Không phải chứ, Chủ tịch huyện Phạm, cậu không phải muốn chơi tôi chứ?

Đường Thiên trợn tròn mắt.

Hai chục triệu!

Công phu sư tử ngoạm?

Trần Hà, Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư đều mở to hai mắt nhìn.

Chỉ có Lệnh Hòa Phồn là thần sắc như thường, nâng tách trà lên uống.

Hai chục triệu, hiện giờ trong mắt Lệnh tổng cũng chẳng phải là con số lớn.

- Chủ tịch huyện Phạm, cậu nói giỡn với tôi à?

Một lát sau, Đường Thiên lắc đầu liên tục, trên mặt hiện lên nụ cười cổ quái, nhưng trong mắt lại ánh lên sự không vui.

Chủ tịch huyện Phạm, cậu đây là thái quá rồi. Cho dù cậu là thư ký của Chủ tịch tỉnh, nhưng cũng không thể ăn nói lung tung như vậy.

Hai chục triệu, cậu làm như ngân hàng là do nhà cậu mở vậy?

Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói:

- Giám đốc Đường, tôi không có nói giỡn. Căn cứ vào tình huống trước mắt của nông trường Triều Dương, trong vòng một năm thì tiền lương không thể tự chi trả được, nhất định phải dựa vào cho vay. Chỉ là phát tiền lương, còn tiền thưởng thì mặc kệ. Hơn nữa, nông trường còn phải thu vào một ít. Một năm trôi qua, ước chừng cần mượn tám triệu thì mới đủ chi tiêu. Còn lại mười hai triệu, tôi định mượn để xây dựng một nhà máy thức ăn gia súc và nuôi cá trong lồng lưới. Xem chừng nhiêu đó là đủ.

Thấy Phạm Hồng Vũ nói rất nghiêm túc, Đường Thiên cũng nghiêm túc theo, trầm ngâm nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi biết nông trường khó khăn, chiếu lý chúng tôi nên ủng hộ. Nhưng nói thật, chúng tôi cũng có chỗ khó xử của mình. Hiện tại rất nhiều khoản nợ còn chưa thu lại được, tiền của chúng tôi cũng rất khẩn trương. Hai chục triệu thật sự nhiều lắm. Khoản tiền lớn như vậy, ngân hàng chi nhánh tỉnh như chúng tôi cũng không thể tự tiện làm chủ, cần xin chỉ thị của lãnh đạo.

Đường Thiên ý từ chối rất rõ ràng.

Ở đầu thập niên 90, hai chục triệu đương nhiên là một con số lớn. Tuy nhiên, đường đường là chi nhánh ngân hàng tỉnh thì vẫn có thể làm chủ được.

- Nếu mấy trăm ngàn hoặc mấy triệu thì tôi còn có thể xuất ra được…

Đường Thiên lập tức lộ ra quân bài chưa lật của mình.

Phạm Hồng Vũ liền cười nói:

- Giám đốc Đường cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho ngài khó xử đâu. Tôi có đảm bảo.

- Đảm bảo?

Đường Thiên cũng cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Hạng mục cho vay nào của chính phủ mà không đảm bảo? Chỉ một câu nói suông, căn bản chẳng tin được.

Tất nhiên, lời này Đường Thiên không thể nói ra. Bất kể thế nào cũng phải nể mặt Phạm Hồng Vũ chứ. Giám đốc ngân hàng vốn chính là dựa vào cho vay mà kết thện duyên, thiết lập mạng lưới quan hệ của mình. Nếu bởi vì chuyện cho vay mà đắc tội với thư ký Chủ tịch tỉnh thì dường như cũng chẳng có lợi.

Hoàng Tử Hiên cũng hiểu được lời nói này của Phạm Hồng Vũ là không đáng tin cậy. Nông trường Triều Dương ngoại trừ ba chục ngàn miệng ăn thì còn có thứ gì để làm đảm bảo vay hai chục triệu chứ?

Phỏng chừng đây cũng là Phạm Hồng Vũ ở trước mặt Giám đốc ngân hàng rao giá trên trời. Chẳng qua là Giám đốc ngân hàng ngay tại chỗ trả giá mà thôi. Phạm Hồng Vũ muốn vay hai chục triệu, Giám đốc ngân hàng liền đáo ứng cho vay một triệu, hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.

- Giám đốc Đường, công ty điện tử Phồn Thịnh của chúng tôi nguyện ý vì nông trường Triều Dương mà làm đảm bảo.

Vốn không lên tiếng, Lệnh Hòa Phồn bỗng nhiên mở miệng, mỉm cười nói.

Ở Hồng Châu xây dựng khu công điện tử công nghiệp, tập đoàn Lệnh thị đã đặc biệt thành lập một công ty mới, gọi là công ty điện tử Phồn Thịnh, đăng ký vốn ở Hongkong.

Đường Thiên tưởng mình nghe nhầm:

- Lệnh tổng, công ty điện tử của mọi người nguyện ý làm đảm bảo cho nông trường Triều Dương?

Lệnh Hòa Phồn cũng không phải thằng ngốc, làm sao có thể làm đảm bảo cho nông trường Triều Dương?

Phạm Hồng Vũ muốn vay hai chục triệu chứ không phải hai ngàn, cũng không phải hai chục ngàn. Công ty Phồn Thịnh mặc dù tiền nhiều thế lớn nhưng cũng không thể tùy tiện lấy hai chục triệu như nước đổ lá khoai?

- Vâng, Giám đốc Đường, hơn nữa còn đảm bảo hạng nhất. Nếu nông trường Triều Dương không thể đúng hạn tất toán ngân hàng thì công ty Phồn Thịnh chúng tôi có thể thay mặt hoàn lại. Cứ trực tiếp trừ vào tài khoản của chúng tôi.

Lệnh Hòa Phồn chắc chắn nói.

Nếu có thể đảm bảo như vậy, lại còn trực tiếp thanh toán tiền nợ cho nông trường Triều Dương, rất hiển nhiên, Lệnh Hòa Phồn không phải tin tưởng nông trường Triều Dương mà là tin tưởng Phạm Hồng Vũ. Nói cách khác, nông trường Triều Dương có thể kiếm được tiền hay không thì trong mắt Lệnh Hòa Phồn, Phạm Hồng Vũ mặt mũi vẫn đáng giá hai chục triệu.

Đường Thiên nghi hoặc hỏi một câu:

- Lệnh tổng, là hai chục triệu đấy.

- Đúng, là hai chục triệu!

Lệnh Hòa Phồn khẳng định nói.

Hoàng Tử Hiên, Đỗ Song Ngư nhìn Lệnh Hòa Phồn vừa mừng vừa sợ. Khuya ngày hôm trước, Phạm Hồng Vũ khiến Lệnh Hòa Phồn cấp cho huyện Vân Hồ một phái đoàn điều tra, còn không quan tâm đến tiền lương, Hoàng Tử Hiên chỉ biết Lệnh Hòa Phồn và Phạm Hồng Vũ quan hệ không bình thường. Nhưng tuyệt không nghĩ tới quan hệ lại thân thiết tới mức đó. Bọn họ chưa đến thăm qua khu công nghiệp điện tử Phồn Thịnh do Lệnh Hòa Phồn xây dựng nhưng cũng đã nghe nói. Đây là đầu tư ngoại thương lớn nhất trong lịch sử tỉnh Thanh Sơn. Có Lệnh Hòa Phồn đảm bảo, có lẽ hai chục triệu thật đúng là có thể cho vay.

Có hai chục triệu, trong vòng một năm, Hoàng Tử Hiên không cần lo lắng về tiền lương cho cán bộ nông trường nữa, cũng không cần đi cầu ông nội cáo bà nội nữa.

Phạm Hồng Vũ này thật sự là cứu Hoàng Tử Hiên một mạng.

Cho dù là không được vay đến hai chục triệu, được vay mười triệu thôi cũng là tốt rồi, vượt xa sự mong đợi của Hoàng Tử Hiên.

Đường Thiên liền nghiêm túc nói với Phạm Hồng Vũ:

- Chủ tịch huyện Phạm, nếu Lệnh tổng nguyện ý vì nông trường Triều Dương cung cấp sự đảm bảo thì việc cho vay có thể thương lượng lại. Tôi muốn biết nông trường Triều Dương vay nhiều tiền như vậy là muốn làm cái gì? Haha, không dối gạt Chủ tịch huyện Phạm, nội tiền lương phát cho công nhân viên chức nông trường, chúng tôi cũng không dám tùy tiện đáp ứng.

Đường Thiên nói như vậy, kỳ thật là đồng ý cho vay rồi.

Công ty Phồn Thịnh mở tài khoản ở ngân hàng Công thương, Đường Thiên đối với quy mô của khu công nghiệp điện tử đại khái vẫn hiểu rõ, quả thật là có khả năng hoàn lại. Có lực đảm bảo mạnh như vậy, Đường Thiên tất nhiên là nguyện ý nể mặt Phạm Hồng Vũ.

Đầu thập niên 90, hệ thống thao tác tài chính cho vay tương đối mà nói là rất không chính quy, tính tùy ý rất lớn. Thị trường vừa buông ra, các ngân hàng tư nhân cạnh tranh nhau, lấy lợi nhuận kếch sù để hút người dân gửi ngân hàng, thỉnh thoảng tạo thành ngạch dự trữ giảm xuống.

Về phần cho vay, lại càng không quy phạm. Xí nghiệp hướng ngân hàng xin vay, tặng lễ cho nhân viên xử lý tín dụng của ngân hàng là chuyện thường thấy nhất. Rất nhiều ngân hàng đưa ra tiền boa cho vay cao tới 20%. Cho vay một triệu thì chỉ cầm tám trăm ngàn, còn hai trăm ngàn phải bỏ lại.

Đây đương nhiên là hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, nhưng gần như các ngân hàng đều thao tác như vậy. Pháp không trách chúng, lá gan của nhân viên xử lý tín dụng của ngân hàng cũng càng lúc càng lớn.

Tuy nhiên, chiêu số như vậy, Đường Thiên không thể áp dụng với Phạm Hồng Vũ.

Cho nên, Đường Thiên nhắc nhở Phạm Hồng Vũ, cậu muốn cho vay thì phải cho ra một lý do thích hợp. Nói phát tiền lương cho các cán bộ nông trường thì bất luận ngân hàng nào cũng không đồng ý.

Hạng mục này trăm phần trăm là thiệt thòi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cảm ơn Giám đốc Đường, đơn xin vay tôi cũng đã mang đến rồi.

Nói xong, liền lấy ra một tập tài liệu được đóng dấu chỉnh tề, đưa cho Đường Thiên.

Đây là nhờ thư ký của Lệnh Hòa Phồn Thang Mẫn in giùm. Đỗ Song Ngư mặc dù là thư ký của hắn, nhưng trước mắt vẫn còn chưa biết cách đánh chữ. Toàn bộ nông trường Triều Dương căn bản tìm không thấy một cái máy tính nào cả.

Trần Hà tuy biết đánh máy chữ, nhưng Phạm Hồng Vũ lại không muốn vất vả cô. Dù sao đây cũng là chuyện của nông trường, trong khi Trần Hà lại là Chánh văn phòng UBND huyện Vân Hồ.

Đơn xin cho vay viết phần sử dụng rất rõ ràng, chủ yếu là vay để xây dựng một nhà máy sản xuất lớn, một nơi nuôi cá trong lồng lưới đại quy mô và sản xuất khác, tất nhiên là không phải vay để trả lương.

Quy định cho vay của ngân hàng Hongkong so với nội địa thì nghiêm khắc hơn nhiều. Cho nên đơn xin vay vốn do Thang Mẫn viết vô cùng quy phạm.

Đường Thiên đại khái xem một chút chứ không nhìn kỹ.

Ở ngân hàng nội địa cho vay thì lý do cho vay trước giờ không phải là quan trọng.

- Chủ tịch huyện Phạm, có Lệnh tổng đảm bảo, việc cho nông trường Triều Dương vay, chúng ta có thể suy xét lại.

- Tuy nhiên, vòng quay tiền tệ của chúng tôi cũng đang thiếu, nếu cho vay hai chục triệu vẫn là rất khó khăn.

Đường Thiên trầm ngâm nói với Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười:

- Cảm ơn Giám đốc Đường đã mạnh mẽ ủng hộ nông trường Triều Dương. Cho vay hai chục triệu một lần thì tôi biết khó khăn không nhỏ. Vậy thì kỳ thứ nhất, Giám đốc Đường có thể cho chúng tôi vay năm triệu thì chúng ta đã cảm kích lắm rồi.

Đường Thiên gật đầu nói:

- Năm triệu thì vẫn còn khó, tuy nhiên, để ủng hộ nông trường làm xây dựng, chúng tôi bụng làm dạ chịu vậy. Tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp.

Nhưng thật ra nói rất đàng hoàng.

Hoàng Tử Hiên quả thực mừng rỡ.

Mặc dù để vay được tiền còn phải làm rất nhiều thủ tục, nhưng chỉ cần Đường Thiên đồng ý thì đây cũng không phải là vấn đề. Những thứ khác không nói, ít nhất tiền lương công nhân viên chức tháng sau không cần phải lo lắng.

Lập tức cùng với Đường Thiên nói chuyện một hồi, thì có khách đến thăm. Đám người Phạm Hồng Vũ liền xin phép ra về. Đường Thiên tự mình tiễn tận cửa. để xử lý khoản cho vay lớn đến như vậy, khẳng định là phải mời Đường Thiên và nhân viên tín dụng ngân hàng ăn một bữa cơm. Đây thật sự cũng chỉ là bày tỏ thái độ, chứ người cho vay như Chủ tịch huyện Phạm thì mặt mũi khá lớn.

Rời khỏi ngân hàng Công thương, Phạm Hồng Vũ mời mọi người đi ăn cơm trưa.

Trong bữa tiệc, mọi người tâm trạng đều rất sung sướng. Trần Hà và Thang Mẫn tỏ ra rất thân. Trong những mối quan hệ như thế này thì con gái quả thật là bản lãnh.

Phạm Hồng Vũ chỉ bảo Hoàng Tử Hiên, bảo y và Đỗ Song Ngư ở lại tỉnh mấy ngày, đến Viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh, và trường đại học nông nghiệp Thanh Sơn một chuyến, đem phương pháp nuôi cá trong lồng lưới chứng thực xuống dưới. Khi tài chính về đến thì bắt đầu áp dụng.

Chuyện như vậy thì không cần đánh chiêu bài thư ký Chủ tịch tỉnh, tất nhiên cũng không cần Phạm Hồng Vũ tự thân xuất mã. Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư nhất định có thể làm tốt.

Hoàng Tử Hiên rất lưu loát đáp ứng.

Hai ngày qua, quan cảm của Hoàng Tử Hiên đối với Phạm Hồng Vũ đã thay đổi rất lớn.

Vị nhân vật trẻ tuổi này thật đúng là không phải khoác lác, quả thật là có chút tài năng.