũng dựa vào đằng sau, bày ra bộ dạng ung dung. Hắn tin rằng, với trí tuệ quan trường của Lục Cửu, không bao lâu nữa sẽ đưa ra được một lựa chọn chính xác.
- Chủ tịch huyện Phạm, vậy anh cho rằng, ai sẽ thích hợp đến thị trấn Lô Hoa chủ trì công tác chứ?
Khó khăn lắm mới hút xong một điếu thuốc, Lục Cửu ngồi thẳng người, dụi tàn thuốc, rồi chậm rãi hỏi. Hai hàng lông mày giãn ra, ánh mắt trở nên vô cùng bình tĩnh.
Bị Phạm Hồng Vũ cứng rắn đẩy sát chân tường, da mặt lột không còn một mảnh, nếu đổi lại là ai thì cũng sẽ hừng hực giận dữ. Lục Cửu cố gắng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, không nói gì thì cũng thật là bản lãnh.
Tuy nhiên, theo như những gì Phạm Hồng Vũ xưng hô thì nhiều ít vẫn lộ ra sự phẫn uất.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư, tôi mới đến, đối với cán bộ không quen thuộc lắm, cũng không thể tùy tiện đưa ra đề nghị. Vẫn là do Bí thư quyết định.
Lục Cửu hơi gật đầu, ánh mắt lại bình thản thêm vài phần.
Bất kể nói như thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng không thể một tấc lại tiến thêm một thước, nhân cơ hội nhúng tay vào việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ. Nhiều ít cũng khiến cho Lục Cửu cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Làm việc đều chú ý đến chất lượng, không thể nôn nóng.
Phạm Hồng Vũ còn nói thêm:
- Bí thư, tôi còn có một đề nghị.
- Chủ tịch huyện cứ nói.
Lục Cửu lại thay đổi xưng hô.
- Tôi thấy việc bình chọn cá nhân tiên tiến, có thể thay đổi lối suy nghĩ một chút. Trong danh sách ba mươi người này, hơn hai mươi người là cán bộ, tôi cho rằng đó là không thích hợp. Công tác chống lũ, cũng chính là bản chức công tác. Loại vinh dự này, nếu để cho cán bộ cơ sở và quần chúng được hưởng thì càng thêm có ý nghĩa khích lệ. Tôi thấy tỷ lệ này nên biến đổi đi, giảm bớt mười cán bộ, gia tăng quần chúng phổ thông. Bí thư, anh cảm thấy như thế nào.
- Được, tôi đồng ý.
Lục Cửu không chút do dự liền đáp ứng.
Tương đối mà nói thì đây chỉ là việc nhỏ, có những cán bộ lãnh đạo có chức vụ nhất định, loại vinh dự này cũng chỉ là râu ria. Đối với cán bộ cơ sở và quần chúng phổ thông mà nói thì ý nghĩa hoàn toàn khác rồi.
Lục Cửu cũng không có ý định ở chuyện như vầy mà khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy không thoải mái.