Nói vài câu về lá trà, Lục Cửu cầm thuốc lá đưa cho Phạm Hồng Vũ một điếu.

Là Thanh Sơn Vương.

Lại nói tiếp, sau khi Thanh Sơn Vương được đưa ra thị trường, Lục Cửu vẫn hút loại thuốc này. Thời gian trước khi còn lưu hành thuốc ngoại, Lục Cửu cũng có hút, nhưng hút được mấy tháng thì thật sự có chút không chịu nổi vị, nhưng lại không thể không theo trào lưu. Khi Thanh Sơn Vương ra đời, đây có thể được xem là cứu mạng Lục Cửu. Rốt cuộc là đã có loại thuốc dễ hút hơn so với thuốc ngoại nhưng vẫn thể hiện được thân phận. Vừa thể hiện đẳng cấp, vừa có thể ủng hộ xây dựng kinh tế nước nhà.

Tuy nhiên, khi nhận được văn kiện Ban tổ chức tỉnh ủy đề cử Phạm Hồng Vũ làm quyền Chủ tịch huyện Vân Hồ, Lục Cửu chỉ bảo thư ký chuẩn bị một loại thuốc lá bình thường để tiếp đãi. Lục Cửu không cần quan tâm đến Chủ tịch huyện Phạm.

Không nghĩ chỉ một việc nhỏ như vậy nhưng lại bị Phạm Hồng Vũ bắt được nhược điểm.

Ai ngờ Phạm Hồng Vũ lại rút ra Thanh Sơn Vương.

Vì thế Lục Cửu còn âm thầm chê cười chính mình một phen, có phải là trông gà hóa cuốc rồi không.

Phạm Hồng Vũ cho dù là thư ký của Vưu Lợi Dân, nhưng nếu tới huyện Vân Hồ thì phải dựa theo quy tắc quan trường ở đây. Những năm gần đây, những người bên cạnh đại nhân vật ra ngoài, đều là cả đám chết không có chỗ chôn.

Trong quan trường, vốn là chú ý ẩn dật, nhập gia tùy tục.

Phạm Hồng Vũ tiếp nhận thuốc lá rồi chủ động đốt thuốc cho Lục Cửu, không khí rất hòa hợp.

- Chủ tịch huyện, đến đây đã hai ngày rồi, đối với tình huống ở huyện nhiều ít có hiểu biết được chút nào chưa?

Lục Cửu vừa hút thuốc vừa mỉm cười hỏi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Vừa mới làm quen với các đồng chí bên trong bộ máy, còn chưa hiểu biết hết được.

Lục Cửu cười ha hả nói:

- Chủ tịch huyện quá khiêm tốn rồi, người nào mà không biết năng lực của cậu chứ?

Nhưng lại không biết năng lực của Chủ tịch huyện Phạm biểu hiện như thế nào, mà lại khiến cho Bí thư Lục cảm thán như vậy? Tuy nhiên, nghe Cố Vân Phong nói, Phạm Hồng Vũ vừa thấy mặt y đã có thể gọi được tên của y thì có thể thấy được Chủ tịch huyện Phạm trước khi đến nhậm chức, đối với đội ngũ cán bộ huyện Vân Hồ đã có tương đối xâm nhập, bây giờ lại trợn mắt nói dối như vậy.

- Chủ tịch huyện, tình huống Vân Hồ của chúng ta nói rằng tốt cũng không tốt mà xấu cũng không xấu. Trong toàn bộ ba khu của huyện chúng ta, thực lực chỉnh thể chỉ là trình độ trung đẳng. Vị trí giao thông của chúng ta không tồi, lại dựa sát vào hồ Thanh Sơn, không gian hướng về phía trước vẫn phải có. Mấy năm trước tình trạng phát triển kinh tế coi như là tốt, nhưng tôi vẫn chưa được hài lòng. Nếu cố gắng thêm một chút nữa, phát triển kinh tế còn có thể tiến thêm một bậc. Mấu chốt là tư tưởng của các cán bộ ở huyện vẫn còn chưa cao. Rất nhiều đồng chí, nhất là những đồng chí lão thành, quan niệm vẫn còn dừng lại ở những năm 70,80. Nói không khách khí, là còn tương đối bảo thủ.

Lục Cửu thở dài nói, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, dường như vì sự bảo thủ của những vị cán bộ đó mà phiền não.

Mở miệng bàn bạc về xây dựng kinh tế, cố nhiên là bởi vì công tác xây dựng kinh tế là do Chủ tịch huyện và UBND huyện quản lý, càng nhiều nguyên nhân nữa cũng chính là nghiền ngẫm ý của cấp trên. Vưu Lợi Dân trong số những cán bộ lãnh đạo ở tỉnh có thể được xem là một nhân vật nổi tiếng về kiên quyết cải cách. Mặc dù so với Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm Lôi Vân Cương mà nói thì biểu hiện của Vưu Lợi Dân không phải là mạnh, nhưng trong thao tác thực tế chính là làm từng bước, thi hành đâu vào đấy quan niệm chấp chính của mình. Bí thư Tỉnh ủy Vinh dường như cũng không quá can thiệp vào biện pháp thi thố của UBND tỉnh. Việc xây dựng đường cao tốc Hồng Nam cơ bản cũng đã quyết định. Nghe nói là công tác thăm dò quy hoạch quốc lộ trước mắt đã hoàn thành, trong sáu tháng cuối năm sẽ chính thức khởi công.

Trong lịch sử xây dựng giao thông tỉnh Thanh Sơn, đây là một hạng mục lớn nhất, có thể nói là một sự kiện rất quan trọng.

Bàn bạc công tác xây dựng kinh tế với Phạm Hồng Vũ, thì mới có thể tìm được đề tài chung.

Hơn nữa, Lục Cửu rất rõ ràng ý không ở trong lời. Phạm Hồng Vũ chưa đáp lại lời của y cho nên y đã rất cấp bách mà đem đề tài dẫn đến trên người các cán bộ bảo thủ.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Bí thư, đây là hiện tượng bình thường. Nhìn chung trong lịch sử quốc gia chúng ta, bất luận một cải cách xã hội trọng đại nào cũng đều trải qua một quá trình khá dài. Trong đó chủ yếu nhất là sự chuyển biến về tư tưởng của đại bộ phận quần chúng. Quốc gia chúng ta đất rộng của nhiều, nhân khẩu đông, sự khác biệt về lãnh thổ, về văn hóa hết sức rõ ràng. Các loại tư tưởng, quan niệm bất đồng thường hay xảy ra, thậm chí còn có xung đột nữa. Cho nên cũng không cảm thấy đó là kỳ quái.

Lục Cửu nhìn hắn một cái, thở dài nói:

- Ai nói không phải chứ? Hơn nữa, ở Vân Hồ chúng ta, trong mấy chục năm qua, cán bộ giao lưu rất ít, mọi người đều ở trong cái vòng nhỏ hẹp. Một số cán bộ, cái nhìn về đại cục rất khiếm khuyết, vì một lợi ích cá nhân nhỏ nhỏi mà không hề cố kỵ khi đem nguyên tắc đảo đi đảo lại. Cách giải quyết này rất hao phí tinh lực. Nhất định phải thay đổi mới được. Vân Hồ chúng ta không thể đi chậm như vậy mãi, cứ phải chạy theo đuôi người khác, như thế thì không phải là biện pháp, vĩnh viễn không thể khá lên nổi.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:

- Bí thư nói rất có đạo lý.

Lục Cửu nói:

- Nói thật, Chủ tịch huyện, tôi đối với hình thức Phong Lâm quả thật có điểm tò mò. Haha, trước đó không lâu tôi còn tính đến Phong Lâm học hỏi kinh nghiệm, nhưng do có một số việc nên chậm trễ. Hiện tại thì người sáng lập hình thức Phong Lâm đã đến, tôi liền đỡ phải chạy một chuyến. Ai cha, thực rất giỏi, trong một nơi hẻo lánh như vậy nhưng lại có thể xây dựng được một khu công nghiệp lớn, kéo tới nhiều nhà đầu tư bên ngoài, tạo dựng lên những nhà xưởng mang đẳng cấp thế giới. Khó có thể tưởng tượng, khó có thể tưởng tượng. Chủ tịch huyện, cậu lúc này nói cái gì thì cũng phải cấp cho huyện chúng ta nhà đầu tư đấy. Công thương nghiệp không làm, đơn thuần dựa vào nông nghiệp nên tình hình kinh tế của cả huyện rất khó mà phát triển đi lên.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười:

- Bí thư, lời đồn đại bên ngoài đều có chút nói ngoa, không thể hoàn toàn tin tưởng. Thị trấn Phong Lâm tiến cử một số đầu tư bên ngoài, chính là một mở đầu thật tốt. Nhưng con đường sau này chính là phát triển xí nghiệp bản thổ. Dù sao chúng ta không phải là địa khu vùng duyên hải, phương diện thu hút đầu tư có thể nói là kém cỏi. Có nhiều thứ rất khó phục hồi. Muốn mạnh mẽ phát triển xí nghiệp xã, thị trấn đi lên, thì công tác thay đổi chế độ xí nghiệp quốc doanh và xí nghiệp tập thể cũng phải nhanh chóng tiến hành. Vân Hồ chúng ta từ xưa là đất lành, tôi cho rằng, ở phương diện này có thể làm được nhiều việc, tạo ra một vùng đất lành mới. Nhất là ngư nghiệp, hoàn toàn có thể xem là trọng điểm phát triển.

Phạm Hồng Vũ lời này cũng không tính là nói dối. Thành công của nhà máy điện tử Thiên Ca có thể nói là rất khó sao chép theo. Hắn bất quá là có ưu thế biết trước hai mươi năm nên mới có thể làm thành công như vậy. Nếu ở Vân Hồ cũng đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ thì lại đến nơi nào để tìm một Lệnh Hòa Phồn và Triệu Ca đến đây đầu tư?

Nói sau, tình huống ở Vân Hồ và thị trấn Phong Lâm là hoàn toàn khác nhau. Nếu chỉ dựa vào một mình Chủ tịch huyện Phạm thu hút đầu tư để chấn hưng kinh tế toàn bộ huyện thì rõ ràng là không đáng tin cậy.

Nếu cho dù có ưu thế biết trước thì cũng không thể đảm đương nổi. Đứng ở vị trí Chủ tịch huyện, nên lấy lối suy nghĩ của Chủ tịch huyện để suy xét sách lược phát triển. Đem nhiệt tình của những người thông minh tài trí kích thích lên, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng thì mới là công tác mà Chủ tịch huyện phải làm.

Chủ quản Phong Lâm, Phạm Hồng Vũ nhiều nhất có thể một mình đảm đương một phía. Là Chủ tịch huyện Vân Hồ, thì nên dùng tiêu chuẩn “soái” để mà làm.

Chỉ một chiêu mà thống trị một địa phương là không được.

- Vâng, Chủ tịch huyện nói cũng rất có đạo lý. Tuy nhiên, đầu tư bên ngoài cũng nên tìm cách tiến cử. Đây cũng là một loại thành tích, có thể phát ra tác dụng chấn hưng lòng người, còn có thể đem những quan niệm quản lý tiên tiến và hình thức kinh doanh mới vào, ảnh hưởng đến những ‘kẻ quê mùa” trong huyện của chúng ta.

Lục Cửu bật cười ha hả, rõ ràng là nói cho có lệ.

Y mời Phạm Hồng Vũ đến, cũng không phải là thật sự muốn cùng hắn bàn bạc đại kế xây dựng, phát triển kinh tế toàn bộ huyện. Bàn bạc kinh tế chỉ là một cái cớ.

- Chủ tịch huyện, hiện tại mặc kệ là làm công việc gì, nên chú ý đến hoàn cảnh lớn. Ví dụ như một số địa khu phát triển của vùng duyên hải đã đưa ra thuyết pháp về ưu hóa hoàn cảnh đầu tư, tôi cảm thấy cái này cũng rất có đạo lý. Cái gì là hoàn cảnh đầu tư? Những thứ khác không nói, ít nhất trị an phải được làm tốt. Những địa phương mà bọn lưu manh hoành hành, những khách từ bên ngoài đến đó, sự an toàn sẽ không được bảo đảm, làm sao có thể an tâm ở lại chứ? Đây khẳng định là không được. Tôi thấy, trị an trong huyện nhất định phải chỉnh đốn lại một lần thật lớn.

Lục Cửu vung tay lên, rất có khí thế nói.

Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên uống một ngụm, cũng không phụ họa theo đuôi.

Lục Cửu liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói:

- Ví dụ như Chủ tịch huyện mấy ngày hôm trước ở thị trấn Thập Nguyên gặp phải một sự cố, đó chính là điển hình. Cát Nhị Tráng ỷ có anh trai mình là Trưởng đồn công an làm chỗ dựa nên hoành hành ngang ngược, ức hiếp quần chúng. Cát Đại Tráng thân là Trưởng đồn công an, chẳng những không giáo dục em trai của anh ta, mà ngược lại còn giúp kẻ xấu làm điều ác, bao che. Loại hành vi này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Tôi thấy nhất định phải nghiêm túc xử lý. Cát Đại Tráng con sâu làm rầu nồi canh như vậy thì nhất định cũng phải bị nghiêm trị. Rèn sắt khi phải còn nóng. Chúng ta không trừ diệt cảnh ô dù, thì những tên lưu manh, du côn kia sẽ không thể bị chèn ép xuống. Chủ tịch huyện, ý kiế của cậu như thế nào?

Phạm Hồng Vũ thần sắc liền trở nên nghiêm túc nói:

- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Bí thư. Lưu manh địa phương nhất định phải nghiêm khắc đả kích. Đây có thể nói là thể diện của chính quyền Đảng ủy chúng ta, nếu làm không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.

Lục Cửu gật đầu nói:

- Chính là như thế, tôi thấy vụ án đó có thể được đem ra làm điển hình. Hung hăng xử lý bọn lưu manh thì mới khiến cho quần chúng nhìn thấy được quyết tâm của Huyện ủy và UBND huyện của chúng ta. Đây chính là một cơ hội tốt để chỉnh đốn tác phong của cơ quan công an.

Phạm Hồng Vũ nói tiếp:

- Bí thư, chuyện này anh thấy có nên mời Chủ nhiệm Tạ và Bí thư Lưu, Chủ tịch huyện Chính Hồng đến cùng nhau tương lượng hay không? Chỉnh đốn tác phong của cơ quan chính trị pháp luật thì vẫn nên để cho Chủ nhiệm Tạ làm đội trưởng thì thích hợp hơn.

- Điều này là đương nhiên, chỉ cần Huyện ủy và UBND huyện nhất trí thì những đồng chí khác nhất định là phải phối hợp.

Lục Cửu nhìn Phạm Hồng Vũ, lời nói đầy thâm ý.

Đồng chí Phạm Hồng Vũ, đây chính là cậu chính miệng tán thành. Hai chúng ta hiện tại ý kiến thống nhất. Về phần những gì cậu và Tạ Hậu Minh nói thì tôi không xen vào.

Thực sự phiền toái thì cũng xin mời cậu đi giải quyết.