Khi Bảo Hưng gọi xong điện thoại, Phạm Hồng Vũ nhẹ thở phào một cái.

Hừ!

Bảo Hưng khi được vợ giúp mặc lại quần áo, động đến vết thương, lập tức cắn chặt răng, hừ một tiếng. Trận đánh này quả thật không nhẹ. Đám người Phạm Hồng Vũ đến muộn một vài phút, sợ là sẽ không đứng dậy nổi nữa.

- Người anh em, anh tên gì vậy?

Bảo Hưng thật vất vả mới mặc xong quần áo, liền nói với Phạm Hồng Vũ, trong giọng nói tràn đầy sự tò mò.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Phạm Hồng Vũ, Phạm của mô phạm, Hồng của hồng minh, Vũ của vũ trụ. Còn đây là Hạ Ngôn, tiếng nói của mùa hè.

- Cảm ơn!

Bảo Hưng trịnh trọng nói.

- Đừng khách khí!

- Nhưng các người làm sao mà biết được chuyện này?

Bảo Hưng lại hỏi một câu.

Đây đúng là một nghi vấn thật to.

Cũng may Phạm Hồng Vũ đã sớm nghĩ ra sách lược đối ứng, nói:

- Là như vầy, tôi và Hạ Ngôn tính đến phòng Công an làm chút chuyện. Vừa vặn ở bên ngoài gặp phải người kia.

Nói xong, liền dùng súng chỉ vào trong trán Trịnh Phong Khuông:

- Anh ta chính là làm chuyện xấu, chúng tôi tiến lên khuyên can, anh ta lấy súng ra uy hiếp chúng tôi. Kết quả là bị chúng tôi chế phục. Hạ Ngôn, chuyện có phải như vậy không?

Hạ Ngôn vốn là mơ mơ màng màng, nghe Phạm Hồng Vũ nói như vậy, liền tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.

Đây không phải là đã sớm mưu hoa sao? Nhị ca sáng sớm mai phục ở tiệm tạp hóa, như thế nào lại biến thành đúng dịp gặp phải? Tuy nhiên, cái đầu của Hạ Ngôn xoay chuyển cũng không chậm, lập tức liền hiểu được.

Việc này, Nhị ca phải nói như vậy. Phải là Trịnh Phong Khuông dùng súng uy hiếp bọn họ trước, bằng không thì sẽ không hợp lý.

Bọn họ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, thuộc loại thấy việc nghĩa phải làm. Trịnh Phong Khuông trước ra súng, bọn họ đoạt súng chính là phòng vệ chính đáng.

Phía trước phía sau vấn đề khả năng xuất hiện, Phạm Hồng Vũ cũng đã tìm cách ứng đối. Hiện tại, chỉ là ngoại trừ Hạ Ngôn thì còn có “khẩu cung” của Đông Vũ. Về sau đỡ phải đến lúc ghi chép, hai bên lại không khớp nhau.

Đương nhiên, cho dù khẩu cung có xuất nhập, Phạm Hồng Vũ cũng không quá lo lắng.

Chỉ cần bối cảnh của Bảo Hưng và Đông Vũ là thật, việc này xử lý tiếp theo như thế nào, huyện Vũ Dương, thậm chí là địa khu Ngạn Hoa trên cơ bản cũng không làm chủ được.

Một người trị một xã hội, bất luận có xảy ra tranh đấu gì, nói trắng ra cuối cùng cũng là thực lực quyết đấu.

Hiện tại, Bảo Hưng và Đông Vũ đều còn sống. Phạm Hồng Vũ trong lòng liền vững vàng.

Trên cơ bản, thắng lợi đã trong tầm mắt.

Việc mạo hiểm này thật sự rất có lời.

Khụ khụ!

Vẫn bị Phạm Hồng Vũ gắt gao bóp chặt cổ, Trịnh Phong Khuông đã bắt đầu mơ hồ. Trên đầu máu tươi không dứt, há miệng thở dốc, một hơi đảo không hơn, liền kịch liệt ho khan.

- Tiểu Phạm, buông anh ta ra đi. Cứ như vậy, anh ta cũng không chạy thoát đâu. Chúng ta đi thôi.

Bảo Hưng một khi đã tỉnh táo lại, liền lập tức khôi phục lại sự khôn khéo, giỏi giang, nói với Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ chỉ hơi buông lỏng một chút, khiến cho Trịnh Phong Khuông có thể thuận lợi hô hấp, nhưng vẫn kiên quyết không thả ra, nói:

- Đại đội trưởng Bảo, hiện tại chúng ta chỉ sợ không đi được rồi. Súng đã mở, bên ngoài đều đã bị kinh động. Haha, lúc này, Trịnh công tử chính là bùa hộ mạng của chúng ta. Không thể khinh thường được đâu.

Bảo Hưng cau mày, đang muốn nói chuyện thì Trịnh Phong Khuông đã khẩn cấp đoạt lời trước, kêu lên:

- Tiểu Phạm, Phạm ca…anh hiện tại mang tôi ra ngoài đi. Tôi cam đoan không ai dám ngăn cản anh. Ai cũng phải đến bệnh viện mà phải không?

Nói xong, tròng mắt màu đỏ rất nhanh loạn chuyển, nhắm thẳng vào người Bảo Hưng.

- Tiểu tử này bị đánh đến như vậy rồi. Phạm ca, anh mau khẩn trương dẫn anh ta đến thầy thuốc đi.

- Nếu cứ như vậy mãi, máu của tôi sẽ chảy khô mất.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Trịnh công tử cứ yên tâm, thương thế của anh không có việc gì đâu. Tuy nhiên, chỉ là xương bả vai và đầu bị đánh gãy thôi, nhưng tạm thời không chết được. Nói thật, tôi hiện tại không đi…

Đang nói chuyện, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, dường như có vô số người đang hướng bên này chen chúc tới.

Phạm Hồng Vũ hướng Bảo Hưng cười nói:

- Xem ra đi không được rồi. Đại đội trưởng Bảo, anh bị thương rồi, trước tiên hãy ngồi nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước. Khi chiến hữu của anh tới, chúng ta mới có thể đi.

Đông Vũ vốn hơi biến sắc, nhưng nghe xong câu nói của Phạm Hồng Vũ thì lập tức yên tâm trở lại.

Bọn họ vừa rồi thủy chung đều không đem tin tức truyền ra ngoài. Cho dù có biểu lộ thân phận thì Trịnh Phong Khuông cũng vẫn không tin. Hiện tại rốt cuộc đã có thể gọi điện thoại liên lạc với bộ đội, vậy có gì cần phải lo lắng.

Bộ đội đóng quân tuyệt đối sẽ không ngồi im nhìn con trai của Tướng quân Bảo bị người ta đánh mà không có lý do.

Bảo Hưng liền hướng Phạm Hồng Vũ giơ ngón tay cái lên, cười ha hả nói:

- Chú em, khí độ này là không bì nổi rồi.

Bảo Hưng xuất thân quân nhân, bình thường thích kết giao nhất chính là những con người rắn rỏi. Phạm Hồng Vũ cứu y khỏi chết, lại còn Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không kinh sợ, khiến cho Bảo Hưng âm thầm khâm phục.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

- Quá khen, chỉ là lớn mật ngốc nghếch mà thôi.

Bảo Hưng cũng mỉm cười. Mặc dù toàn thân không chỗ nào là không đau, nhưng tiếng cười kia lại rất vui thích.

- Người ở bên trong nghe đây, các người lập tức ra ngoài mau.

Chỉ là chốc lát, ngoài cửa lại vang lên tiếng la.

Cửa chính phòng thẩm vấn số ba mở rộng ra, đám người Phạm Hồng Vũ đều có thể nhìn thấy. Giờ phút này ngoài cửa có rất nhiều cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng vây quanh, chật như nêm cối. Không ít người thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, sắc mặt vô cùng tò mò.

“Phần tử phạm tội” mang súng kèm hai bên cảnh sát, ở một vùng huyện nhỏ như Vũ Dương thì chính là lần đầu.

Tuy nhiên, đại đa số chỉ là thoáng lướt qua.

Người ta trong tay có súng.

Thấy trường hợp lộn xộn như vậy, Phạm Hồng Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu. Đơn giản, nói về độ phản ứng nhanh nhẹn mà nói, phòng Công an huyện Vũ Dương quả thực chính là một đám ô hợp, tính cảnh giác cũng cực kỳ thấp. Một đống người tụ tập ngoài cửa, Phạm Hồng Vũ nếu thật là phần tử phạm tội phát rồ thì đều không cần nhắm, một người một thương, tuyệt đối không chạy thoát.

Đương nhiên, hiện tại súng của Phạm Hồng Vũ đang gắt gao đặt lên huyệt thái dương của Trịnh Phong Khuông, dựa vào tường đứng thẳng, cả người đều núp phía sau Trịnh Phong Khuông. Cho dù phòng công an huyện Vũ Dương căn bản không có vụ án nào khẩn cấp, càng thiếu kinh nghiệm ứng đối những chuyện như vậy, nhưng cũng không thể phớt lờ. Nếu chẳng may vị cảnh sát ấy thần kinh phát tác, rút súng liền bắn, Phạm chủ nhiệm đều không có phòng bị, chẳng phải là không xong rồi sao?

Kêu một tiếng, thấy trong phòng thẩm vấn không hề có động tĩnh gì, bên ngoài lại xì xào bàn tán, dường như đang tiến hành khẩn cấp bàn bạc.

- Tránh ra!

Liền vào lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên, nghe qua có chút hổn hển.

Trịnh Thiên Bình đã tới rồi.

Phạm Hồng Vũ từng gặp qua Trịnh Thiên Bình vài lần. Những ngày lễ tết, khi tới Trịnh gia chúc tết, cũng tán gẫu qua vài câu. Cho nên có thể nhận ra được thanh âm của ông ta.

- Bí thư Trịnh, ngài không thể vào. Trong tay phần tử phạm tội có súng.

Liền lập tức có cảnh sát tiến lên ngăn trở, hướng Bí thư Trịnh nói.

- Ba, ba mau cứu con với, cứu con…

Vốn giống như một con chó chết, Trịnh Phong Khuông khi nghe tiếng của cha mình, lập tức tinh thần phấn chấn, giãy dụa la to lên.

Phạm Hồng Vũ buông cánh tay ra, mặc cho Trịnh Phong Khuông hô to.

Trịnh Thiên Bình đến đây, cảnh sát cũng không dám tùy tiện nổ súng.

Giờ phút này, cha con họ Trịnh chính là tấm chắn phòng ngự cho Phạm Hồng Vũ.

- Tránh ra!

Trịnh Thiên Bình một tiếng hét to.

Nguyên bản có một đám cảnh sát vây quanh ông ta, liền liên tục không ngừng nhường đường, tránh ra một lối đi.

Trịnh Thiên Bình bước vào phòng thẩm vấn số ba.

Người này là lãnh đạo cơ quan chính trị pháp luật huyện Vũ Dương, năm nay khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc một bộ jacket màu xám, quần tây dài, giày da sáng bóng, rất giống các vị lãnh đạo khác. Mái tóc chải bóng loáng, cũng là một bộ uy phong. Chỉ có điều trên gương mặt tràn đầy sự lo lắng, khiến cho sự uy phong giảm đi không ít.

- Ba…

Thấy ba mình bước vào, Trịnh Phong Khuông mừng rỡ, nhưng chỉ kêu lên một tiếng, yết hầu liền có một cỗ mạnh mẽ truyền đến. Phạm Hồng Vũ đã bóp cổ của y một cách chặt chẽ khiến cho hô hấp cũng khó khăn chứ đừng nói đến mở miệng nói chuyện.

Thấy con mình thê thảm như vậy, Trịnh Thiên Bình trong mắt lộ hung quang, gắt gao nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, trầm giọng hỏi:

- Cậu là ai?

Trịnh Thiên Bình mặc dù đã gặp qua Phạm Hồng Vũ, nhưng lúc này Phạm Hồng Vũ mặt cũng đầy máu, cho nên cũng khó nhận ra.

- Xin chào Bí thư Trịnh, tôi tên là Phạm Hồng Vũ, ba của tôi là Phạm Vệ Quốc.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, rất bình tĩnh đáp.

Ngoài cửa lập tức xôn xao hẳn lên, vang lên vô số âm thanh thán phục.

Đây là có chuyện gì?

Con trai của Phó chủ tịch huyện Phạm, dám mang súng uy hiếp con trai Bí thư Trịnh?

- Cậu là con trai của Phạm Vệ Quốc?

Trịnh Thiên Bình hiển nhiên cũng không tưởng được, giật mình kinh hãi, hỏi ngược lại.

- Đúng vậy!

Trịnh Thiên Bình lập tức nghiêm mặt, cả giận nói:

- Cậu đang làm gì thế? Ai bảo cậu làm như vậy? Cướp đoạt súng của cảnh sát, rồi dùng súng đả thương người, bắt giữ con tin. Cậu có biết hành vi này phạm tội nghiêm trọng đến cỡ nào không? Phải bị tử hình đấy.

Trịnh Thiên Bình vốn đang họp ở Huyện ủy, vừa mới nhận được thông báo, ông ta lập tức chạy tới đây. Ông ta lo lắng nhất, phần tử phạm tội là cùng hung cực ác, con của ông sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại vừa nghe Phạm Hồng Vũ tự giới thiệu, thật không ngờ là “người quen”, Trịnh Thiên Bình lập tức an tâm hơn rất nhiều, mơ hồ trước mặt Phạm Hồng Vũ bày ra cái giá bề trên.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Bí thư Trịnh, ngài lầm rồi. Phạm tội không phải là chúng tôi mà là con trai của ngài. Anh ta hành hung đả thương người, ý đồ cưỡng gian, bị chúng tôi đúng lúc phát hiện liền ngăn cản. Nhưng anh ta lại muốn nổ súng đả thương người. Chúng tôi đoạt súng của anh ta, chỉ là phòng vệ chính đáng. Vụ án này sẽ được điều tra rõ ràng. Ngài hiện tại gắn cho tôi tội danh như vậy thì hãy còn sớm đấy.

Trịnh Thiên Bình không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại điềm tĩnh tự nhiên như vậy thì không khỏi ngơ ngác một chút, rồi lập tức nói:

- Được, vụ án này chúng tôi sẽ điều tra. Hiện tại cậu trước nên thả người. Nó…bọn họ đều cần trị liệu ngay lập tức.

Nói tới đây, ánh mắt Trịnh Thiên Bình đảo qua trên người Bảo Hưng.

Nhìn ra được, Bảo Hưng bị thương cũng không nhẹ.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:

- Bí thư Trịnh, ngài đang nói đùa gì vậy? Hiện tại thả người? Thả người thì chẳng khác nào muốn chết.

Trịnh Thiên Bình cả giận nói:

- Cậu thả người, tôi cam đoan các người sẽ được an toàn, cam đoan các người có thể được công chính điều tra…

- Không cần, Bí thư Trịnh. Nói thật, ngài cái gì cũng cam đoan không được. Ngài bây giờ là cha của một đương sự trong vụ án, dựa theo pháp luật quy định, phải nên tránh ra bên ngoài vụ án này. Việc này, không phải do ngài quản.

Phạm Hồng Vũ quả quyết cự tuyệt.