Thông tin Bành Na báo về có chuyện không may.
Ngay hôm sau đi Vân Hồ cũng không chỉ có Triệu Hâm, mà là một đoàn phóng viên.
Tổng biên tập báo "Thanh Sơn rì báo" Hầu Vĩnh Kiện tự mình dẫn đầu, trước đó vẫn chưa thông báo cho cán bộ huyện Vân Hồ, thậm chí ngay cả Bành Na cũng dấu, cứ như vậy "lặng lẽ vào thôn" không đánh động gì cả.
Dường như Hầu Vĩnh Kiện không muốn "chấn động" đến địa phương, cho người tiếp đón này nọ. Biết được Chủ tịch tỉnh đang còn ở thành phố Tề Hà, nên Tổng biên tập Hậu hắn tiền hô hậu ủng theo sau.
Hầu Vĩnh Kiện biết trong quan trường biết được nơi nào cần nói, nếu y thông báo cho các đồng chí ở Vân Hồ và Tề Hà thì nghi thức đón tiếp là không thể nào tránh khỏi. Mặc kệ dù thế nào y cũng không thể nào từ chối được, chỉ với một phóng viên báo tỉnh bình thường đã đánh trống khua chiên rồi, nêu tổng biên tập "xuất binh" không biết đến cỡ nào nên biện pháp duy nhất chính là "bí mật hành động".
Nhưng Hầu Vĩnh Kiện không nghĩ ra được mặc dù có bí mật hành động thì huyện Vân Hồ như trước vẫn bày ra trận thế nghênh đón, Bí thư Huyện ủy Lục cửu và quyền Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ đều có mặt..
Hai đội xe đã chậm rãi dừng lại phía trước cán bộ huyện Vân Hồ.
Cửa xe mở ra, thấy người bước xuống xe là Tổng biên tập Hầu Vĩnh Kiện, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ đều kinh hãi, nhanh chân bước đến đón tiếp.
Tự mình đến ranh giới huyện nghênh đón là ý của Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ báo cáo tình huống với Lục Cửu, nói ở tỉnh có phái phóng viên đến huyện Vân Hồ phỏng vấn, Lục Cửu lúc nay quyết định long trọng nghênh đón.
Phóng viên báo tỉnh bình thường kỳ thật không đảm đương nổi lễ tiết như vậy, sở dĩ Lục Cửu ngoại lệ vì anh ta suy xét chuyện trấn Lô Hoa xảy ra sự kiện vỡ đê, chuyện Chủ tịch huyện gần như gặp nạn hiện tại cần báo tỉnh đưa tin để loại trừ ảnh hưởng xấu, có việc thì cần người, đặc biệt lễ ngộ cũng hợp tình hợp lý rồi.
Không nghĩ đến cảnh chó ngáp phải ruồi thế này.
- Tổng biên tập Hậu, xin chào, xin chào. Nhiệt liệt hoan nghênh tổng biên tập Hậu cùng các đồng chí báo tỉnh khác đến huyện Vân Hồ kiểm tra công việc.
Lục Cửu bắt chặt tay Hầu Vĩnh Kiện tươi cười nói.
- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, khách khí quá, thật không dám nhận.
Hầu Vĩnh Kiện nhìn qua thật hài lòng, trong lòng rất vui vẻ, được tiếp đón ai lại không thích, ai lại không muốn nịnh hót chứ? Hơn nữa Hầu Vĩnh Kiện là người có địa vị lãnh đạo cao, chú ý đến thể diện nên lãnh đạo huyện Vân Hồ tiếp đón trịnh trọng như thế y vô cùng hãnh diện.
Đồng thời Hầu Vĩnh Kiện cũng có chút kinh ngạc, người huyện Vân Hồ kia quả thật thần thông quản đại, y muốn đến huyện Vân Hồ chỉ vừa quyết định sáng nay thôi, sau đó lên xe xuất phát, ai ngờ người của huyện Vân Hồ này lại có tin tức rồi.
Có vẻ như Bí thư tỉnh ủy đầu tiên rất có kinh nghiệm, tòa soạn Thanh Sơn rì báo và Chủ tịch huyện Phạm có quan hệ vô cùng tốt đẹp, không chỉ là là một vị Tổng biên tập Hậu.
Hầu Vĩnh Kiện tự cũng không ngờ đến lúc này các đồng chí huyện Vân Hồ lại ra tiếp đón.
Và cùng Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ bắt tay thăm hỏi, Bành Na liền bước lên hướng Hầu Vĩnh Kiện cuối đầu nói:
- Tổng biên, ngài đích thân đến sao ạ.
Hầu Vĩnh Kiện vội vàng chủ động bắt tay Bành Na quan tâm nói:
- Tiểu Bành, có làm cô hoảng sợ không?
Bành Na cười nói:
- Lúc ấy quả thật sợ hãi đó, nếu không có Chủ tịch huyện Phạm quên mình cứu tôi, có lẽ tôi đã thành "liệt sĩ" rồi.
Từ chỗ nào, nơi nào Phạm Hồng Vũ xông ra cô không thể nào quên.
- Ha ha, nói như vậy cô còn phải cảm ơn Chủ tịch huyện Phạm đó...
Khuôn mặt xinh đẹp của Bành Na hơi đỏ lên.
Đã cảm ơn, đã cảm ơn, cần phải long trọng cảm ơn, hơn nữa cần phải tiếp tục cảm ơn.
Hầu Vĩnh Kiện nói:
- Nói thật nha, tiểu Bành, đêm qua nghe cú điện thoại kia tôi thật sự hối hận, thật không nên phái cô đi Vân Hồ.... Cũng may cô thoát hiểm rồi, bằng không tôi sợ sẽ ấy náy cả đời.
Lời nói này có vẻ có chút khoa trương, như là đặc biệt nói cho Phạm Hồng Vũ nghe.
Hầu Vĩnh Kiện biết rõ, chỉ cần từ đầu đến cuối đối với Bành Na biểu lộ sự quan tâm và kết bạn với Phạm Hồng Vũ thì tất nhiên sẽ tiếp tục.
- Cảm ơn Tổng biên tập quan tâm.
Bành Na cảm động nói.
Mặc kệ những lời này của Hầu Vĩnh Kiện có xuất phát từ nội tâm hay không, ngay trước mặt các đồng sự mà ông ta nói như vậy có thể thấy được vị trí của Bành Na ở tòa soạn báo ngày càng cao hơn.
Đứng trên đường lớn nói chuyện một lúc, sau đó đều lên ô tô hướng thị trấn mà đi.
Đến nhà khách huyện Vân Hồ dùng cơm.
Lục Cửu chỉ thử trưng cầu ý kiến của Hầu Vĩnh Kiện, còn tưởng Hầu Vĩnh Kiện sẽ lấy công việc làm trọng nên thẳng đến tuyến đầu, ai ngờ tổng biên tập Hậu không hề nghĩ ngợi mỉm cười trả lời.
Nói thẳng ra Hầu Vĩnh Kiện tự mình đến huyện Vân Hồ, mang theo một đoàn phóng viên tiến hành phỏng vấn nhưng thật sự chỉ muốn cho Vưu Lợi Dân thấy thái độ làm việc. Chủ tịch tỉnh đã đích thân đến tuyến đầu chỉ huy chống lũ, chủ tòa soạn báo so với Chủ tịch tỉnh không lẽ được nuông chiều hơn?
Chính vì thế mới đi theo tiến bước của Chủ tịch tỉnh.
Nhưng bước đi đầu tiên không phải trực tiếp đến huyện lân cận làm bạn với Chủ tịch tỉnh, mà đến huyện Vân Hồ trước, đó cũng là chỗ cao minh của Hầu Vĩnh Kiện. Y không sợ người ta nói y nịnh bợ Chủ tịch tỉnh, nói không phải xin lỗi nếu da mặt không dày thì làm sao lăn lộn quan trường? Muốn nịnh bợ Chủ tịch tỉnh người bình thường có muốn làm vậy cũng không được.
Họ làm sao tiếp cận với Chủ tịch tỉnh chứ?
Trạm thứ nhất đến huyện Vân Hồ, hướng đến Bí thư tỉnh ủy đầu tiên Phạm Hồng Vũ phỏng vấn.
Nghe nói Phạm Hồng Vũ gặp nạn, ngay đêm khuya Vưu Lợi Dân khởi hành, không nghỉ ngơi giây phút nào cả trực tiếp đến huyện Vân Hồ trấn thủ. Bởi vậy có thể thấy được Phạm Hồng Vũ trong lòng Vưu Lợi Dân có trọng lượng thế nào.
Chính y tập hợp lực lượng đưa tin về sự tích của Phạm Hồng Vũ, khẳng định rất hợp với tâm ý của Chủ tịch tỉnh, tác dụng tương đương so với việc trực tiếp đưa tin về hành trình của Chủ tịch tỉnh Vưu không cần báo tỉnh "ca công tụng đức" của mình, không hoàn toàn không có tác dùng, hiệu quả sử dụng có lẽ không quá rõ
Lấy thân phận và địa vị của Vưu Lợi Dân, cấp truyền thông đã trở thành công cụ của ông ta.
Chuyện này khác với ý của Phạm Hồng Vũ, rất cần tỉnh báo tuyên truyền trong thời diều này.
Tính đến thời điểm bão đang diễn ra ở thời điểm quan trọng, Vưu Lợi Dân còn ở tại các huyện lân cận. Còn ở đây trưa Hầu Vĩnh Kiện cũng đám người kia tổ chức đón tiệc, nghiêm khắc khống chế quy mô. Ở huyện chỉ có Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ tham gia dự tiệc tiếp khách. Còn các vị lãnh đạo khác của huyện bao gồm ba vị Phó bí thư Tạ Hậu Minh, lão Triều, Tề Chính Hồng, đều chưa được mời đến.
Hơn nữa nhân viên tòa soạn báo chỉ có một bàn, mười mấy người ở chung một chỗ.
Đương nhiên, quy mô dù có kiểm soát chặt chẽ thế nào thì mức độ bữa tiệc không thấp, thức ăn khá phong phú, rượu cũng khá ngon.
- Nào, tổng biên tập Hậu, tôi mời anh một ly.
Lục Cửu cầm chén rượu lên hướng Hầu Vĩnh Kiện mời một ly, lắc đầu thở dài nói:
- Nói thật ra, tổng biên Hậu, phóng viên Bành quả thật không tồi chút nào. Tuy còn trẻ, lại là con gái, nhưng trách nhiệm đối với công việc có ý thức trách nhiệm cao, dũng cảm phi phàm.
Hầu Vĩnh Kiện mỉm cười gập đầu nói:
- Đúng vậy, tiểu Bành chính là phóng viên có thái độ công việc tôi hài lòng nhất, thật nữ anh hùng không thua đấng mày râu.
- Đúng là tướng nào thì binh đó, phóng viên Bành Na biểu hiện rất tốt, đủ chứng minh tổng biên tập Hậu có cách lãnh đạo tốt, người ta thường nói dưới tay tướng mạnh thì không có binh hèn.
Câu Lục Cửu muốn nói đó chính là câu này.
Dù có tâng bốc, có nịnh bợ thì cũng cần có kinh nghiệm bản lĩnh và trình độ, nếu trực tiếp khen Hầu Vĩnh Kiện nghe có vẻ thừa thãi quá, anh ta không có dũng khí như vậy.Chính vì vậy mới khen ngợi Bành Na, sau đó từ Bành Na khen ngược lại hắn, đúng là kế sách hay. Khẳng định lúc này trong lòng Hầu Vĩnh Kiện đang hưởng thụ lời khen đó.
- Nào, Tổng biên Hậu, tôi kính anh một ly.
Lục Cửu nói xong, ngửa cố lên uống liền một ly rượu mạnh Mao Đài vào bụng, cả một giọt không còn.
Hầu Vĩnh Kiện cười ha hả, cũng ly liền nâng rượu Mao Đài uống một hơi.
Lục Cửu lại mời các vị đồng chí khác ở tòa soạn nâng ly, tiếp theo Phạm Hồng Vũ cũng vòng qua cửa. Chủ tịch huyện Phạm không thích rượu, càng không thích yến hội như thế. Nhưng có đôi khi trong quan trường có những việc mình không thể tự chủ được. Hắn mới đến huyện Vân Hồ được hơn hai tháng, tửu lượng liền tăng lên đáng kể, xem ra nếu tiếp tục uống, Chủ tịch huyện Phạm sớm muốn cũng biến thành "thùng rượu".
Mọi việc đều do rượu bức ra
Rượu quá ba phần, không khí trong bàn rượu cũng dần dần hạ xuống. Mao Đài tuy là rượu tốt, nhưng không thể nào uống không nghỉ được.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi nghe nói khi vỡ đê, tất cả cán bộ quần chúng cũng đã rút lui, chỉ còn cậu và Tiểu Bành thủ đến cuối mới rút lui đi hả?
Hầu Vĩnh Kiện chi vừa gắp một miếng đã nhìn Phạm Hồng Vũ hỏi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nó:
- Đúng là có chuyện như vậy.
- Ái chà, thật giỏi quá ha, Chủ tịch huyện Phạm quả thật thương con như dân... Đây là một đức tính khá tốt, báo tỉnh chúng ta nhất định phải viết tin này. Đây chính là cán bộ lãnh đạo điển hình.
Hầu Vĩnh Kiện hưng phấn nói.
Chủ tịch huyện Phạm lập tức khoát tay áo nói:
- Tổng biên tập Hậu quá khen, tôi chỉ làm phần việc thuộc công việc của mình. Hơn nữa, dù có nói thế nào cũng vỡ đê rồi trách nhiệm cũng thuộc về tôi, tổng biên tập Hậu khích lệ như vậy, thật sự làm tôi xấu hổ vô cùng. Tổng biên tập Hậu, chuyện của tôi không cần tốn quá nhiều văn chương, tôi hy vọng báo tỉnh sẽ chú ý đến tiếng tăm của cán bộ quần chúng. Chuyện mấy ngày hôm trước chuyên gia Hongkong đi chống lũ tuyến đầu, tôi cho rằng đó chính là tin tốt nên đưa vào.
Vẻ mặt Phạm Hồng Vũ trở nên nghiêm túc.
Hắn vừa mới nhận chức Chủ tịch huyện Vân Hồ không lâu, lại còn trẻ như vậy, mà không phải làm trong thời gian ngắn. Nên truyền thông dù có tuyên dương hắn thế nào cũng không thể thay đổi sự thật này.
Nếu như thế, không phải nguồn tài nguyên có giá trị được dùng ở địa phương,
Nghe được bốn chữ "Chuyên gia Hongkong ", sắc mặt Hầu Vĩnh Kiện có chút đổi khác, nhưng lại khôi phục như thường y nói:
- Chỉ cần là tin tốt tư liệu tốt, chúng tôi sẽ tuyên truyền mạnh mẽ.
Có một vị quan cấp cao bác bỏ nghi ngờ huyện Vân Hồ "đi theo con đường tư bản chũ nghĩa", chiến đầu hịch văn, Hầu Vĩnh Kiện cũng có xem qua. Nếu dưa tin trọng điểm chuyên gia Hongkong đi chống lũ giải nguy, làm không tốt như bước vào bãi mìn.
Vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn
Đương nhiên nể mặt Phạm Hồng Vũ thì nói vậy, nên Tổng biên tập Hậu chỉ nói một câu thế thôi, chứ thực tế làm thế nào trong lòng Tổng biên tập Hậu cũng hiểu rõ, không cần dạy đời.