Phạm Hồng Vũ thấy Lôi Minh ở bậc cửa, mỉm cười mời các đồng chí chờ một chút, vội đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Lôi Minh vội vàng chạy theo sau hạ giọng nói:

- Chủ tịch huyện, là điện thoại của Trưởng phòng Lý, Trưởng phòng Lý nói có chuyện quan trọng xảy ra, muốn báo cáo với anh.

Cụ thể chuyện khẩn cấp gì Lý Văn Hàn chưa nói.

Cũng không biết là do sơ sót hay sao mà vị thư ký trẻ tuổi Lôi Minh này căn bản không nghe Lý Văn Hàn điện thoại đến nói gì đã trực tiếp bỏ chạy ra khỏi phòng họp hướng Phạm Hồng Vũ báo cáo.

Phạm Hồng Vũ gật đầu đi ra phía ngoài văn phòng chính đảng, lần này Lôi Minh không đợi nói gì đã cầm điện thoại đưa cho hắn. Điều này có thể đoán được Lý Văn Hàn đã đợi máy điện thoại bên kia.

- Chủ tịch huyện, Cát Nhị Tráng vu cáo chúng ta...

Điện thoại vừa đưa lên tai đã nghe Lý Văn Hàn vội vội vàng vàng nói, giọng điệu khá hoảng loạn.

- Vu cáo?

- Đúng vậy, Cát Nhị Tráng phản cung, tố cáo với Viện kiểm sát là đồng chí vu cáo, gã bảo chúng ta tiến hành bức cung khi điều tra, gã ta còn nói, còn nói trước kia...

Lý Văn Hàn nói lắp bắp, dường như có điều gì không tiện nói ra.

- Còn nói cái gì?

Phạm Hồng Vũ thản nhiên hỏi.

- Gã ta còn nói Chủ tịch huyện bắt hành hung gã ở trấn Thập Nguyên, cố ý đã thương gã. Gã nói lúc ấy gã không có động thủ gì, chỉ hù dọa Đỗ Song Ngư, Chủ tịch huyện không hỏi đầu đuôi câu chuyện đã đả thương gã, còn làm gã đổ máu... Gã nói sẽ tố cáo Chủ tịch huyện cố ý gây tổn thương gã.

Lý Văn Hàn nói lắp ba lắp bắp, rồi cắn răng nói tất cả.

Điều ngoài dự kiến của Lý Văn Hàn chính là Phạm Hồng Vũ không có chút tức giận nào cả, chỉ hỏi:

- Cát Nhị Tráng nói vậy các đồng chí ở Viện kiểm sát có phản ứng với việc này hay không? Vụ án đó không phải anh thẩm tra sao?

Chính Viện kiểm sát đã tham gia vào vụ án của Cát Đại Tráng rất sớm.

Lý Văn Hàn liền nói:

- Bởi vì Cát Đại Tráng là kẻ khả nghi bao che tội trạng của Cát Nhị Tráng, người của Viện kiểm sát nói muốn thẩm vấn Cát Nhị Tráng xác minh vài tình huống.

- Chuyện tra tấn bức cung có xảy ra không?

- Tuyệt đối là vu cáo, chúng tôi không ai đụng đến gã cả, vết thương trên người tự do gã làm, gã còn nói bị chúng ta thẩm vấn quá mệt mỏi, ba ngày ba đêm không cho gã ngủ, gã không chịu nổi nên mới khai lung tung.

Lý Văn Hàn nói gấp gáp.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Vậy mọi người có thẩm vấn gã đến kiệt sức không?

Lý Văn Hàn lại chần chờ một chút mới lên tiếng:

- Chủ tịch huyện, mệt nhọc trong thẩm vấn là có thật sự nhưng không đến mức như vậy. Cát Nhị Tráng là dân giang hồ, đã mấy lần đưa đi trại cải tạo, vào ra không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm bị phỏng vấn gã có thừa. Đối với mấy tên phần tử tội phạm ngoan cố, dùng thủ đoạn bình thường thẩm vấn là không thể được, chúng ta phải...Rất nhiều cơ quan công an chúng ta đều dùng cách này phá án, cũng không có biện pháp nào cả... Nhưng, Chủ tịch huyện, tôi thấy chuyện này có chút vấn đề.

Lý Văn Hàn cũng biết, tra tấn phỏng vấn là vi phạm quy định, liền vội vàng chuyển sang đề tài khác.

Lại nói tiếp, vì Lý Văn Hàn đi theo Phạm Hồng Vũ chưa đủ dài nên chưa hiểu tính cách của Phạm Hồng Vũ mấy, khi đụng đến vấn đề mẫn cảm, không thể nào nói hết được.

Để phối hợp ăn ý cần có thời gian tìm hiểu.

- Vấn đề gì?

Phạm Hồng Vũ hỏi tiếp.

- Thật là điều trùng hợp, khi báo tỉnh chưa đưa tin vụ án của Cát Đại Tráng được Viện kiểm sát kéo dài, bảo chúng ta bổ sung hết tài liệu này đến tài liệu kia. Khi tài liệu đã bổ sung thì bỏ vào ngăn kéo cất hoặc không thèm để ý đến. Hiện giờ, khi bài báo vừa viết tin, Viện kiểm sát lập tức chất vấn Cát Nhị Tráng, đối với tài liệu cũng không hỏi đến. Lại cố tình hỏi chuyện tra tấn bức cung, còn vu Chủ tịch huyện cố ý gây tổn thương, tôi xem dường như bọn họ định trả thù.

Lý Văn Hàn nói xong dường như tức khí lên, căm phẫn cực độ.

Mặc kệ Lý Văn Hàn này trước kia làm Trưởng phòng công an thế nào, nhưng ít nhất điều tra anh em Cát Đại Tráng, Cát Nhị Tráng cũng được cho là con đường chính nghĩa. Anh em Cát Đại Tráng, Cát Nhị Tráng đúng chỉ toàn làm chuyện xấu, làm cho dân chúng bất mãn cực độ. Lý Văn Hàn đường đường là Trưởng phòng công an phải điều tra vụ án này không ngờ lại có lực cản mạnh đến thế, cũng khó trách trong lòng ông ta khó chịu.

Phạm Hồng Vũ không để ý đến oán giận của Lý Văn Hàn, hỏi:

- Đồng chí Viện kiểm sát nói thế nào?

- Bọn họ không nói gì cả, chỉ thông báo tình huống cho chúng ta biết, rồi cầm tư liệu đi liền. Chủ tịch huyện, tôi nghi bọn họ giở trò...

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Chỉ cần anh xác định mình không có bức cung, thì cần chi lo lắng, giả thì thế nào cũng là giả, chỉ cần điều tra là rõ.

Lý Văn Hàn do dự nói:

- Chủ tịch huyện, đạo lý là đạo lý, không dối gạt gì cậu, hiện tại lòng người trong phòng vô cùng hoang mang. Cậu cũng biết, trong phòng có nhiều cán bộ đều là tay chân của Tạ Hậu Minh, có chút công việc tôi cũng phải tự tay làm.

Lý Văn Hàn nói như vậy, có lẽ là sự thật, tuy nhiên cũng có ý "oán giận" Phạm Hồng Vũ.

Chủ tịch huyện Phạm sao ngài hứa hẹn, vì sao lại không thực hiện?

Chỉ cần ông ta trở thành Bí thư Đảng ủy công an thì tình thế trong phòng sẽ thay đổi, lúc đó còn có ai dám chống lại chứ!

Lý Văn Hàn là công an kỳ cựu, đối với chiến thuật của cơ sở cơ quan công an hiểu như lòng bàn tay. Cát Nhị Tráng phản cung nhất định có người chỉ điểm, cái gọi là tra tấn bức cung, tuy giả mà thật thật mà giả. Hiển nhiên người chỉ điểm cho Cát Nhị Tráng cũng hiểu được chuyện này hoàn toàn vu cáo, khẳng định chịu không được điều tra, thật giả lẫn lộn, để điều tra thật giả thì cần có nhiều thời gian.

- Chủ tịch huyện, tôi cảm thấy được bọn chúng muốn gây xáo trộn.

Dừng một chút, Lý Văn Hàn nói tiếp.

Điểm này, Phạm Hồng Vũ thật ra cũng nhận thức được, đơn thuần chỉ dựa vào lời tố cáo của một kẻ lưu manh, một phần tử tội phạm đã bỏ qua vụ án, chuyện này chỉ là chuyện hoang đường. Nhưng nếu Tạ Hậu Minh đứng sau chỉ bảo, hơn nữa lại có người trong phòng Công an huyện và Viện kiểm sát "phối hợp" làm rối loạn vụ án, điều này hoàn toàn có thể hiểu.

Ít nhất có thể kéo dài thời gian để Lý Văn Hàn điều tra.

Còn Tạ Hậu Minh mà nói, có thể bảo vệ chức vị Bí thư Đảng ủy, như vậy không phải quá tốt sao? Chỉ cần ông ta đứng ở vị trí Bí thư Đảng ủy thì Lý Văn Hàn có dựa Phạm Hồng Vũ cũng không thể nào đứng dậy được, hệ thống chính trị pháp luật chính là của họ Tạ. Còn nếu như không bảo đảm được, Tạ Hậu Minh cũng tuyệt đối không trơ mắt nhìn chức Bí thư Đảng ủy công an bị lấy đi, rơi vào tay Lý Văn Hàn.

Thà bị Lục Cửu lấy đi còn hơn rơi vào tay "sói mắt trắng" Lý Văn Hàn.

Hơn nữa, nếu người nhận chức Bí thư Đảng ủy công an là người của Lục Cửu, để nhanh chóng nắm hệ thống pháp luật trong tay thì y có thể lựa chọn hợp tác cùng Tạ Hậu Minh, ức chế Trưởng phòng công an Lý Văn Hàn này. Một khi Lý Văn Hàn không còn ngồi ở đó, thì ông ta cũng còn tư cách là cựu cán bộ công an, thế cục hoàn toàn thay đổi. Lý Văn Hàn nhất định gắt gao điều tra vụ án của Cát Đại Tráng để làm sáng tỏ mọi chuyện.

Cho đến lúc này, Tạ Hậu Minh đã chính thức triển khai.

Phải dùng thủ đoạn một mất một còn như vậy, Tạ Hậu Minh cũng bất đắc dĩ mà thôi.

Quả thật người gây sự là Phạm Hồng Vũ, Tạ Hậu Minh không thể không tử chiến đến cùng.

Cát Nhị Tráng dám lôi Phạm Hồng Vũ vào chuyện này, đơn giản chỉ muốn lấy tiền của Phạm Hồng Vũ, khiến hắn xấu hổ không can thiệp vào chuyện này nữa.

Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói:

- Trưởng phòng Lý, mặc kệ Cát Nhị Tráng phản cung thế nào, vu cáo thế nào, không cần biết đồng chí Viện kiểm sát nói thế nào, các anh là người của cơ quan công an, phải có biện pháp xử lý riêng. Phá án, bắt người gian là nhiệm vụ cơ bản của cơ quan công an đấy.Đối với pháp luật, văn bản rõ ràng, quy định do Viện kiểm sát tiến hành điều tra và giải quyết vụ án, không ngoại trừ lưu manh, tội phạm. Trưởng phòng Lý, phải tranh thủ chủ động, nên cứng rắn, phải cứng rắng đứng lên, không thể mềm yếu được.

Hai mắt Lý Văn Hàn tỏa sáng, vội nói:

- Đúng là vậy, Chủ tịch huyện chỉ thị rất anh minh, tôi nhanh chóng tổ chức lực lượng để phá án nhanh hơn. Như lời Chủ tịch huyện nói, giả thì thế nào cũng giả, thật thì sẽ là thật.

- Ừ, trước tiên cứ làm vậy đi.

Phạm Hồng Vũ không nói nhiều lời, lập tức cúp điện thoại, sắc mặt như thường nhanh chóng trở về phòng họp tiếp tục nghe cán bộ trấn Lô Hoa báo cáo. Đối với việc thay đổi hình thức "Ngư gia nhạc" của hai năm trước, Phạm Hồng Vũ tỏ ra vô cùng hứng thú. Theo Phạm Hồng Vũ biết được, loại mô hình này rất phổ biến, tài nguyên thiên nhiên vô cùng phong phú, đặc biệt một số địa phương có được lợi nhuận kinh tế rất cao, thậm chí trong khu vực nhỏ hình thành hình thái du ngoạn nghỉ ngơi, đổi gió.

Huyện Vân Hồ có hơn một trăm km khu vực sông, du lịch về tài nguyên tương xứng vô cùng phong phú, nếu có thể đem hình thức "Ngư gia nhạc" này dần mở rộng, lên kế hoạch rõ ràng nhất định có thể tăng trưởng nền kinh tế.

Thật ra mà nói, đối với hình thức triển khai "đấu tranh" này thì Phạm Hồng Vũ cũng không đặc biệt quan trọng mấy. Ở phương diện này cho đến hiện giờ ý nghĩ của Phạm Hồng Vũ vô cùng tỉnh táo.

Đấu tranh là có chút bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể trở thành trào lưu được, làm quan một lần, điều quan trọng là tạo phúc cho dân chúng.

Đến huyện Vân Hồ một tháng rồi, Phạm Hồng Vũ đã đến rất nhiều trấn, nhiều cơ sở khác nhau, tìm hiểu tư liệu. Thân là Chủ tịch huyện, đối với tình huống căn bản ở huyện nhất định phải hiểu rõ. Lúc trước hắn có một số kế hoạch, cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, một thời gian ngắn nữa, chuyên gia Hongkong sẽ đến huyện Vân Hồ.

Ở nông trại Triều Dương, Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư chạy làm thủ tục vay vốn, ngân hàng Công thương tỉnh cho vay năm triệu nhân dân tệ, đã hoàn thành thủ tục. Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư cũng đến Viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh và Đại học Nông nghiệp Thanh Sơn, thực hiện kiểm tra lồng nuôi cá thí nghiệm, chuẩn bị bắt đầu thực hiện.

Hoàng Tử Hiên là người có năng lực làm việc cao, lại là người chính trực vô tư, là người thanh liêm, nếu chuyện gì giao cho gã thì nhất định yên tâm.

Liên quan đến phúc lợi cho hàng trăm ngàn người dân, điều này là chuyện lớn.

Đối với việc suy tính đối phó với Tạ Hậu Minh, Chủ tịch huyện Phạm chỉ cần dùng phần "còn thừa" đã đủ tinh lực đối phó rồi.

Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm có ý chí như vậy không có nghĩa là người khác cũng giác ngộ cao như vậy. Buổi chiều, Phạm Hồng Vũ còn ở trấn Lô Hoa kiểm tra đê Hồng Đại, Văn phòng huyện ủy gọi điện đến thông báo, nói rằng sáng ngày mai chín giờ sáng tổ chức hội nghị bí thư, mời Chủ tịch huyện Phạm đến tham gia đúng giờ, có đề tài quan trọng cần thảo luận.

Đề tài quan trọng cần thảo luận là cái gì, thư ký Lục Cửu không cần nói Lôi Minh cũng hiểu, chính là có liên quan đến vụ án của anh em Cát Đại Tráng, Cát Nhị Tráng.

Lôi Minh liền báo cáo cho Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ chỉ khẽ gật đầu, trên mặt tỏ vẻ không vui.

Nói đến đấu tranh, dùng thủ đoạn nhỏ như vậy Chủ tịch huyện Phạm chưa từng sợ hãi.